Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 340: Chương 340: Đẩy ngã Vân Vận




Trời đã trở về tối, Vân Vận trực tiếp tiến về phía bên trong phòng của Tiêu Sơn. Thân thể mềm mại của nàng uyển chuyển ngồi ở bên cạnh Tiêu Sơn. Bàn tay nhẹ nhàng đưa ra vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Sơn. Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mũi cao, nhỏ và thẳng tắp của hắn. Trong lòng của nàng tràn ngập những cảm xúc giao tập.

Khi mà nàng thấy hắn bị thương như vậy thì trong lòng của nàng có chút đau xót. Tuy nhiên khi biết được hắn không sao thì trái tim của nàng lại rộng ràng, vui mừng và hạnh phúc. Mặc dù là như vậy nhưng trong lòng Vân Vận vẫn có lửa giận đối với hắn. Hắn rõ ràng đã có rất nhiều nữ nhân rồi nhưng lại vẫn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trong lòng của hắn cũng có hình bóng của nàng, Vân Vận biết được điều này nhưng tại sao hắn không chịu mở miệng với nàng muốn kết hôn với nàng đây. Vân Vận mặc dù có chút khó chịu về việc hắn có rất nhiều nữ nhân nhưng nàng cũng không có ngại. Chỉ cần hắn mở miệng nói với nàng thì nàng sẽ không ngại lao vào vòng tay của hắn.

Ấy vậy mà hắn không có mở lời với nàng. Phải biết được rằng tuổi của nàng gần như ngang bằng với tuổi mẫu thân của hắn. Những nữ nhân như tuổi của nàng thì thường đã được gả ra ngoài có khi là có tử có tôn rồi nhưng hắn lại không có chịu mở lời. Hắn không muốn mở lời muốn kết hôn với nàng nhưng khi có nam nhân tiếp cận nàng thì hắn lại muốn xua đuổi nam nhân ấy đi. Quả thật là một nam nhân vô cùng ích kỷ. Hắn có thể đi câu dẫn nữ nhân khác nhưng lại không có nam nhân khác tiếp cận nàng.

Chính vì vậy Vân Vận mới có chút lửa giận trong lòng. Ngoài ra nàng còn biết được hắn có quan hệ với Tiêu Ngọc của Tiêu gia cùng với nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì trong lòng của nàng nén một cỗ lửa giận ngập trời muốn phát tiết ra bên ngoài. Tuy nhiên khi thấy hắn bị thương đến hôn mê bất tỉnh như vậy thì nàng không hiểu cỗ lửa giận này bay biến đi nơi nào mất.

Bàn tay trắng hồng mềm mại của Vân Vận vươn ra vuốt nhj má của Tiêu Sơn. Trong lòng của nàng tràn ngập vui vẻ. Khi mà ánh mắt Vân Vận chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng bị một đôi môi màu hồng hấp dẫn. Nó vô cùng mê hoặc. Đôi môi đỏ mọng của Vân Vận hơi mím mím vài cái.

Từ miệng Vân Vận phun ra một hớp khí nóng bỏng. Bàn tay mềm mại đưa ra miết nhẹ mái tóc đang rũ xuống ở bên mặt để lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xinh đẹp. Thân mình của nàng hơi cúi xuống. Nàng kề sát mặt mình cùng với khuôn mặt Tiêu Sơn. Hai mắt xinh đẹp của Vân Vận chớp động nhìn về phía cảnh này. Nàng còn ngửi được hơi thở nhè nhẹ từ miệng của Tiêu Sơn.

Nhất thời nàng cảm giác được thời gian như dừng lại. Đôi môi của nàng giống như từ từ chạm lên đôi môi Tiêu Sơn. Nàng cảm giác được từ đôi môi của Tiêu Sơn truyền tới cảm giác mềm mại và ấm áp. Nàng cảm giác được từ đôi môi của nàng truyền tới cảm giác tê dại. Nó phỏng thẳng lên não bộ của nàng khiến cho toàn thân của nàng như mềm nhũn ra.

Đôi mắt Tiêu Sơn đang nhắm nghiền, hắn trong lúc này hoàn toàn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hắn cảm giác được thân thể của mình có chút nóng rực. Bốn viên hành tinh quay trung quanh mặt trời đang quay với tốc độ cực nhanh. Sau mỗi lần bị đánh cho thừa sống thiếu chết đặc biệt là lần này thì Tiêu Sơn cảm giác được toàn thân nóng bỏng. Hắn giống như thiếu đi một cái gì đó. Tu vi của hắn vẫn đột phá như thường nhưng về lâu về dài mà nói e rằng sẽ ảnh hưởng đến sau này của hắn.

