Tự Cẩm 2

Chương 742: Chương 742: Xấu mặt




Dư quang nơi khóe mắt Úc Cẩn đã sớm nhìn thấy Tương Vương đi tới, lại không thèm để ý.

Hắn tuy đã sớm đoán được đồ ngu xuẩn này muốn làm chuyện xấu cũng cực kỳ chờ mong, nhưng lại không thể để đối phương nhìn ra.

Nếu nhìn ra, sợ tới mức không làm nữa thì làm sao bây giờ?

“Vương gia, ta kính ngài một ly.” Mở miệng chính là Khang tiểu vương gia.

Lúc tiến cung hai người có hàn huyên vài câu, Úc Cẩn không ngại cho mấy phần tình mỏng, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Khang tiểu vương gia cười nói: “Vương gia thật là người thống khoái. Về sau mời Vương gia uống rượu, mong rằng ngài có thể vui lòng đến dự.”

Tương Vương đi tới nghe được lời này trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Đừng nhìn lão cha của Khang tiểu vương gia chỉ là một Quận vương, nhưng ở trong đám tôn thất vẫn rất có máu mặt, ngày xưa Khang tiểu vương gia làm gì nịnh bợ hắn ( Úc Cẩn) như thế.

Sự bất mãn càng ngày càng sâu, đánh mất một chút chần chờ cuối cùng của Tương Vương.

Hắn bước qua, gọi một tiếng: “Thất ca.”

Mọi người không khỏi nhìn qua.

Tương Vương nhấc chén rượu trong tay, cười nói: “Ngày ấy từ biệt, đệ đệ vẫn không có cơ hội nói chuyện với huynh, hôm nay kính Thất ca một ly. “

Úc Cẩn nhìn qua, mang theo vài phần ý cười không chút để ý.

“Thất ca sẽ không phải không nể mặt mũi chứ?” Tương Vương bỗng trở nên khẩn trương.

Lão Thất hỗn đản này quen không ra bài theo lẽ thường, nếu như không uống với hắn ly rượu này, cho dù có tính kế thế nào cũng đều uổng công.

Ngay lúc Tương Vương khẩn trương, Úc Cẩn khẽ cười một tiếng: “Sao thế được, Bát đệ nguyện ý cùng ta uống rượu, cầu mà không được.”

Tương Vương lặng lẽ thở ra, vẫy tay gọi cung tỳ đứng hầu một bên.

Cung tỳ bưng khay lập tức tiến tới.

Tương Vương cầm lấy bầu rượu bạch ngọc trên khay, cười nói: “Ta rót đầy cho Thất ca.”

Úc Cẩn trước đó có uống với Khang tiểu vương gia, chén rượu đã cạn, hành động này của Tương Vương không khiến người chú ý.

Tương Vương thừa dịp rót rượu mượn ống tay áo che chắn khẽ gảy đầu ngón tay đem thuốc bột vẩy vào trong chén, lúc làm hết thảy tim đập như sấm, giống như ngay sau đó sẽ có thể nhảy ra khỏi cổ họng.

“Thất ca, mời ——” Làm xong tất cả việc này, Tương Vương đưa ly rượu cho Úc Cẩn, cật lực không lộ ra khác thường.

Úc Cẩn rũ mắt nhìn chằm chằm ly rượu kia.

Trong ly ngọc sóng sánh rượu ngon màu hổ phách, là ngự rượu cung đình trên thị trường không mua được.

Thời gian hắn nhìn chăm chú hơi lâu, làm trái tim Tương Vương mới buông xuống lại treo lên.

Lão Thất rất gian xảo, sẽ không phải phát hiện khác thường chứ?

Tương Vương không khỏi theo ánh mắt Úc Cẩn nhìn về phía ly rượu bỏ thêm thuốc kia.

Rượu vẫn như cũ là màu hổ phách, cùng với ly rượu trong tay hắn nhìn không có gì khác nhau.

Sẽ không, lão Thất sẽ không phát hiện dị thường.

Tương Vương âm thầm an ủi chính mình, phía sau lưng vẫn bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Giờ khắc này hắn mới kinh ngạc phát hiện rất nhiều chuyện một khi tự mình động thủ, muốn không khẩn trương là không có khả năng.

Úc Cẩn thấy hù dọa đã không khác lắm, rốt cuộc duỗi tay cầm lấy ly rượu kia nâng nâng với Tương Vương.

Tương Vương như trút được gánh nặng, lập tức chạm cốc với Úc Cẩn.

Úc Cẩn một tay nâng chén đến bên môi, một tay khác nâng lên đỡ hờ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tương Vương nhìn chằm chằm bờ môi ướt át bởi vì dính rượu mà có vẻ đỏ thắm kia, một trái tim rốt cuộc rơi lại đúng chỗ.

Uống vào thì tốt, chỉ cần thuốc đó có hiệu quả như lời Tứ ca nói, lão Thất hôm nay nhất định phải xấu mặt.

Khóe môi không tự giác cong lên, Tương Vương lộ ra ý cười rõ ràng, chuẩn bị quay về chỗ ngồi.

Úc Cẩn cười như không cười liếc hắn một cái: “Bát đệ đừng đi vội.”

Tương Vương trên mặt không lộ, trong lòng lại cảnh giác.

Úc Cẩn một lần nữa cầm lấy bầu rượu Tương Vương vừa mới thả lại trên khay cung tỳ, trực tiếp rót đầy ly rượu không Tương Vương đã uống cạn.

Động tác lần này dứt khoát lưu loát, chờ Tương Vương phản ứng lại, cái ly đã đổ đầy.

Úc Cẩn lại rót đầy cho mình, nâng ly cười nói: “Ca ca cũng kính Bát đệ một ly.”

