CHƯƠNG 8
“ ‘Nhất Bàng Tương’?”
“Đúng, Nhất Bàng Tương, cấu thành cơ bản có sáu người, phân biệt sáu vị soa gia là Văn soa, Võ soa, Cam gia, Liễu gia, Tạ gia, Phạm gia, các sư huynh hiện tại luyện tập chính là cái này.” Cậu nhìn tay cô ở trên bàn phím chuyển động cực nhanh, màn ảnh nháy mắt xuất hiện một cái lại một cái văn tự, nghĩ thật sự rất là thần kỳ, cậu đánh máy tính chỉ biết đạn chỉ thần công, chậm như trâu già kéo xe.
Cô đặt laptop xuống xoay ống kính máy ảnh, chỉ vào vị sư huynh một tay cầm quạt, một tay cầm lệnh bài hỏi: “Nhân vật hiện tại của vị sư huynh kia là Văn soa đúng không?”
“Đúng vậy, Văn soa Trần tướng quân, thường thuộc ở trận bên phải, là nhân vật phụ trách nghênh đón thần. Mà ở trận bên trái chính là Võ soa Lưu tướng quân, bản chất là một đứa nhỏ, nên chỉ có thể từ trong đoàn tìm người trẻ tuổi nhất đến phụ trách.”
“Trẻ tuổi nhất?” Cô ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn cậu một cái, “Vậy cậu còn đứng ở đây làm cái gì?”
“Viên tỷ, hiện tại chính là luyện tập mà thôi…Đương nhiên hiện tại nếu đó là tôi còn không khác gì đi đặt cược.” Cậu ngượng ngùng khụ một một tiếng.
“Uầy, được rồi, không trêu cậu. Nói trở lại, Nhất Bàng Tương này có điều gì cần chú ý không?”
“Chú ý a… Nhất Bàng Tương bởi vì lúc bước đi thì đi cùng lạy phụng thờ là chính, cho nên cực kỳ chú ý cách đi đứng, đặc biệt là công phu trên chân.”
“Tỷ như?”
“Tỷ như ‘Ngồi xuống’, ‘Giẫm ba bước’, ‘Cưỡi bốn góc’ cùng ‘Tập trung’.”
Nghe vậy, cô quăng một cái xem thường, rõ ràng tuổi so với cậu lớn hơn rất nhiều, nhưng cậu lại cảm thấy cô như vậy thực đáng yêu.
“Ngô tiểu đệ đệ, tôi không ngại cậu đi sâu giải thích rõ ràng một chút, thật sự không ngại.”
Cậu cố ý cau có, “Nếu cô lại tiếp tục gọi tôi tiểu đệ đệ, kia giải thích không có cửa đâu, đi sâu giải thích càng không có cửa đâu.”
Mà cô rất phối hợp giơ lên hai tay đầu hàng, “Được rồi, được rồi. Cậu thắng. Ngô Cảnh Thăng, Ngô tiên sinh.”
“Xem ra cô thật sự còn có điểm ăn năn, tôi liền cố mà giải thích cho cô một chút – trước tiên là cô muốn tôi giải thích về cái gì nào?”
Cô nhìn màn hình một chút, nhằm vào chỗ nghi hoặc hỏi ra, tỷ như ‘Cưỡi bốn góc’ không sợ thời gian không sợ thời gian không đủ sao? ‘Tập trung’ đề cập đến cái gì? Cậu thực may mắn đêm qua đem bài tập làm vừa xong, không cần suy nghĩ quá lâu là có thể trả lời đầy đủ vấn đề của cô.
Giống như là hôm nay lấy được tư liệu không sai lắm, cô đem lưu trữ trong hồ sơ, bao gồm cả trong laptop.
“Đúng rồi…Cái kia, cậu lát nữa có rảnh không?”
“Hẳn là có, tôi hôm nay luyện tập cũng không nhiều lắm. Có chuyện gì?”
Cô đem tóc rối vén sau lỗ tai, hướng cậu cười cười ngại ngùng, “Ngày kia tôi quay về trường học rồi…Mấy ngày nay thật cảm ơn giúp đỡ của cậu.”
“Ngày kia…Cô ngày kia đã đi?”
