Tự Cẩm 2

Chương 424: Chương 424: Vạch trần




Lời này của Úc Cẩn vừa ra, nhất thời vang lên từng đợt cười vang.

Trong tiếng cười vang, phụ nhân trẻ tuổi mặt trướng đến đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không cầm chắc, rớt ra một ít, này cũng không được sao?”

Úc Cẩn ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thâm trầm, khẽ cười nói: “Đương nhiên được, chư vị nói có phải không?”

“Phải ——” Mọi người vây xem phối hợp hô.

Đến lúc này, mọi người đã nhận ra vài phần không thích hợp.

Nhìn phụ nhân này ăn mặc hẳn là nhà tiểu phú, mà không phải thái thái của nhà cao cửa rộng gì, dùng hai mươi lượng bạc mua một lọ Hương lộ không khỏi quá xa xỉ.

Những nữ khách thường xuyên tới mua bột nước Hương lộ lại càng khẽ lắc đầu.

Khoản Hương lộ hoa hồng này dùng một chút thôi chẳng những có thể khiến người tản mát hương thơm, mà còn làm mặt trở nên trắng nõn bóng loáng, nào có một lần dùng nhiều như vậy, nói rớt liền càng không đáng tin cậy.

Lại không phải một lượng bạc một lọ, ai dùng mà không trân quý, còn có thể nói rớt liền rớt?

Úc Cẩn không chút hoang mang đưa ra mấy vấn đề, lập tức làm mọi người vây xem bình tĩnh lại.

Xem dáng vẻ là lừa tiền rồi.

Phụ nhân này chẳng lẽ là nghèo đến điên rồi, thà rằng huỷ hoại khuôn mặt chính mình cũng muốn lừa tiền?

Không có mỹ mạo, tiền có ích gì đâu? Không ít nữ tử vỗ mặt yên lặng nghĩ.

“ Khoản Hương lộ này ta cũng thường dùng, cho ta nhìn một cái.” Khương Tự vươn tay ra.

Úc Cẩn đưa Hương lộ cho Khương Tự.

Khương Tự tiếp nhận bình lưu ly nhẹ nhàng quơ quơ, chất lỏng màu hồng nhạt bên trong tràn ra sóng gợn.

Mở ra nút bình, cúi đầu khẽ ngửi.

Mùi hương là quen thuộc, đây là hương thơm nàng tự tay điều phối ra, nhưng trong quen thuộc còn có một mùi lạ.

Khương Tự liễm mi, lại nhẹ nhàng ngửi một chút.

Đó là một loại mùi thối khó có thể phát hiện ra, nói là mùi thối có chút quá, bởi vì bị mùi hương của Hương lộ che lấp, thường nhân rất khó lưu ý, nhưng với Khương Tự mà nói mùi vị ấy cực kỳ rõ ràng.

Khương Tự hơi hơi giương khóe môi, trong mắt ngưng kết hàn ý.

“Có gì dị thường sao?” Úc Cẩn hỏi.

Khương Tự nhìn Úc Cẩn, lại đảo qua mặt rất nhiều xem náo nhiệt, giương giọng nói: “Có.”

Một chữ tức khắc dậy lên lòng hiếu kỳ của mọi người.

Đứng ở trong đám người, sắc mặt Thôi Minh Nguyệt càng thêm khó coi.

Tiện nhân Họ Khương chỉ ngửi một chút đã có thể phát hiện trong Hương lộ có dị thường?

Không có khả năng!

Ả dùng sức bóp cánh tay tỳ nữ bên người.

Cách quần áo hơi mỏng, tỳ nữ đau đến ứa nước mắt, lại không dám kêu ra tiếng.

Khương Tự đi lên phía trước hai bước, giơ lên bình Hương lộ trong tay.

“Ta ở trong bình Hương Lộ hoa hồng này ngửi thấy được mùi của cỏ Như Ý.”

Cỏ Như Ý còn có cái tên ngũ sắc tú cầu, cơ hồ một năm bốn mùa đều có thể nở hoa, nơi sinh trưởng chủ yếu là ở phía Nam, thường dùng để xua đuổi muỗi.

Đương nhiên, phương Bắc cũng có trồng.

“Không biết có người nào từng nghe nói về cỏ Như Ý hay chưa?”

Không ít người lắc đầu.

Xem náo nhiệt đại bộ phận đều là bá tánh tầm thường, quanh năm suốt tháng vì kế sinh nhai mà bôn ba, nào có tâm tư rảnh rỗi đi để ý hoa hoa cỏ cỏ.

Nhưng cũng có một thanh âm nữ tử truyền đến: “Tiểu nữ tử biết.”

Khương Tự nghe tiếng nhìn lại, liền thấy người lên tiếng là một thiếu nữ chừng mười sáu xuân xanh, tuy là trâm mận váy vải, lại có nét thanh tú.

“Cô nương nói nghe một chút.” Khương Tự ngữ khí ôn hòa, mang theo cổ vũ.

Mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ tuy khẩn trương, mồm miệng lại lanh lợi: “Tiểu nữ tử là nữ bán hoa, trong nhà trong viện đều có trồng cỏ Như Ý, hình dáng tuy đẹp, mùi vị lại khó ngửi, loại hoa này còn có thể dùng để đuổi muỗi.”

“Cô nương ngửi Hương lộ này xem, xem có thể ngửi ra hay không.” Khương Tự đưa bình Hương lộ qua.

Thiếu nữ hơi chần chờ, vươn tay tiếp nhận, đưa đến chóp mũi nỗ lực ngửi ngửi.

