Tú Cầu Mèo

Chương 10: Chương 10




Tròn trịa trở về rồi, mặc dù yếu ớt, nhưng cuối cùng Long Nghiêm vẫn giữ được tính mạng cùng chân của nó, nhưng là. . . . . .

Lam Thư Nguyệt lại mất tích!

Sắc mặt Long Nghiêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hoa Quế liên tục phát run, khóc đến nỗi nói không ra tiếng.

"Đem chuyện đã xảy ra nói rõ ràng!" Hắn hét lớn.

"Đại ca, để ta nói!" Trông cậy vào Hoa Quế là không thể nào, Long Ngâm bước tới."Đại tẩu tự nguyện đưa xiêm áo đến thêu lâu, kết quả bởi vì phụ công đợi không thấy đồ được mang đến, liền tới hỏi thăm, mới biết đại tẩu vẫn không tới thêu lâu, dọc theo đường nhỏ đi tây viện tìm kiếm, phát hiện giỏ trúc đặt ở trên đường nhỏ, cùng với chút máu nhưng chung quanh không thấy thân ảnh đại tẩu."

"Cũng đều là nô tỳ không tốt. . . . . ." Hoa Quế nghẹn ngào nói."Nếu như không phải là. . . . . ."

"Không có nếu như, chuyện đã xảy ra rồi!" Long Ngâm cắt đứt lời nàng, tránh cho nàng càng thêm chọc giận đại ca.

"Hừ! Ba người kia đâu? Đệ cũng vẫn duy trì giám sát bọn họ?"

"Trước mắt bọn họ vẫn ở khách sạn, không có tin tức mới truyền về. . . ."

"Báo!" Tiếng người đến, thám tử phụ trách giám thị ba người Lý Ứng Vi người bọn họ chạy vào đại sảnh.

"Nói mau, có tin tức gì?"

"Có cỗ xe ngựa từ kinh thành dừng ở khách sạn, người tới là Lận Khúc Vô."

"Lận Khúc Vô tới Ma thành!" Long Ngâm kinh ngạc. Hắn tới Ma thành làm cái gì? Chẳng lẽ muốn tự mình xem kết quả của « phản đồ »?

"Đúng vậy, sau khi vào khách sạn, không bao lâu, Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ liền điều khiển một xe ngựa khác hướng cửa thành rời đi, thuộc hạ suy đoán chúng định ra khỏi thành."

"Ra khỏi thành?" Long Nghiêm cau mày trầm tư."Chỉ có hai người bọn họ?"

"Đúng vậy, chỉ có điều trong xe ngựa dường như chở cái gì, bọn họ đem xe ngựa che rất kín."

"Là Thư Nguyệt!" Long Nghiêm tiếp theo một cái chớp mắt liền phi thân rời đi Lam trang.

"Đệ cũng cùng đi." Long Ngâm cũng thi triển khinh công, đi theo phía sau hắn."Đại ca, huynh tốt nhất tỉnh táo một chút, đệ lo lắng đây là cái bẫy." Hắn phí sức đuổi theo Long Nghiêm.

"Bất kể là bẫy hay không, ta cũng sẽ đi."

"Đệ biết, nhưng là đại ca cũng phải vì đại tẩu, nếu như đại ca trúng bẫy địch nhân, như vậy ai cứu đại tẩu?"

Không còn kịp rồi, xa xa, bọn họ đã thấy chiếc xe ngựa kia.

Tung người nhảy lên, Long Nghiêm nhảy trên xe ngựa, sau khi Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, cả người đã bị đánh bay cách xa xe ngựa, nặng nề rơi trên mặt đất.

Long Nghiêm không có ý định đi để ý tới bọn họ, siết dừng xe ngựa, đưa tay muốn đánh mở cửa đóng chặt.

"Chờ một chút, đại ca, cẩn thận một chút, có thể có bẫy."

Long Nghiêm vươn tay ra, không chút do dự mở cửa xe. . . . . .

"Nguyệt!" Hắn nhìn thấy thân ảnh nằm trong xe ngựa, lập tức vọt vào, đem người đỡ lên."Nguyệt, tỉnh." Hắn vỗ nhẹ gương mặt của nàng, không có phản ứng.

