Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 211: Chương 211: Đại trưởng lão Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn




Nghe những lời đầy khiêu khích của Hoàng Tử Yên, lão già Hải Ba Đông chỉ mỉm cười nhưng cũng không có nói gì. Lão già lắc lắc đầu quét mắt về phía bụng của Nhã Phi, hắn để ý thấy cái bụng đã nhô lên khá lớn. Lão già lên tiếng hỏi: “Trong bụng thứ đó là của tiểu tử kia sao?”

“A” Nhã Phi hơi ngạc nhiên ngay sau đó trên miệng nàng xuất hiện một nụ cười. Hai má của nàng hơi đỏ lên, nàng khe khẽ gật đầu đối với Hải Ba Đông. Bàn tay trắng muốt giống như bạch ngọc đưa lên bụng của mình vuốt ve nhẹ nhàng, khuôn mặt hiện lên vẻ mẫu ái.

Hải Ba Đông nhìn về phía chiếc bụng của Nhã Phi đang nhô lên thì khuôn mặt xuất hiện một nụ cười. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng của hắn cảm giác có chút vui vẻ. Chỉ cần Nhã Phi xinh ra là một tiểu hài tử như vậy tên kia cũng không thể không để ý đến Nhã Phi được. Đến lúc đó gia tộc Mễ Đặc Nhĩ theo nước lên thì thuyền lên.

Hải Ba Đông cười phá lên nói: “Hahahaha, như vậy là tốt rồi! Hy vọng là một nam hài a!” Nhã Phi nghe được lời này thì hai má càng trở nên đỏ hơn. Nàng liên tục vuốt ve bụng của mình, vẻ mặt trở nên vui vẻ dị thường. Dù sao đây là giọt máu kết tinh của hai người.

Theo ba người trầm mặc, hào khí trong phòng, đó là từ từ trầm muộn xuống, theo thời gian trôi đi, cuộc nói chuyện đã dấn tới vấn đề Tiêu Sơn trải qua những gì dường như Nhã Phi đối với những việc trải qua của Tiêu Sơn đều không chán. Bất chợt một tiếng nói già nua hừ lạnh, bắt đầu từ ngoài cửa truyền vào: “Thật là giỏi a! Dám đả thương nội tôn ta. Hừ, ta muốn xem là người phương nào, cũng dám ở chỗ này đả thương cháu ta.”

Nghe được tiếng hừ lạnh này, vẻ mặt Nhã Phi trở nên giá rét càng ngày càng đậm, hai tay chống mặt bàn, lạnh lùng nhìn người từ cửa kia,là một vị lão giả hoa bào trên khuôn mặt thoáng có chút âm ngoan, đứng phía sau hắn, là gã thanh niên có sắc mặt tái nhợt kia, khóe miệng của hắn vẫn còn rơm rớm máu cùng với vài tên hộ vệ đi theo, lúc này, gã thanh niên kia, chánh đang lấy ánh mắt oán độc, hung hăng liếc nhìn lão già đang nhàn nhã uống trà.

“Lôi U trưởng lão, ngươi đây là cái ý tứ gì? Mặc dù ngươi là trưởng lão của gia tộc,nhưng ngươi từ khi nào đã có tư cách nhúng tay vào chuyện của phòng đấu giá ? Chỗ này còn chưa đến ngươi làm chủ a. Chẳng lẽ ngươi còn muốn cho phòng đấu giá tiếp tục mất mặt với khách hay sao?” Mặt cười tràn ngập hàn ý, Nhã Phi căm tức hướng lão giả kia chụp mũ quy kết, hung hăng nói xuống tới.

Tại đây, dưới không khí nặng nề có chút làm cho người ta khó có thể hít thở bị chụp mũ quy kết, lão già tên là Lôi U kia, khuôn mặt cũng không khỏi có chút biến đổi, bất quá nháy mắt, hắn đã là cười lạnh nói: “A, a, a… Nhã Phi, ngươi hiện nay uy phong thật lớn. Bất quá ngươi nên biết lão phu vẫn là một trưởng lão trong hội trưởng lão. Hôm nay đối với việc có người đánh thương nội tôn ta, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đấy! Còn ngươi nữa Nhã Phi, lại tự tiện mang ngoại nhân tiến vào trọng địa gia tộc, hơn nữa còn tự tiện đả thương tộc nhân, đây đã là vi phạm tộc quy. Ta sẽ đem việc này báo với các trưởng lão trong tộc.”

