Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 213: Chương 213: Hỏa tinh linh




Con hỏa xà khi rơi xuống phía hồ dung nham, nó đã hòa thành một con rắn khổng lồ. Cái đầu khổng lồ nhô lên, đáng rung nham sối xả xuất hiện trên đầu của nó. Dung nham từ đó chảy dòng dòng xuống. Cái lưỡi của nó liên tục phun ra nuốt vào, con ngươi chờ đợi mệnh lệnh của Thanh Lân.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng phẩy phẩy tà áo dài màu làm của mình. Ánh mắt chuyển về phía Tiểu Y Tiên, đôi môi đỏ của thanh niên khẽ mở, âm thanh ấm áp nhẹ nhàng truyền ra: “Tiên Nhi, trước tiên chúng ta sẽ để cho Hoàng Phi Hổ cùng với Hắc Nha giúp chúng ta trước một chuyến. Hai người họ đủ duy trì chúng ta tiến xuống phía dưới. Kế tới sau đó nàng hãy gọi ra Tiểu Long Nữ để cho nàng ta bảo hộ nàng. Sau đó chúng ta liên tục thay phiên lẫn nhau. Tính toán như vậy chúng ta hẳn là đủ thời để hoàn thành công việc này!”

Chiếc đầu nho nhỏ xinh xắn của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật xuống. Nàng đồng ý với ý kiến của hắn: “Phu chân, theo như chàng nói hắn sẽ không có chuyện gì.” Trong tay của Tiểu Y Tiên có chứa đứng một lượng lớn đan dược hẳn đủ cho sử dụng.

Tiêu Sơn đưa tay ra phất, bất chợt hai thanh niên xuất hiện bên cạnh của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Một thanh niên với mái tóc màu vàng có phần thô kệch nhưng khí vũ bất phàm mặc một bộ quần áo màu đen. Một thanh niên khác so với Tiêu Sơn còn tuấn tú đẹp trai hơn vài phần mặc một y phục màu lam có mái tóc màu nâu nhạt. Thanh Lân cũng không hiểu hai người này lại thế nào xuất hiện khiến cho nàng có chút giật mình kinh ngạc.

Ánh mắt Hắc Nha khẽ quét qua Thanh Lân một chút, hắn thoáng đỡ đẫn sau đó khe khẽ thở dài ra một hơi. Hắn nhưng biết rõ được đôi mắt của Thành Lân là Bích Xà Tam Hoa Đồng đối với loài rắn là khắc tinh chí mạng nếu như không phải tu vi của hắn cao thì chắc chắn hắn cũng bị nàng khống chế.

“Hí, hí…” Song đầu hỏa linh xà liên tục hí lên vài tiếng giục Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nhanh chóng đi xuống. Đặc biệt hình như nó đối với hài bên cạnh Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên cực kỳ kiêng kị. Cái đầu liên tục ngoe ngẩy, đầu nó hơi cúi xuống nhưng ánh mắt ngước lên chăm chú nhìn về phía hai người bên cạnh Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên.

Mỉm cười khe khẽ, Tiêu Sơn đối với Thanh Lân dặn dò: “Ta cùng với Tiên Nhi xuống dưới đó một chuyến. Thanh Lân, cô ở trên này cẩn thận một chút!”

Khe khẽ gật đầu, cái đầu của Thanh Lân hơi cúi gằm xuống, giọng nói của Thanh Lân có chút nhỏ: “Ta biết! Thiếu gia cũng cần phải cẩn thận một chút!”

Nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt quét về phía hai người Hắc Nha và Hoàng Phi Hổ. Tiêu Sơn mở miệng lên tiếng nói: “Các ngươi chuẩn bị một chút chúng ta sẽ tiến vào trong dung nham. Tăng nhanh tốc độ một chút như vậy sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người…”

Hai tên thanh niên đều gật đầu nói: “Vâng”. Tiêu Sơn trực tiếp đem Tiểu Y Tiên ôm vào trong lòng của mình. Tiểu Y Tiên thỏa mái áp đầu của nàng vào ngực của Tiêu Sơn. Hai thanh niên trực tiếp bắt lên bả vai của Tiêu Sơn. Một luồng đấu khí lan tràn ra đem thân thể của hai người bao bọc lai. Thanh niên Hoàng Phi Hổ nhìn về phía hồ dung nham đang sôi sùng sục thì chặc lưỡi nói: “Đấu khí của ta tính kim sợ rằng không duy trì được bao lâu!”

Tiêu Sơn mỉm cười bình thản nói: “Không cần quá lo lắng. Ta đã chuẩn bị một lượng lớn hồi khí bạch linh đan dành cho các ngươi…” Ánh mắt quét qua Hoàng Phi Hổ sau đó nói: “Được rồi chúng ta đi mau!”

Hai người trực tiếp nắm vai của Tiêu Sơn cùng lúc bay thẳng xuống phía dưới hồ. Bốn người rơi ùm xuống phía dưới dung nham khiến cho dung nham bắn tung tóe. Thanh Lân theo bản năng nhanh chóng lùi lại. Đôi mắt nàng nhìn về phía hồ dung nham mang theo vẻ lo lắng.

Đây vốn là lần đầu Tiểu Y Tiên tiến vào một khu vực như vậy. Một khu vực toàn bộ là màu đỏ rựng rực, con mắt của Tiểu Y Tiên đảo quanh phát hiện được khoảng cách mà nàng có thể nhịn được chỉ khoảng vài mét. Thần thức khi chìm vào nham thạch đều bị cản trở rất lớn. Thiếu nữ có chút hơi kinh hãi, hai bàn tay vội vàng ôm chặt lấy cơ thể của Tiêu Sơn.

Bàn tay của Tiêu Sơn nhẹ nhàng vỗ lên an ủi Tiểu Y Tiên. Bởi vì thuộc tính hỏa của dung nham hoàn toàn khắc chế thuộc tính kim của Hoàng Phi Hổ thế nên trong một thời gian ngắn Hoàng Phi Hổ đã cạn kiệt đấu khí. Hắn phải không ngừng phục dụng Hồi khí bạch linh đan. Tiêu Sơn nhìn về phía Hoàng Phi Hổ thấy được hắn đang thở ra hồng hộc thì hơi nhíu mày lại.

May mắn là đến cuối cùng tất cả đều thành công tiến tới khu vực đài sen. Cả bốn người vọt vào bên trong. Cả cơ thể của Hoàng Phi Hổ tràn ra mồ hôi. Hắn vội vã lên tiếng nói: “Chủ nhân, thuộc hạ không cầm cự được nữa rồi!”

Đầu nhẹ nhàng gật xuống, Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang bị mình ôm trong ngực nhẹ nhàng nói: “Tiên Nhi, nàng triệu hồi ra Tiểu Long Nữ đi!”

“Thiếp biết!” Tiểu Y Tiên đưa bàn tay ra trong dung nham. Bất chợt một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu lam được bọc bởi một lớp đấu khí khôi giáp màu trắng xanh dạy cộm và tinh mỹ giống như làm bằng ngọc vậy. Tiểu Y Tiên vội vàng nói: “Tiểu Long Nữ, cô mau thay thế hai người ở đây!”

“Vâng” Tiểu Long Nữ trả lời rất nhanh chóng. Nàng đưa bàn tay chạm lên cánh tay của Tiểu Y Tiên đem thân thể của nàng bao bọc trong lớp đấu khí màu xanh trắng của mình. Tiêu Sơn trực tiếp buông tay để cho Tiểu Long Nữ đem Tiểu Y Tiên ôm lại.