Cau mày lấy tay bắt mạch, mạch tượng cho thấy nàng trừ giật mình ra thì không có những tổn thương khác.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Lam Thư Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, chạy trở về Lam trang.

Long Ngâm cau mày, nhìn xe ngựa cùng với hai người chết ngất ở cách đó không xa.

Thật là quá kỳ quái, bọn họ phí tâm tư bắt Lam Thư Nguyệt đi, rồi lại khinh suất như vậy để cho mình đem người cứu đi, làm cho hắn không nhịn được hoài nghi bọn họ rốt cuộc đang diễn trò gì?

Hơn nữa. . . . . . Vừa lúc sau khi Lận Khúc Vô đến Ma thành. . . . .

Lận Khúc Vô là người âm hiểm ngụy quân tử, coi trọng danh tiếng hơn sinh mạng, lần này hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hắn có thể đem Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ cứu tỉnh, tra hỏi hai người bọn họ, nhưng hắn không nghĩ rằng bọn họ biết nhiều chuyện hơn so với hắn, cho nên cũng không cần làm điều thừa.

Chuyện khẳng định có ẩn tình, hắn vạn phần xác định.

Nhưng là. . . . . . Không có.

--------------------

Hai tháng đã qua, sau khi thương thế của Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ khỏi hẳn, hộ tống Lận Khúc Vô về kinh thành, Lý Ứng Vi chẳng biết đi đâu. Mọi việc hết thảy bình thường, gió êm sóng lặng, thiên hạ thái bình!

Không, chưa tính là thiên hạ thái bình, ít nhất trong Lam trang đã có một người náo loạn rồi, từ ngày Long Nghiêm tuyên bố Lam Thư Nguyệt mang thai đã bắt đầu rồi.

"Tiểu tử thúi, ngươi lại dám để cho Thư Nguyệt mang thai, ta trước hết giết ngươi. . . . . ." Ngày thứ tư, Lam lão gia sáng sớm nhìn thấy Long Nghiêm thì liền hướng về phía hắn gầm thét những lời giống vậy.

"Meo meo." Tròn trịa đã khôi phục thân thể, nó vẫn yêu thích nằm trên bờ vai rộng của Long Nghiêm, hướng về phía Lam lão gia nhe răng trợn mắt, cáu kỉnh gầm thét.

"Tròn trịa thối, ngươi dám chống đối ta, sẽ không sợ ta đem ngươi. . . . . ."

"Cha!" Lam Thư Nguyệt từ sau lưng Long Nghiêm nhô đầu ra, trong nháy mắt để cho thanh âm Lam lão gia im bặt, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.

Khụ!" Nguyệt nhi, con. . . . . . Không sao chứ? Có khỏe không? Có nơi nào không thoải mái ?" Lam lão gia đối với nữ nhi hỏi han ân cần, thuận tiện tặng một cái liếc mắt cho con rể cùng tròn trịa.

"Cha, con nói rồi rất nhiều lần rồi, là con tự mình nghĩ muốn có một hài tử, cho nên năn nỉ Long Nghiêm đáp ứng, nếu như cha đối với Long Nghiêm tức giận, con cùng chàng dứt khoát đến Long gia bảo." Nàng tựa vào trong ngực Long Nghiêm, cảnh cáo nhìn phụ thân.

"Không cho phép!" Lam lão gia hoảng sợ rống to, bất đắc dĩ đầu hàng, "Được được được, cha không tìm hắn trút giận, con không thể đến Long gia bảo, có biết hay không?"

"Chỉ cần cha tuân thủ cam kết, nữ nhi dĩ nhiên sẽ không đến Long gia bảo." Nàng ôn nhu cười, mặc dù chỉ là thời kỳ đầu mang thai, nhưng đã dạt dào tình mẫu tử rồi.

Lam lão gia thở dài, "Nguyệt nhi, con thật không sao đúng không?" Ông thật sự lo lắng a, kể từ khi biết được nữ nhi mang thai, mấy ngày nay ban đêm ông luôn mơ thấy ái thê sinh xong huynh muội này sau đó kiệt sức mà ra đi.