Mặt trời khổng lồ ở giữa phát ra nhiệt đô vô cùng kinh khủng. Nó bắt đầu trở nên rạo rực và nhanh chóng đem nóng bức của hắn tỏa ra. Trước ánh sáng của mặt trời thì chín viên hành tinh nhanh chóng trở nên ảm đạm. Nó phun ra khí lưu đỏ rực tản mát vào trong không gian.

Toàn thân Tiêu Sơn lúc này cảm giác vô cùng khó chịu. Bởi vì tu luyện thiếu một cái gì đó mà hắn chưa có lĩnh ngộ ra. Hắn đã khiến cho công pháp mất đi một chút cân bằng mà dẫn đến hậu quả không biết. Tiêu Sơn cảm giác được toàn thân khô nóng, vô cùng nóng.

Hắn ngửi được một thứ gì đó vô cùng mát mẻ. Hắn trong lúc này liều mạng bắt lấy muốn khiến cho mình thoát khỏi cơn nóng rực này. Trong cơn mê man thì Tiêu Sơn biết được hắn cần nữ nhân để thỏa mãn. Bởi vì hắn tu luyện thiếu lĩnh ngộ một thứ nên mới xảy ra vấn đề như vậy. Hắn cần được thỏa mãn.

“A” Vân Vận kinh ngạc hô lên một tiếng. Nàng trực tiếp bị bàn tay Tiêu Sơn đưa lên kéo vào trong ngực. Ngay sau đó thân mình của nàng bị Tiêu Sơn trực tiếp vật ngửa xuống giường. Con mắt của nàng mở lớn nhìn cảnh này. Nàng muốn kinh hô một tiếng thì miệng của hắn đã trực tiếp hôn lên miệng của nàng.

Vân Vận cảm giác có chút nặng nề bởi vì thân mình hắn trong lúc này đã đè lên người của nàng. Hắn trực tiếp theo bản năng chụp lên bộ ngực của nàng. Bởi vì trong lúc mê sảng lên động tác của hắn có phần thô bạo. Vân Vận cảm giác được từ bầu ngực truyền đến cảm giác đau nhói. Tuy nhiên miệng của nàng đang bị hôn sâu lên chỉ phát ra được tiếng: “Ứ…” mà thôi.

Toàn thân Tiêu Sơn nóng ran, hắn liều mạng xé nát quần áo của mình. Hắn đá văng cái chăn đi. Hắn chỉ cảm thấy được thứ đang nằm ở dưới người của mình có thể thỏa mãn hắn. Hắn liều mang đi hôn, đi hấp cái thứ đó. Hắn theo bản năng đi làm những thứ này.

Hiển nhiên Vân Vận có thể dễ dàng vận dụng đấu khí đem Tiêu Sơn đánh bay nhưng nàng không làm vậy bởi vì nàng không thể làm bị thương hắn. Hắn rõ ràng vẫn còn trong cơn mê bởi vì hai mắt của hắn nhắm nghiền. Một tay hắn đang xoa ngực của nàng, một tay thì đặt ở một bện, miệng hắn liên tục hôn hít vào cổ và vành tai của nàng. Hắn thở ra hơi nóng hồng hộc mà lẩm bẩm nói: “Nóng quá… nóng quá… cho ta, cho ta…”

Từ đôi mắt Vân Vận chảy ra một dòng nước mắt, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì trong đầu. Nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau nàng không có tiếp tục bất cứ phản kháng gì mà để mặc Tiêu Sơn muốn làm gì thì làm.

Bàn tay Tiêu Sơn trở nên vô cùng hung bao, nó trực tiếp dùng tam túm lấy cổ áo của nàng mạnh mẽ đem xé ra. Roạt! Một tiếng vô cùng lớn chiếc áo Vân Vận bị xé tan nát. Từng mảnh vụn bị bắn tung tóe. Một bộ ngực cao vút chứa đầy vết hằn màu đỏ do dấu tay in lên. Miệng Tiêu Sơn theo bản năng trực tiếp bú lấy, không nói đúng hơn là cắn, là nuốt. Có vẻ cực kỳ thô bạo.

