Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 282: Chương 282: Đi gặp Cổ Đặc




Băng Linh Hàn Tuyền và Huyết Liên Tinh?” Nghe danh xưng từ trong miệng của Tiêu Viêm, Phất Lan khắc cùng Áo Thác rõ ràng sửng sốt một hồi, Kinh dị nói : “Tiểu tử kia, Huyết liên tinh cũng không phải vật chân quý gì cho lắm nhưng băng linh hàn tuyền cực kỳ thưa thớt. Ngoài ra nó lại là thiên tàu dị bảo. Hơn nữa lấy thực lực bây giờ của ngươi bây giờ cũng đâu cần đồ vật này?”

Tiêu Viêm cười cười, có chút hàm hồ nói : “Ta xác định rất cần hai thứ này! Hai vị đại sư, các người có biết tại luyện dược sư công hội có ai có hay không ? Nếu như có người có… ta có thể đem giá cao để giao dịch!”

“Giá cao ? Tiêu Viêm, ngươi cần phải biết, huyết liên tinh còn có thể dùng kim tê mua được nhưng băng linh hàn tuyền không phải chỉ dùng kim tệ là mua được, Hơn nữa, nếu người khác có thứ này cũng khó có thể đưa ra trao đổi a” Phất Lan khắc lắc đầu nói.

“Aa, Ta đây tự nhiên biết nhưng vẫn mời hai vị đại sư điều tra cho. Nếu thật sự có người có, ta có thể xuất ra vật có thể làm cho hắn hài lòng.” Tiêu Viêm gật đầu, có chút khách khí nói.

Thấy Tiêu Viêm kiên trì như vậy, Lông mày của Phất Lan Khắc cau lại. Sau đó lại nhìn phía Áo Thác bất đắc dĩ gật đầu.

Áo Thác cười khổ lên tiếng nói: “Được rồi, ta sẽ điều tra giúp ngươi một chút. Nếu có thứ này ta nhất định sẽ đem nó cho ngươi!” Kế tới Áo Thác xoay người đi vào thư phòng bên cạnh.

Phất Lan Khắc nhìn thấy được Áo Thác rời đi thì Phất Lan Khắc nở một nụ cười nói: “Hắn chính là phó hội trưởng của thành Hắc Nha. Dù thường ngày ít có công việc nhưng nhiều lúc cũng cực kỳ hữu ích…”

Chậm rãi bưng chén trà nhấp một hớp, Khuôn mặt Phất Lan Khắc tùy ý ngước lên nhìn Tiêu Viêm bộ dáng trấn tĩnh trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc : “Băng Linh Hàn tuyền thật sự rất trọng yếu đối với hắn sao ?”

An tĩnh chờ đợi một hồi lâu. Áo Thác mới ôm một quyển sách cổ dày, Từ trong phòng bước ra, Đem đặt ở trên mặt bàn, quay đầu nhìn Tiêu Viêm bất đắc dĩ nói : “Xin lỗi, Ta đi tìm các cuộc giao dịch mới nhất của Gia Mã đế quốc cũng chỉ có phát hiện được Huyết liên tinh. Tại chỗ của chúng ta còn có một cây huyết liên tinh nhưng không có được băng linh hàn tuyền!”

“Vật kia thật sự là rất thưa thớt, hơn nữa nó cần sự bảo tồn cự kì nghiêm khắc. Ta nhớ kỹ trước đây từng có một vị luyện dược sư tứ phẩm từng ở chỗ Lạnh vô cùng, may mắn kiếm đuợc một ít băng linh hàn tuỳên. Bất quá bởi vì cất giữ không cẩn thận liền bị hóa thành một đám sương trắng tiêu tán mất...” Áo Thác có chút tiếc nuối nói.

Nghe vậy. Tiêu Viêm thờ dài một hơi, khuôn mặt hện lên vẻ thất vọng, Mạc Ngân an ủi nói: “Phu quân, chúng ta thử đi tràng đấu giá hỏi thăm thử xem!”

Đầu Tiêu Viêm hơi gật xuống sau đó đáp lại: “Cũng chỉ có như vậy!”

Phất Lan Khắc trầm ngâm một chút rồi nhớ đến gì đó: “Phải rồi! Lần trước nghe được Áo Thác có nói đến một người có được Băng Linh Hàn Tuyền!”

