Tự Cẩm 2

Chương 661: Chương 661: Vân Xuyên 




Long Đán mắng một câu: “Cuối cùng cũng vớt lên được.”

Hắn vốn cùng xuất lực với lão Tần, lại phát hiện lão Tần bên kia đột nhiên đình chỉ động tác.

“Lão Tần, làm sao vậy?”

Lúc này mới ra ngoài mấy ngày, người thành thật như lão Tần vậy mà lại học được thói bỏ công không xuất lực, không nên nha.

Long Đán còn đang nghi hoặc, liền nghe lão Tần cổ quái nói: “Đây hình như không phải tổ phụ của thiếu niên?”

Long Đán ngẩn ra, nhanh chóng nhìn về phía thi thể mới được vớt lên, mà vừa nhìn, hắn lập tức buông tay nhảy sang bên cạnh hai bước, sắc mặt khó coi nói: “Đây là cái thứ bên cây!”

Lão Tần ghét bỏ nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, ném thi thể cứng đơ sang một bên, phủi phủi tuyết bám trên người.

Trong xe ngựa, thiếu niên trùm chăn ngó ra ngoài đã ngây dại.

Long Đán bước qua, đứng ở bên cửa sổ xe hung thần ác sát nói: “Tiểu tử thúi, ngươi không thành thật nha, trong khe băng nứt còn có thứ này, tại sao lại không nói sớm?”

Thiếu niên trắng mặt cúi đầu: “Ta, ta không biết……”

Long Đán vỗ vỗ vách xe, hiển nhiên bởi vì vớt lên được khối thi thể không biết đã chết bao lâu mà ấn tượng với thiếu niên trở nên kém đi: “Nói đi, cái người nhỏ hơn đâu?”

Thiếu niên ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.

Long Đán nhíu nhíu mi: “Tiểu tử, đến lúc này cũng đừng giả bộ hồ đồ, đêm hôm qua hai vị các ngươi để ở dưới gốc cây ta nhìn thấy cả rồi. Ngươi không nói năng gì, còn để chúng ta vớt tổ phụ ngươi lên, kết quả vớt lên cái thứ này. Đợi lát nữa chúng ta đi vớt tiếp, có phải sẽ lại vớt lên được người nhỏ hơn kia không?”

Thiếu niên cúi đầu trầm mặc rất lâu, sau đó bọc chăn leo ra khỏi xe ngựa, đi chân trần đứng ở trước mặt Long Đán, nhỏ giọng nói: “Ta không phải cố ý, vừa rồi ta thật sự không nghĩ tới hai hỉ thần cũng ở dưới đó ……”

“Hỉ thần?” Long Đán nhếch mày, nhìn nhìn nam thi trung niên ngã trên mặt đất.

Thiếu niên liếc nhìn mấy người Khương Tự, giải thích nói: “Ở chỗ chúng ta gọi bọn họ như thế……”

Thiếu niên nói, co chân dẫm dẫm: “Mấy vị đã cứu ta, ta vô cùng cảm kích…… Các vị đi đi, không cần để ý đến ta……”

Long Đán tức giận đến trừng mắt: “Tiểu tử thúi, ngươi thật sự cho rằng chúng ta sẽ không đi?”

Thiếu niên mím chặt môi, không hé răng.

Làm công việc này của bọn họ, vốn đã rất ít giao tiếp với người ngoài, huống chi còn là một thiếu niên.

Lúc này Khương Tự mở miệng: “A Long, đưa một bộ y phục và giày thay giặt của ngươi cho hắn thay.”

Tuy ngoài miệng Long Đán nói như vậy, lại sẽ không thật sự so đo với thiếu niên, xoay người đi ra sau đuôi xe.

Một nhóm bốn người bọn họ đi xa nhà, nồi chén gáo bồn, vật dụng tắm rửa chuẩn bị không ít, tất cả những thứ này đều được đặt ở sau đuôi xe.

Kéo ra cửa sau thùng xe, không nhìn thấy bên trong thùng xe, mà là một cái hộc đựng đồ sâu ba thước cùng vách thùng xe.

Long Đán lấy ra quần áo giày vớ, quay về bên người thiếu niên đưa tới: “Nhanh thay quần áo đi, bọc chăn giống cái gì? Giày hơi lớn, tạm chấp nhận vậy.”

Thiếu niên ôm quần áo nói một tiếng cảm ơn, liếc nhanh Khương Tự một cái, lúc này mới trốn ra phía sau xe ngựa mặc quần áo.

Không bao lâu, thiếu niên thay y phục của Long Đán xong đi ra, co ro kéo kéo áo bông to rộng.

Hắn kinh ngạc phát hiện lão Tần và Long Đán lại đã bắt đầu vớt thi thể, yên lặng chạy đến bên cạnh hố tuyết ngóng.

Lại một khối thi thể được vớt lên, bị Long Đán nói trúng, là cỗ thi thể thiếu niên kia.

Thiếu niên đuổi thi cúi đầu: “Hai vị ân công không cần vớt nữa, ta, ta sẽ nghĩ cách……”

Vớt lên lại là một khối thi thể không biết đã chết bao lâu, Long Đán tích tụ không ít lửa giận, nghe vậy cả giận nói: “Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp chó má gì! Bản thân mình đi đường còn bị té ngã, còn có biện pháp vớt tổ phụ của ngươi lên? Ta thấy ngươi cũng không khác tìm chết là mấy.”

