Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 322: Chương 322: Bày bẫy rập




Mạc Thiên Hành mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Bạch Thanh Ngọc chắp hai tay khom người hành lễ với Mạc Thiên Hành, hắn lẳng lặng hỏi: “Tông chủ ta không yên tâm, ta có thể tự mình đi gặp mấy người họ có được không?”

“Nga” Mạc Thiên Hành ngẩn người ra. Hắn thoáng ngây ngẩn một chút. Dường như trong lòng Mạc Thiên Hành đã đánh chủ ý gì đó. Hắn gật đầu nói: “Được rồi, ngươi có thể đi cùng với hắn!” Nói đến đây Mạc Thiên Hành đánh ánh mắt về phía lão già mặt đỏ mặc y phục màu vàng nhạt nói: “Trưởng lão Tề Sơn, ngươi cũng cùng với tiểu huynh đệ này đi một chuyến. Ta hy vọng hai người sống chung với nhau thật tốt!”

Đầu lão già mặt đỏ mặc y phục màu vàng nhẹ khẽ khàng gật xuống, bộ dạng của hắn trông có vẻ trầm ngâm. Hắn quay đầu sang nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu huynh đệ, mời” Lão già đưa tay hướng về phía cửa.

Trên khuôn mặt Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một nụ cười bình thản. Hắn hướng về phía Mạc Thiên Hành làm lễ nói: “Tông chủ khách khí!” Sau đó quay sang về phía lão già mặt đỏ mặc y phục màu vàng nói: “Làm phiền tiền bối rồi!”

Lão già gật đầu một tiếng. Bước chân lão già nhẹ nhàng dẵm trên nền nhà bình thản rời đi. Hai mắt Bạch Thanh Ngọc hơi híp lại lẳng lặng đi theo phía sau lão già. Bạch Thanh Ngọc cảm nhận được rõ ràng cái lão già này hình như cũng không quá ưa thích mình. Nói đơn giản một chút bởi vì sự tồn tại của Bạch Thanh Ngọc mà sau này lão rất có thể mất đi địa vị tại Hắc Hoàng tông. Điều này sao không làm lão lo lắng cho được.

Đầu lão già nhẹ nhàng lắc lắc. Trong tâm trí Tề Sơn bởi sự xuất hiện của Bạch Thanh Ngọc có phần khó chịu. Hiện giờ trong lòng lão lúc này đang tính toán làm sao có thể loại bỏ sự tồn tại hoặc là làm khó Bạch Thanh Ngọc. Đôi môi tái nhợt của lão hơi cắn nhẹ sau đó lão cố gắng nhẫn nhịn đè lại cái ý niệm này trong đầu.

Thấy được hai người đã rời đi thì ánh mắt Mạc Thiên Hành quét về phía lão già mặc y phục màu nâu cũ nói: “Ngươi làm tốt lắm! Lần này ngươi đã lập được một đại công cho Hắc Hoàng tông chủ. Rất tốt, bản tông chủ nhất định sẽ có trọng thưởng” Bàn tay Mạc Thiên Hành đưa ra, lão cười híp mắt về phía lão già mặc y phục màu nâu cũ kia.

Hai tay lão già mặc nâu cũ chắp lại, vẻ mặt lão già cực kỳ cung kính nhìn về phía Mạc Thiên Hành nói: “Tông chủ, việc nên làm, việc nên làm…”

“Ngươi yên tâm!” Ánh mắt Mạc Thiên Hành nhìn chăm chú về phía lão già. Ngay sau đó hắn lẳng lặng đáp lại lời lão già mặc y phục màu nâu cũ kia: “Sau này chỉ cần ngươi trung thành với Hắc Hoàng tông với bản tông chủ. Bản tông chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi chỉ cần hết lòng làm việc vì bản tông chủ, bản tông chủ nhất định sẽ có trọng thưởng. Nếu như bản tông chủ thấy được ngươi làm việc thỏa mãn bản tông chủ. Bản tông chủ sẽ đem cấm chế trên người ngươi giải đi!”