"Phu quân, chàng nói cho cha, ta không sao." Nàng hướng về phía Long Nghiêm mỉm cười.

". . . . . . Thư Nguyệt không sao, có con phụng bồi, không có việc gì." Long Nghiêm yên lặng một lát, mới chậm rãi nói.

"Đều là ngươi làm hại còn dám nói, nếu không phải là ngươi. . . . . ." Lam lão gia không nhịn được lại muốn bắt đầu oán trách.

"Cha." Lam Thư Nguyệt liếc ông, ý vị cảnh cáo mười phần.

"Quên đi ! Ta đi tìm Hoa Quế học điêu khắc." Ông hừ hừ, xoay người rời đi.

Long Nghiêm dắt nàng trở lại trong phòng.

Tròn trịa vừa vào phòng, liền lập tức nhảy xuống vai Long Nghiêm, chạy đến gian phòng nhỏ phía sau, nơi đó hiện tại thành chỗ ở riêng của nó.

"Mệt mỏi sao?" Đem nàng nâng lên giường, hắn thay nàng kéo chăn.

"Không mệt." Lam Thư Nguyệt lắc đầu, ngồi dựa trên giường, đối với hắn bày ra nụ cười vui vẻ."Phu quân, chàng thích nam hài hay là nữ hài tử? Không thể nói là không quan trọng đó!" Nàng tức thì nói, vừa đúng cắt đứt ba chữ chưa kịp ra khỏi miệng hắn.

"Nữ nhi, một nữ nhi giống nàng, dáng ngoài giống như nàng, cá tính giống như nàng, bởi như vậy nữ nhi nhất định sẽ được mọi người nâng niu che chở trong lòng bàn tay."

Lam Thư Nguyệt lắc đầu một cái."Nhưng ta thích nam hài, một nam hài giống phu quân, dáng ngoài giống như chàng, cá tính giống như chàng, thường ngày chàng dạy võ công cho con, ta ở một bên bảo vệ phụ tử hai người, lúc chàng dạy con thổi tiêu, ta sẽ ngâm xướng một khúc Thượng tà, về sau, nếu như con có muội muội, ta tin tưởng con nhất bảo vệ muội muội thật tốt. . . . . ." Có chút dừng lại, đáy mắt nàng nhiễm một tầng sương."Phu quân, chàng nói có được hay không?"

"Ừ, nam hài cũng tốt, nam hài tương đối kiên cường, chúng ta làm cha mẹ cũng không cần quá quan tâm." Long Nghiêm thuận theo nói. Khẽ vuốt gương mặt có vẻ tái nhợt của nàng, ở môi nàng ấn xuống một nụ hôn triền miên.

"Ưm. . . . . ." Nàng thở nhẹ, xụi lơ trong ngực hắn.

"Ngủ đi, chờ tỉnh ngủ còn phải uống thuốc."

"Ừ." Nhắm mắt lại, mặc cho hắn đỡ nàng nằm xuống, nàng rất nhanh liền chìm vào trong giấc mộng.

Long Nghiêm ngắm nhìn nàng thật lâu thật lâu, mới đứng dậy rời đi, nhìn thấy Hoa Quế đứng ở một bên, thấp giọng phân phó nói: "Nếu như sau khi tiểu thư tỉnh ta còn chưa trở về phòng, nhớ để cho tiểu thư uống thuốc dùng bữa, còn có, tốt nhất một tấc cũng không rời tiểu thư, biết không?"

"Dạ, Hoa Quế biết."

Long Nghiêm gật đầu, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa phòng, Long Ngâm chờ ở nơi đó.

"Đại ca." Long Ngâm ngăn cản hắn.

"Có chuyện?" Hắn lãnh đạm hỏi.

"Đại ca, thái tử chỉ còn lại thời gian là bốn tháng."

"Ta sẽ không đi kinh thành." Long Nghiêm cự tuyệt, lướt qua hắn, thẳng đi tới dược phòng vừa mới xây xong mười ngày trước, bắt đầu bốc thuốc chế thuốc.