Hai hàm răng Vân Vận khẽ cắn, nàng mở miệng nói: “aa… nhẹ nhàng một chút…”

Dường như trong lúc này Tiêu Sơn đang ở trong một cơn mơ. Hắn thấy được mình đang hôn hít một nữ nhân không rõ mặt mũi. Mặc dù thân hình khá là mờ nhạt nhưng nàng có lẽ rất đẹp. Tiêu Sơn cũng không có nắm rõ nữa. Trạng thái của hắn lúc này giống hệt trạng thái khi ngủ bị bóng đè.

Hắn cố gắng làm trong lúc này là muốn việc của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn và theo tiết tấu. Dường như cơ thể của hắn giống như mộng du. Hắn bắt đầu có thể làm theo những việc mình chỉ huy cũng có thể theo bản năng mà hắn không quá rõ.

Roạt! Chiếc quần của Tiêu Sơn bị hắn trực tiếp kéo rách để lộ ra một cây côn thịt đầy gân guốc vô cùng to lớn và khủng bổ. Bàn tay của hắn cũng trực tiếp thọc vào quần Vân Vận. Hắn cảm giác đươc giống như mình đi vào một nơi khiến cho bàn tay nhột nhột vì có nhiều thứ quét lên tay của hắn. Tuy nhiên Tiêu Sơn cũng không có nói nhiều trực tiếp xé mạnh ra. Bởi vì hắn biệt nằm ở nơi đó có thứ rất hấp dẫn hắn. Hắn muốn nơi đó.

Mặc dù bị Tiêu Sơn thi bạo, toàn bộ cảm giác đều là đau đớn và có chút sợ hãi nhưng Vân Vận cũng cảm giác được có chút thư sướng. Nàng không ngờ hắn lại có thể trực tiếp xé luôn chiếc quần của nàng ra. Ngay sau đó chưa đợi cho nơi tư mật của nàng trở nên ướt át, hắn theo bản năng tìm xuống nơi đó. Hắn xách trong tay cây côn thịt to tướng đặt vào nơi đó sau đó trực tiếp đẩy tới.

“Aaa…” Từ trong phòng phát ra một tiếng hét vô cùng đau đớn.

Hai bàn tay Vân Vận nắm chặt lại, nàng khẽ khẽ cắn răng, toàn thân run lên. Từ trán của nàng rịn ra từng giọt mô hôi vì đau đớn. Nàng cảm giác cơn đau đớn này sợ rằng so với trúng chiêu thức của Tử Tinh Dực Sư Vương còn đau hơn nhiều. Cây côn thịt mạnh mẽ mở ra nơi tư mật nhất của nàng mà cắm ngập cán. Từ nơi giao nhau của nơi này chảy ra dòng máu đỏ tươi.

“Aaaaa…” Miệng Vân Vận không phải phát ra tiếng kêu sung sướng mà phát ra chính là tiếng kêu đau đớn. Hai mắt nàng nhắm lại, nàng cắn răng thật chặc để mình không phát ra tiếng kêu lên bởi vì đau đớn.

Ba, ba, ba… Va đập vô cùng mạnh do hai thành thịt và cặp mông trắng tròn của Vân Vận va đập mạnh mẽ phát ra. Từ cặp vũ của nàng bị hắn nhào lặn thành đủ mọi tình huống. Cảm giác đau đớn này khiến cho nàng không có cách nào hình dung nổi. Nó giống như cả người nàng bị chẻ làm đôi.

Không biết ở bên ngoài trong lúc nào xuất hiện mấy người nữ nhân, trong đó có ba người khá là quen thuộc một là mẫu thân Tiêu Sơn: Tiêu Yến, hai là Nhã Phi còn ba là Tiêu Ngọc. Tiêu Yến có chút lo lắng quay sang bên cạnh Nhã Phi hỏi: “Nhã Phi, Sơn Nhi nó không có sao chứ? Vừa mới bị thương như vậy còn làm việc đó có hay không…?”

Nhã Phi lắc lắc đầu thở dài một hơi nói: “Mẫu thân, ta cũng không có biết được! Việc này phải xong chúng ta mới có thể rõ ràng được!” Nhã Phi quay sang thì thấy được hai bàn tay Tiêu Ngọc siết chặt lại. Từ trong cơ thể của nàng phát ra khí lạnh mạnh mẽ. Đám người ở đây nhất thời cảm giác rét run vội vã lui về phía sau.

Một đám người từ trên không trung gia tộc Mễ Đặc Nhĩ hạ xuống phía dưới. Tuy nhiên khi mà họ hạ xuống phía dưới thì âm thanh va đâp ba, ba, ba truyền vào tất cả tai của mọi người. Nhất thời đám người ở đây khuôn mặt trở nên quái dị.