Tiêu Sơn đem Hoàng Phi Hổ trực tiếp thu lại. Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Hắc Nha, bàn tay đưa lê vẫy vẫy. Một thanh niên tuấn mỹ mặc y phục màu lam xuất hiện. Hắn nhanh chóng thay thế Hắc Nha tiến hành dùng đấu khí khôi giáp che Tiêu Sơn lại. Tiêu Sơn đem Hắc Nha thu vào trong không gian thần bí sau đó đưa cho mấy người này vài viên đan dược hồi khí bach linh đan.

Nhìn tòa hoa sen cực lớn đang phát ra ánh sáng nhẹ nhàng trước mắt của Tiêu Sơn, những cánh hoa sen nở ra, ở bên trong phát ra những ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Thanh niên Thanh Viêm túm bả vai đưa hắn tiến gần đến bông hoa sen, Tiêu Sơn nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: “Một, hai, ba… Tổng cộng có mười một viên địa hỏa hạt sen. Nếu như dùng chúng gieo trồng không biết có thể mọc ra một thanh niên địa tâm mới hay không?” Hai hàng lông mày thanh niên cau lại, hắn tự lẩm bẩm với mình.

Bàn tay thanh niên đưa vào đem toàn bộ mười một viên địa hỏa hạt sen móc ra bên ngoài. Hắn trực tiếp thu vào trong không gian trữ vật của bản thân sau đó lấy ra một đống đá các loại vô cùng kỳ dị. Đám đá này có năm màu sắc khác nhau, hắn trực tiếp thả chúng vào trong dòng dung nham.

Trong dòng dung nham, đám đá nhanh chóng bị hỏa tan thành một đám chất lỏng. Bàn tay của Tiêu Sơn đưa ra khiến cho đám chất lỏng này nhanh chóng dính về bốn phía trung quanh bông hoa sen tạo ra một trận pháp kỳ lạ. Ngón tay của Tiêu Sơn đưa ra nhẹ cắn một cái sau đó trực tiếp hướng về phía bông hoa sen giót đi.

Ngay lập tức bông hoa sen sáng lên năm loại màu khác nhau trong đó màu đỏ là rực rỡ nhất. Tiểu Y Tiên đứng bên cạnh thấy như vậy cũng tiến về phía trước. Ngón tay chỏ đưa lên làn môi mỏng, hàm răng trắng khẽ cắn trên ngón ta, một dòng máu đỏ tươi bị nàng dùng chân nguyên lực ép ra vọt thẳng về phía bên trong bông hoa sen.

Hai dòng máu của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên liên tục vọt vào phía bông hoa sen. Lúc này, bông hoa sen giống như một con trùng hút máu, nó điên cuồng hút lấy máu của hai người. Sau nửa tiếng thì sắc mặt hai người đã trở nên tái nhợt, trong bông hoa sen đã hình thành một quả cầu máu khá lớn. Điều kỳ lạ ở đây là cục máu lại có thể tồn tại trong dung nham mà không bị chúng đốt khô thực sự là điều quái dị.

Bất chợt bông hoa sen phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Nó phát ra ánh sáng màu đỏ rưc rỡ. Tiêu Sơn truyền âm cho Tiểu Y Tiên: “Đã đủ rồi Tiên Nhi!” Nhất thời cả hai người đều dừng lại. Khuôn mặt của hai người trở nên tái nhợt, đôi môi trở nên nhợt nhạt. Bông hoa sen sáng rực lên ngay sau đó bông hoa từ từ khép lại giống như chưa nở hoa.

Tiêu Sơn vội vàng hô lên: “Được rồi mau nhanh rời đi nơi này!” Hắn nhanh chóng hô đối với song đầu hỏa linh xà. Song đầu hỏa linh xà khá là thông minh, nó xoay đầu nhanh chóng vọt lên trên. Bốn người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nhanh chóng vọt theo nó. Khi cánh hoa sen cuối cùng úp lại thì dung nham trở nên sôi trảo. Ngay sau đó năng lượng hỏa thuộc tính điên cuồng vọt về phía cây thanh liên địa tâm, chúng bị những cái rễ cây hút đi năng lượng truyền vào trong bông hoa sen.

