Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 367: Chương 367: Cổ tộc bắt đầu xuất mã




Đế đô đế quốc Gia Mã, Vân Lam tông...

Trên dãy núi gần đó, mây mù lượn lờ xung quanh. Khắp nơi đều mây mù lượng khắp. Quang cảnh tựa hồ giống như tiên cảnh. Một lão già tiên phong đạo cốt mặc nguyệt bào, người này chính là lão tông chủ Vân Sơn của Vân Lam tông. Hắn nhăn mày nhìn về phía lão già mặc áo bào trắng hỏi: “Vân Vũ, có chuyện gì quan trọng sao? Ta không phải nói với ngươi không có việc gì không được cắt ngang việc bế quan của ta sao?” Trong giọng nói của Vân Sơn mang theo vài phần cực kỳ khó chịu và tức giận.

Một lão già mặc y phục màu trắng khá lớn tuổi trong lúc đó chắp tay hướng về phía lão già Vân Sơn, bộ dạng cực kỳ cung kính, lão nói: “Lão tông chủ, chúng ta vừa nhận được tin tức gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bị người tấn công. Rất nhiều người đã chết. Ngoài ra hai người gồm Nhã Phi cùng với mẫu thân của Tiêu Sơn là Tiêu Yến đều không rõ tung tích. Chính vì vậy mà ta mới vội vã chạy tới đây nói chuyện này cho lão tông chủ biết.”

“Cái gì?” Nghe được lời này chính Vân Sơn cũng cực kỳ kinh hãi. Hắn không nghĩ ra được tại sao lại có chuyện xảy ra như vậy ở đế đô Gia Mã. Phải biết thực lực hiện nay của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ không phải ai cũng có thể động vào. Nếu như ngay cả Vân Lam tông nếu không có người đừng sau thì hắn chắc chắn chẳng dám đứng trước gia tộc Mễ Đặc Nhĩ dám nói nửa câu chống đối đừng nói đến việc tấn công vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

Ngay cả Thiên Xà Phủ cùng với vực Hắc Giác chưa chắc có người nào nguyện ý trêu vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Phải biết có rất nhiều lão bất tử đều bị ơn của Tiểu Y Tiên. Động vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và Tiêu gia chẳng khác nào động vào tổ ong vò vẽ. Vân Sơn không nghĩ ra được lại trung quanh đây có cái thế lực nào lại dám động vào Tiêu gia như vậy.

Phải biết ở cái nơi hẻo lánh của đại lục này thì cường giả đấu tông chính là phượng mao lân giác. Một gia tộc có đến ba người đấu tông thêm thân phận y sư thần bí và luyện dược sư, có khá ít người dám động vào con quái vật này. Càng nghĩ càng khiến cho Vân Sơn kinh hãi, hắn nghĩ không ra ai có gan lớn như vậy.

Vẻ mặt Vân Sơn trở nên lúc đỏ lúc trắng, hắn nhìn về phía lão già Vân Vũ kia nói: “Vân Vũ, chuyện cụ thể là như thế nào?”

Đầu lão già Vân Vũ khom xuống, hai tay hắn chắp lại, bộ dạng đối với Vân Sơn ra vẻ cực kỳ kính trọng. Hắn mở miệng nói: “Theo như mấy người gia tộc Mễ Đặc Nhĩ kể lại thì tối ngày hôm qua có một đám người áo đen tấn công vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đem hai người Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi cùng với Tiêu Yến bắt đi. Đoàn người hộ vệ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đã đuổi theo nhưng đến bây giờ cũng chưa trở lại.”

“Lại có chuyện này!” Vân Sơn nghe được xong thì khuôn mặt cũng xuất hiện vẻ kinh hãi. Xem ra chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ. Bàn tay đưa lên vân vê râu của mình, Vân Sơn rơi vào trầm ngâm. Một lúc sau hắn đánh ánh mắt về phía Vân Vũ hỏi: “Vân Vũ, Vân Vận, nàng đâu?”

“Bẩm lão tông chủ!” Vân Vũ trực tiếp chắp tay đối với Vân Sơn, hắn tiếp tục nói: “Tông chủ sau khi nghe được tin tức này thì ngay lập tức vội vã xuống núi tiến vào trong đế đô điều tra việc này!”

Đôi mắt Vân Sơn khi nghe thấy điều này thì nhăn nhíu lại. Hắn trầm ngâm rồi lại lắc lắc đầu sau đó lại gật đầu. Sau khi hít một hơi thật sâu hắn trực tiếp hướng về phía Vân Vũ nói: “Được rồi, Vân Vũ ta đã biết. Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

“Mời lão tông chủ phân phó!” Thân mình Vân Vũ hơi khom xuống.