"Đại ca, thái tử là một thái tử tốt, nếu khiến Nhị hoàng tử quỷ kế được như ý, hậu quả thật không chịu nổi !" Long Ngâm chưa từ bỏ ý định, liều chết khuyên.

"Không nên nói nữa, ta sẽ không rời đi." Hắn quả quyết cự tuyệt.

"Đại ca!" Long Ngâm bịch một tiếng quỳ xuống, "Đại ca nếu không đáp ứng, Nhị đệ quỳ ở chỗ này không đứng dậy."

Long Nghiêm làm như không thấy, tiếp tục công việc của hắn, thỉnh thoảng vùi đầu viết nhanh, thỉnh thoảng cau mày suy nghĩ, sẽ tiếp tục bốc thuốc chế thuốc, thời gian cứ như vậy qua mấy canh giờ, sắc trời dần dần tối.

Đã thấy sắc trời tối, hắn thở dài, vươn tay lên rồi lại ngồi trong chốc lát, mới đứng dậy rời đi dược phòng, không liếc mắt nhìn Long Ngâm đang quỳ gối một chỗ.

Đêm khuya, sau khi Lam Thư Nguyệt ngủ say, hắn xách theo đèn lồng lại tới dược phòng, dưới ánh nến vàng, nhìn thấy Long Ngâm vẫn quỳ bên ngoài dược phòng.

"Đứng lên đi, đệ quỳ nữa cũng vô ích." Hắn than nhẹ.

Long Ngâm không nói, kiên trì quỳ.

"Hừ, coi như ta đến kinh thành cũng vô ích."

"Đại ca không đi thử một chút, làm sao chắc chắn là không được!" Long Ngâm không đồng ý.

Đáy mắt Long Nghiêm nhất thời bi thương, nhìn hắn, thấp giọng than thở.

"Bởi vì ta đã chẩn qua người trúng độc của Lận Khúc Vô."

"Cái gì? Người nào?" Long Ngâm kinh ngạc, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra."Là đại tẩu? !"

Long Nghiêm gật đầu.

Hắn đứng lên, "Đệ liền biết chuyện có cái gì không đúng, nhưng không nghĩ tới Lận Khúc Vô lại sẽ hạ độc thủ đối với đại tẩu? !"

"Hắn muốn chứng minh hắn lợi hại hơn ta, chứng minh ta chẩn không ra độc, chứng minh ta không giải được độc, chứng minh hắn mới xứng đáng là『đệ nhất 』!" Long Nghiêm cắn răng.

"Nhưng là huynh chẩn ra." Độc này vào cơ thể người sẽ không lập tức bị mất mạng, có thời gian gần mười tháng, có thể để cho người trúng độc suy yếu, chết vô cùng tự nhiên, ngay cả chẩn không ra nguyên nhân.

"Ta chẩn ra, nhưng làm không ra giải dược cũng vẫn là uổng công, dược liệu giải dược tổng cộng có hai mươi loại, chỉ là phân biệt mỗi một loại dùng bao nhiêu liều lượng đã rất khó khăn, huống chi trong quá trình sắc thuốc, chỉ cần sai lầm thứ tự một chút, cũng không thể dùng."

"Phức tạp như vậy!" Ngay thứ tự sắc dược liệu đều phải suy nghĩ, vậy muốn thử nghiệm tới khi nào?

"Đại tẩu nàng. . . . . . Biết chuyện mình trúng độc sao?"

"Lận Khúc Vô khi bắt đầu liền nói cho nàng biết rồi, mà nàng lại vẫn có ý định gạt ta, nếu không phải là ta chẩn ra, ngay cả nàng chết thế nào ta cũng không biết!"

"Đã như vậy, tại sao còn phải mang thai?"

"Bởi vì Thư Nguyệt muốn dùng thời gian còn lại sinh cho ta hài tử, nàng nghĩ rằng sau khi có hài tử, cho dù mất đi nàng, ta cũng đều vì hài tử sống thật tốt, nhưng là nàng sai lầm rồi, nếu như ta không cách nào hoá giải độc cho nàng, hài tử sinh hạ sẽ nhất định là cô nhi!"

