Tù Cấm

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6

“Hắc, tiểu đệ đệ, cậu ngồi ở chỗ này ngẩn người a? Rảnh rỗi ha? Cẩn thận chị méc chủ đoàn của cậu!”

“Không được gọi tôi tiểu đệ đệ, con mẹ nó rất khó nghe a!” Cậu vẻ mặt hắc tuyến, nhưng vừa nhìn thấy đối phương, hắc tuyến trên mặt nhanh chóng biến mất, còn lại là thẹn thùng đỏ mặt.

Cậu đây là lần đầu tiên gần gũi nhìn thấy một người nữ tính xinh đẹp như vậy…Quần áo thanh nhã thoải mái làm tôn lên dáng người thướt tha, trang điểm tự nhiên làm nổi bật từng nét đẹp của gương mặt, có lẽ là so với cậu lớn hơn vài tuổi, các cô gái cùng tuổi còn không có thành thục và quyến rũ…

Trong nháy mắt, tim cậu đập nhanh hơn.

“A, cậu chửi tục!” Mắt cô trừng lớn, biểu cảm tỏ vẻ chỉ trích.

“Chửi tục…Chửi tục thì thế nào?” Đối phương trừng mắt làm biểu tình diễm lệ lại khả ái, lo sợ bị đối phương phát hiện cậu khác thường, cậu không khỏi quay mặt qua một bên, miệng cãi chày cãi cối: “Huống chi cái này cũng không tính là chửi tục, lời chửi tục khó nghe hơn cô còn chưa nghe qua đâu…Đây nhiều lắm tính là cửa miệng. Đúng vậy, câu cửa miệng!”

“Hì hì, cậu biện minh sao, nhìn cậu khẩn trương thành như vậy, có bí mật gì sao? Trong đoàn các cậu nói tục hẳn là sẽ bị phạt đi?”

Cô ngồi ở bên cạnh cậu, bọn họ dựa vào rất gần, biểu tình của cô thoải mái, không có một chút  nào thiếu tự nhiên. Bất quá kém vài tuổi mà thôi, thế mà cô cùng những cô gái cậu biết hoàn toàn khác nhau.

Đổi thành những cô gái mà cậu biết thì biểu cảm thật sự cứng nhắc, vừa nhìn liền biết các cô ấy khi tiếp xúc gần gũi với người khác phái rất là khẩn trương, chẳng qua làm ra vẻ trấn định.

“Tôi nói, này không tính là chửi tục.” Cậu rất muốn dùng dùng cái loại giọng điệu uy hiếp sẽ làm người ta sợ hãi, nhưng nói ra miệng lại không hiểu vì sao lại chột dạ.

“Được rồi, kia không tính là chửi tục, chỉ là câu cửa miệng.” Cô không chút nào khó chịu nhe răng cười, khuôn mặt tươi cười oánh nhuận của cô ở dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, “Tên của tôi cậu có nghe chủ đoàn các cậu nói qua chưa? Viên Hữu Hinh, Viên trong Viên Thế Khải, Hữu trong bằng hữu, Hinh là hoa cẩm chướng. Cậu là?”

“…Ngô Cảnh Thăng.”

“Cảnh Thăng tiểu đệ, thật cao hứng khi quen biết cậu!” Cô hoàn toàn tự nhiên vươn tay phải.

“Đã nói không được gọi tôi tiểu đệ đệ…” Vẫn là giọng điệu uy hiếp vô cùng thất bại.

Cậu cũng vươn tay, động tác có chút cứng nhắc, đây là cậu lần đầu tiên cùng người bắt tay, có một loại vui sướng được đối xử ngang hàng như người lớn.

Khi cậu cầm bàn tay trắng nõn non mềm, giật mình hiểu được tại sao rất nhiều tiểu thuyết đều dùng “Hồ đào” để hình dung bàn tay phụ nữ ——

Tay cô giống như đồ sứ mỏng manh phải cẩn thận che chở, dùng sức quá mức sẽ hư tổn…

“A! Cảnh Thăng tiểu đệ đệ, cậu đỏ mặt!”

Cậu bối rối bỏ tay cô ra, “Mới, mới không có! Cô không được nói bậy!”

“Không nghĩ tới cậu vẫn là cái thiếu niên ngây thơ nha, cùng với mấy lão sư huynh bánh quẩy của cậu không giống nhau.”

Cô là không biết, lúc mà chủ đoàn giới thiệu cô các sư huynh ánh mắt đều nhìn thẳng, miệng lại lầu bầu nói thầm: Em gái a em gái, ông bà phù hộ, làm con mẹ nó lão tử hiện tại sống đến chín phần mười mới thấy được em gái!