Sau khi đi vào qua cửa, ánh mắt Lôi U âm ngoan đảo qua trên người Hải Ba Đông cùng với Hoàng Tử Yên, Hoàng Tử Yên tuổi còn trẻ, vẫn chưa làm hắn quá mức chú ý mặc dù hắn không nhìn ra sâu cạn của nữ tử này nhưng có lẽ nàng không có tu luyện đấu khí đi. Cho nên đại bộ phận tầm mắt của hắn, vẫn còn dừng lại trên thân thể Hải Ba Đông đang mặt không chút thay đổi kia, bất quá với nhãn lực của hắn, tự nhiên là không có khả năng nhìn ra nông sâu của Hải Ba Đông, lập tức trong lòng không biết đó là biến thành không sợ, ngược lại ít đi vài phần kiêng kỵ.

Nếu nói đối phương là đấu linh hoặc là đấu vương cấp bậc, vậy hắn hẳn là có thể nhận thấy được một ít năng lượng ba động, mà bây giờ, trong cảm giác của Lôi U, quanh thân Hải Ba Đông cũng không có một chút dấu vết của năng lượng lưu chuyển, có hiện tượng như vậy, chỉ có hai loại nguyên nhân, thứ nhất là đối phương là một gã siêu việt đấu vương tức đấu hoàng cường giả, hai là thực lực đối phương thấp kém đến mức làm cho người ta khó có thể cảm ứng đấu khí tồn tại trong cơ thể.

Đấu hoàng cường giả bên trong Gia Mã đế quốc, Lôi U mặc dù không có tư cách cùng bọn họ kết giao, bất quá cũng còn thấy qua mặt, đáng tiếc, mấy vị đấu hoàng cường giả, đều không phải Hải Ba Đông trước mặt kia, vậy, còn lại, dễ dang đoán chỉ có một nguyên nhân cuối cùng.

“Lôi U trưởng lão, ngươi có lẽ là quên một ít quy củ tiềm ẩn của phòng đấu giá, có chút khách hang lớn, là có tư cách tiến vào nơi này, còn chuyện của Lôi Lặc, vậy thuần túy là hắn tự tìm, trách không được người khác ra tay giáo huấn.” Nhã Phi với âm thanh lạnh lùng nói.

“Nha đầu này, ngươi đừng tưởng hậu thuẫn đằng sau ngươi lớn mà ngươi có thể làm càn. Dù sao ta vẫn là một trưởng lão đấy. Khách hàng lớn? Hắc, hảo, ngươi tới cùng nói cho ta một chút, thân phận hai người này ra sao? Làm cho ta phán đoán một chút, bọn họ đến tột cùng có bao tuổi rồi? Có hay không đạt tới tư cách theo như điều kiện ngươi nói.” Lôi U bĩu môi, lãnh thanh nói, nhân mạch của hắn, đang tại Gia Mã Thánh Thành, cũng là có chút không sai, một ít thế lực lớn nhỏ, về phần một ít thế lực bá chủ hùng phách phân tỉnh,thành thị ở ngoài Gia Mã Thánh Thành, hắn đồng dạng là nhận thức không ít, nhưng lại cho tới bây giờ chưa thấy qua hai người Hải Ba Đông.

Nhã Phi mỉm cười sau đó lên tiếng nói: “Hai vị đây hiển nhiên là một vị khách hàng lớn. Chẳng lẽ trưởng lão Lôi U lại nghi ngờ lời nói của ta hay sao?”

Nhìn Nhã Phi không có lời nói,trên khuôn mặt Lôi U hiện lên một vẻ đắc ý, âm trầm nói: “Nhã Phi a, mặc dù địa vị của ngươi cũng không nhỏ nhưng ngươi cũng không thể đem bất cứ người nào tiến vào đây như vậy, xem ra lần này ta nhất định phải đem chuyện này về báo cho gia tộc biết mới được.”

Bị Lôi U mỉa mai, trên mặt Nhã Phi nhất thời thoáng có chút hắng giọng đứng lên, khóe miệng của nàng liên tục giật giật nói: “Ta không cùng ngươi cãi cọ, nơi này là ta làm chủ nếu như ngươi muốn đem việc này báo cho đại trưởng lão cứ việc. Ta Nhã Phi không ngại, đến cùng ta muốn xem đại trưởng lão muốn quyết định như thế nào… Đến lúc đó ta muốn xem đại trưởng lão còn là nghe ngươi hay là nghe ta đây!”

