Lúc này trong một sơn động, bốn người Chu Hân vừa trải qua một trận tai kiếp.
“Không ngờ bọn chúng nói lời mà không giữ lời, giả vờ thả chúng ta đi rồi cho người đuổi theo chặn giết.” Cô Tĩnh Lập đến lúc này mới lên tiếng. Hắn biết thực lực của mình có hạn nên vẫn giữ yên lặng không lên tiếng, nhưng không nghĩ bọn người đồng môn này lại quá đáng đến như vậy.
“Không được chúng ta phải quay lại cứu Kỳ Phong sư đệ.” Chu Bân kích động đứng lên. Nếu không phải có người thần bí ẩn mình đúng lúc đi ngang qua bắn ra tia sáng giết chết tên nội môn truy đuổi bọn họ cứu giúp thì bốn người bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Đệ quay lại cho ta, chúng ta khó khăn lắm mới chạy thoát được làm sao có thể quay lại chui đầu vào lưới chứ hả. Đệ còn kích động như thế ta lập tức đánh gãy hai chân đệ, còn đệ cả đệ nữa xem các đệ còn có thể kích động được như vậy hay không. Mọi người bình tĩnh lại cho ta.” Chu Hân biết bọn Chu Bân, Lý Khuyết, Cô Tĩnh Lập hiện tại rất kích động nhưng không thể như vậy mà hành động lỗ mãng được.
“Ta không phải thấy chết không cứu mà là chúng ta không có cái thực lực đi cứu người, chỉ hy vọng Kỳ Phong sư đệ gặp được kỳ tích nếu không đây có lẽ là nạn kiếp của đệ ấy. Nếu đệ ấy còn sống thì tốt, còn nếu như gặp chuyện không may thì đệ ấy chính là đại ân nhân của chúng ta. Các đệ hãy nhớ lấy.”
“Còn nữa, sự việc ngày hôm nay các đệ kể cả ta đều phải thề không được tiết lộ ra ngoài. Các đệ rõ chưa?”
“Tại sao?” Chu Bân hậm hực hỏi. Không nói thì làm sao đám nội môn kia bị nghiêm phạt cơ chứ.
“Đệ bị ngốc à. Cái đám nội môn đệ tử đó nếu đã dám cho người đuổi giết chúng ta vậy không biết bọn chúng đã làm gì Kỳ Phong sư đệ, và ai đang chóng lưng cho bọn chúng, Kỳ Phong sư đệ đã dùng chính mình đổi lấy tự do cho chúng ta, các đệ nếu đi rêu rao để bọn chúng nghe thấy phong thanh gì về chuyện này không phải sẽ biết chúng ta chạy thoát rồi tìm giết chúng ta diệt khẩu sao?”
“Cho nên ta mới nói những gì xảy ra ngày hôm nay chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, có bất kỳ ai hỏi đến thì chúng ta chỉ nói mình là bị yêu thú đuổi giết nên mới lạc mất Kỳ Phong sư đệ, còn Kỳ Phong sư đệ hiện giờ ra sao chúng ta không biết, mọi người hiểu chưa.”
“Đã biết, nhưng sau này có đủ thực lực ta nhất định sẽ tìm bọn chúng trả thù, còn nữa sau này gặp những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu nữa ta nhất định sẽ tiêu diệt từng tên một.”
“Đệ cũng vậy...ta cũng vậy.” Lý Khuyết cùng Cô Tĩnh Lập đồng thanh lên tiếng.
Đám người Chu Bân không biết vì lời nói ngày hôm nay của bọn hắn mà sau này Tu Chân Giới lại xuất hiện thêm một nhóm sát thần mà đi đến đâu làm người người sợ run đến đó.
Cách đó hơn trăm dặm trong một sơn động khác.
Kỳ Phong hôn mê đã một ngày thời gian còn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Theo lý thì dùng Hồi Hồn Đan thì không bao lâu sau là có thể tỉnh lại, sau tiểu đáng yêu lâu như vậy còn không có tỉnh? Đừng nói thuốc của Quái lão đầu là đồ giả nha, rõ ràng ta thấy lão đầu trộm của Bách Hoa Tinh Quân nha, đồ của thần giới làm sao có thể giả được.” Trong lòng rối rắm Tiết Mộ Bạch cứ thế ngồi ngắm Kỳ Phong.