Bọn họ một hàng bốn người đều là sinh viên, chủ đoàn nói họ lần này là tận dụng lợi thế hợp tác sưu tập tư liệu văn hóa, từng nhóm nhỏ hoàn thành luận văn tốt nghiệp.

“Tôi mới không phải thiếu niên ngây thơ đâu!”

“Được được, cậu không phải.” Cô giống như là đang bao dung một đứa nhỏ bốc đồng.

Bị coi như tiểu thí hài cậu không vui bĩu môi, nhưng ở sâu trong nội tâm lại che đậy biết bao dao động…Ngọt ngào, ê ẩm, làm người ta muốn ngừng mà không được.

Cô cùng cậu lại hàn huyên vài câu, thẳng đến bị một người nam nhân gọi đi mới thôi.

Người đàn ông kia ăn mặc tương đối chỉnh chu, chính là diện mạo tiểu bạch kiểm, phụ nữ hiện đại hình như yêu thích chính là cái loại hình đàn ông này.

Nhìn cô vô cùng thân thiết tay ôm lấy người đàn ông rời đi, cảm giác ngọt ngào ê ẩm trong lòng dần dần trở nên rất chát rất chát…Đáy mắt lan tràn ảm đạm mà ngay cả bản thân còn không có phát giác.

Khi đó cậu không biết, nguyên lai cái loại cảm giác ngọt ngào ê ẩm lại chua chát chính là mối tình đầu của cậu.

Khi đó cậu không biết, một đoạn đơn phương vụng về mà vô vọng, cư nhiên lại trở thành kiếp số cả đời của cậu…

….

“Tỉnh?”

Ngô Cảnh Thăng nhất thời giật mình, anh thừa nhận, trợn mắt mở mắt liền thấy mặt Tông Minh thật sự đối với trái tim là một kích thích không tốt, tuy rằng thần sắc Tông Minh còn rất tiều tụy, nhưng không hao tổn chút nào tuấn mỹ của cậu ta.

“Tỉnh.” Anh gật đầu. Tông Minh hỏi đều phải đáp, nói đi đông sẽ không được đi tây, giống như huấn luyện loại chó đối với mệnh lệnh là tuyệt đối phục tùng.

Nhận được câu trả lời của Ngô Cảnh Thăng, Tông Minh trầm lặng xuống.

Ngô Cảnh Thăng thở mạnh cũng không dám thở một cái, xuất phát từ trực giác, anh phát hiện tâm tình Tông Minh có vẻ không được tốt lắm. Ở chung với Tông Minh càng lâu, càng cảm thấy tính tình đối phương cùng với phụ nữ lúc mà dì cả ghé thăm giống nhau âm tình bất định, cho nên cũng ngậm chặt miệng, mặc nhiên cho yên lặng tĩnh mịch tràn ngập trong xe nhỏ hẹp.

Có lẽ là muốn đánh tan nặng nề, tiểu Chu vừa muốn xoay mở radio, nhưng Tông Minh lạnh lùng thoáng nhìn qua, anh ta sáng suốt mà đình chỉ hành động này.

Lần này là lại làm sao vậy?! Câu kêu rên này ở trong suy nghĩ hai người khuếch trương quay vòng vòng như đèn kéo quân.

“Cảnh Thăng vừa rồi đang ngủ.” Tông Minh mở miệng, đánh vỡ xấu hổ tĩnh mịch.

“À…Đêm qua…Quá mệt mỏi.” Làm cho anh mệt mỏi quá mức chính là tên đầu sỏ đang an vị bên cạnh, eo anh đến bây giờ còn đau nhức!

“Có nằm mơ sao?”

“Có.”

“Là giấc mơ hay là ác mộng?” Tông Minh nhìn về phía anh, khóe mắt cười đến cong cong, nhưng trong mắt không có một chút ý cười.

Ngô Cảnh Thăng theo bản năng da liền kéo căng, “Hẳn là…Hẳn là ác mộng.”

“Trong ác mộng có tôi sao?”

“Không có đâu, tuyệt đối không có!” Anh dùng lực lắc đầu!

“Phải không?”

“Đương nhiên!” Anh thề, đây chính là lớn tiếng nói thật!

“…”

Nguyên bản Ngô Cảnh Thăng còn tưởng rằng anh nói như vậy, tâm tình Tông Minh lại trở nên tốt lên, nhưng thực tế trái ngược với suy nghĩ, không khí ngược lại càng thêm ngưng trọng lên.

“…Dừng xe.” Tông Minh nhìn ngoài cửa sổ nói.