Nghe được tin đó, cậu có chút bừng tỉnh cơn mơ…Cũng đúng, chính là nằm mơ, mà nằm mơ luôn phải có một ngày tỉnh lại…Cô học đại học hạng nhất, lại thông minh xinh đẹp, thành thục vui tính…Cô là người tốt như vậy, có thể được quen biết cô đã là phúc khí tu luyện ba đời của cậu, huống chi cô chính là xem cậu như một đứa em trai…
“Ừ, đúng vậy, cho nên vì cảm ơn cậu mấy ngày nay đã giúp đỡ, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”
Cậu cố gắng kiềm chế một phần mất mát tỏ vẻ không sao, cười nói: “Không cần đâu, dù sao đó cũng là dặn dò của chủ đoàn.”
“No, No, điều này sao có thể? Có ân báo ân là tôn chỉ duy nhất trong cuộc sống của tôi, dù sao cứ quyết định như thế! Sáu giờ đến chỗ của tôi, Viên tỷ ta có tay nghề rất xuất sắc, sẽ làm cậu to mồm mà nhai, ăn đến biến thành một con heo mập nha!”
….
“Đến, Cảnh Thăng, ngồi ở đây.”
“Cậu là muốn…?” Nhìn thấy trên bàn một đống chai chai lọ lọ, Ngô Cảnh Thăng có một dự cảm không tốt.
“Giúp anh hóa trang.” Tông Minh lấy ra một cái khay nhỏ, chậm rãi lấy bột phấn bắt đầu điều phối thuốc màu. “Tôi cùng một sư phụ học qua, tôi còn phải cam đoan với ông ta là không được truyền tay nghề ra ngoài. Tôi đã thay tất cả bằng thuốc vẽ dành cho cơ thể, dù sao loại này không thương tổn nhiều cho da.”
—— Cường thế của tiền tài vạn ác.
“Đúng vậy, nhưng Cảnh Thăng không thể phủ nhận, tiền thật sự rất tốt.” Tông Minh cười híp mắt.
Ngô Cảnh Thăng trừng lớn mắt, nhịn không được kinh ngạc nói: “Cậu hiện tại đã tiến hóa đến mức có thể biết tôi suy nghĩ cái gì sao?”
“Nói cho cùng không phải người nào cũng giống tôi, tôi bị anh tổn thương đến tận tim, Cảnh Thăng.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tông Minh bên miệng tươi cười cũng là dày một tầng, “Cho nên vì bồi thường tôi bị thương đến tận tim, anh phải ngoan ngoãn ngồi, để yên cho tôi hóa trang cho anh.”
Nhìn thuốc màu điều phối dần dần hoàn thành, biết Tông Minh không phải hay nói đùa, Ngô Cảnh Thăng ngón tay hơi hơi phát run, môi mấp máy nói: “Tôi không nghĩ phải…Tôi không nghĩ phải hóa trang…, cậu hiểu được…Tôi cầu cậu, Tông Minh, van cầu cậu không cần làm như vậy…”
“Khẩn cầu, khẩn cầu đến xót xa…Cảnh Thăng đáng thương lại đáng yêu của tôi, không phải sợ, cái này cũng không có gì phải sợ.” Tông Minh đưa anh ôm vào trong lòng, giống như an ủi đứa nhỏ bị thương, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi anh.
“Ngẫm lại xem, cẩn thận ngẫm lại xem…Đây, Cảnh Thăng, cái tội lỗi nhàm chán của anh chẳng lẽ so với cha mẹ anh lại quan trọng hơn sao?”
Đồng tử Ngô Cảnh Thăng co rút thật nhanh, đột nhiên ở trong lòng Tông Minh giãy dụa đứng lên, bất quá hình như là đã sớm đoán trước anh sẽ giãy dụa, Tông Minh gắt gao ôm lấy anh, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng cười nói: “Đừng sợ, đừng sợ, Cảnh Thăng, anh cần hảo hảo cân nhắc một chút, anh có biết – đối với việc hổ thẹn với cha mẹ cùng với cảm giác có tội của bản thân, rốt cuộc bên nào tương đối quan trọng hơn?”
Trong lòng giãy dụa dần dần bình ổn lại, giống như là Ngô Cảnh Thăng không còn khí lực, cũng giống như là anh đã đưa ra chọn lựa.
Tông Minh vỗ vỗ lưng Ngô Cảnh Thăng, nói: “Thật ngoan, Cảnh Thăng thật sự là một bé ngoan hiếu thuận cha mẹ. Đến, bây giờ Cảnh Thăng ngồi thật tốt, tôi hóa trang cho anh.”