Mọi người một đường bơi nhanh vọt lên hướng trên bất quả rõ ràng họ cũng cảm nhận được nguồn năng lượng hệ hỏa đang điên cuồng vọt theo hướng ngược lại mình. Họ cảm giác đươc nguồn năng lượng hệ hỏa giống như một cơn gió nóng điên cuồng phả vào mặt của họ vậy.

Thanh Lân đang đứng ở phía trên, khuôn mặt nàng trong lúc này lại xuất hiện nụ cười. Nàng thoáng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ngay sau đó từ trong không khí vọt lên cái đầu rắn. Con rắn hóa thành một con rắn nhỏ nhanh chóng rơi vào tay Thanh Lân.

Sau đó vài khắc thân mình của bốn người lần lượt từ trong dung nham vọt lên. Phía sau hai người mới này là một đôi cánh bằng đấu khí hóa thành. Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên trực tiếp đem hai người thu lại. Chân thanh niên đap lên một khối bay kỳ lạ còn thiếu nữ được bao quanh bởi một lớp vải lụa màu trắng nâng đỡ cơ thể của mình bay trong không trung.

Hai người khuôn mặt có chút nhợt nhạt bay về phía Thanh Lân. Thanh Lân thấy được hai người an toàn thì mới mỉm cười chào hỏi: “Thiếu gia, phu nhân! Hai người không sao chứ!?”

Đầu nhẹ nhàng lắc đầu, hắn thở ra một hơi nói: “Được rồi, chúng ta không có sao? Thật sự phiền cho ngươi lo lắng cho hai người chúng ta rồi!” Hắn mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đẩu của nàng. Thiếu nữ nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, hai má trở nên ưng đỏ.

Tiểu Y Tiên đang chỉnh sửa lại quần áo thì nhẹ nhàng hừ nhẹ một cái khi thấy được cảnh Tiêu Sơn xoa đầu thiếu nữ. Nghe được âm thanh hừ nhẹ thì Tiêu Sơn quay lại mỉm cười, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Hắn quay lại đem bàn tay của nàng túm lấy sau đó dẫn đi, trước khi đi không quên nói với Thanh Lân: “Được rồi, chúng ta trở về đi!”

“Vâng!” Thanh Lân nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng. Đôi mắt nhìn về phía hai người đang tay trong tay. Thanh Lân cảm giác có chút khó chịu trong lòng nhưng khi nàng nghĩ tới thân phận của mình thì chỉ dám dấu kín những ý nghĩ này trong lòng mà thôi. Đối với nàng được nhìn thấy Tiêu Sơn vui vẻ là nàng đã hài lòng rồi.

Đám người trung nam mặc hoa phụ cùng với một lão già và đám người đang trông trừng trước một cửa động. Bất chợt bóng dáng ba người trực tiếp từ cái hang động bay ra. Đám người thấy được ba người bay ra thì vội vàng tiến về phía trước cung kính đối với ba người nói: “Đại nhân…”

Thanh niên mỉm cười, hắn ngước nhìn về phía đám người sau đó phân phó nói: “Được rồi, lão Thiết. Lần này ta phải nhờ vào phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ giúp ta trông coi nơi này rồi!?”

Nam tử trung tuổi mặc hoa phục vội vàng cung kính hỏi: “Đại nhân, không biết ngài muốn chúng ta trông coi nơi này trong bao lâu!?”

Khóe miệng của hắn hơi cong lên, hắn rơi vào suy từ một chút sau đó nói: “Trông coi trong vòng bốn mươi chín ngày tính toán từ ngày hôm nay!”