Tiêu Chu sửng sốt, qua kính chiếu hậu phản chiếu sắc mặt ngưng trầm của Tông Minh.

“Dừng xe.”

Xe dừng lại vào chỗ đỗ xe bên đường, Tông Minh liền trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài, không chút nào băn khoăn bên ngoài đang mưa phùn bay bay.

“Anh còn không đuổi theo!” Tiểu Chu khẩn trương đưa cho Ngô Cảnh Thăng một cái ô, “Đuổi theo nhanh lên! Đừng làm cho anh ấy mắc mưa!”

Nghe lệnh đã theo thói quen Ngô Cảnh Thăng nhận lấy ô, ba bước cùng làm thành hai bước vội vàng đuổi theo phía sau.

Khí lạnh tràn đến, trời mưa làm cho thời tiết lạnh hơn, nếu có thể ai cũng đều muốn trốn ở trong ổ chăn không ra ngoài, trên đường chỉ có thưa thớt một ít người qua đường, Ngô Cảnh Thăng rất nhanh đuổi theo Tông Minh.

“Trời mưa như thế, cậu tại sao ngay cả ô cũng không cầm!” Một trận gió lạnh đánh úp lại, rét lạnh làm Ngô Cảnh Thăng lạnh run, vội vàng mở ô che mưa cho Tông Minh. “Thời tiết lạnh như thế, thân thể cậu gần đây không được tốt lắm, vẫn nên trở về xe đi.”

Tông Minh trầm mặc không nói một câu, tự ý bước đi, bất dắc dĩ Ngô Cảnh Thăng chỉ có thể tiếp tục đi theo cậu ta.

Vợ anh cũng chưa từng làm cái việc khác thường khó chịu này! Anh thà rằng ở công trường mệt mỏi như một con chó, cũng không muốn ở đây cân đo động não nghĩ Tông Minh rốt cuộc là lại khó chịu cái gì?

Trước khi rời nhà rõ ràng Tông Minh còn vô cùng bình thường, hưng phấn mà cầm tay anh nói cậu là lần đầu tiên đi chơi công viên trò chơi, cậu ta muốn cùng anh cùng nhau ngồi ngựa gỗ xoay tròn…Thật sự là cái kế hoạch này so với phim kinh dị còn kinh sợ hơn.

Tông Minh dừng cước bộ, Ngô Cảnh Thăng tự nhiên cũng dừng theo, ngây ngốc vì cậu ta che ô, đứng bên cạnh cậu ta anh làm chức trách như là một người đầy tớ.

Bọn họ hai người cứ như vậy đứng ở giữa ngã tư đường, người qua đường đối với bọn họ đều ném qua cái nhìn kỳ quái, ngẫu nhiên có mấy cô gái tầm mắt sẽ dừng ở trên mặt Tông Minh hồi lâu.

“Cảnh Thăng, tôi muốn hôn anh.”

Ngô Cảnh Thăng biểu tình kinh hãi muốn chết, Tông Minh mở miệng, nhưng hiện tại anh lại hy vọng Tông Minh bảo trì trầm mặc!

Tông Minh hiện ra một nụ cười tao nhã, Ngô Cảnh Thăng rõ ràng thấy đáy mắt dữ tợn của cậu ta,

“Không thể né tránh a, Cảnh Thăng rất minh bạch, đúng không?”

Nói xong, Tông Minh một phen ôm lấy cổ Ngô Cảnh Thăng, không cho phép cự tuyệt liền hôn lên.

Ngô Cảnh Thăng rõ ràng nghe được người bên ngoài hút khí, anh định đẩy ra Tông Minh, nhưng nghĩ tới song thân già yếu…Song thân phụ nhau đẩy xe lượm rác…Nghe thấy sự nghiệp ổn định, song thân vui sướng cực độ mà khóc…Cuối cùng, Ngô Cảnh Thăng thuận theo hé miệng, phối hợp với sự chiếm đoạt của Tông Minh.

Đây là một cái hôn hung ác mà kịch liệt, lưỡi hai người dây dưa thật sâu, tuy hai mà một dung hợp chung lại.

Khi hôn chấm dứt, Ngô Cảnh Thăng ăn đau một chút, Tông Minh thế nhưng cắn nát bờ môi của anh, nhiều nơi có máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, anh nếm được chất lỏng có mùi sắt rỉ.

“Đau không? Cảnh Thăng.” Tông Minh cười, lau đi máu tươi chảy ra từ môi Ngô Cảnh Thăng, thần thái mị hoặc mà nuốt vào trong.