Khóe miệng của lão già bây giờ mới liên tục giật giật. Hắn chẳng qua đến nơi này để bắt hai kẻ đã đánh nội tôn của lão mà thôi. Nếu như lão già náo lớn tuyệt đối hắn sẽ thua cuộc. Hiện giờ vị trí của Nhã Phi không thể nay động. Hắn muốn làm cứng một chút để cho Nhã Phi đem hai người kia cho mình xử lý mà thôi.

Vẻ mặt âm trầm của lão già trở nên càng trầm hơn, khóe miệng liên tục giật giật, lão già hít một hơi vào nói: “Nhã Phi, lão phu không muốn cãi cọ với ngươi. Lần này lão phu chỉ đến tìm hai người đả thương nội tôn của lão phu. Nếu như ngươi giao hai người này cho lão phu, lão phu ngay lập tức sẽ rời đi nời này. Lão phu tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi… Ngươi cũng đừng quên rằng họ của ngươi mang là Mễ Đặc Nhĩ a!”

Nhã Phi hừ lạnh một tiếng nói: “Trưởng lão Lôi U trở về đi! Chuyện này Nhã Phi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Hai người họ là khách quý của ta, nếu như ngươi động vào họ vậy thì đừng trách ta. Ta sẽ đem chuyên này nói cho đại trưởng lão đến lúc đó hy vọng trưởng lão Lôi U sẽ có câu trả lời thích đáng!” Nhã Phi cười lạnh sau đó tiếp tục nói: “Hơn nữa hai vị ở đây đều là thân phận tôn quý, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đắc tội hai vị ở đây!”

“Ngươi…” Ngón tay của lão giả chỉ thẳng về phía Nhã Phi, khóe miệng của hắn liên tục giật giật. Ánh mắt tràn đầy sát khí quét về phía hai người Hải Ba Đông. Sau đó lão phất tay định rời đi.

Lúc này, Hoàng Tử Yên đang ngồi đó cười nói: “Sách, sách… Lão già ta xem ngươi ở gia tộc cũng không phải quá vinh quang đi à nha! Xem ra sớm có một số người đã đem ngươi quên rồi!”

Bất chợt một âm thanh vang lên: “Đùa giỡn đủ chưa!” Nhất thời ánh mắt của mọi người quay về phía âm thanh phát ra. Mọi người thấy được Hải Ba Đông ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đạm mạc giống như một khối hàn băng ngàn năm, tùy ý liếc qua Lôi U, chén trà trong tay hắn đã kết băng.

Ánh mắt của Lôi U nhất thời ngẩn ra, nhìn vẻ mặt đạm mạc của Hải Ba Đông, nhãn đồng hơi co lại, trong lòng thoáng có chút bất an, trầm thấp nói: “Các hạ...”

Chậm rãi lắc đầu, ánh mắt của Hải Ba Đông đạm mạc, hắn khe khẽ cúi đầu nhìn về phía chén trà của mình rồi nói: “Năm xưa tên phế vật Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi thật sự muốn chết!?”

“Trời ạ, hắn... hắn lại có thể nói đại trưởng lão như vậy? Đại trưởng lão chính là một trong Thập Đại Cường Giả của Gia Mã Đế Quốc a, hắn hắn là ai?” Một tiểu thị nữ ở đó kinh hãi hô lên. Đại trưởng lão trong gia tộc được tôn kính như thần minh, tới trong miệng hắn, lại có thể là trực tiếp thành phế vật... Lời này nếu truyền tới trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, sợ rằng sẽ trực tiếp khiến cho họ bạo nộ đi?

Đối diện, Lôi U cùng với Lôi Lặc ở bên cạnh, đồng dạng nghe Hải Ba Đông nói câu này xong đều trợn mắt há hốc mồm lên, khóe miệng có chút co quắp, hiển nhiên, những lời này cho bọn hắn sự đả kích thật sự là quá lớn.

“Cô...” Ngốc trệ hồi lâu Lôi U mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, yết hầu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm Hải Ba Đông, khi nói chuyện rõ ràng khách khí hơn rất nhiều: “Các hạ...”