Nhã Phi phất nhẹ tay nói: “Hoàng Tử Yên, ngươi đi nghỉ đi!”

“Vâng thưa chủ mẫu!” Thiếu nữ chắp tay lại. Tuy nhiên ánh mắt của nàng ngước nhìn về phía trong căn phòng đang phát ra âm thanh này. Rõ ràng nó còn thi thoảng phát ra tiếng khóc vì đau đớn của thiếu nữ.

Hai hàm răng Tiểu Y Tiên nghiến chặt lên tiếng nói: “Đáng ghét! Thế nào lại xảy ra chuyện này?” Vừa rồi nàng vừa dùng linh hồn lực quét xem thì thấy được cảnh tượng trong phòng. Tiêu Sơn đang trực tiếp ôm Vân Vận vào trong ngực sau đó liên tục dùng cây côn thịt đâm vào rút ra nơi tư mật nhất của Vân Vận. Dưới nệm còn dính khá nhiều máu, rõ ràng là đang tiến hành giao hoan nguyên thủy nhất hơn nữa còn là lần đầu của Vân Vận.

Lão già Hải Ba Đông ngửi thấy mùi không đúng vội vã ho khan nói: “Lão phu cũng có việc, lão phu cần phải cáo từ!” Nói xong hắn ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Nhã Phi quay sang nhìn về phía nữ vương Mỹ Đỗ Toa nói: “Chuyện chúng ta tiểu thư đã làm xong rồi?”

Đầu nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhẹ nhàng gật xuống, nàng lên tiếng mỉm cười nói: “Chuyện này đã hoàn thành tốt. Mặc dù có vài biến cô những cũng kết thúc tốt đẹp!” Bàn tay của nàng vươn ra đem chiếc mặt nạ tháo xuống để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Nhã Phi quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Y Tiên muội muội, muội là một y sư! Việc này phải nhờ vào muội chẩn trị cho phu quân rồi!”

Tiểu Y Tiên cắn cắn hàm răng, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Nàng nhìn về phía cửa phòng sau đó dậm chân vài cái nói: “Hừ…” Sau đó nàng trực tiếp di chuyển tới căn phòng mà Tiêu Sơn đang cùng với Vân Vận tiến hành ân ái mà bước vào.

Trên khuôn mặt Nhã Phi xuất hiện bình thản nụ cười nàng quay về phía hai nữ nhân khác một là nữ vương Mỹ Đỗ Toa, hai là Tiêu Ngọc. Nhã Phi mở miệng nói: “Tiểu thư Lung Linh, tiểu thư Tiêu Ngọc. Việc hỗ trợ Y Tiên muội muội phải nhờ hai vị!” Nghe thấy vậy hai người kinh ngạc mở to mắt. Bàn tay Nhã Phi đưa lên vuốt ve cái bụng to tướng của mình sau đó nói: “Thật xin lỗi! Ta đang mang thai nên không thể giúp gì!”

Hai người nghe thấy vậy thì khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nhã Phi mỉm cười nhìn về phía Tiêu Yến. Nàng nói: “Mẫu thân, y thuật của Y Tiên muội ngài cũng rõ rồi. Việc ở đây không cần chúng ta phải lo lắng rồi!”

“Hà…” Từ miệng Tiêu Yến phát ra tiếng cười khổ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được rồi!”

Tiêu Yên nâng đỡ Nhã Phi lẳng lặng rời khỏi khu vươn. Sau khi thấy hai người rời đi thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhìn về phía Tiêu Ngọc. Cả hai người nhất thời nhìn về nhau thì khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Sau đó cả hai người nhanh chóng bước về phía căn phòng.

Roat! Một âm thanh phát ra khá to. Đây chính là tiếng xé rách quần áo phát ra. Khi hai người chưa kịp mở ra cánh cửa thì ở trong phát ra âm thanh của Tiểu Y Tiên: “A… phu quân… ta còn chưa ướt mà… ư…. Ư…” Kèm theo đó là âm thanh giao nhau do thịt va chạm rất mạnh mẽ.

Mặt trời lên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu qua khe cửa kiến cho căn phòng trở nên sáng hơn. Tiêu Sơn lắc lắc đầu của mình. Hắn cảm giác được đầu của mình có chút choáng váng. Hai tay hắn chống lên. Tuy nhiên hắn cảm giác được một tay của mình bóp vào thứ gì đó rất mềm.