Khi lão già nghe được Mạc Thiên Hành nói đến mấy cái ấn kỹ thì thân thể hơi lay động khe khẽ. Ngay sau đó hắn trả lời nói: “Tâm chủ xin yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc vì Hắc Hoàng tông.”

Trên khuôn mặt Mạc Thiên Hành xuất hiện một nụ cười bình thản, hắn gật đầu một cách nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm! Ngươi lui đi…” Bàn tay Mạc Thiên Hành phất ra một cái.

“Vâng!” Lão già mặc áo nâu cũ ngay lập tức chắp tay hành lễ. Thân mình hắn từ từ lùi lại. Ngay sau đó hắn xoay người rời đi.

Ngón tay Mạc Thiên Hành liên tục gõ gõ lên trên mặt bàn. Ánh mắt hắn hơi liếc sang một bên, bộ dạng đang suy tư gì đó. Hắn quay về phía một người hộ vệ nói: “Người đâu chuẩn bị các tài liệu. Ta muốn tiến hành trồng cấm chế vào trong cơ thể của tên Bạch Thanh Ngọc này. Ta muốn nắm chắc sinh mạng của hắn. Đi cầm tài liệu cho lão phu trở lại.” Ống tay áo Mạc Thiên Hành phất nhẹ một cái.

“Vâng, tông chủ!” Người hộ vệ cũng ngay lập tức chắp tay hành lễ sau đó xoay người rời đi. Hắn mất dạng sau cánh cửa lớn.

Sau khi Mạc Thiên Hành thấy được người hộ vệ đã rời đi thì bản tay Mạc Thiên Hành đưa lên sờ sờ đầu của mình. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Kỳ quái mấy ngày gần đây ký ức khá là mơ hồ! Ký ức mình xảy ra vấn đề gì nhỉ?” Đầu Mạc Thiên Hành lắc lắc, hắn cũng không có tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa.

Tạ cách khá gần sơn cốc Ma Viêm cốc, ánh mắt một thanh niên với mái tóc bạch kim nheo lại nhìn về phía một tòa nhà lớn có hình dáng quái dị giống như ma quỷ ẩn hiện trong lớp sương mù. Trời trở về tối càng làm cho tòa nhà trở nên ghê rợn và lạnh lẽo. Nó trông chẳng khác nào mấy tòa nhà ma cả. Khi người khác nhìn vào có cảm giác lạnh run lên.

Đầu người thanh niên có tóc bạch kim hơi cúi xuống, tà áo màu đen bóng loáng của hắn phất phơ trong gió. Đôi mắt hắn híp lại nhìn về phía tòa nhà lớn. Bàn tay đưa nhẹ vung vẩy tà áo tung bay. Bộ ngực trần trắng nõn nhưng lại cực kỳ săn chắc để lộ ra trong không khí. Đôi mắt nhắm nhẹ lai sau đó mở ra hướng về phía đám người ở đằng sau.

Hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Các ngươi cẩn thận một chút đừng để đám người Ma Viêm cốc chú ý. Ta cần vài canh giờ đồng hồ để tiến hành bày trận. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!”

Bốn người ba nam và một nữ ngay lập tức chắp tay cung kính nói: “Vâng thưa chủ nhân!”

Hài bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của thiếu nữ đan xen vào nhạu đặt ở phía dưới. Bàn tay nàng vân vê xoắn xít. Con mắt của nàng thâm tình nhìn về phía thanh niên kia. Đôi môi mềm mại đỏ hồng của nàng lên tiếng nói: “Tiêu.. Phu quân, ta… thiếp… thiếp có thể giúp gì được cho chàng hay không?”

Ánh mắt hắn nhìn về phía thiếu nữ. Trong lòng người thanh niên thầm nghĩ: “Hà… xem ra lời thuyết cũng không có sai a! Nữ nhân đối với nam nhân quan hệ lần đầu tiên đều nhớ mãi không thôi. Bất kể người nam nhân đó là tốt còn là xấu. Đặc biệt nếu như người đó là người nàng yêu thì tình cảm càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!” Khóe miệng người thanh niên hơi nhếch lên để hiện một nụ cười.