“Ngươi không đủ tư cách xưng hô với ta như vậy.” Nhẹ nhàng quay về chén trà bị kết băng khẽ thổi một hơi,con mắt Hải Ba Đông chớp cũng không chớp, thản nhiên nói.

Lời nói này có có chút khắc bạc, khiến cho Lôi U sửng sốt, nét mặt già nua chợt nổi lên một trận nhăn nhúm. Từ sau khi trở thành trưởng lão nhiều năm qua như vậy, còn chưa bao giờ có người dám nói chuyện với hắn như vậy.

"May mắn cho ngươi là người trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nếu không ngày hôm nay sẽ có một cái xác nằm ở đây rồi!” Hải Ba Đông không để ý đến vậy sắc mặt cau có của Lôi U, ngữ khí vẫn như cũ đạm mạc như lúc ban đầu, đồng thời, không có cấp cho đối phương chút thể diện nào.

“Ngươi... Khẩu khí ngươi thật cũng quá lớn đi! Ngươi biết gia gia của ta là ai không?” Nhìn Lôi U bị coi thường như thế. Lôi Lặc ở một bên chưa bao giờ gặp qua có người dám nói với ông nội mình như vậy. Trên khuôn mặt tái dâng lên một vẻ tức giận,hơn nữa tức giận lúc trước Hải Ba Đông nói khiến hắn chấn động,nhịn không được lên tiếng cười lạnh nói.

Lôi Lặc vừa mới nói xong. Trên khuôn mặt Hoàng Tử Yên đó là hiện lên một nét cười lạnh. Thấp giọng nói: “Thật là một tên ngu ngốc, không biết sống chết...” Ánh mắt của nàng quét về phía Hải Ba Đông nói : ”Lão bất tử, ta xem ngươi sớm nên giải quyết mấy tên này đi thật sự là phiền phức a!”

Trong tay chén trà vốn có chút di chuyển chậm rãi đình trệ, Hải Ba Đông ngẩng đầu. Ánh mắt băng hàn đâm vào sắc mặt một mảnh trắng bệch của Lôi Lặc. Dưới sự nhìn chăm chú của mọi người,hắn vừa định ngang ngạnh tiếp tục nói chuyện. Nhưng là đột nhiên phát hiện,thân thể Hải Ba Đông thoáng có chút rung động

“Cẩn thận!”

Trong chớp mắt thân thể Hải Ba Đông rung động,con ngươi của Lôi U chợt co rụt lại. Một tiếng quát chói tai, thân thể hoành không nhanh chóng chắn ngang trước mặt Lôi Lặc. Sau đó đấu khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng khởi động. Mênh mông đấu khí, phá thể ra đem thân thể hắn bao phủ trong đó.

Lúc mà Lôi U vừa mới gọi đấu khí ra cũng là lúc,một đạo bóng trắng giống như trong nháy mắt di động đã xuất hiện tại trước mặt hắn. Cổ tốc độ kinh khủng kia khiến cho con ngươi hắn hơi co lại.

Bóng người đứng thẳng, bàn tay nhẹ phiêu uẩn hàm chứa kinh khí lạnh thấu xương như băng giá tùy ý vỗ tại trên ngực Lôi U vốn đang bắt đầu khởi động chân khí.

“Khách khách!”

Nhìn như tùy ý vỗ nhẹ,nhưng là khiến cho sắc mặt Lôi U trong nháy mắt trở nên trắng bệch, một ngụm máu tươi điên cuồng phún ra, chợt đang ở giữa không trung, đó là bị ngưng tụ thành một khúc băng màu đỏ vang lên thanh thúy khi rơi xuống đất.

Kình lực hung mãnh, khiến cho than thể Lôi U bắn ngược ra. Nhất thời, hắn cùng với Lôi Lặc đó là nặng nề nện ở trên vách tường, lập tức, hai người đều là phát ra một trận rên rỉ thống khổ.

Mấy vị hộ vệ đi theo sau Lôi U kia,đều trợn mắt há hốc mồm nhìn gần nhất chiêu như vậy, đó là khiến cho Lôi U trọng thương ngã xuống đất, bàn tay nắm vũ khí sợ hãi run rẩy trứ, dĩ nhiên là quên luôn cả chức trách hộ chủ của bọn họ.