“Ư…” Thiếu nữ phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Cảnh sắc trước mặt của Tiêu Sơn dần dần trở nên rõ ràng. Hắn thấy được trên cái giường khá lớn của mình nằm la liệt những thân thể lõa lồ. Ở trong không khí xuất hiện một mùi hương gay mũi. Đây rõ ràng là mùi mồ hôi, mùi tanh của máu cùng với mùi của tinh nguyên,

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía mấy nữ nhân đang nằm la liệt ở phía dưới. Toàn bộ những người này Tiêu Sơn đều quen thuộc. May mắn là tất cả họ đều là nữ nhân của Tiêu Sơn. Ở trên huyệt động xinh xắn của Lung Linh còn chảy ra một chút dịch lỏng trăng trắng hòa lẫn với máu. Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn nhớ Lung Linh hình như ở tại đế quốc xà nhân. Sau đó hắn thở dài một hơi nhớ đến mình để thư đi mời Lung Linh hỗ trợ.

Tuy nhiên ở trên chiếc nệm nhăn nheo hắn thấy một vết máu khá lớn. Tiêu Sơn giật mình một cái. Một thân hình lõa lồ. Trên người của nàng tràn ngập vết tay. Huyệt động sưng húp lên đồng thời đang rỉ ra chất dịch màu trắng pha lẫn đỏ. Hai mắt của nàng nhắm nhiền lại. Trên cơ thể của nàng xuất hiện nhiều chỗ sưng tấy. Đặc biệt là nơi tư mật nhất của nàng bị sưng tất to nhất.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang hơi ửng đỏ. Hai mắt nhắm nghiền lại. Từ hai mắt chảy ra một dòng lệ. Tuy nhiên nó đã khô nhưng vẫn lưu lại dấu tích ở đó. Tiêu Sơn thấy tay của mình trực tiếp chộp lên ngực của Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên trong lúc này đã mở ra đôi mắt. Tiêu Sơn phát hiện được cây côn thịt của mình vẫn cắm ngập cán vào trong cơ thể của nàng. Tuy nhiên đáp lại Tiêu Sơn lại là một cái hứ của Tiểu Y Tiên. Đầu của nàng trực tiếp quay về phía chỗ khác không thèm để ý tới hắn.

Hắn cúi người xuống, bởi vì do cúi xuống mà cây côn thịt có chút ra vào huyệt động Tiểu Y Tiên khiến cho nàng ngứa ngáy đồng thời có chút khó chịu. Nàng tức giận mắng: “Khốn kiếp, còn không mau rút thứ chết tiệt đó ra!”

“A” Thấy vậy Tiêu Sơn đưa bàn tay lên. Hắn không có chộp ngực Tiểu Y Tiên nữa. Tuy nhiên hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Y Tiên thật sâu. Nụ hôn mấy chục giây sau mới kết thúc.

Thấy được ánh mắt trìu mến nhìn về phía mình thì trong lòng Tiểu Y Tiên có chút giảm bớt tức giận. Nàng nhăn mặt lên tiếng nói: “Hừ… cả ngày hôm qua ngươi làm còn chưa đủ chẳng lẽ lại muốn làm nữa? Ngươi đè ta cả một buổi tối còn chưa thỏa mãn?”

“A” Thấy vậy thì Tiêu Sơn cười, hắn cười vô lại nói: “Lâu nắm rồi không được yêu thương lão bà một chút. Tiểu đệ đệ của ta thực sự nhớ chết tiểu muội muội của Tiên Nhi a. Thế nên ta để cho hắn ở trong đó để hai người tâm sự một chút không được sao?”

Tiểu Y Tiên quay ngắt mắt đi nói: “Biến thái!”

Tiêu Sơn hít một hơi bất đắc dĩ rút cây côn thịt khỏi người Tiểu Y Tiên. Hắn mới phát hiện được rằng mấy thiếu nữ đang ôm nhau. Hắn còn không có chỗ ngủ, xem ra tối hôm qua hắn trực tiếp ngủ ở trên người Tiểu Y Tiên.