Vân Sơn quay ra nhìn về phía Vân Vũ. Dường như hắn cảm giác được lão già Vân Vũ ngày hôm nay có cái gì đó khang khác. Vân Sơn có chút tò mò, chẳng lẽ lão già Vân Vũ này biết được chuyện gì đó liên quan tới sự việc diệt tộc lần này. Đôi mắt Vân Sơn nheo lại nhìn về phía Vân Vũ, lão già cố gắng quan sát hành động của Vân Vũ.

Vân Vũ biểu hiện hết sức chấn tĩnh, hắn chắp tay khom người lại tiếp tục hỏi Vân Sơn: “Lão tông chủ, ngài cứ phân phó. Ta nhất định sẽ làm nhiệm vụ lần này!”

Thấy bộ dạng bình tĩnh đối đáp của Vân Vũ như vậy thì lão già Vân Sơn thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ do mình đã nghi hay sao?” Đầu Vân Sơn hơi lắc nhẹ vài cái. Bàn tay hắn chìa ra hướng về phía Vân Vũ, hắn bình tĩnh mở miệng phân phó công việc: “Vân Vũ, ngươi xuống núi một chuyến giúp tông chủ điều ra chuyện này xem là kẻ nào làm! Đùng rồi cũng phân phó đệ tử ở khắp nơi dò xét xem việc này là do ai làm? Nếu có tin tức gì lập tức báo lại cho ta!”

“Vâng!” Vân Vũ chắp tay khom người lĩnh mệnh.

Bàn tay Vân Sơn phất nhẹ một cái nói: “Được rồi, Vân Vũ, ngươi lui đi!” Nói xong thì Vân Sơn cũng quay người đi không để ý tới lão già Vân Vũ nữa. Vân Vũ khom người một cái. Hắn cũng trực tiếp xoay người hướng về phía sau đi. Khi đi thân mình Vân Vũ hơi ngừng lại một chút sau đó khe khẽ liếc về phía Vân Sơn một cái. Trong ánh mắt vẩn đục của lão già Vân Vũ xen lẫn vẻ đau khổ, thở dài, thương tiếc, coi thường, đáng thương, tức giận... Đủ các loại tâm tình mặt trái lướt qua ánh mắt của hắn.

Khi mà thân mình Vân Vũ đã khuất bóng, Vân Sơn nhăn nhíu mày một cái. Hắn trong lúc này khe khẽ lẩm bẩm nói: “Phải đem việc này báo cho đại nhân, tuyệt không thể chậm trễ được.” Nói xong câu này thì Vân Sơn trực tiếp hướng về phía sâu ở sau hậu sơn Vân Lam tông mà tiến vào.

Thân mình Vân Sơn tiến vào một khu vực rộng lớn, khắp nơi đều là mây mù, những tán cây cao mấy trượng đem thân mình Vân Sơn che kín vào ở bên trong. Khi mà hắn đến một khu vực rộng rãi xuất hiện trước mặt, khắp nơi mây mù, suối nhỏ chảy róc rách quả thực giống như tiên cảnh. Trong lúc này Vân Sơn từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc ngọc giản.

Trên chiếc ngọc giản có khắc chữ rất nhỏ biểu thị cho thân phận ở đó. Bàn tay Vân Sơn trực tiếp cầm lấy chiếc ngọc giản, điều động đấu khí, Vân Sơn đem đấu khí của mình tiến vào trong ngọc giản. Nhất thời mảnh ngọc giản màu trắng bắt đầu phát ra ánh sáng.

Ánh sáng ban đầu có màu xanh nhè nhẹ âm u. Ngay sau đó càng ngày nó càng sáng rực rỡ. Đến cuối cùng nó biến thành một mảnh ngọc sáng rõ nhưng ở trong mây mù khắp nơi như vậy thì ánh sáng nó cũng không thể xuyên qua nổi đám mây mù nhiều như thế này.

Không biết qua bao lâu thì một âm thanh nho nhỏ vang lên: “Ngươi tìm ta?”. Nghe được lời này thì Vân Sơn lập tức quay ra. Hắn thấy được một hơi thở âm trầm nhè nhẹ phát ra từ chiếc áo bào đen. Đôi mắt thâm thúy ẩn hiện ở dưới chiếc áo bào đang nhìn về phía hắn. Giọng nói hắn có chút khàn khàn.