“Gia gia! Ngươi không sao chứ?” Bởi vì có Lôi U chắn phòng hộ, cho nên Lôi Lặc bị thương cũng không tính là rất nghiêm trọng, gian nan đứng dậy lại, nhìn thấy sắc mặt Lôi U lại có thể so với hắn còn muốn trắng bệch hơn, lập tức cuống quít kêu lên.

“Đấu... Đấu hoàng cường giả?” Hàn khí trong cơ thể, lại có thể khiển cả tóc của Lôi U cũng đều là kết ra thành miếng băng mỏng, môi run run, hoảng sợ nhìn vậy Hải Ba Đông phía trước, kinh hãi nói, cường giả mà có thể khiến cho chính mình cả đến bóng người đều nhìn không rõ, một chiêu đánh trọng thương mình, trong lòng Lôi U rõ ràng, chỉ có Đấu hoàng cường giả, mới có thể làm được.

Nghe mấy cái chữ này, cả người Lôi Lặc rung lên mãnh liệt một trận run rẩy dữ dội, mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn Hải Ba Đông, hắn không nghĩ tới, lão nhân đánh hắn, lại có thể là một gã cường giả đấu hoàng.

Lão già đem tay vỗ vỗ một cách nhẹ nhàng, hắn hừ lạnh nhìn về phía lão già kia nói : ”Nếu như ngươi không phải là người của gia tộc ta không ngại lấy mạng ngươi. Thật sự là... Xem ra gia tộc làm ăn càng ngày càng lớn nhưng ngược lại tộc nhân thì lại chẳng ra gì. Hừ, ngươi tốt nhất gọi tên phế vật Đằng Sơn đến đây gặp ta một chuyến. Ta muốn cùng hắn nói vài chuyện!”

Lão già Lôi U kinh hãi hô lên hỏi : “Đại nhân, ngài quen biết đại trưởng lão sao?”

Hải Ba Đông cười lạnh nói : “Xem ra tên kia quả thực còn chưa có chết a ! Được rồi, ngươi tốt nhất đi thông báo tên phế vật kia một tiếng, Hải Ba Đông ta còn chưa có chết. Ta ở chỗ này chờ tên phế vật này tới, còn không mau đi !“

“Mau, mau, nhanh đi thông báo đại trưởng lão một tiếng!” Nghe vậy,trên mặt Lôi U hiện lên một vẻ sợ hãi, vội vàng quay về Lôi Lặc ở bên người dữ hét.

“Vâng, vâng...” Đồng dạng là bị dọa kinh hồn, Lôi Lặc vội vàng đứng dậy, sau đó liền cút nhanh thoát ra khỏi phòng.

Ánh mắt của Hải Ba Đông quét về phía lão già Lôi Úc nói : “Còn không cút !? “

“Vâng, vâng...“ Khóe miệng Lôi U hiện lên một trận co quắp, cúi đầu, sau đó cùng Lôi Lặc chật vật chạy trốn đi ra ngoài.

Hải Ba Đông khe khẽ thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống. Hắn bàn tay nắm chặc chén trà kia có chút thư giãn, chậm rãi nhấp một miệng trà, thấm ướt yết hầu có chút khô khốc, thở ra một hơi thật dài.

Nữ tử xinh đẹp tóc vàng cười lanh lảnh như chuông bạc nói : “Loài người các ngươi thật là phiền phức. Nếu như gặp phải ta, ta đem giết sạch như vậy chẳng phải xong rồi. Điều này thực sự là phiền phức a...“

Hải Ba Đông bĩu môi cũng không để ý đến nàng. Trong phòng, theo ba người trầm mặc, hào khí từ từ yên tĩnh xuống tới, thị nữ canh giữ ở một bên kia, cũng là nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng quấy rầy, ngay cả khi cấp cho hai người đổi lại trà, đều là cực kỳ cẩn không dám làm ra nửa điểm tiếng vang.