Con người người thanh niên nhìn về phía người thiếu nữ, hắn phát hiện được sau khi phá thân xong thì dường như nàng có mỵ lực của nữ nhân trưởng thành. Khả năng hấp dẫn của nàng tăng lên không ít. Đôi môi người thanh niên mím lại, hắn đáp lại lời thiếu nữ: “Ngọc Nhi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây là giúp ta rất nhiều rồi!”

Nghe được lời này thì trong lòng Tiêu Ngọc có phần khó chịu. Mặc dù hai bên vừa tiến hành quan hệ ân ái xong nhưng về tính tình của hai bên đúng là gặp nhau sẽ có vấn đề gây gổ. Trong lòng Tiêu Ngọc thầm nghĩ: “Tên hỗn đản đáng ghét, ta chẳng lẽ vô dụng đến mức đó sao? Tính bấy giờ bản tiểu thư không muốn tính toán với ngươi. Hừ, hừ…” Tiêu Ngọc cố nén sự khó chịu trong lòng, đôi tay vân vê đồng thời đôi mắt hơi chớp nhẹ vài cái nhìn về phía Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Phu quân, thiếp chỉ muốn mình có ích cho chàng hơn thôi mà!”

Thấy bộ dạng này của Tiêu Ngọc khiến cho khóe miệng Tiêu Sơn nhất thời co quắp lại. Cái bộ dạng này chính là đại tiểu thư cao ngạo mà chua ngoa Tiêu Ngọc của Tiêu gia hay sao? Đôi môi Tiêu Sơn hơi run lên, hắn cảm giác cả người lạnh ngắt, một cỗ lạnh lẽo làn tràn làm cho hắn có cảm giác sởn cả gai ốc. Tính tình của nàng biến hóa cũng quá nhanh đi. Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc vài cái sau đó lên tiếng nói: “Được rồi, Ngọc Nhi theo giúp ta đi! Ta cần nàng giúp vài việc!”

“A” Tiêu Ngọc kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngay sau đó nàng cười hì hì. Đôi chân mảnh khảnh uyển chuyển nâng đỡ cơ thể của nàng trực tiếp tiến về phía Tiêu Sơn. Bàn tay đưa ra ôm lấy cánh tay của hắn giống như khẳng định chủ quyền của mình.

Khóe miệng Tiêu Sơn trực tiếp nhếch lên, bàn tay đưa lên sờ sờ trán của mình trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nữ nhân khi trong trường hợp đã về nhà chồng hoặc một số trường hợp thế này thì tính cách tại sao biến chuyển khác thế nhỉ. Hài… Sao mà có cảm giác được đi siêu thị mua một món hàng dựa vào bên ngoài mác ghi rất rõ nhưng ở bên trong thì chất lượng lại khác hẳn thể nhỉ?” Hiển nhiên Tiêu Ngọc không có biết được suy nghĩ của Tiêu Sơn lúc này nếu không ai biết được nàng sẽ nổi điên như thế nào.

Ánh mắt Tiêu Ngọc híp lại, trên mặt nàng xuất hiện nụ cười hạnh phúc. Trong lòng nàng suy nghĩ miên man: “Tính! Bản tiểu thư không thèm so đo những chuyện trước kia với ngươi. Lần này ngươi may mắn đến cứu bản tiểu thư kịp thời nên bản tiểu thư không muốn làm khó ngươi. Đợi ngươi cưới bản tiêu thư về nhà đến lúc đó… Hừm…”

Tiêu Ngọc bị Tiêu Sơn trực tiếp ôm vào trong ngực. Nàng thỏa mãn tựa đầu vào trong lồng ngưc của hắn. Trong lúc này cả hai người trực tiếp đạp trên một nền đất cứng. Khắp nơi trung quanh là trướng khí ngăn cản tầm nhìn. Ngay cả linh hồn lực xuyên qua đám bụi này cũng rất khó khăn.