Cho nên hắn nói thích nữ nhi, có hình dáng cùng tính cách như nàng, vậy sẽ để cho mọi người thương nữ nhi, yêu nữ nhi, bọn họ có thể an tâm rời đi. Nếu là nam hài cũng tốt, hắn sẽ có ông ngoại cùng cậu thương yêu, hơn nữa bé trai tương đối kiên cường, bọn họ làm cha mẹ có thể an tâm."Cho nên, hừ, ta không đi kinh thành, bởi vì đi cũng không có tác dụng, không bằng để cho ta ở chỗ này thí nghiệm, nếu ông trời thương ta, thương nàng, để cho ta điều chế chính xác phương thuốc, như vậy đệ cũng có thể đưa đến kinh thành đi cứu mạng Thái tử."

"Đại ca, dứt khoát đem Lận Khúc Vô bắt tới, buộc hắn giao ra giải dược!"

Long Nghiêm lắc đầu, "Lận Khúc Vô chỉ có một viên giải dược, hắn đã sớm tự mình dùng."

"Vậy chúng ta buộc hắn giao ra cách điều chế."

"Vô dụng, hừ, làm những chuyện uổng công vô ích, ta tình nguyện tự mình điều chế ."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Long Ngâm tinh thần suy sụp."Những người khác biết không?"

"Thư Nhật cùng Long Hoa cũng biết."