Áo Thác chớp đôi mắt nhìn về phía Phất Lan Khắc tò mò hỏi: “ngươi muốn nói đến tên cổ quái Cổ Đặc yêu dị bảo hơn mạng hay sao?”

“Đúng a!” Phất Lan Khắc gật nhẹ đầu. Hắn mở miệng nói: “Không phải lúc trước ngươi chẳng phải nói với ta rằng tên cổ quái Cổ Đặc có thứ này hay sao?”

“Vậy Cổ đặc Là ai ?”. Bị ánh mắt nhìn chăm chú của Phất lan Khắc, Có chút không được tự nhiên, Tiêu Viêm có chút không yên hỏi.

“Tên kia cũng là một gã Luyện dược Sư. Mặc dù mới là Tam phẩm nhưng những thứ mà hắn cất giấu cũng để cho tất cả Luyện Dược sư của Gia mã đế quốc đỏ mắt.” Áo Thác lắc đầu, cười nói: “Bất quá ta biết một điều hắn cũng không có Băng linh hàn tuyền!”

Phất Lan Khắc nhíu mày nhìn về phía chỗ của Áo Thác tò mò hỏi: “Thế nào? Không phải lần trước ngươi đã nói với ta tại nhà tên cổ quái Cổ Đặc ngươi thấy được băng linh hàn tuyền hay sao?”

“Đúng là ta thấy được băng linh hàn tuyền tại nhà của tên Cổ Đặc nhưng đã có người trao đổi lấy thứ này với hắn rồi!” Áo Thác lắc đầu mở miệng đáp.

Nghe được lời này thì Tiêu Viêm khẩn trương hỏi: “Đại sư Áo Thác không biết người giao dịch với Cổ Đặc là ai? Nếu như có thể xin hãy để ta liên lạc với người này. Ta nguyện giao ra với giá cao hơn rất nhiều lần! Dù cho hắn có sư tử há mồm ta cũng nhất định trao đổi với hắn!”

Áo Thác cười khổ lên tiếng nói: “Người này cũng không có xa lạ gì chính là người đã đạt được luyện dược sư ngũ phẩm tại thành Hắc Nham này. Hắn tại mười bảy tuổi đạt đến cấp bậc luyện dược sư ngũ phẩm thành công trở thành luyện dược sư ngũ phẩm trẻ nhất trong lịch sử thành Hắc Nham!”

“A” Khuôn mặt Mạc Ngân cực kỳ kinh ngạc, nàng mở miệng hỏi: “Chính là cái tên Tiêu Sơn sao?”

Áo Thác nhẹ nhàng gật đầu sau đó mở miệng nói: “Chính là Tiêu Sơn. Lần đó hắn đến nơi này cùng thê tử lấy đăng ký luyện dược sư. Sau đó họ đến giao dịch với tên cổ quái kia. Thứ họ lấy chính là đá lôi âm. Ai ngờ thứ mà tên kia lấy ra đổi ngoài trừ đá lôi âm còn đạt được băng linh hàn tuyền của Cổ Đặc a. Sau đó tên Cổ Đặc còn đau lòng mất một tháng. Kết quả là một tháng công hội luyện dược sư ta đạt được yên ổn! Cái này cũng phải nhờ tên tiểu tử kia a!”

Khuôn mặt Tiêu Viêm xuất hiện sự tò mò liên lạc với Dược Lão hỏi: “Sư phụ, có phải hay không Tiêu Sơn của Tiêu gia chúng ta?”

Dược Lão mở miệng đáp lại: “Cái này ta cũng không rõ!”

“Hà…” Tiêu Viêm thở dài ra một hơi sau đó lên tiếng nói: “Hai vị đại sư có cách nào liên lạc với người giao dịch được hay không?”

Áo Thác lâm vào suy ngẫm một chút rồi mở miệng nói: “Phải rồi! Tên tiểu tử kia có đưa cho Cổ Đặc một cái lệnh bài dặn dò nếu có được thứ gì có thể đến gia tộc Mễ Đặc Nhĩ làm trao đổi. Xem ra quan hệ giữa tên tiểu tử kia không nhỏ. Nếu như ngươi lấy thân phận luyện dược sư tam phẩm đến gặp gia tộc Mễ Đặc Nhĩ hẳn có thể liên lạc với hắn! Nếu không ngươi có thể đến mượn tên cổ quái kia lệnh bài thử liên lạc thử xem. Tên tiểu tử kia nhất định sẽ phản hồi đến lúc đó ngươi có thể có được băng linh hàn tuyền!”