Ngón tay Tiêu Sơn đưa lên gãi gãi sống mũi, hắn cười khổ một tiếng nói: “Xin lỗi!” Hắn quay ra thì thấy được mấy thiếu nữ đã tỉnh nhưng các nàng còn đang giả vờ ngủ. Thấy tình trạng này thì Tiêu Sơn chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Hắn đứng dậy thân mình, lần này không ngờ cây côn thịt của hắn lại trở nên mềm đi. Điều này khiến cho Tiêu Sơn có chút cảm khái. Hẳn tại ngày hôm qua hắn đã vô cùng điên cuồng. Không phải hắn không lên nổi nữa mà hắn đã đủ thỏa mãn. Tuy nhiên hôm nay Tiêu Sơn cảm giác được toàn thân thoải mái. Toàn bộ thương thế khỏi hắn đồng thời tu vi lại tăng thêm một đoạn. Mặc dù không có đột phá hỏa tinh kỳ tiến vào Mộc Tinh kỳ nhưng căn cơ thêm vô cùng hùng hậu.

Thân mình Tiêu Sơn đưa lên đặt tay vào huyệt động xinh xắn mịn màng nhưng đang sưng đỏ lên của Lung Linh. Hắn cảm giác có chút đau lòng. Hắn không muốn làm chuyện đó với các nàng trong tình trạng đó gì cả. Hắn chỉ muốn thật tỉnh táo để không làm các nàng đau để cho các nàng đạt được khoái cảm cao nhất khi làm nữ nhân. Hắn muốn họ hạnh phúc cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hai má nữ vương Mỹ Đỗ Toa đỏ ửng, nàng mở ra đôi mắt thì thấy được hai tay Tiêu Sơn đặt lên nơi tư mật đang sưng húp lên của nàng. Nàng cảm giác được một dòng nước mát mẻ chảy vào nơi này. Sau đó trận sưng tất nhanh chóng xẹp lại.

Tiếp đó Tiêu Sơn đưa ra bàn tay chạm lên nơi tư mật của Vân Vận. Hai cánh thịt sưng húp lên, chúng khép chặt lại. Từ nơi đó hơi phát ra mùi khó chịu. Một đám lông mềm mại mượt mà phủ lên nơi đó khiến cho nó trông vô cùng mê người. Bị Tiêu Sơn sờ lên nơi này thì Vân Vận mở to mắt nhìn về phía hắn nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì nữa?” Trong con mắt của nàng xuất hiện vẻ hoảng sợ.

Tiêu Sơn cười khổ, bàn tay hắn đặt nhẹ lên nơi tư mật của Vân Vận. Vân Vận vội vã dùng tay cầm lấy tay hắn. Nàng rất sợ hắn sẽ tiếp tục làm việc này với nàng. Tuy nhiên một lớp sương màu trắng ngay lập tức phủ lên nơi này. Vân Vận cảm giác được hơi nhột nhột sau đó vết sưng nhanh chóng xẹp xuống.

Con mắt Tiêu Sơn nhìn về phía nàng, nàng cảm giác được đôi mắt ấy đang có vẻ hơi buồn. Sau khi chữa khỏi nơi tư mật nhất của nàng thì hắn tiến về phía nàng bàn tay đưa ra vuốt ve cặp nhũ phong cao lớn của nàng. Hắn mở miệng nói: “Thật xin lỗi! Lần sau ta sẽ làm nhẹ nhàng hơn cho nàng cảm giác sung sướng mà không phải đau đớn như ngày hôm trước!”

Đôi môi Vân Vận hơi mím lại, nàng không có nói gì. Tuy nhiên khiến cho nàng kinh ngạc là vết thương trên cặp vú cao vút của nàng nhanh chóng liền lại. Nàng không nghĩ đến y thuật của Tiêu Sơn lại giống như của Tiểu Y Tiên như vậy.

Sau khi đem toàn bộ nữ nhân chữa trị hết thì mấy nữ nhân trong lúc này cũng không có giả vờ ngủ nữa. Cả bốn nữ nhân phải đối mặt với nhau. Hai má của họ trở nên đỏ ửng vì xấu hổ. Duy chỉ có Tiểu Y Tiên không biểu hiện ra gì đặc biệt. Chỉ là mỗi lần Tiêu Sơn muốn đến ôm nàng sau đó vuốt ve thì đầu Tiểu Y Tiên đều quay đi, nàng khoanh tay trước ngực sau đó hứ một tiếng giống như không thèm để ý đến hắn. Đồng thời nàng cũng cố ý tránh thoát cái ôm hôn của hắn. Rõ ràng nàng không có cho hắn mặt mũi trước ba nữ nhân còn lại.

Bất đắc dì thì Tiêu Sơn chỉ có cười khổ trong lòng. Hắn nhìn về phía bốn nữ nhân trong phòng đành cười trừ thay thế trước không khí lung túng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.