Từ lúc Diệp Lạc Thần xoá bỏ phần dịch dung của Kỳ Phong, Tiết Mộ Bạch cứ như vậy nhìn Kỳ Phong đến thất thần. Sau có thể, sau có thể có người giống người nọ đến như vậy?
Nếu không phải trong lòng bàn tay Kỳ Phong không có ẩn ấn ký Hồn Tháp chứng minh thân phận, Kỳ Phong không những trẻ mà còn là phàm nhân thể trong khi người nọ lại là thần thể thì hắn đã thật sự cho rằng Kỳ Phong chính là người nọ đi.
“Aiz....người a, mười vạn năm chờ đợi, đổi lại rốt cuộc người được cái gì?”
Hắn nhớ lúc hắn còn nhỏ từng có một lần theo Quái lão đầu cũng là gia gia của hắn đi dự tiệc do Tịch Thần Đế mời, lúc đó hắn lạc mất gia gia nên chạy loạn đi tìm, khi chạy ngang qua hồ Thủy Đàm hắn nhìn thấy người.
Tiết Mộ Bạch hắn ở Thần Giới hơn mười năm gặp qua vô số Thần Nhân người nào cũng là nhân trung long phượng nhưng người xinh đẹp đến thần hoa cũng thất sắc như thế này thì đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy, làm Tiết Mộ Bạch hắn lúc đó nhìn đến ngẩn ngơ.
Vị thúc thúc đó cười dịu dàng với hắn rồi dắt tay hắn tìm đường trở về. Hỏi ra mới biết vị thúc thúc này cũng lạc đường giống hắn.
Cầm tay mới biết đôi bàn tay mềm mại ấy vậy mà giữa lòng bàn tay có thần lực dao động cực mạnh hắn nghĩ người bị thương nên đang dùng thần lực chữa thương, vì trước đây hắn thường nghịch ngợm bị thương gia gia thường dùng thần linh khí trị thương cho hắn, hiếu kỳ thấy người đó không chú ý trở tay nhìn xem hắn có thể giống gia gia trị thương cho người hay không, lúc đó hắn nghĩ người đẹp như thế này không nên bị thương nha, nhưng mà thì ra thúc thúc cũng không phải bị thương mà đó là ấn ký dao động mà ra.
Khi người nọ phát hiện ra hắn biết được bí mật này thay vì giết người diệt khẩu người đó chỉ nói một câu. Người biết ấn ký này chỉ có ta và con, đây là bí mật của riêng hai người chúng ta, con có thể giữ bí này cho ta không.
Lúc đó hắn còn nhớ hắn hứa nhất định sẽ không để lộ bí mật của hai người bọn họ ra ngoài kể cả gia gia của hắn.
Về sau này hắn mới biết thì ra người cũng là Thần Đế, nhưng tại sao Thần Giới lại có tới hai vị Thần Đế? Hắn không biết, có hỏi gia gia cũng không nói cho hắn biết.
................
Kỳ Phong hôn mê nên không biết những rối rắm trong lòng Tiết Mộ Bạch. Hiện tại trong thức hải của hắn Đoạn Hồn Thần Binh đang cố gắng duy trì phàm nhân thể cho Kỳ Phong nhưng sắp không chống đỡ được nữa.
Nếu Kỳ Phong còn không tỉnh lại hấp thu linh khí duy trì vậy thì nó chỉ có thể bộc phát ra thần khí bảo hộ thần thể Tiểu chủ nhân mà thôi.
Đại chủ nhân trước đây đã giao phó. Chỉ khi nào Tiểu chủ nhân đủ thực lực chân chính trở về Linh Giới, nó chính là đường dẫn đưa Tiểu chủ nhân trở về. Nó Đoàn Hồn Thần Binh bây giờ chưa phải là lúc để bại lộ chân thân.
Mặt cho Đoạn Hồn Thần Binh kêu gào Kỳ Phong vẫn nằm yên bất động, bên ngoài nhìn vào không thấy có chuyện gì xảy ra nhưng thật ra Kỳ Phong đang mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ Kỳ Phong nhìn thấy lúc mình còn nhỏ bị bao bộc trong tầng cánh hoa sen tím, bóng tối bao trùm cắn nuốt lấy Kỳ Phong, hắn muốn vùng vẫy muốn thoát ra khỏi trói buộc của những cánh hoa tử liên này nhưng hắn không đủ sức.