Thiếu niên lắng nghe Long Đán quở trách, không nói một lời.

Vị đại ca trước mắt tuy rằng mắng rất hung, nhưng hắn biết hắn gặp được người tốt.

“A Long, sớm vớt người lên đi, chúng ta còn phải lên đường.” Khương Tự nhắc nhở một câu.

Long Đán gật gật đầu, chịu đựng cái xưng hô “A Long” kỳ quái này, tăng nhanh tốc độ.

Ước chừng một khắc sau, tổ phụ của thiếu niên rốt cuộc được vớt lên.

Nhìn thấy tổ phụ đầu tiên, thiếu niên rốt cuộc không bảo trì im lặng được nữa, xông lên ôm thi thể sớm đã lạnh băng cứng đờ của tổ phụ bắt đầu khóc nức nở.

Long Đán đi đến bên người Khương Tự, nhỏ giọng hỏi: “Ngài xem, nên an trí cho thiếu niên này thế nào bây giờ?”

Hắn ngoài miệng nói rất hung dữ, nhưng thiếu niên này mới mười lăm mười sáu tuổi, cứ thế bỏ lại trong băng thiên tuyết địa xác thật có chút không đành lòng.

“Hỏi hắn thử xem có nguyện ý đi cùng chúng ta không, chờ đến thành trấn tiếp theo để hắn lại là được.”

Long Đán gật gật đầu, đi đến trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên ngừng khóc, nhìn hắn.

“Tiểu tử, người cũng mất rồi, khóc cũng vô dụng. Chúng ta còn phải lên đường, ngươi xem nếu không như vậy đi, chúng ta giúp ngươi đào cái hố chôn người vào, ngươi đi theo chúng ta đi?”

Thiếu niên lắc lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của đại ca, ta không đi cùng các ngươi được, ta muốn mang tổ phụ về nhà.”

“Vậy ngươi mang như thế nào ——” Long Đán nói một nửa, mới nhớ tới thiếu niên biết đuổi thi, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

Thiếu niên đột nhiên quỳ xuống, cho Long Đán một cái dập đầu.

Long Đán vội tránh đi, thốt lên: “Đừng quỳ ta, cứu ngươi là ý của….. A Hoa cô nương chúng ta.”

Tầm mắt của thiếu niên dao động giữa Khương Tự và Hoa trưởng lão, cuối cùng dừng ở trên người Khương Tự.

Khóe miệng Khương Tự hơi co quắp, nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngươi không cần để ở trong lòng, chỉ là ngươi thật sự không cần chúng ta tiễn ngươi đoạn đường?”

Thiếu niên kiên định lắc lắc đầu, dập đầu với Khương Tự một cái, tiếp theo lại dập đầu với lão Tần một cái, rồi yên lặng đi trở về bên thi thể tổ phụ ngồi xổm xuống.

Rất rõ ràng, đám người Khương Tự chưa rời đi, hắn sẽ định cứ thế canh thi thể tổ phụ chờ đợi.

Khương Tự và Long Đán liếc nhau, bất đắc dĩ nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Một lần nữa lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi di chuyển.

Thiếu niên nhìn xe ngựa càng lúc càng xa xuất thần.

Đột nhiên nam tử trẻ tuổi đi cạnh xe ngựa chạy tới, đưa một gói giấy dầu cho thiếu niên.

“Bên trong là chút lương khô, A Hoa cô nương bảo ta cho ngươi.”

Thiếu niên cầm lấy gói giấy dầu, nhỏ giọng nói: “Ta gọi Vân Xuyên.”

Vân Xuyên?

Long Đán kéo kéo khóe môi.

Thật là một cái tên lịch sự tao nhã, hắn còn tưởng rằng tiểu tử có dáng dấp hơi xấu xí này hẳn phải gọi là Nhị Đản này nọ chứ.

“Tiểu tử, tự giải quyết cho tốt đi. Người chết không thể sống lại, người sống quan trọng nhất.” Long Đán cuối cùng nhắc nhở một câu, rồi đuổi theo xe ngựa.

Thiếu niên thấy Long Đán đuổi theo xe ngựa rồi ngồi lên, lúc này mới cất gói giấy dầu vào trong ngực đứng lên, gỡ xuống chuông đồng treo ở trên cổ nhẹ nhàng lắc lắc.

Linh âm kỳ dị vang lên, ba cỗ thi thể bao gồm tổ phụ của thiếu niên ở trong đó đột nhiên đứng lên, động tác cứng đờ theo phía sau thiếu niên đi về phía rừng cây ven đường.

Ngày nghỉ đêm đi là quy củ bọn họ phải tuân thủ, nếu sáng nay bọn họ không lên đường, có lẽ tổ phụ sẽ không phải chết.

Đây nhất định là trừng phạt.

Lúc thiếu niên vội vàng dẫn ba cổ thi thể đi về phía rừng tuyết, lại không phát hiện Long Đán trên chiếc xe ngựa đã đi xa lại tò mò quay đầu lại nhìn.

“Lão Tần, ngươi mau nhìn, những thi thể đó thật sự cử động!”

Lão Tần quay đầu nhìn thoáng qua, giấu đi vẻ kinh ngạc, lắc lắc roi ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.