“A” Tiêu Viêm xuất hiện vẻ ngạc nhiên sau đó gật đầu nói: “Vậy Cổ Đặc tại thành Hắc Nham hay sao?”

“Ừ” Cười gật đầu, Áo Thác liếc mắt về phía Tiêu Viêm cười nói : “Ngươi thật sự đi tìm Hắn ?”

“Không có biện pháp, Ta thật sự rất cần Băng Linh Hàn Tuyền nếu như hắn cho ta mượn lệnh bài mà cần phải làm trao đổi ta không ngại trao đổi với hắn một chuyến!” bất đắc dĩ tiêu Viêm cười khổ nói.

Phất Lan Khắc lắc đầu thở ra một hơi: “Ngươi khác tránh hắn còn không kịp hết lần này đến lần khác ngươi lại đưa dê vào miệng cọp!”

Đồng tình vỗ vỗ vai Tiêu Viêm, Áo Thác quay đầu nói vói Phất Lan Khắc : “Như vậy để ta dẫn đường họ đi. Chỉ sợ ngươi không muốn gặp lão gia hỏa kia.”

Phất Lan Khắc hừ lạnh bực mình nói: “Bảo hắn đừng đến công hội luyện dược sư nữa! Ta thực sự không muốn gặp hắn chút nào. Thật sự là cái phiền phức!”

Đầu Áo Thác lắc lắc, trên mặt xuất hiện nụ cười cực kỳ khoái trá nói: “Vậy được rồi để ta dẫn hai vị tiểu hữu này đi vậy!”

Nghe vậy, Tiêu Viêm cảm kích gật đầu đồng thời nghĩ mình có chút may mắn. May mà mình đến khảo hạch cấp bậc luyện dược sư. Nói cách khác để cho hắn chính mình đi tìm Băng Linh Hàn Tuyền khắp đại lục mà rốt cuộc cũng không biết ở đâu có? Vậy thì không biết bao giờ hắn mới tìm được. Ánh mắt Tiêu Viêm xuất hiện tại trên người Mạc Ngân đang bám vào tay hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cần để Mạc Ngân luyện hóa một nửa hay sao?”

Sau khi lòng và lòng vòng một lần thì ba người mới xuất hiện tại một nơi cổ quái. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cổ quái. Áo Thác thở phào một hơi, quay đầu nói với hai người Tiêu Viêm : “Nơi này là trú địa của Tên Cổ Đặc. Ta đi vào trước, các ngươi theo sau. Đừng có mà đi linh tinh như vậy không an toàn chút nào!”

Vẫy vẫy tay với Tiêu Viêm, Áo Thác tiến lên hai bước đẩy cửa phòng song người còn chưa đi vào, một cỗ kình khí hung mãnh mang theo bột phấn màu đen từ bên trong nhà hùng dũng phun ra.

Thình lình xảy ra biến cố kàm cho Tiêu Viêm hơi kinh hãi. Cản thận lùi ra phía sau mấy bước, Tay phải nhanh chóng đặt tại Huyền Trong xích phía sau lưng. Bàn tay của Mạc Ngân bất chợt vung lên đem một luồng kình khí đánh ra đem đám bụi màu đen này đẩy lui lại.

Bột phấn màu đen từ từ tiêu tán lúc này mới lộ ra căm phòng. Áo Thác mỉm cười hóa ái với Mạc Ngân nói: “Tiểu nữ oa, thực lực không tệ! Được rồi chúng ta vào thôi!” Hắn bước vào bên trong. Trong lúc này Tiêu Viêm đem huyền trọng xích thả lỏng khe khẽ thở phào một hơi.

Áo Thác vừa đi vừa ngiêng đầu đối với Tiêu Viêm cười nói : “Lão gia hỏa này rất thích trêu chọc mọi người, bột phấn màu đen vừa rồi mặc dù không làm cho người ta trúng độc, bất quá nếu da dẻ dính vào thì sẽ bị ngứa ngáy rất khó chịu! Cẩn thận theo sau lưng ta một chút. Có rất nhiều bẫy nữa”

Đi vào căn phòng thì một thanh âm vang dội của cánh cửa đóng lại làm cho Tiêu Viêm và Mạc Ngân nhìn về phía nhau sau đó cả hai đều bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lúc này liền đảo qua căn phòng. Đi theo Áo Thác sau khi mấy lần bị công kích, rốt cuộc cuối cùng cũng đi đến được thượng tầng của tòa nhà.