Kêu gào trong vô vọng, rồi sức lực hắn cũng dần yếu đi hắn cứ nằm đó trong bóng tối hết ngày này qua ngày khác, thời gian như nước chảy trôi nhanh, những cánh hoa tử liên cũng ngày một héo úa.
Thời gian dài đằng đẳng Kỳ Phong nhìn thấy mình cô độc nằm trong tầng cánh hoa tử liên hơn ba ngàn năm không thấy ánh sáng, Kỳ Phong vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc của những cánh hoa sen tím này, nhưng ba ngàn năm qua hắn vẫn tìm cách thoát khỏi trói buộc nhưng vẫn không thể nào phá tan cánh tử liên để thoát ra ngoài.
Trong lúc tuyệt vọng cùng mệt mỏi đang muốn buông tay thì Kỳ Phong lại nghe thấy tiếng thì thầm bên tai. “Là ai, ai đang kêu gọi hắn?”
Bên ngoài Diệp Lạc Thần cùng Tiết Mộ Bạch luôn canh giữ bên cạnh Kỳ Phong nhìn thấy tiểu sư đệ tay chân khua loạn. Diệp Lạc Thần vội vã đem Kỳ Phong ôm vào lòng, lập tức cho Kỳ Phong dùng tiếp một viên Hồi Hồn Đan đây đã là viên đan dược thứ ba từ lúc Kỳ Phong bắt đầu hôn mê đến bây giờ cũng đã qua hai ngày, nếu còn không tỉnh lại vậy hắn cũng chỉ có thể ôm Kỳ Phong đi tìm Trần đan sư mà thôi.
Tiết Mộ Bạch nhìn thây tiểu sư đệ được Diệp Lạc Thần chăm sóc chu đáo hắn cũng an tâm. Kỳ Phong giống người nọ nhưng Diệp Lạc Thần cũng không có biểu hiện ghét bỏ vậy là được rồi.
“Ngươi chăm sóc tiểu sư đệ ta đi ra ngoài một chuyến.” Hắn muốn đi bắt vài con thú rừng, tiểu sư đệ tỉnh lại chắc chắn sẽ rất đói, hai người bọn hắn thì không ăn cũng không sao nhưng Kỳ Phong chỉ mới là Luyện Khí nhập môn không ăn sẽ đói, hắn vẫn là đi chuẩn bị một chút.
Tiết Mộ Bạch đi rồi chỉ còn lại một mình Kỳ Phong vẫn được Diệp Lạc Thần ôm vào lòng trong hang động.
“Ta biết ngươi là hoảng sợ khi một mình đối đầu với yêu thú,“ đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc rối của Kỳ Phong như chạm bảo vật trân quý, Diệp Lạc Thần nhẹ nhàn nói tiếp: “Kỳ Phong đệ không cần phải sợ, có ta bảo vệ cho ngươi rồi không còn yêu thú nào có thể uy hiếp ngươi được nữa, mau tỉnh lại đi, ngươi còn không mau tỉnh lại đem yêu thú cả Lãnh Sương Cốc này toàn bộ giết chết.”
Không biết có phải do câu nói bá đạo của Diệp đại sư huynh hay không mà Kỳ Phong từ trong hôn mê cũng dần tỉnh lại.
Đầu tiên là hắn cảm giác rất ấm áp, có người đem hắn ôm vào lòng, mùi hương thanh mát này cùng với mùi hương hắn ngửi được trước lúc hôn mê là của cùng một người đi.
Thiên Thần, chắc chắn là thiên thần đang ôm hắn, mở mắt ra như để xác nhận Kỳ Phong hỏi: “Thiên Thần, là...”
Hắn định nói “Thiên Thần, là người cứu ta phải không?” Nhưng lại phát hiện ra có gì đó không đúng nên câu nói còn chưa kịp nói hết câu đã phải dừng lại.
Mở mắt ra, “ách...Diệp...Diệp đại sư huynh,“ sao hắn có thể nằm trong lòng Diệp đại sư huynh được?
Hai người cứ như thế bốn mắt nhìn nhau.
Qua một lúc lâu sau cuối cùng cũng là Diệp Lạc Thần phá vỡ bầu không khí, nhìn vào mắt Kỳ Phong, Diệp Lạc Thần hỏi:
“Thiên Thần, hắn rốt cuộc là ai?” Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy tiểu sư đệ gọi tên người này.