Bất ngờ Nhã Phi lên tiếng nói : “Hải gia gia, lần này ngươi có dự định gì ? “

Hải Ba Đông mỉm cười nói: “Ta đã nhận lời tên kia ở lại bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi sinh ra tiểu oa nhi đến lúc đó nhiệm vụ ta sẽ kết thúc. Dù sao gia tộc chúng ta đã lớn mạnh đến mức này rồi. Xem ra tên phế vật Đằng Sơn kia điều hành gia tộc không có sai đi?“

Khuôn mặt của Nhã Phi mỉm cười một cách thỏa mái, nàng lên tiếng nói : “Nếu như vậy thì thật là tốt! Đúng rồi, Hải gia gia, hắn có nói với ngài bao giờ hắn đến thăm ta hay không ?“

Hải Ba Đông trầm ngâm đắt xuống chén trà, khuôn mặt của hắn xuất hiện một nụ cười : “Thế nào, tiểu nữ oa nhớ hắn đến mức không chịu được rồi sao ?“

Bị lời nói châm chọc của Hải Ba Đông, hai má của Nhã Phi trở nên ửng đỏ. Bất quá nàng quét mắt về phía Hoàng Tử Yên xem phản ứng của nàng. Nãy giờ, Hoàng Tử Yên cũng không có phản ứng gì xem ra nàng đã nghi ngờ nhầm tên kia. Có vẻ như hắn và Hoàng Tử Yên cũng không có bất cứ quan hệ gì.

Bất chợt vài âm thanh của bước chân dồn dập vang lên. Cánh cửa bị mạnh mẽ mở ra. Ánh mắt của mọi người bị âm thanh này hấp dẫn. Một vị hoa râm lão giả vội vàng bước vào, theo sau hắn là một đám thanh niên thiếu nữ. Những người này đều là dòng chính của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Thấy được lão già thì Hải Ba Đông nhẹ nhàng đặt chén trà xuống sau đó nói : “Đằng Sơn, ngươi đã đến !?“

Nhã Phi cùng với mấy người đều đối với lão già kính cẩn hành lễ : “Đại trưởng lão!“

Vẻ mặt của vị lão già hoa dâm này cực kỳ mừng rỡ nói : “Hải lão, thật sự là ngài. Ngài thật sự đã trở về rồi !“ Được xưng là Đằng Sơn lão nhân, tự nhiên chính là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đồng thời cũng là một trong Gia Mã đế quốc thập đại cường giả Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn.

Hải Ba Đông chỉ một cái ghế sau đó nói : “Có gì từ từ ngồi xuống rồi nói chuyện đi !“

“Hải lão, không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy ngài, lúc đầu ngài đi không trở về, ta cơ hồ vận dụng tất cả lực lượng, nhưng lại không có tìm được nửa điểm tung tích của ngài.” Ngồi xuống ghế, vẻ mặt vị lão gia thân mặc hoa thoáng có chút kích động nói.

“Lúc đầu có chút chuyện, cho nên ẩn cư nhiều năm như vậy, bất quá hoàn hảo, hiện tại đã không có việc gì...” Hải Ba Đông, lúc này hắn đang cầm chén trà nóng ấm, liếc mắt nhìn vị lão giả đang kích động, khuôn mặt lạnh nhạt cũng là ôn hòa đi rất nhiều, mở miệng nói.

“Đằng Sơn, nhiều năm như vậy không thấy, ngươi cũng thành đấu vương cường giả a. Trông Mễ Đặc Nhĩ gia tộc này là một khó khăn lớn, ngươi cũng đã làm không tồi, sau này ngươi cứ tiếp tục chưởng quản gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đi, ta hiện tại cũng không nghĩ tới sẽ nhúng tay. Ta nghĩ, tin tức ta trở về, không bao lâu, sẽ bị lão yêu quái trong hoàng cung kia biết được.” Hơi hơi gật đầu, Hải Ba Đông nhẹ giọng nói.

“A a, Hải lão trở về, tự nhiên là việc vui lớn nhất của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!“ Đằng Sơn mỉm cười đối với Hải Ba Đông cung kính nói.

Hoàng Tử Yên mỉm cười nhìn về phía lão già Hải Ba Đông nói : “Lão già, ta xem ra ông còn chưa có bị người quên mất a. Xem ra lão già như ngươi cũng không bị người quên lãng a !“

Nhất thời mấy người ở đây đều kinh hãi mà kinh hãi nhiều nhất chính là Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn với vẻ mặt co quắp nhìn về phía Hoàng Tử Yên hỏi : “Vị tiểu thư này là !?“

Phất phất nhẹ tay, Hải Ba Đông nhàn nhạt nói: “Các ngươi cũng đừng để ý đến nàng. Nàng lần này là theo ta đến đây!“ Nhất thời, Đằng Sơn kinh hãi. Hắn muốn biết đến tột cùng nàng là người nào tại sao Hải Ba Đông bị nàng nói như vậy thì không nổi giận chút nào. Hoàng Tử Yên thấy vậy bĩu môi khinh thường.