Ngô Cảnh Thăng cúi đầu, lắp bắp nói: “Ổn, hoàn hảo.”

“Phải không? Kỳ thật tôi nghĩ làm cho Cảnh Thăng càng đau một chút, càng đau càng đau một chút, đau đến xâm nhập cốt tủy, đau đến ám ảnh.” Tông Minh nhẹ nghiêng đầu, nâng tay chải vuốt sợi tóc Ngô Cảnh Thăng bị gió thổi loạn, “So với mộng đẹp, ác mộng mới là khắc sâu ấn tượng nhất. Tôi hy vọng ác mộng Ngô Cảnh Thăng chỉ có thể có tôi, trừ tôi ra, tôi không cho phép có những người khác trở thành ác mộng của Cảnh Thăng.”

Đầu ngón tay dao động, nhẹ nhàng vuốt ve hai má lạnh như băng của Ngô Cảnh Thăng, Tông Minh thở dài một tiếng, ôn nhu nói ra lời tàn nhẫn như mật ngữ tình nhân.

“Cảnh Thăng, Cảnh Thăng, Cảnh Thăng của tôi…Tôi muốn trở thành ác mộng của anh, cho anh mỗi lần mộng thấy tôi đều hoảng sợ tỉnh lại, tôi muốn anh sợ tôi rồi tiếp đó là chiếm giữ tất cả cảm xúc…Ha, Cảnh Thăng, anh nói được không?”

Ngô Cảnh Thăng đầu óc trống rỗng, không khỏi thụt lùi hai bước, môi run run ngập ngừng nói: “Cậu điên rồi…”

“Không được cách tôi quá xa, tôi sẽ tịch mịch.” Tông Minh dắt tay Ngô Cảnh Thăng đang phát run, “Đúng, tôi điên rồi, anh đã nói rất nhiều lần…Tốt lắm, chúng ta cần phải đi, đứng chặn giữa đường cũng không tốt.”

Tông Minh lôi kéo Ngô Cảnh Thăng bước đi, trong lúc trì hoãn vì tâm linh còn bị tác động nặng nề Ngô Cảnh Thăng phải nghiên ngã lảo đảo mới miễn cưỡng đuổi kịp.

Mưa phùn kéo dài, gió lạnh ào ào, lá khô theo gió phiêu lãng, rơi xuống mặt đất, bay lên không trung, tựa như một đóa hoa đánh mất vẻ đẹp, ở giữa không trung tối đen u ám mà giãy dụa điêu linh.

“À, Cảnh Thăng, anh đã bao giờ nghe qua thanh âm khi bị phá hủy chưa?”

“Hủy, bị phá hủy?” Ngô Cảnh Thăng giật mình hoàn hồn, vẻ mặt mê võng.

“Trong trường hợp thân thể bị phá hủy…Cũng có thể là toàn bộ đều bị phá hủy.”

Tông Minh đưa tay, vừa lúc tiếp được một mảnh lá rụng – cậu ta dùng lực nắm chặt tay, đem lá cây héo rũ dễ dàng vò nát, hướng Ngô Cảnh Thăng lộ ra một nụ cười tươi xán lạn.

“Cũng giống như âm thanh này, cảm giác thân thể biến thành từng vụn nhỏ dù có liều mạng ghép nối lại như thế nào, nhưng thực tế như vậy cũng tốt.”

Ngô Cảnh Thăng mờ mịt lắc đầu, tỏ vẻ đầu anh không thể lý giải loại chủ đề thâm thúy này.

“Là vì bị phá hủy, cho nên mới trở thành người điên…Hay là nói bởi vì là người điên, cho nên mới lại phá hủy?” Tông Minh thản nhiên liếc liếc mắt hai tay mười ngón giao nhau của họ, vẫn duy trì độ cong trên miệng.

“Cảnh Thăng đã rất quen với việc thân mật của chúng ta, vô luận là hôn môi, ôm hay là làm tình…Nhưng là không đủ, mãi mãi không đủ. Tôi rất muốn phá hủy hết, chờ một ngày nào đó mục rã, cùng biến thành bụi bặm…Lúc trước tôi hy vọng có người có thể nhớ đến tôi, sâu sắc nhớ tôi, vĩnh viễn không được quên tôi…Mà người kia tôi hy vọng chỉ là anh, Cảnh Thăng, chính là anh.”

Đôi mắt tối đen như vực sâu giờ phút này dao động lấp lánh tia sáng chiếu rọi, mẫu đàn ông thật hấp dẫn, Ngô Cảnh Thăng không thể dời đi ánh mắt của mình.

Tim đập nhanh.