Bàn tay Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt lên chiếc nhẫn của mình. Một chiếc bình ngọc nhỏ xuất hiện trong tay Tiêu Sơn. Đôi mắt hắn lẳng lặng nhìn về phía Tiêu Ngọc, hắn đưa bàn tay về phía Tiêu Ngọc nói: “Ở trong bình này có mười viên Khu Viêm Độc đan cao cấp. Mỗi bình duy trì hai canh giờ. Nơi này trướng khí nặng hơn bình thường. Nàng giữ lại sử dụng, ta còn cần bố trí mấy trận pháp ở nơi này.”

Bàn tay trắng nõn mềm mại của Tiêu Ngọc nhẹ nhàng vươn ra đem chiếc bình ngọc thu vào trong tay áo của mình. Đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy nói: “Cảm ơn!”

Tiêu Sơn lắc đầu vài cái, con người nhìn về phía Tiêu Ngọc. Khóe miệng khe khẽ phả ra một hơi. Ánh mắt chăm chú quan sát Tiêu Ngọc đồng thời miệng của mình cũng đáp lại: “Ta và nàng sau này là phu thê đừng nói mấy lời khách khí như vậy.”

“A” Tiêu Ngọc ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên hiển rõ trên khuôn mặt của Tiêu Ngọc. Trong lòng nàng cảm giác có chút ngọt ngào. Dù sao những lời này rõ ràng biểu hiện thái độ Tiêu Sơn đã công nhận nàng trở thành thê tử của hắn. Tiêu Ngọc mím môi nói: “Ta… thiếp biết!”. Nàng vẫn không có thói quen thay đổi cách xưng hô nên thường hay mắc lỗi tự gọi mình là ta.

Tiêu Ngọc chăm chú quan sát Tiêu Sơn. Dường như trong lúc này hình ảnh hắn lưu trữ cực sâu trong đầu của hắn. Đôi mắt Tiêu Sơn hơi nheo lại, bàn tay hắn trực tiếp nắm lại còn tay kia đặt trước ngực của mình. Bước chân hắn giảo bước đi quanh lại khắp nơi dường như đang quan sát địa hình của nơi này.

Thân mình Tiêu Sơn trực tiếp đi về phía một vách đá ở gần đó. Bàn tay hắn đưa ra, ngón tay chỉ thẳng về phía vách đá. Một luồng lửa màu đỏ nóng bỏng trực tiếp bay ra từ bàn tay hắn. Ngón lửa không ngờ lại di chuyển theo những ngón tay giống như hắn đang viết vậy.

Đám ngọn lửa này không ngờ lại đem vách đá đốt nóng rực đỏ lên. Ánh sáng lập lòe trong đêm. Ngay sau đó ngón tay người thanh niên lại búng ra vài búng. Từ ngón tay hắn phát ra những tia sáng sắc bén. Những tia sáng này trực tiếp khảm lên trên mặt vách đá tạo ra những hình thù kỳ dị.

Đôi mắt Tiêu Ngọc chớp nhẹ tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn. Mặc dù không biết hắn trong lúc này làm gì nhưng nàng cảm giác được hắn trong lúc này thật sự rất đẹp trai. Dường như từng động tác và cử chỉ của hắn hoàn toàn hấp dẫn bản thân nàng.

Chỉ một lúc sau vách đá đã hiện lên một đồ án có những ký hiệu khá là kỳ lạ. Kế tới trong tay Tiêu Sơn có những viên đá có màu khác nhau. Đôi mắt hắn nheo lại nhìn về phía vách đá. Ngón tay hắn trực tiếp búng ra đem mấy viên đá khảm nạm vào những vị trí khác nhau của vách đá.