Đối với người mặc áo bào đen này thì Vân Sơn không dám chậm trễ, hắn ngay lập tức chắp tay khom người hành lễ. Bộ dạng Vân Sơn cực kỳ cung kính không có chút cao ngạo khí phách nào giống như một người đã từng làm tông chủ Vân Lam tông. Hắn mở miệng nói: “Đại nhân, ngài đã đến!”

Dưới làn gió, chiếc áo màu đen của lão già chùm áo đen toàn thân nhẹ nhàng bay trong gió. Từ khí thế của hắn phát ra đều lạnh lẽo và âm u. Con người quét về phía Vân Sơn, trong giọng nói của lão phát ra âm trầm và khàn khàn hỏi: “Vân Sơn, ngươi có việc gì muốn nói, mau nói đi!”

Đối với người mặc áo bào đen che kín toàn thân này thì Vân Sơn không có dám một chút bê tha, chậm trễ nào. Hắn ngay lập tức khom người nói: “Bẩm báo đại nhân, ta vừa mới nhận được tin gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bị người tấn công. Hai người bao gồm Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi cùng với Tiêu Yến đã bị người bắt đi. Mấy ma thú hộ vệ của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đã đuổi theo, hiện giờ tông tích không rõ.”

“Cái gì!?” Lời này vừa từ miệng Vân Sơn nói ra thì từ trong áo bào đen của lão già phát ra âm thanh khàn khàn đồng thời trong giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc. Trong áo bào đen phát ra âm thanh khàn khàn ấy vang lên âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi không phải thê tử đầu tiên của Tiêu Sơn, Tiêu Yến không phải mẫu thân của Tiêu Sơn hay sao? Chẳng lẽ cũng có người đánh vào bí mật trên người tên tiểu tử này?”

Vân Sơn trong lúc này có chút nghi ngờ, hắn lên tiếng hỏi: “Đại nhân, ngài có hay không biết chuyện này!?”

Nghe được Vân Sơn nói với mình như vậy thì trong chiếc áo bào đen phát ra âm thanh hừ lạnh. Người mặc áo bào đen phát ra âm thanh khàn khàn khó chịu nói: “Hừ... Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi nghi ngờ chuyện này do chúng ta làm hay sao?”

Vân Sơn cảm nhận được rõ ràng áp lực từ ở trong chiếc áo bào đen truyền ra nhanh chóng lan tràn. Mục tiêu hiển nhiên về phía hắn. Cảm giác được mình giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, Vân Sơn vội vã chắp tay nói: “Đại nhân, ta không dám. Vừa rồi ta chỉ có chút tò mò, mong đại nhân thứ tội!”

“Hừ...” Từ chiếc áo bào đen phát ra âm thanh hừ lạnh khó chịu. Hắn hướng về phía Vân Sơn mà lạnh lùng lên tiếng chất vấn: “Vân Sơn, ngươi chẳng qua là hạng người thấp bé. Mặc dù ngươi đã gia nhập Hồn Điện chúng ta nhưng không có nghĩa ngươi có đủ tư cách trước mặt ta mà vui đùa. Ngươi nên biết thân biết phận đi.”

Mặc dù lời này nói cực kỳ khó nghe rơi vào tai Vân Sơn nhưng Vân Sơn vẫn lẳng lặng im lặng chịu đựng. Hắn lẳng lặng cúi đầu để cho người mặc áo bào đen tiếp tục nói những lời như vậy. Dù những lời đó không lọt lỗ tai hắn chút nào nhưng hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Người mặc áo bào đen lại tiếp tục nói ra: “Chuyện này nếu do Hồn Điện làm ra, ta lý nào lại không biết. Chuyện này dừng ở lại đây đi, Vân Sơn!”

“Vâng!” Lão già Vân Sơn ra vẻ cực kỳ cung kính, hắn đứng chắp tay hành lễ.

Bàn tay già nua từ ống tay áo dài phất ra, âm thanh khàn khàn từ trong chiếc áo bào đen phát ra: “Vân Sơn, nếu như có việc gì tiến triển vậy ngay lập tức bao cho ta. Không có việc gì khác thì ta và ngươi hạn chế liên lạc thì tốt hơn. Tránh để cho người khác biết Vân Lam tông và Hồn Điện chúng ta có qua lại.”

Lão già Vân Sơn có chút khó chịu nhưng hắn cũng vẫn đem sự khó chịu này đè nén trong lòng. Hắn khom người hành lễ đối với người mặc áo bào đen: “Đai nhân yên tâm, nếu có việc gì gấp ta sẽ nhanh chóng báo cho đại nhân. Mọi việc ngài cứu giao cho ta.”

“Hừ...” Người mặc áo bào đen phát ra một cánh tay. Ngay sau đó hắn xoay người rời đi.