Đi hoàn thành cầu thang cuối cùng, Tiêu Viêm cũng thở phào một hơi, nhìn cuối cungc hành lang có một cái cửa gỗ, liền nghiêng đầu hỏi Áo Tháp : “Hẳn là nơi này chứ ?”

Áo Thác mở miệng nói: “Lão vương bát đản có người muốn gặp ngươi?” Nói xong hắn mở cửa ra. Ngay khi hắn mở cửa ra thì từ trên đầu một luồng chất lỏng chảy thẳng xuống. Áo Thác giật mình nhảy vụt lại. Từ trên đó rót xuống đám chất lỏng bốc ra mùi tanh lòm lòm. Khuôn mặt Áo Thác xám xịn lại. Mạc Ngân đưa bàn tay che mũi lại, miệng muốn nôn ọe ra một tiếng. Nàng vốn cực kỳ thích sạch sẽ.

Khuôn mặt Áo Thác xuất hiện vẻ xám xịt nói: “Lão vương bát đản ngươi muốn chết!”

“A, a, a…” Từ phía trong truyền ra âm thanh nói: “Lão vương bát đản, ta sớm biết ngươi sẽ tránh được. Chẳng qua chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi!”

“Hừ!” Áo Thác hừ lạnh một tiếng sau đó phất tay lên tiếng nói: “Hai người vào đi!”

Nhìn thấy cử động của Áo Thác, Cổ Đặc trừng mắt cẩn thận hỏi: “Áo Thác ngươi đây là làm gì? Lại dẫn người tới hay sao? Là tên tiểu tử kia?”

Chậm rãi tiến vào trong phòng, Theo thói quen ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua một vòng, trong gian phòng có thấy một ít vật đang trưng bày trên mặt bàn thủy tinh, Khuôn mặt thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

Thấy được khuôn mặt của hai người thì Cổ Đặc nhíu mày: “Ngươi là ái tới nơi này làm gì?”

“Hỏa tâm thất liên hoa ? Huyết linh thảo ? Lam nham tâm thạch ?...” Nhìn một loạt những kỳ trân xem như khó gặp này, Tiêu Viêm không khỏi hít một hơi dài, Nơi này cất giấu quả thật hết sức làg phong phú ?

Mạc Ngân mở miệng nói: “Bạch sâm lan? Nhân sâm mã đề? Vô anh thảo?” Đồng thời Mạc Ngân cũng mở miệng nói những sản phẩm khác ra.

“Hắc,,, hắc… hai tiểu bối có ánh mặt không tệ! Chẳng lẽ các ngươi muố đánh chủ ý vào mấy món đồ của ta!” Nhìn thần sắc của hai người Cổ Đặc vội vàng nhảy lên, vẻ mặt hung ác căm tức nhìn hai người.

Bàn chân thon dài xinh đẹp của Mạc Ngân đạp lên trên đống xú khí nhớp nháp đen bẩn thỉu này thì cau mày lại. Ánh mắt nàng nhìn về phía Cổ Đặc nhíu lại, rõ ràng nàng có biểu hiện không vui.

“Khụ… Xin lỗi Cổ Đặc đại sư, ta lớn như vậy mà vẫn chưa gặp được nhiều kỳ trân như vậy, xem ra có những thứ này, đế quốc Gia Mã không thể có người nào cùng ngài so được.” Tiêu Viêm mỉm cười nói.

“...Tiểu tử, miệng lưỡi rất ngọt bất quá lời nói này tương đối là thật.” Nghe những lời vuốt mông ngựa của Tiêu Viêm. khuôn mặt già nua của Cổ Đặc lúc này mới nhu hòa một chút… Không một chút khách khí đem những lời này nói tiếp.

Cổ Đặc nhìn về phía Tiêu Viêm tò mò hỏi: “Hai người các ngươi đến đây có mục đích gì? Nếu có thì cứ nói thẳng ra! Có phải hay không đến đây bán cho ta bảo bối?”

“Khụ... Không phải! Đại sư Cổ Đặc, ta không phải tới bán bảo bối. Ta muốn hỏi ngài một chút...”Tiêu Viêm lắc đầu. Ánh mắt tập trung nơi khuôn mặt của Cổ Đặc rồi nhẹ giọng nói : “Ta nghĩ hỏi một chút! Trong tay ngài có còn hay không Băng linh hàn tuyền?”