Tông Minh buông tay ra, mà Ngô Cảnh Thăng cũng làm theo lời cậu nói, lẳng lặng ngồi trên sô pha, chính là ngẫu nhiên nâng tay lung tung lau đi giọt nước trong suốt rơi xuống từ hốc mắt.
“Đến, Cảnh Thăng, dùng cái này buộc tóc.” Tựa hồ không có thấy nước mắt không tiếng động chảy xuống, Tông Minh đưa cho Ngô Cảnh Thăng một cái dây cột tóc màu đen.
“Vì cái gì…Vì cái gì cậu đột nhiên muốn hóa trang cho tôi?”
Tông Minh nháy lông mi nhỏ dài, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy sủng nịch trêu chọc.
“Bởi vì tâm huyết dâng trào? Bởi vì muốn Ngô Cảnh Thăng đi ra khỏi bóng ma quá khứ? Bởi vì muốn nhìn thấy bộ dáng Cảnh Thăng thống khổ khó chịu? Hiện tại là thời điểm giải đố, Cảnh Thăng phải lựa chọn từ ba cái này để chọn ra một đáp án.”
“Trừ bỏ cái thứ hai ra, còn lại đều có khả năng.” Ngoài đôi mắt phiếm hồng, Ngô Cảnh Thăng mặt không chút biến đổi, anh không còn muốn suy nghĩ mình trả lời như vậy có thể hay không chọc Tông Minh sinh khí.
“Xem ra tôi vốn dĩ không phải người tốt rồi, Cảnh Thăng cư nhiên đem tôi nghĩ thành hỏng bét như vậy.” Tông Minh nhún nhún vai, nghiêng đầu mỉm cười một cái, “Quên đi, tuy rằng là hy vọng Cảnh Thăng thoát khỏi bóng qua quá khứ, nhưng quả thật là một phần trong đó tôi càng muốn nhìn thấy bộ dáng Cảnh Thăng trong quá trình thống khổ khó chịu.”
Ngô Cảnh Thăng cắn môi dưới, áp lực giữa cổ họng làm tiếng khóc nghẹn ngào, anh chỉ biết Tông Minh biến thái này lấy việc nhìn anh thống khổ làm niềm vui.
Đầu ngón tay Tông Minh vuốt nhẹ đôi môi mềm mại của Ngô Cảnh Thăng, “Đừng ngược đãi chính mình như vậy, Cảnh Thăng…Nghĩ thông suốt một chút, anh bây giờ rất đau đớn, nhưng tôi cũng chẳng tốt hơn, bởi vì tôi bắt đầu ‘cai nghiện’, không phải sao?”
“Vậy cậu có thể không cai nghiện, có thể coi lời của tôi như là đánh rắm!”
“Cho dù tôi không cai nghiện, Cảnh Thăng vẫn là phải hóa trang.”
Tông Minh nâng mặt anh lên tiếp theo in một nụ hôn, mút nơi vừa rồi bị cắn qua.
“Vô luận như thế nào anh cũng phải làm điều này, kỳ thật sẽ không quá khó khăn, cũng giống như trước lúc anh trải qua chuyện kia, vừa mắc phải một trận kia liền sụp đổ, tự thu bản thân vào một góc, nhưng cuối cùng anh lúc đó chẳng phải đã đi ra sao?”
“Điều này không giống nhau…Cậu sẽ không hiểu được.” Tiếng Ngô Cảnh Thăng càng ngày càng nhỏ, anh vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tông Minh, giống như đã trở về quá khứ, “Tội của tôi rất nghiêm trọng…Tôi đã không còn có tư cách để múa Bát Gia Tướng…”
—— Mày nên xuống địa ngục!
—— Một con chuốt phá hư cả nồi cháo, Gia Tướng đoàn chính là bị người như mày hại cho thảm hại!
Mọi người đều chỉ trích anh, mọi người đều chán ghét anh…Vô luận anh quỳ xuống dập đầu nói bao nhiêu lần xin lỗi, vẫn như cũ không nhận được tha thứ. Anh không oán hận, đây là anh xứng đáng.
Vài lần, có vài lần rõ ràng anh muốn chết để quên đi, nhưng không có dũng khí tự sát, anh quỷ tha ma bắt yếu đuối lại vô dụng…Hiện tại anh đến đây gặp loại đối xử này, ở trong bóng tối, có lẽ chính là thần linh cho anh gặp báo ứng?