"Đệ giúp đại ca, nói cho đệ biết, đệ phải làm gì?"

~~~~~~~~~~~~

Lại qua một tháng, chuyện giải dược vẫn không có tiến triển.

Lam Thư Nguyệt thường xuyên một người lẳng lặng ngồi ở dưới tàng cây, khẽ vuốt ve bụng, đáy mắt có chút lo âu.

Nàng cũng không lo lắng cho mình có chết hay không, nàng lo lắng có đủ thời gian để cho nàng sinh hạ hài tử không, nàng mong mỏi đứa bé này có thể ngăn cản ý định cùng nàng xuống Hoàng Tuyền của Long Nghiêm.

Mỗi sinh mạng đều là trân quý, không có người nào nên vì ai mà chết, nếu tính mạng của nàng nhất định hết, nàng yên lòng tiếp nhận, nhưng hắn không được!

"Tiểu thư, nên dùng đồ ăn." Hoa Quế đi tới dưới tàng cây, nhẹ nhàng chạm vào Lam Thư Nguyệt đang xuất thần, ưu tâm lo lắng nhìn hai hàng lệ trên má tiểu thư. Tiểu thư thế nào? Vì sao thương tâm? Bởi vì cô gia lạnh nhạt sao?

Lam Thư Nguyệt nháy mắt mấy cái, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy vẻ mặt Hoa Quế lo lắng, nàng bày ra nụ cười, cũng không được lâu đột nhiên lại rơi xuống hai giọt lệ.

"Tiểu thư. . . . . ."

"Ta không sao, là bởi vì mang thai, cho nên mới động một chút là chảy nước mắt, tâm tình có thể không cách nào khống chế, đây là bình thường, em không cần lo lắng." Nàng lau nước mắt.

"Tiểu thư, nàng không cần gạt nô tỳ, nô tỳ cũng biết."

"Em biết? !"

"Cô gia gần đây dường như rất ít trở về phòng, có đúng hay không?"

Lam Thư Nguyệt gật đầu, bởi vì hắn không ngủ không nghỉ muốn cứu nàng a!

"Tiểu thư, tại sao nàng không tố cáo với lão gia hoặc thiếu gia chứ? Cô gia như vậy thật là quá đáng, nô tỳ nhìn không được, nô tỳ nhất định phải. . . . . ." Lời nói căm phẫn của Hoa Quế đột nhiên bị cắt đứt, khiếp sợ nhìn chằm chằm người phía trước cách đó không xa, tiếp theo một cái chớp mắt, nàng kịp thời phản ứng, ôm lấy Lam Thư Nguyệt bỏ chạy.

"Hoa Quế?" Lam Thư Nguyệt bị giật mình.

"Có ai không! Người đâu mau tới a!" Hoa Quế không giải thích, liều chết hô to, triển khai toàn bộ công lực dưới chân, ôm Thư Nguyệt chạy trối chết.

"Chạy nữa, ta đại khai sát giới." Thanh âm lãnh khốc vang lên đồng thời Lý Ứng Vi đã phi thân đến phía trước Hoa Quế, chặn lại đường đi của các nàng.

Lam Thư Nguyệt giờ mới biết hành động của Hoa Quế là vì cái gì .

"Ngươi muốn làm cái gì?" Hoa Quế chất vấn.

"Ngươi. . . . . . Ngươi đừng làm loạn đó, tiếng kêu của ta rất nhanh sẽ làm mọi người tới, ngươi thức thời liền chạy ngay đi!" Hoa Quế để nàng xuống, hộ ở phía sau.

"Là thế này phải không?" Lý Ứng Vi cười lạnh, nói như vậy, đúng ý hắn.

"Đương nhiên là như vậy!" Hoa Quế hừ nói.

"Lý Ứng Vi , ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Hừ, đừng nóng vội, chờ người tới nói sau, ta tự nhiên sẽ nói ra mục đích của ta." Lý Ứng Vi lạnh lùng nói.

Quả nhiên, chỉ lập tức, Long Nghiêm liền phi thân chạy tới, đáy mắt bao hàm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Ứng Vi.

"Đừng vội nổi giận, Tiêu đoạn hồn, ta hôm nay tới nơi này là muốn làm một giao dịch."

Tiêu đoạn hồn? Chân mày Long Nghiêm nhăn lại, "Giao dịch gì?"

"Ta đưa cho ngươi cách điều chế giải dược, mà ngươi, cùng ta chiến một cuộc!" Hắn là đệ nhất thiên hạ, tuyệt đối không cho phép có người gọi là "Tiêu đoạn hồn" đủ để cùng hắn đối kháng!

"Được, ta đáp ứng!"

"Không!" Lam Thư Nguyệt kêu lên, muốn ngăn cản, đáng tiếc đã tới không kịp.

Lý Ứng Vi bỏ lại cách điều chế sau đó liền phi thân rời đi, chỉ để lại một câu nói, "Mười ngày sau, trên Cô Phong nhai."

"Phụng bồi!" Bắt được cách điều chế, Long Nghiêm khó nén kích động, chạy vội tới trước mặt Lam Thư Nguyêt."Thư Nguyệt, ta. . . . . ."

"Nếu như chàng đi ứng chiến, ta tuyệt đối sẽ không ăn giải dược !" Nàng cắt đứt lời của hắn, người kia là cao thủ đệ nhất trong giới sát thủ, nàng không cách nào trơ mắt nhìn hắn vì nàng chịu chết!

Long Nghiêm cau mày."Thư Nguyệt, giống như Lận Khúc Vô chấp nhất với danh tiếng thần y đệ nhất, Lý Ứng Vi cũng là vì tranh 『đệ nhất 』. Mà ta, là vì mình, cho nên trận chiến này là không thể tránh khỏi ."

Nàng liều chết lắc đầu."Chàng căn bản là vì ta, nếu không phải là ta, chàng như thế nào. . . . . ."

Ngón trỏ nhẹ chặn môi của nàng, "Ta thật sự là vì ta, vì để cho mình có thể cùng thê tử sống đến đầu bạc, vì để cho mình có thể cả đời dắt tay của nàng, vì mình có thể cùng nàng cùng hưởng niềm vui thú của người già, vì mình có thể lúc nào cũng nhìn thấy nụ cười ôn nhu của nàng, vì mình có được. . . . . . Hạnh phúc. Thư Nguyệt, ta tất cả đều là vì chính ta."

Lam Thư Nguyệt nghẹn ngào, châu lệ chậm rãi rơi xuống.

"Như vậy, phu quân, chàng có thể đáp ứng ta một chuyện sao?"

Hắn ôn nhu cười một tiếng."Nàng biết ta sẽ đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì."

"Vì ta, nhất định phải còn sống trở về."

Hắn ôn nhu hôn nàng, "Ta đáp ứng nàng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.