Mọi người không khỏi nín thở, chờ thiếu nữ trả lời.

Một lát sau, thiếu nữ trả bình Hương lộ cho Khương Tự, khẳng định gật gật đầu: “Tuy rằng hương vị cực nhạt, nhưng tiểu nữ tử cả ngày chăm sóc đám hoa cỏ, vẫn có thể ngửi ra được.”

Khương Tự gật đầu cảm tạ, dung sắc chuyển lạnh: “Xin được nói cho chư vị biết, cỏ Như Ý tuy có thể đuổi muỗi, lại toàn thân là độc, nếu trộn vào Hương lộ rồi thoa lên mặt, liền sẽ giống như vị đại tẩu này, một khuôn mặt thảm không nỡ nhìn……”

Nàng duỗi tay chỉ hướng phụ nhân trẻ tuổi, tức khắc dẫn qua mọi ánh mắt.

Phụ nhân trẻ tuổi hoảng loạn lui về phía sau hai bước, gắng gượng nói: “ Cỏ Như Ý gì chứ, nghe cũng chưa nghe qua, chẳng lẽ các ngươi nói cái gì thì chính là cái đó?”

Úc Cẩn cười lạnh: “Ngươi là nói, Vương phi oan uổng ngươi?”

Sắc mặt của phụ nhân trẻ tuổi đột nhiên trắng bệch, lúc này mới nhớ tới trước mắt nói chuyện không phải người bình thường, mà là một vị Vương phi.

Khương Tự lướt qua phụ nhân, đưa bình Hương lộ cho Tú nương tử: “Chưởng quầy cũng ngửi xem, xem bình Hương Lộ hoa hồng này có khác với những cái khác không.”

Tú nương tử vội tiếp nhận, cẩn thận ngửi ngửi, ánh mắt sáng lên: “Không giống, thật sự không giống!”

Khương Tự xuất hiện tựa như cho Tú nương tử ăn một viên thuốc an thần, khiến nàng khôi phục khôn khéo ngày thường.

Tú nương tử cầm bình Hương lộ quét mắt, lập tức đi tới trước mặt một vị nữ khách, nhờ nói: “Còn xin thái thái ngửi thử một chút, xem bình Hương lộ này có giống với Hương Lộ mà bình thường thái thái vẫn hay dùng hay không?”

Đặt trong bình thường xem náo nhiệt, nữ khách nọ đương nhiên không muốn liên lụy vào, nhưng trước mắt còn có Vương gia Vương phi đang nhìn chằm chằm, khác không nói, có thể để lại cho Vương gia Vương phi một ấn tượng tốt thật cũng không tồi.

Nữ khách rất phối hợp tiếp nhận Hương lộ ngửi ngửi.

Hình như không khác nhau, nhưng hình như cũng không giống lắm……

Hai mươi lượng bạc một lọ Hương Lộ hoa hồng, nàng ta cũng chỉ cắn răng mua qua một lọ, thật sự ngửi không rõ lắm.

Nhưng dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, nữ khách vẫn gật đầu, khẳng định nói: “Không giống nhau.”

Nếu nữ tử bán hoa ngửi không giống, chưởng quầy ngửi không giống, quan trọng hơn là Vương phi ngửi cũng không giống, vậy đương nhiên là không giống rồi.

Nghe nữ khách nói như vậy, trong mắt Tú nương tử nhanh chóng hiện lên một tia đắc ý.

Nàng liền biết đến lúc này, tùy tiện hỏi một người, người nọ chắc chắn cũng sẽ nói không giống nhau.

Một phụ nhân rất có tư sắc, ở trong thôn chỉ dựa vào sức của một người yên ổn nuôi lớn nữ nhi, sao có thể không có một chút thông minh.

Đây là mấy phần thông minh nhỏ mà người ở tầng chót nhất giãy giụa sống sót, cũng không đáng xấu hổ.

Tú nương tử thẳng sống lưng, giơ cao hoa hồng lộ trong tay: “Các bà con đều nghe được đi, bình hoa lộ này có mùi hương không giống với Hương lộ trong cửa hàng chúng ta, là bỏ thêm cỏ Như Ý! Tiểu phụ nhân ngay cả cỏ Như Ý là cái gì cũng không biết, ngày thường càng chưa từng thấy qua, không có khả năng trộn cỏ Như Ý vào trong Hương lộ, người này chính là kẻ lừa tiền!”

Theo từng câu Tú nương tử nói ra, sắc mặt của phụ nhân trẻ tuổi càng thêm tái nhợt.

“Ta phi, cái đồ tặc phụ tim đen nhà ngươi!” Tú nương tử nhổ một ngụm, túm lấy ống tay áo quan sai dẫn đầu, “Sai gia, các ngươi không phải muốn bắt người sao, mau bắt tặc phụ này đi!”

Quan sai dẫn đầu thấy Tú nương tử có Yến Vương chống lưng, chịu đựng xúc động hất người ra nhìn về phía Úc Cẩn.

“Không cần nhìn ta, phụ nhân này có thể lấy hoa độc hại người, đã không đơn giản chỉ là lừa bịp tống tiền, theo luật ít nhất phán hình phạt cắm châm, các ngươi mang đi xử trí theo lệ là được.”

Hình phạt cắm châm, đó là dùng châm dài cắm vào khe hở móng tay, chính là cực hình thường dùng với nữ phạm nhân.

Phụ nhân trẻ tuổi vừa nghe xong, sợ tới mức tê liệt ngã trên mặt đất, liều mạng dập đầu nói: “Vương gia tha mạng, tiểu phụ nhân là bị người ta lừa, bị người ta lừa a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.