Âm thanh trái tim nhảy lên, kinh tâm động phách như tiếng trống.

Mặc dù không hiểu vì sao lại thế, nhưng trừ đi cái này, những cái khác chính là trắng trợn thông báo.

“Cậu…Cậu…” Ngô Cảnh Thăng nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận quan sát biểu tình Tông Minh, “Cậu yêu tôi?”

Tông Minh cười nói: “Không, Cảnh Thăng, tôi không yêu anh.”

Ngô Cảnh Thăng nháy mắt xấu hổ mặt đỏ lên, anh cư nhiên tự mình đa tình nghĩ là Tông Minh yêu thương anh, mới có thể làm những điều đó với anh!

Đúng vậy, như thế nào có khả năng? Cho dù Tông Minh là người đồng tính luyến ái, như thế nào có khả năng sẽ tìm đến người như anh? Tông Minh nhất định là đem anh trở thành món đồ chơi!

Hơn nữa yêu một người không phải là ước gì đối xử với người kia thật tốt thật tốt, nhưng thế nào có khả năng lại làm ra nhiều việc lãnh khốc tàn nhẫn như vậy, còn hy vọng người yêu trở thành ác mộng?

Tông Minh động tác tự nhiên cúi người chạm nhẹ một chút vào Ngô Cảnh Thăng đang rối rắm, lại lần nữa thành công khiến cho người qua đường ghé mắt.

“A, biểu tình Cảnh Thăng hiện tại thật đáng yêu nga.”

Đối với thẩm mỹ của Tông Minh, Ngô Cảnh Thăng trên cơ bản đã không còn ôm kỳ vọng…Đương nhiên, cũng có khả năng Tông Minh chính là thuần túy muốn nhìn thấy phản ứng của anh để tìm niềm vui, mới có thể nói ra khen ngợi ba láp buồn nôn như thế.

Tông Minh cười xán lạn giơ thẳng hai tay, hơi hơi nghiêng đầu nói: “Này, Cảnh Thăng, cõng tôi đi.”

“Hả?”

“Tuy rằng khi đó tôi đang ngủ, lúc Cảnh Thăng dùng kiểu ôm công chúa bế tôi về phòng không có cảm giác gì hết, bất quá miễn cưỡng cũng tính là Cảnh Thăng hoàn thành một cái nguyện vọng của tôi. Kế tiếp là tôi hy vọng Cảnh Thăng sẽ cõng tôi, từng bước một đi trên con đường…Thực đáng tiếc là thành phố này không có tuyết, bằng không cũng có vẻ lãng mạn.” Nói xong, Tông Minh tiếc hận phun ra một tiếng thở dài.

Lãn mạn? Cái gì lãng mạn! Ngô Cảnh Thăng một hơi nghẹn trong cổ họng, với suy nghĩ người bình thường như anh, quả thật hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của biến thái!

“Cõng tôi đi, Cảnh Thăng.” Tông Minh cười, hai tay vẫn là kiên nhẫn giơ lên.

Ngô Cảnh Thăng nhìn nhìn bốn phía, nhận mệnh hạ thấp thắt lưng, ý bảo Tông Minh leo lên. Tông Minh hai má lúm đồng tiền ẩn hiện, ghé vào trên lưng Ngô Cảnh Thăng, một tay tiếp nhận việc che ô, một tay ôm cổ anh, meo meo làm nũng cọ cọ cổ anh.

“Cảnh Thăng, lưng anh thật lạnh.”

“Chờ một chút là sẽ trở nên ấm áp.” Nghe lời cậu ta tiếp tục nằm xuống. Ngô Cảnh Thăng nhẹ nhàng cõng Tông Minh bước đi, ra vẻ bình tĩnh không nhìn phần đông ánh mắt tò mò kinh ngạc.

“Cảnh Thăng.”

“Sao?”

“Tôi suy nghĩ, nếu có thể làm cho Cảnh Thăng anh cả đời cõng tôi thì tốt rồi.”

“…Được.” Đúng là sở thích Tông Minh ‘Toàn ăn nói khùng điên’, thân là phụ thuộc anh cũng chỉ có thể không tiếc mạng sống là phụng bồi.

“A, tôi thích Cảnh Thăng dỗ tôi.” Nếp cười yếu ớt phản ánh trên khóe môi Tông Minh, cậu ta một chữ một chữ nói rõ ràng: “Rất thích.”

“…”

Mưa vẫn còn rơi, nhưng là rất nhanh sẽ ngừng lại. Ngô Cảnh Thăng cõng Tông Minh, vì vậy không bận tâm mà suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.