Nam tử trung tuổi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng, đại nhân yên tâm. Việc này chúng ta sẽ đảm bảo không có bất cứ ai dám tiến vào nơi này!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy thì tốt!” Tiêu Sơn nhìn về phía trên bầu trời phát hiện được ánh năng chói chang gắt gao khiến cho hai hàng lông mày của hắn nheo lại. Hắn thực sự khá là mệt mỏi muốn quay trở lại một lát. Hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Tiên Nhi, được rồi, chúng ta trước hay trở về dung binh đoàn Mạc Thiết đã!”

“Ân” Thiếu nữ mặc y phục màu trắng gật đầu……

Trở lại tổng bộ dung binh đoàn Mạc Thiết sau, Tiêu Sơn trực tiếp nói với Tiểu Y Tiên ý định của mình. Hai hàng lông mày của Tiểu Y Tiên cau lại, đôi môi nàng nhẹ nhàng hấp háy: “Phu quân, chàng muốn đi tộc xà nhân không phải muốn chime ngưỡng dung nhan của nữ vương Mỹ Đỗ Toa đấy chứ?”

Tiêu Sơn phì một hơi, hắn nhếch miệng nói: “Tiểu ny tử này, nàng lại ăn dấm rồi đúng không. Lần này ta định đến tộc xà nhân quan sát một chút. Thân thể tộc xà nhân vốn là thể chất cốt mị nếu như có thể lợi dụng tộc xà nhân đến lúc đó thực lực của Tiêu gia ta trong vài chục năm sẽ tăng mạnh. Ngoài ra ta cũng muốn đòi lại dị hỏa cho Tiểu Hỏa nữa chứ!?”

Tiểu Y Tiên bĩu môi không tin. Tiểu Sơn lắc đầu cười, hắn đang ngồi trên giường trực tiếp kéo tay của Tiểu Y Tiên đem nàng ngồi lên cặp đùi của hắn. Mặc dù mất máu khá nhiều không thể ân ái nhưng không phải vì thế má Tiểu Sơn bỏ qua cho nàng. Bàn tay của hắn thông qua khe cổ trực tiếp lọt vào bên trong vân vê cặp nhũ phong của nàng. Tiểu Y Tiên bị tập kích bất ngờ có chút giật mình nhưng bất lực đành mặc kệ đôi tay ma quỷ của hắn trên đôi nhũ phong của mình mà nghịch ngợm.

Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “Tiểu tức phụ, nàng lúc nào cũng đề phòng a! Phu quân cũng không muốn tính toán với nàng. Nếu như nàng không muốn đi cùng với ta vậy thì ta đi một mình vậy! Nàng có thể đến đế đô thánh thành Gia Mã gặp bảo bối Nhã Phi trước…”

“ư, ư…“ Hai má Tiểu Y Tiên đỏ ửng, nàng hơi rên lên khe khẽ. Bàn tay trực tiếp cầm lên cái bàn tay đang xoa nắn đôi nhũ phong của nàng nhưng không có ngăn lại mà chỉ cầm lấy mà thôi. Nghe được lời này của Tiêu Sơn thì Tiểu Y Tiên bĩu môi nói: “Nếu thiếp không đi cùng chàng ai biết chàng có quải đến một tỷ tỷ muội muội tộc xà nhân cho bọn thiếp hay không?”

Tiêu Sơn bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng nói: “Được rồi, tùy theo nàng nói. Mấy ngày nữa, ta sẽ luyện chế giả danh đan như vậy chúng ta lấp vào tộc xà nhân dễ dàng hơn nhiều. Trong mấy ngày này nàng cũng đọc thêm một số kiến thức về tộc xà nhân. Sau khi Hỏa tinh linh ra đời, chúng ta sẽ đến tộc xà nhân một chuyến!”

“Ừm…” Hai má Tiểu Y Tiên hởi đỏ lên, hơi thở gấp gáp, đầu nàng hơi gật xuống.