Tinh tường thấy được cặp mắt kia tràn ngập đau đớn cùng tự trách, chân mày Tông Minh mang theo ý cười, cầm bút lông nhỏ phía trên có dính thuốc màu.
“Có tư cách hay không, không phải anh có thể quyết định.”
Tầm mắt Ngô Cảnh Thăng thẳng tắp chống lại Tông Minh, vẻ mặt lộ vẻ châm chọc. “Thế là ai? Là cậu sao?”
Tông Minh cười gật đầu, nói: “Ừ, Cảnh Thăng nói đúng rồi, chính là tôi, chỉ có tôi mới có thể quyết định anh có tư cách hay không.”
“Dựa vào cái gì? Cậu dựa vào cái gì!” Ngô Cảnh Thăng phẫn nộ đập bàn, làm chai lọ lung lay một chút.
So với vẻ ngoài Ngô Cảnh Thăng phập phồng cảm xúc kịch liệt, Tông Minh vẫn là bảo trì tươi cười thản nhiên, mặc dù cậu ta rất gầy, áo len cổ V lộ ra xương quai xanh lõm xuống rõ rệt, nhưng nụ cười mê người vẫn đủ để khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
“Chỉ bằng việc anh với Bát Gia Tướng nhớ mãi không quên, cho nên tôi không phép bất luận kẻ nào cướp đi giấc mộng của anh, cho dù là chính anh cũng không thể ——” Cậu đập tay một chút, bổ sung nói: “A, đúng rồi, thiếu chút nữa quên, còn có chỉ bằng việc tôi nắm giữ an toàn của cha mẹ Cảnh Thăng, nếu Cảnh Thăng không hợp tác, tôi không ngại mời vài tên côn đồ thấy tiền sáng mắt đi ‘bái phỏng’ cha mẹ anh.”
Ngô Cảnh Thăng ánh mắt ngoan lệ cơ thể căng cứng, tức giận đến môi phát run, “Cậu trừ bỏ luôn lấy cha mẹ đến uy hiếp tôi ra, chẳng lẽ không còn thủ đoạn nào có thể dùng sao?”
“Cái này quả thật rất hữu dụng không phải sao? Cảnh Thăng không cần bản thân, cũng không thể không để ý đến cha mẹ, mà tôi thích lấy cái hữu dụng nhất đến uy hiếp Cảnh Thăng.” Nói đến đây, Tông Minh ném cho anh một cái cười khẽ chớp nhoáng, cười rạng rỡ nói: “Cảnh Thăng của tôi là một đứa con ngoan hiếu thuận, tuyệt đối không đành lòng làm cho cha mẹ sống không tốt.”
“…”
Ngô Cảnh Thăng nhắm mắt nín thở, rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể suy sụp vô lực ngồi phịch ở ghế – không thể nghi ngờ, Tông Minh lại một lần nữa giành được thắng lợi.
“Tốt lắm, Cảnh Thăng, đừng giận dỗi nữa. Hiện tại ngoan ngoãn buộc tóc lên, tôi muốn hóa trang cho anh.”
Nếu không nguyện ý, Ngô Cảnh Thăng cũng chỉ có thể đem dây cột tóc cột cao, để cho tóc không rơi xuống mặt, thuận tiện cho Tông Minh hóa trang. Tông Minh xem ra là từng học thư pháp, tư thế cầm bút rất chuẩn, tô, vẽ nét cong như nước chảy mây trôi, giống như đang vẽ một bức tranh bình thường.
Mà thuốc màu khi vẽ trên mặt anh, mơ hồ có thể ngửi được một mùi hoa oải hương, có vẻ là còn thêm tinh dầu Johnsons Baby để ổn định dược phụ trợ trong thuốc màu.
Thuốc màu theo từng nét bút vẽ lên mặt, ngón tay Ngô Cảnh Thăng ra sức nắm tay vịn, cơ thể run run rất nhẹ dần dần mạnh hơn, khuôn mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, ngũ quan vặn vẹo như người tàn tật.
Ngay lúc ngực Ngô Cảnh Thăng không ngừng lên xuống, cảm thấy đã sắp tới lúc bản thân sụp đổ, giọng nói bình tĩnh của Tông Minh truyền vào lỗ tai anh.