Nhìn thấy người mặc áo bào đen rời đi như vậy thì Vân Sơn khe khẽ thở dài một hơi. Bất kể thế nào đi nữa thì lần này Vân Lam tông đã bước một chân vào vũng nước đục này. Vân Sơn biết rằng trên người Tiêu Sơn chắc chắn ẩn núp một số bí mật mà ngay cả thế lực Trung Châu cũng thèm thuồng. Loại hình nhỏ như Vân Lam tông này không đủ sức mạnh để nhúng tay vào. Muốn chia một chén súp thì Vân Sơn biết Vân Lam tông của bọn họ không đủ khả năng.

Từ miệng Vân Sơn phát ra tiếng khe khẽ thở dài một hơi. Hắn chỉ hy vọng Vân Lam tông vượt qua thời khác nguy nan này. Mặc dù Vân Sơn đã già, hắn cũng có tham vọng cũng có ham muốn để cho tông môn lớn mạnh phát huy nhưng Vân Sơn cũng không phải kẻ ngu. Hắn biết việc gì Vân Lam tông có thể làm việc gì không. Vân Lam tông nhiều năm như vậy nhưng biết được người nào nên đắc tội, người nào không. Nếu không Vân Lam tông đã diệt môn lâu rồi.

Tuy nhiên Vân Sơn trong lúc này vẫn thở dài ra một hơi cảm thán: “Xem ra mình thực già rồi a!”

Người mặc áo bào đen trong lúc này rời đi. Vậy mà hắn không nghĩ tới khi hắn rời đi cảnh nội của đế đô Gia Mã tiến vào một khu vực thưa thớt vắng vẻ thì một lão già lơ lửng trên không trung đang bình thản mỉm cười nhìn về phía hắn.

Người mặc áo bào đen hoàn toàn kinh hãi nhìn về phía lão già này. Lão già có thể nhàn nhã lơ lửng đứng cách xa hắn mà không cho hắn phát hiện một chút nào. Điều này nói như thế nào? Thực lực lão già này sâu không lường được. Người mặc áo bào đen lên tiếng nói: “Vị tiền bối này không biết ngài là ai? Tại sao ngài lại ở nơi này?”

Lão già mặc y phục màu xám chỉ bình thản vuốt râu một cái, hắn lên tiếng nói: “Vị huynh đệ này, ngươi hẳn là người Hồn Điện đi. Lão phu cảm nhận được cái loại đấu khí âm trầm này. Ngươi mới phải từ Vân Lam tông trở lại đi!”

“Ngươi rốt cuộc là ai!?” Người mặc áo bào đen cực kỳ kinh hãi. Bản thân hắn lùi về phía sau. Từ trong ống tay áo của hắn xuất hiện một đám dây xích màu đen. Hiển nhiên hắn đã chuẩn bị đối phó với cái lão già mặc áo bào xám đang chắn trước người này.

Vậy mà lão già mặc áo bào xám thấy được hắn muốn phòng vệ vẫn bình chân như vại. Lão già mặc áo bào xám mỉm cười nói: “Lão phu tự giới thiệu mình một chút, lão phu họ Cổ và cũng nắm giữ chức vị đại trưởng lão trong Cổ tộc. Vị huynh đệ này chắc biết lần này lão phu đến là vì việc gì!” Trên người lão già này thì người mặc áo bào đen lại cảm giác không có chút sức mạnh nào giống như một người bình thường.

Lời này nói ra khiến người mặc áo bào đen nhất thời kinh hãi. Hắn ngay lập tức lấy ra ngọc giản đem ngọc giản bóp vỡ. Lão già mặc áo bào xám lắc lắc đầu cảm thán nói: “Không thể hiểu nổi đám người Hồn tộc cùng với Hồn Điện đều là ngu dốt như vậy. Chính vì vậy mà nhiều năm vậy tộc trưởng vẫn coi thương Hồn Thiên Đế. Thật sự là, hai bên chênh lệch nhau quá cao a.”

Ánh mắt lão già nhìn về phía người mặc áo bào đen, đầu lão già hơi lắc lắc, trong ánh mắt lão mang theo phần thương cảm nói: “Nếu như lão phu tới nơi này liệu lão phu còn có ý định để cho ngươi chạy trốn hay sao? Thật sự là ngu xuẩn hết thuốc chữa. Không gian trăm dặm quanh đây đều bị lão phu dùng không gian phong tỏa. Ngay cả đấu thánh cũng rất khó phá ra đừng nói đến ngươi. Bản thánh khuyên ngươi thúc thủ chịu trói tránh cho khỏi nỗi đau của da thịt.”