Bàn tay thanh niên rút ra khỏi ngực của nàng, hắn đưa lên mũi hít một hơi thật sâu. Vẻ mặt của hắn lúc này cực kỳ dâm đãng nói: “Của Tiên Nhi vẫn là thơm nhất a!”. Bàn tay luông qua đem thiếu nữ ôm vào ngực, Tiêu Sơn lấy ra năm viên địa hỏa hat sen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Bàn tay đưa lên trước mặt của thiếu nữ, hắn nhẹ giọng nói: “Thời gian để một cây dược liệu sinh trưởng trong không gian Thánh Y Thần Thụ cùng với Thiên Hà quyết thì một ngày tương đướng với ba mươi năm. Chúng ta trước thử trồng một hạt xuống xem nó có thể sống hay không sau đó chúng ta đem toàn bộ chúng trồng xuống hy vọng sẽ lấy được dị hỏa. Năm hạt sen này là của nàng…”

Tiểu Y Tiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên đầy những tinh quang về phía năm viên hạt sen. Hạt sen trong đài sen này, được xưng là linh chi địa hỏa sau một trăm năm kết tinh mà thành. Ngay cả đấu hoàng cường giả đối với thứ này cũng có thèm khát tất nhiên nó cũng có thể đem đến phiền toái không nhỏ.

Tiểu Y Tiên trực tiếp đem năm viên địa hỏa hạt sen thu vào không khách khí chút nào. Tiêu Sơn méo mồm nói: “Tiên Nhi a, năm thứ hạt sen này do ta kiếm được. Ây… ây…” Thấy động tác thu hạt sen của Tiểu Y Tiên quá nhanh, Tiêu Sơn cười khổ nói: “Tiểu lão bà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có hay sao?”

Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía hắn nói: “Của chàng không phải của thiếp sao? Thiếp lấy đi năm hạt sen là may cho chàng rồi. Ai biết chàng có dùng hạt sen vào việc gì không cần thiết hay không. Thiếp chưa bắt chàng giao nộp sáu viên còn lại là đã nhượng bộ lắm rồi!”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài. Hắn lấy một viên địa hỏa hạt sen ra sau đó tinh thần tiến vào mảnh đất màu xanh. Ba người Hoàng Phi Hổ thấy được Tiêu Sơn tiến tới thì cực kỳ cung kính. Hắn bước đến một chỗ khá là rộng rãi thì đem hạt sen thả xuống. Đôi mắt của Tiêu Sơn nheo lại nhìn về phía viên hạt sen nằm trên mảnh đất màu xanh.

Trong khoảng khắc rất ngắn, một luồng khí màu xanh vọt vào trong viên hạt sen. Tốc độ sinh trưởng của hạt sen có thể thấy bằng mắt thường. Viên hạt sen nứt ra, một cái rễ chọc thẳng xuống phía dưới. Sau đó chồi non bắt đầu nảy mầm. Tiêu Sơn mỉm cười, theo tốc độ này thì khoảng ba mươi tư ngày là hắn có thể lấy được dị hỏa không biết có phải như vậy hay không.

“A” Khi Tiêu Sơn ra khỏi không gian thần bí thì Tiểu Y Tiên hốt hoảng hô lớn. Khuôn mặt của nàng có vài phần khó chịu. Tiêu Sơn tò mò hỏi thì Tiểu Y Tiên nói thứ này Tiểu Thổ Nhi rất thích ăn thế nên khi nàng trồng vào đó thì tiểu thổ nhi đem cả cái cây non mới mọc bỏ vào miệng của mình.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì phì cười. Ngón chỏ gõ gõ vào giữa trán của mình, hắn ngẫm nghĩ nếu như có thời gian rảnh rỗi dạy cho Thanh Lân mới được. Thiếu nữ này quả thực rất thiện lương lại là con lai của tộc xà nhân và loài người, bị hai chủng loài thù ghét, thân thế thật đáng thương…

Sáng ngày hôm sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.