“Thả lỏng, Cảnh Thăng, anh thả lỏng, bằng không ta hóa trang không được, sẽ mất hứng. Cảnh Thăng không mong muốn tôi mất hứng, đúng không?”
Sợ hãi như lửa cháy hừng hực trong nháy mắt bị nước mưa lạnh tầm tã tiêu diệt, Ngô Cảnh Thăng hít sâu vài lần, cố gắng thả lỏng thân thể. Tuy rằng cơ thể còn có chút căng cứng, nhưng ít nhiều đã tốt hơn một chút, sẽ không tạo thành quấy nhiễu Tông Minh lúc hóa trang —— anh không có khả năng trả đại giới lúc Tông Minh tức giận.
“Tốt lắm. Đến, Cảnh Thăng, anh xem xem tôi vẽ thế nào?” Đem bút lông gác trên cái dĩa nhỏ, Tông Minh cầm lấy một cái gương nói: “Khuôn mặt Gia Tướng so với khuôn mặt Quan Tương khó khăn hơn, đòi hỏi sự tinh tế phức tạp, còn có khuôn mẫu nhất định.”
Gương chiếu ra là bộ mặt Ngô Cảnh Thăng vừa quen thuộc lại xa lạ, đối với người bên ngoài mà nói, có lẽ chỉ biết dùng một câu mặt sơn đầy màu sắc như cổ lỗ sĩ, nhưng đối với anh mà nói, đó là khuôn mặt đầy màu sắc có ý nghĩa không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
“Tôi dùng rất nhiều mặt nạ trắng để luyện tập qua, nhưng kết quả hiển nhiên là đủ khuyến khích thôi.”
Ngô Cảnh Thăng một cái chớp mắt cũng không chuyển nhìn chăm chú bản thân ở giữa kính, anh vẽ mặt, anh vẽ mặt…Trốn tránh nhiều năm như vậy, anh rốt cuộc lại vẽ mặt…
Tông Minh vẫy vẫy tay, cách đó không xa tiểu Chu lập tức ôm đến một đống quần áo, mũ sắt, áo diễn, giầy rơm, cây quạt…Vân vân linh kiện.
“Đi thay đi, Cảnh Thăng.” Tông Minh đưa tay ngăn Tông Minh mở miệng, cười nói: “Đừng nên nói, tôi cũng không muốn Cảnh Thăng bị thần khiển trách —— tôi không có tôn giáo tín ngưỡng, nhưng là nếu là việc liên quan đến Cảnh Thăng, tôi không ngại ôm chặt thái độ thà rằng là có này.”
Nghe vậy, Ngô Cảnh Thăng cũng chỉ yên lặng cầm quần áo đi vào phòng, không tốn nhiều thời gian liền mặc đi ra.
Phục sức Bát Gia Tướng lấy thẩm mỹ hiện đại mà quan sát, phần lớn chỉ có thể nhận được kết luận mạnh mẽ là quê cha đất tổ, nhưng vẫn có người cho rằng uy phong lẫm lẫm…Vô luận như thế nào, khó có thể phủ nhận là Bát Gia Tướng xác thực làm người ta có ấn tượng khắc sâu, cũng coi như giữ một vai trò quan trọng trong di sản văn hóa.
Thường nghe người ta nói Bát Gia Tướng, Bát Gia Tướng, cái gọi là Bát Gia Tướng là chỉ bốn đại tướng quân Cam, Liễu, Tạ, Phạm; cùng với bốn đại đế quân Xuân, Hạ, Thu, Đông; bốn đại tướng quân là nhân vật chính, bốn đại đế quân là phối hợp diễn, nhưng là cũng không có ép buộc ép buộc chỉ có tám vị này, cũng có thể thêm vào một ít diễn viên vào vai nhân vật nhỏ áo kép áo vằn không quan trọng.
Tông Minh vẽ mặt cho Ngô Cảnh Thăng rất rõ ràng chân hình là đầu bạch tuộc (Lưu ý 1), đây đúng là đặc điểm của Cam tướng quân, cùng với Liễu tướng quân đều là chưởng quản hình phạt. Về phần Tạ, Phạm hai vị tướng quân thì chấp hành truy nã, cũng chính là Thất gia, Bát gia hoặc Hắc, Bạch Vô Thường trong lời truyền miệng của mọi người (Lưu ý 2).