Phía trong đại sảnh, vẫn đứng thẳng tắp không ít thanh niên kiệt xuất trong gia tộc,đó là những người có dòng máu chân chánh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Lúc này nhìn đại trưởng lão ngày thường khuôn mặt không đổi, đối mọi ngươi cực kì nghiêm khắc, mà giờ đây cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt cung kính, đều là vẻ mặt thừ ra, trong lòng không ngừng phỏng đoán thân phận vị hoa râm lão nhân.

Hải Ba Đông mười năm chưa từng trở lại gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đủ để cho những người tuổi trẻ này quên đi sự tồn tại của hắn.

“Lôi U, lăn ra đây!”

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn đột nhiên xoay người, nhìn đám người bên trong quát to một tiếng, một bóng dáng chật vật, vội vã đi ra, sau đó toàn thân run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, run giọng nói: “Đại trưởng lão.”

“Đụng vào Hải lão, vốn nên trực tiếp trục xuất ngươi khỏi gia tộc, bất quá niệm tình ngươi từng đối với gia tộc có công, phế đi chức vị trưởng lão, phân phối đến biên cảnh thành thị quản lý phân hội, ở đó ba năm, không được quay về tổng bộ!” Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn ngữ khí lạnh nhạt nói

Nghe vậy, nhất thời, khuôn mặt Lôi U vàng bệch như đất. Ngay lúc Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn lớn tiếng, trong đại sảnh lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người là không dám xen miệng, chỉ có thủ vị Hải Ba Đông, bình tĩnh nâng chung trà.

“Nhã Phi.” Ánh mắt chuyển hướng một bên ghế,nhìn Nhã Phi lúc này đang đứng ngồi không yên, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn ngữ khí mới từ từ nhu hòa, mỉm cười nói: “Lần này ngươi làm rất tốt!“

Nhã Phi chỉ nhàn nhạt mỉm cười nói : “Đại trưởng lão, đây là việc Nhã Phi nên làm mà thôi!“

“Hải lão, a a, ta xem ngài hay là về gia tộc đi? Căn phòng của ngài ta vẫn sai người thường xuyên quét dọn.” Đem việc thưởng phạt trước mặt Hải Ba Đông làm xong, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn xoay người lại, nồng nhiệt nhìn hắn.

Hải Ba Đông gật đầu một cái, ánh mắt của lão già liếc về phía bụng của Nhã Phi nói: “Được, lần này ta trở về hiển nhiên là bảo vệ tên tiểu tử còn chưa xuất thế này. Nếu như ta không bảo vệ tiểu oa nhi còn chưa xuất thế này chắc hẳn phụ thân hắn sẽ không để yên cho ta a. Hahaha... “ Nói đến đây Hải Ba Đông nhẹ nhàng vuốt râu của mình.

Nghe vậy, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn sắc mặt khẽ biến, trong lòng âm thầm có chút nghi hoặc tự nhủ: “Người nọ, Tiêu Sơn kia, hắn thực sự có bản lãnh lớn như vậy?“ Thực sự thì Mễ Đặc Nhĩ không quá tin tưởng bởi vì Tiêu Sơn chẳng qua chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi. Có lẽ Hải Ba Đông kiêng kị sư phụ của hắn ở phía sau mà thôi.

Lúc này, Hoàng Tử Yên ngồi trên ghê tức giận, ánh mắt của nàng âm trầm nhìn về phía Đằng Sơn nói : “Lão già kia, ngươi dám nghi ngờ chủ nhân nhà ta !?“

“A“ Lão già Đằng Sơn nhìn về phía Hoàng Tử Yên có chút khó nói.

“Khụ, khụ...“ Hải Ba Đông liên tục ho khan. Hắn hít một hơi sau đó nói: “Đằng Sơn, ngươi đừng nhìn nàng như vậy a ? Nàng nhưng là một con lục giai ma thú hóa hình. Ngươi tốt nhất không nên chọc vào ngay cả lão phu cũng không năm chắc có thể thắng nàng !“

“Tê“ Nhất thời tất cả mọi người cứng lưỡi lại. Đằng Sơn nhìn về phía Hoàng Tử Yên giống như nhìn quái vật. Hắn hít một hơi khí lạnh vào cũng không có dám dị nghị gì thêm.