Nghe thấy vậy thì Cổ Đặc hơi sửng sốt một chút rồi mở miệng nói: “Hẳn tên vương bát đản kia nói cho ngươi biết được ta có băng linh hàn tuyền đi! Chỉ là trước đó ta đã trao đổi với người khác thứ này rồi. Hiện giờ ta cũng không còn thứ này!”

“A” Tiêu Viêm ngạc nhiên, khuôn mặt chó chút thất vọng. Hắn mở miệng hỏi: “Vậy hắn có phải hay không giao cho đại sư một tấm lệnh bài để ngài liên lạc với hắn?”

Ánh mắt của Cổ Đặc nhìn về phía Áo Thác sau đó mở miệng nói: “Xem ra tiểu tử nhà ngươi biết không ít chuyện. Đúng là hắn có để lại cho ta một tấm lệnh bài để liên lạc. Nếu như ta có đồ quý hiếm gì có thể liên lạc với hắn. Hắn sẽ trở lại đây tìm ta!”

Nghe được lời này thì Tiêu Viêm mỉm cười nói: “Đại sư nếu vậy ngài có thể cho ta mượn nó được hay không?”

Đôi mắt của Cổ Đặc hơi ngước lên, hắn nhíu mày lên tiếng nói: “Cho ngươi mượn cũng không phải không thể. Tuy nhiên ngươi cũng biết ta không thể không cho ngươi mượn không a!” Nói đến đây Cổ Đặc nở nụ cười: “Ta có sở thích sưu tầm dị bảo!Tuy nhiên mấy loại công pháp và đấu kỹ cũng rất trân quý nhưng ta rất coi thường chúng. Chỉ cần ngươi lấy ra được thứ có thể để làm cho ta động lòng là được. Nếu ta hài lòng, ta sẽ cho ngươi mượn thứ này thế nào?”

Bất chợt từ tay của Mạc Ngân lấy ra một chiếc hộp ngọc. Từ chiếc hộp ngọc tỏa ra khí mát lành lạnh. Nàng mở ra hộp ngọc xuất hiện một viên ma tinh của độc ma thú. Nàng mỉm cười nhìn về phía Cổ Đặc tò mò hỏi: “Đại sư, viên ma tinh này vốn là ma thú cấp bốn độc ban tam đầu mãng không biết đại sư có hứng thú với nó hay không?”

Cổ Đặc thấy được hộp ngọc không ngờ lại là một cái độc thú. Phải biết loại ma thú dùng độc cực kỳ khó giết hơn loại khác. Trong các hệ khác có thể dùng các hệ đấu khí khác khắc phá nhưng độc hệ thì cực kỳ khó đối phó. Cổ Đặc cầm lấy chiếc hộp ngọc sau đó nói: “Được rồi, thứ này ta có thể nhận lấy a!”

Cổ Đặc đem chiếc hộp ngọc thu lại. Tiêu Viêm nhìn thấy thế mỉm cười lên tiếng nói: “Đại sư, vậy ngài có thể đưa cho chúng ta mượn lệnh bài được chưa?”

Khuôn mặt Cổ Đặc đỏ lên, hắn cười nói: “A, a, a… Ta cũng đang muốn liên lạc với hắn một phen. Các ngươi chờ một chút chúng ta thu gọn thứ này sau đó chúng ta cùng đi đến phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ thế nào?”

Nghe được lời này thì Mạc Ngân run lên, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau. Nàng hét lớn về phía Cổ Đặc một tiếng: “Ngươi… ngươi cố ý chơi chúng ta hay sao?”

Cổ Đặc lắc lắc đầu mở miệng nói: “Cái này không thể trách ta! Các ngươi rõ ràng muốn gặp hắn lên mới đến chỗ ta. Ta chẳng qua là thuận đường mà thôi!” Lời nói của Cổ Đặc rơi vào tai của mọi người làm cho cả ba người ở đây nghe được hết sức chói tai. Thực sự mọi người có cảm giác được giống như chó cắn áo rách. Tên này rõ ràng nhân tiện muốn lấy được đồ của người khác. Rõ ràng không mất gì như vậy lão cũng chẳng ngại đẩy nước đưa thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.