Mặc dù vẽ màu sắc rực rỡ trên mặt, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra Ngô Cảnh Thăng khẩn trương, anh ở Gia Tướng đoàn tác phong nghiêm cẩn quy củ lại nhiều, cho dù chỉ là luyện tập, anh cũng sắm vai nhân vật áo kép áo vằn không quan trọng, học tập bộ pháp của bốn đại tướng quân cũng là dựa vào việc xem trộm của vài vị sư huynh…Mà hiện tại anh thế nhưng có thể giả thành Cam tướng quân?
Nếu trở về mười mấy năm trước, khi đó anh hẳn sẽ là vì điều này mà hưng phấn ngủ không yên…Anh sẽ ngoan ngoãn đến trường, cố gắng học tập, tan học thậm chí là ngày nghỉ đều dành cho việc luyện tập trong đoàn, đều không phải vì anh nghĩ có một ngày được sắm vai bốn đại tướng quân, trở thành nhân vật chính được mọi người chú ý sao? Làm cho bạn học luôn e ngại khinh thường anh ở trong trường học biết, trên thực tế anh là một người thật sự rất giỏi, rất uy phong!
Ngây thơ vô cùng, ngu xuẩn vô cùng đem tâm khoe ra.
Anh khi đó, thật là tuổi trẻ khí thịnh…Đương nhiên phạm phải sai lầm, là sai lầm thật to không thể tha thứ.
“Cảnh Thăng, nhìn đây, cười một cái…A, không đúng, anh hiện tại không thể cười, vậy bày cái kiểu dáng đi.”
Ngô Cảnh Thăng động tác cứng ngắc bày ra một bước khi Thất tinh tiến công, ca-rắc một tiếng, bị Tông Minh chụp xuống một bức, Tông Minh nhìn màn hình camera một chút, vừa lòng gật đầu.
“Tiểu Chu, nhớ rõ phải rửa cái này ra, kích cơ bằng người thật.”
Tiểu Chu run rẩy khóe mắt lên tiếng vâng.
“Cảnh Thăng anh xem, anh hiện tại hóa trang, mặc vào phục sức Bát Gia Tướng, này hết thảy đều không phải rất đơn giản sao? Căn bản không cần sợ hãi, này không có gì phải sợ.”
Tuy rằng Tông Minh nói như vậy, Ngô Cảnh Thăng vẫn là một bộ không biết làm sao, khát khao dĩ vãng cách anh lâu lắm lâu lắm, hơn nữa phần khát khao trong những năm qua cũng là nguồn góc của mọi sự sợ hãi của anh.
Tông Minh thở dài một hơi, nói: “Là tôi quá vội…Từ từ đến đi, anh lại tập thành thói quen.” Lấy việc chỉ cần bước được bước đầu tiên, bước sau liền đơn giản, ít nhất Tông Minh cho rằng như vậy. Cậu hướng Ngô Cảnh Thăng đang nơm nớp lo sợ giơ lên một chút tươi cười, “Được rồi, Cảnh Thăng có thể đi thay quần áo.”
Ngô Cảnh Thăng như được đại xá, cùng tốc độ lèo nhèo chậm chạp lúc trước hoàn toàn bất đồng, gần như là xông vọt đi vào.
Bất quá ác mộng Ngô Cảnh Thăng không có đến đây là ngưng, từ ngày đó Tông Minh lại có trò chơi mới, chính là mỗi ngày vì anh vẽ một vẻ mặt khác nhau, mặc vào áo diễn khác nhau, Bát Gia Tướng bốn đại tướng quân cùng bốn đại đế quân, kể cả vai áo kép áo vằn tất cả nhân vật đều đóng qua.
Ngô Cảnh Thăng sâu sắc lĩnh hội lý luận Tông Minh, cái gì sự tình trở thành thói quen là tốt rồi, giống như lúc trước cưỡng chế mập hợp, hiện tại lại giống như thế, cho dù anh đối với hóa trang vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không giống như trước kia…Anh đang dần dần quen với sợ hãi, đem sợ hãi biến thành chết lặng.
Lưu ý 1: Khuôn mặt Bát Gia Tướng có tên, độc giả có hứng thú mời lên mạng từ khóa tự tra tìm.
Lưu ý 2: Thất gia gồm có Tạ tướng quân Bạch Vô Thường, Bát gia gồm có Phạm tướng quân Hắc Vô Thường.