Bàn tay Tiêu Sơn kết những thủ ấn kỳ quái đồng thời miệng khe khẽ lẩm bẩm. Ngay sau đó từ bàn tay hắn đánh ra những chưởng ấn. Những ấn ký phát ra ánh sáng lập lòe đánh thẳng về phía những đồ án ở trên vách đá. Nhất thời vài viên đá sáng lên. Ngay sau đó ánh sáng từ những viên đá lan tràn. Nó tỏa ra nhiều màu sắc rực rỡ. Cả đồ án sáng rực lên.

Tiêu Sơn khẽ quát nhỏ một tiếng: “Thu!” Ngay lập tức cả cái đồ án phát ra ánh sáng ảm đạm rồi tắt hẳn. Kế tới điều khiến cho Tiêu Ngọc hết sức kinh ngạc là hai tay Tiêu Sơn lại tiếp tục làm ra các loại động tác. Sau đó ở trên vách đá xuất hiện một dạng giống như sóng gợn.

Vách đá lại trở lại nguyên dạng. Nói đúng hơn là cả cái vách đá giống như không có hao tổn chút nào. Nó dường như chưa từng bị Tiêu Sơn chạm qua. Hai mắt Tiêu Ngọc chớp chớp ngay sau đó nàng dùng tay xoa xoa mắt của mình. Kế tới nàng hít một hơi thật sâu khí lạnh rồi mới thở ra: “Đây… đây là chuyện gì? Vách đá làm sao không có hư hại chẳng lẽ mình nhìn nhầm!”

Khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc lẳng lặng nói: “Chuyện này… Việc này rất khó giải thích! Nó gần giống như việc dùng kết giới tạo ra một ảo ảnh vậy. Mấy thứ đó là ta chuyên để cài đặt các trận pháp đan xen với nhau”

Những lời này vào tai Tiêu Ngọc khiến cho nàng cực kỳ kinh ngạc. Phải biết được rằng ở đại lục đấu khí này cũng có trận pháp sư. Tuy nhiên trận pháp sư cũng không có nhiều. Nội viện của học viện Già Nam chính là được một trận pháp kết giới bao bọc. Tiêu Ngọc không nghĩ rằng Tiêu Sơn lại biết được bố trí kết giới. Thường thường chỉ có các cường giả đấu tông tiếp xúc đến lĩnh vực không gian mới có thể nghiên cứu và tham tường cái loại kết giới này sau đó bố trí xuống.

Tiêu Ngọc mím môi sau đó lên tiếng hỏi: “Thủ đoan này… chỉ có cường giả đấu tông trở lên mới có thể làm được. Ngươi… Chàng… chàng là cường giả đấu tông rồi sao?” Tiêu Ngọc tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn đồng thời miệng liên tục ấp úng lời nói có chút đứt quãng. Ngay sau đó Tiêu Ngọc lắc lắc đầu thầm nghĩ trong lòng: “Làm sao có thể?”

Khóe miệng Tiêu Sơn giật giật vài cái, hắn nhếch miệng lên, con ngươi nhìn về phía Tiêu Ngọc. Hắn bình thản hỏi: “Nàng tu luyện vốn là công pháp tu chân. Ta cũng tu luyện công pháp tu chân. Tu chân phân biệt công pháp đâu có giống như đấu khí phân cấp đâu. Thật là ngốc!”

“A” Tiêu Ngọc ngạc nhiên kinh hô. Sau đó nàng tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vậy chàng thực lực đạt đến cấp bậc gì rồi!”

Ngón chỏ Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: “Mới đây tương đương với đấu linh nhị tinh sau khi song tu cùng với nàng thì tăng tiến lên đấu linh tam tinh!” Hiển nhiên Tiêu Sơn cũng không có nói ra hắn sau khi sử dụng tín ngưỡng khôi giáp thì thực lực trực đuổi đấu vương cửu tinh. Dù sao thực lực của hắn hiện giờ là hỏa tinh hậu kỳ đỉnh phong. Hắn không nghĩ tới thể chất của Tiêu Ngọc sau khi song tu lại tăng nhiều như vậy.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Ngọc chớp nhẹ. Hiện giờ nàng cũng đạt đến dưỡng hồn kỳ đỉnh phong tương đương với đấu linh cửu tinh. Nàng không nghĩ sau khi tiến hành ân ái với Tiêu Sơn lại đột phá nhiều đến như vậy. Hiện giờ kết hợp với vũ khí có lẽ nàng có sức đánh với đấu vương nhất tinh cũng nên.