Lời lão già mặc áo xám nói ra khiến người mặc áo bào đen che kín toàn thân kinh hãi. Ánh mắt của hắn đều tràn đầy sợ hãi nhìn về phía lão già này. Sau khi suy nghĩ những vấn đề đã xảy ra thì tên nam nhân mặc áo bào che kín toàn thân nói: “Ngươi, các ngươi đã biết kế hoạch của Hồn Điện chúng ta.”

Con ngươi lão già mặc áo bào xám nhìn về phía người mặc áo bào đen, trong con người tràn ngập coi thường và khinh bỉ. Lão già mặc áo bào xám nói: “Thật sự ngu xuẩn. Hồn Điện các ngươi cứ tự cho mình làm việc kín kẽ không cho bất cứ ai biệt. Một đám ngu đần, tự cao tự đại không biết trời cao đất dầy. Nếu như không muốn để người ta biết trừ khi mình đừng làm.”

Trong lời nói của lão già mặc áo bào xám tràn ngập khinh bỉ. Người mặc áo bào đen chợt nhớ đến mấy chuyện gì đó. Rõ ràng con mắt của người mặc áo bào xám xuất hiện sự kinh hãi. Hắn mở miệng nói: “Bắt đi người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cùng với Tiêu gia là các ngươi?”

Lão già đại trưởng lão của Cổ tộc nhìn về phía người mặc áo bào đen nói: “A, xem ra ngươi cũng có chút thông minh!”

Lời xác nhận này giống như sét đánh về phía người mặc áo bào đen, thân mình người mặc áo bào đen run rẩy, hắn nói: “Các ngươi muốn đem việc này đổ cho Hồn Điện chúng ta!?”

“Nga” Trên mặt lão già mặc áo bào xám có chút kinh ngạc. Ngay sau đó bộ mặt lão già mặc áo bào xám chuyển thành kinh ngạc nhìn về phía người mặc áo bào đen. Hắn mỉm cười nói: “Xem ra thật đáng tiếc đây. Không nghĩ tới trong đám người Hồn Điện vẫn có người như vậy. Lão phu cứ cho rằng đám người Hồn Điện đều là một đám người không có đầu óc, xem ra lần này lão phu phải tính toán lại a.”

“Các ngươi muốn tính toán Hồn Điện chúng ta? Đừng hòng...” Hắn ngay lập tức huy động dây xích. Dây xích phát ra đấu khí màu xảm đen ngập trời. Dây xích phóng ra, cái đầu nhọn phát ra âm thanh xé gió. Toàn bộ dây xích phát ra tiếng leng keng. Dây xích vậy mà không tấn công lão già mặc áo bào xám mà trực tiếp xoay người lại tự đánh về phía chính bản thân mình. Đồng thơi đấu khí trong cơ thể người mặc áo bào đen nhanh chóng dũng động, thân mình bắt đầu trương phồng lên.

Lão già áo bào xám cười lạnh lẽo nói: “Trước mặt bản thánh còn muốn có hy vọng tự bạo. Ngu xuẩn!” Bàn tay lão già mặc áo bào xám vươn ra. Một bàn tay khổng lồ trực tiếp chụp vào người của tên mặc áo bào xám.

Ngay sau đó tên mặc áo bào xám lập tức bị bàn tay chụp vào. Hắn ngay lập tức hét một tiếng thảm thiết: “Aaaa”, sau đó trực tiếp gục xuống, thân mình từ trên cao rơi thẳng xuống đất.

Tuy nhiên một bản tay đã vươn ra trực tiếp xách lấy cổ của tên mặc áo bào xám. Không ai khác, người này chính là lão già mặc áo bào xám. Hắn xách cổ áo của tên mặc áo bào xám kia. Khóe miệng lão già nhếch lên nhàn nhạt cười lạnh nói: “Thật không nghĩ đến trong đám người Hồn Điện có người quả quyết như vậy. Nếu như ngươi ở Cổ tộc thì tốt. Lão phu quả thực thưởng thức ngươi.”

Lão già áo xám biết tên mặc áo bào đen này không muốn để lộ thông tin của Hồn Điện thế nên trực tiếp chọn cái chết. Nếu như không phải lão già mặc áo bào xám còn cần có sự tồn tại của hắn thì lão già mặc áo bào xám tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng tiễn đưa hắn. Đây chính là một bước mà Cổ tộc cần làm. Đem mọi việc đổ cho Hồn Điền mà thiếu đi một nhân chứng sống là việc rất khó.

Đem người xách lên, lão già trực tiếp xé rách không gian mau chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.