Hải Ba Đông mỉm cười nhìn về phía Đằng Sơn nói : “Các ngươi cũng không cần khẩn trưởng như thế ! Tên tiểu tử kia sai phái nàng đi bảo vệ Nhã Phi. Nàng tuyệt đối sẽ không gây khó khăn cho các ngươi...“ Nói đến đây lão già Hải Ba Đông phẩy phẩy tay nói : “Được rồi, ngươi đi chuẩn bị hai phòng đi. Thêm một phòng dành cho nàng ta...“

Sau cuộc nói chuyện mọi người đều tản đi. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn theo sau hộ tống Hải Ba Đông, hắn tò mò lên tiếng hỏi : “Hải lão, thật sự Tiêu Sơn, người này có năng lực lớn như vậy !?“

Hải Ba Đông mỉm cười nói : “Còn không lớn, ngươi có nghĩ đến hay không một lục giai ma thú có thể hỏa hình! Nàng ta nhưng ăn rồi hóa hình đan của tiểu tử kia luyện ra. Mà một quả hóa hình đan tương đương với thất phẩm đan dược. Ngươi nói điều này có ý nghĩa gì đây ?“

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn hít một hơi khí lạnh. Điều này nói nên cái gì, nói nên Tiêu Sơn là một tên thất phẩm luyện dược sư. Đằng Sơn có chút nghi ngờ hỏi: “Hải lão, liệu việc này có phải là giả hay không? Biết đâu đan dược đó lại là sư phụ của hắn luyện chế thì sao?“

Đưa tay lên ngăn chặn lời nói của Đằng Sơn, Hải Ba Đông nói: “Không cần biết là thật hay giả. Chúng ta chỉ cần biết rõ hắn hoặc sau lưng hắn là một vị luyện dược sư tối thiểu có cấp bậc thất phẩm là được. Ngoài những thứ này ra thì hắn có thể dễ dàng sai một ma thú lục giai tiến tới bảo vệ Nhã Phi như vậy chứng tỏ được tên tiểu tử này chí ít có một thế lực cực lớn đằng sau chống đỡ. Có khi là mấy thế lực khổng lồ lớn kia...“

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn hít một hơi khí lạnh vào sau đó tiếp tục hỏi : “Hải lão, ý của ngài là... là mấy thế lực lớn đó sao? Mấy thế lực này tùy tiện ra một người cũng khiến cho đế quốc Gia Mã chúng ta phong vân biến đổi a!“

Liên tục vuốt vuốt chòm râu của mình, Hải Ba Đông mỉm cười nói : “A, a, a... may mắn là chúng ta có một tôn nữ tốt !“ Ánh mắt của Hải Ba Đông quét về phía Đằng Sơn hỏi : “Ngươi nên biết làm thế nào chứ!?“

“Yên tâm đi, Hải lão, ta biết sẽ phải làm gì! Hơn nữa lấy thân phận luyện dược sư của Nhã Phi, dù nàng không có mấy điều kiện trên ta cũng sẽ toàn lực bồi dưỡng!“ Nặng nề gật đầu, Thước Đặc Nhĩ Đằng Sơn lời nói ngưng trọng.

“A“ Nghe được lời này Hải Ba Đông kinh ngạc, ánh mắt của hắn nhìn về phía Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn hỏi : “Ngươi... ngươi nói gì ? Tiểu nữ oa kia, nàng... nàng là một tên luyện dược sư?“

“A“ Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn hơi ngẩn ra tò mò hỏi: “Hải lão, hắn không có nói cho ngài biết điều này hay sao?“

Hải Ba Đông cười khổ sau đó hỏi : “Nàng ta là một luyện dược sư! Chuyện này là thế nào?“

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười khổ, hắn đành vừa đi vừa đem chuyện này kể lại chi tiết cho Hải Ba Đông. Hải Ba Đông nghe xong hít một hơi khí lạnh. Lão già liên tục trầm ngâm gật đầu nói: “Xem ra thế lực sau lưng của tên tiểu tử kia không hề nhỏ a! Thật may mắn hắn nhìn trúng Nhã Phi. Xem ra tiểu nữ oa này là phúc tinh của gia tộc chúng ta!“ Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cũng gật đầu đống ý với ý kiến này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.