Ánh mắt Tiêu Ngọc tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vậy… ta…thiếp đạt đến dung hồn hậu kỳ đỉnh phong tại sao không nhìn ra được tu vi của chàng đây!?”

Khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên. Hắn có vài phần khó chịu. Tốc độ tu luyện của Tiêu Ngọc đúng là nhanh như gió mà. Nhất thời khóe miệng hắn co quắp lại. Không ngờ nàng tu luyện lại nhanh như thế. Phải biết được Tiêu Sơn mất hơn hai năm chỉ để đánh nền móng sau đó tu luyện mới nhanh như thế trong khi Tiêu Ngọc thì trong khoảng một năm đã đạt đến tầng thứ như vậy. Trong lòng Tiêu Sơn thầm mắng: “Người so với người đúng là tức chết mà!” Tuy nhiên sau khi kết đan thì Tiêu Ngọc còn cần tìm hiểu về thiên địa đại đạo. Yêu cầu lĩnh ngộ nhiều hơn đến lúc đó tốc độ lên cấp Tiêu Ngọc sẽ chậm lại

Đầu Tiêu Sơn nghếch đi, hắn chán nản thở dài một hơi đáp lại lời Tiêu Ngọc: “Công pháp của ta có khả năng che dấu tu vi. Nàng nhìn tu vi của ta không rõ là phải rồi. Ta có thể hiện thị ra mình có tu vi thấp hơn so với tu vi của bản thân hiện có để đánh lừa mọi người. Hiện giờ ta đang che dấu tu vi nàng không nhìn được cũng phải thôi!”

Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc vài cái. Hắn lại lẳng lặng đi nhìn về phía dưới đất. Sau đó bàn tay hắn dùng thiên hà nguyên lực trực tiếp khắc trên mặt đất những đồ án kỳ quái. Hắn tỷ mỷ vẽ những đồ án này hơn một giờ đồng hồ. Sau đó hắn lại xem lại đồ án hơn nửa giờ nữa. Kế tới hắn đặt những vật dụng kỳ quái lên trên những vị trí khác nhau của đồ án.

Từ trong nhẫn trữ vật Tiêu Sơn lấy ra một con dao sau đó trực tiếp cắt lên tay. Tiêu Ngọc kinh hãi hỏi: “Phu quân, ngươi làm gì vậy?” Tiêu Sơn không đáp lại mà lẳng lặng đem máu của mình giót vào trong trận pháp.

Ngay sau đó trận pháp lóe ra ánh sáng. Từ những viên đá bắt đầu sáng lên. Nó làn tràn ánh sáng sau đó những đường ánh sáng trực tiếp nối vào nhau. Hai tay Tiêu Sơn trực tiếp kết ấn lại. Hắn quát nhẹ: “Ẩn!” Cả trận pháp phát ra gợn sóng ngay sau đó trên mặt đất lại giống như không có bất cứ hư hại hay có bàn tay con người trải qua.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Sơn quay sàng nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: “Được rồi, chúng ta có thể đi tìm người của Ma Viêm cốc để nói chuyện!”

“Phu quân, tay của chàng!” Ánh mắt Tiêu Ngọc lo lắng nhìn về phía bàn tay của Tiêu Sơn.

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười bình thản nói: “Tay ta đã không có vấn đề gì!” Tiêu Ngọc có vài phần kinh ngạc bởi vì trên tay của hắn đã không có vết rach nào. Nếu có chẳng qua chỉ là một đám máu đỏ loang lổ ở trên tay hắn mà thôi. Bàn tay hắn lấy ra một chiếc khăn trực tiếp lau sạch lớp máu ở trên tay đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.