Tương Vương nắm chặt chén rượu bạch ngọc, nhất thời có chút hoảng.

Sắc mặt Úc Cẩn hơi trầm xuống, không vui nói: “Sao thế, Bát đệ không muốn uống?”

Trong lòng Tương Vương run lên, vội cười nói: “Sao thế được.”

Trước mắt bao người hắn lại đây kính rượu lão Thất, lão Thất đáp lễ hắn nếu như khước từ, một lát nữa lão Thất xấu mặt nói không chừng sẽ có người ngờ vực đến trên đầu hắn.

Vừa nghĩ như vậy, Tương Vương không dám trì hoãn nữa, vội nâng ly uống cạn.

“Bát đệ thật là người thống khoái.” Úc Cẩn khẽ cười một tiếng, uống rượu trong ly.

Tương Vương lúc này mới có thể thoát thân, lặng lẽ trao đổi một ánh mắt với Tề Vương.

Tề Vương đi tới, theo sau kính rượu.

Mắt thấy Úc Cẩn ai đến cũng không cự tuyệt, trong khoảng thời gian ngắn uống hết vài ly rượu, trái tim treo lơ lửng của Tương Vương cuối cùng thả lại trong ngực, âm thầm lau mồ hôi dinh dính trong lòng bàn tay, vì không để có vẻ đặc biệt, nhanh chóng cùng những người khác ngươi tới ta đi uống rượu.

Hắn uống rượu, còn không quên vụng trộm quan sát Úc Cẩn.

Tứ ca nói uống thuốc kia xong sau một khắc sẽ có hiệu quả, nhưng sao đến giờ lão Thất còn chưa có phản ứng?

Áng chừng thời gian không chênh lệch lắm, mà Úc Cẩn còn cùng người khác chuyện trò vui vẻ, Tương Vương bắt đầu thấp thỏm, rốt cuộc nhịn không được tiến đến bên người Tề Vương, nhỏ giọng hỏi: “Tứ ca, tại sao còn chưa có động tĩnh?”

Tề Vương cũng có chút bất an, nhíu mày nói: “Có lẽ là có liên quan đến thể chất của từng người……”

Lão Thất là người tập võ, nghĩ đến thân thể cường tráng chút, dược hiệu sẽ chậm hơn.

Tương Vương nghe có đạo lý, thoáng an tâm, thời khắc lưu ý động tĩnh bên kia.

Lại qua một lúc lâu, vẻ mặt Tương Vương bỗng nhiên thay đổi, hai con ngươi vốn trong suốt bỗng nhiên như không có tiêu cự, mờ mịt đờ đẫn.

“Bát đệ, ngươi làm sao vậy?” Tề Vương phát hiện không ổn, vội vàng hỏi.

Tương Vương đột nhiên đứng lên.

Tâm Tề Vương trầm xuống, vội vàng kéo ống tay áo của Tương Vương, thấp giọng nói: “Bát đệ, ngươi muốn làm gì?”

Lúc này đại điện đang lúc náo nhiệt, ăn uống linh đình, đàn sáo ting tang, nhất thời không có ai lưu ý động tĩnh bên này, mặc dù có tầm mắt hướng lại đây cũng sẽ cho rằng Tương Vương đang định đi kính rượu.

Trên đài cao, Cảnh Minh Đế săn sóc nói với Thái Hậu: “Mẫu hậu nếu như mệt mỏi, nhi tử đưa ngài đi nghỉ ngơi.”

Thái Hậu đã nằm ở tuổi thất tuần, ngồi lâu sợ chịu không nổi.

Bình thường trường hợp như vậy Thái Hậu đã sớm rời đi, nhưng giờ phút này lại lắc đầu: “Tháng đổi năm dời, lại không biết náo nhiệt như vậy còn có thể xem mấy lần, ai gia nhìn cao hứng.”

“Ngài cao hứng là được, chờ trời ấm hơn chút để cho Hoàng Hậu tổ chức mấy buổi ngắm hoa yến, đến lúc đó nhất định còn náo nhiệt hơn bây giờ. Mẫu hậu muốn xem náo nhiệt như thế nào đều có, nhưng chớ nói mấy lời này.”

Thái Hậu mỉm cười gật đầu, ánh mắt như có như không xẹt qua người Úc Cẩn, đáy mắt hàm chứa tìm tòi nghiên cứu.

Yến Vương dâng lên chuỗi Phật châu đó rốt cuộc là trùng hợp hay là cố ý?

Đúng lúc này, Tương Vương đứng dậy đột nhiên duỗi tay giật áo ngoài ra, đỏ mắt chạy về phía đài cao.

Hắn vừa chạy vừa tiếp tục kéo y phục, trong chớp mắt thế mà đã thoát chỉ còn lại một kiện nội y tuyết trắng.

Bởi vì sự việc đột nhiên xảy ra, nên người trong điện quên cả kêu sợ hãi, cũng quên luôn ngăn cản, vẻ mặt dại ra nhìn Tương Vương chạy về phía đài cao.

Ngay cả các Ngự tiền thị vệ đứng ở một bên phụ trách hộ giá nhất thời cũng đầy kinh ngạc, đại não nhanh chóng vận chuyển, gian nan tự hỏi một vấn đề: Tương Vương đây là muốn phạm thượng à…… Nhưng nhìn bộ dạng hắn là chuẩn bị cởi truồng chạy lên, vậy hung khí giấu ở đâu?

Mặc kệ, cho dù không có hung khí cũng không thể để Tương Vương vọt tới bên người Hoàng Thượng được.

Nghĩ thông suốt bọn thị vệ đồng thời ra tay, bắt lại Tương Vương đã cởi gần như sạch sẽ giữ chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.