Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 44: Chương 44: Một cuộc đối thoại bình thường




Nhã Phi lúc này hoàn toàn ngây người, nàng khi nhìn thấy Tiêu Sơn đang cùng với một nữ nhân khác tay trong tay vui vẻ là nàng không nhịn được, một cỗ lửa ghen từ trong lòng trào lên làm cho nàng hoàn toàn đánh mất ý chí. Khi nhìn thấy hai người như vậy nàng mới đánh ra một chủ ý để cho Mộc Chiến đến gây khó dễ với hắn. Nếu như Mộc Chiến chiến thắng vậy thì nàng cũng ra được một khẩu ác khí trong lòng, Tiêu Sơn bị đánh một lần như vậy coi như một lần dạy dỗ với hắn. Nếu như Mộc Chiến bị đánh thì coi như nàng thoát được cái đuôi làm nàng khó chịu. Nhưng nàng không ngờ đại quản gia Mộc Ân lại ngầm đi theo.

Nhã Phi đang muốn ra tay ngăn cản thì tốc độ phản ứng của Mộc Ân quá nhanh quả thực nàng trở tay không kịp hơn nữa thực lực của nàng cũng không thể ngăn cản. may mắn thay là có người kịp chắn giữa họ cản trợ trận đấu này.

Tiêu Viêm lúc này chạy đến có chút ngạc nhiên hô lên: “Phụ thân!”

Tiêu Mị cùng với Tiêu Huân Nhi cũng đồng thời mở miệng nói: “Tiêu Chiến thúc thúc!”

Tiêu Chiến đứng chắn trước người của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cau mày nhìn về phía Tiêu Chiến. Hiện giờ khí thế của Tiêu Chiến lại mạnh hơn so với trước kia. Hắn không ngờ Tiêu Chiến lại tiếp tục đột phá. Tiêu Chiến đứng chắn trước người Tiêu Sơn, trên người của Tiêu Chiến lấp lánh lên một bộ áo giáp vô cùng bắt mắt. Tiêu Chiến ngạo nghễ, uy phong đứng trước Tiêu Sơn. Hắn lên giọng nói: “Không biết các hạ là ai, tại sao lại gây chiến ở Tiêu gia phường thị ta?”

Trung niên lão nhân lùi lại, cánh tay run run lên rõ ràng vừa rồi giao phong với Tiêu Chiến, hắn ăn thiệt thòi không nhỏ. Cánh tay của hắn dấu vào trong tay áo, khuôn mặt không đổi nhìn về phía Tiêu Chiến nói: “Ngươi là Tiêu Chiến tộc trưởng của Tiêu gia, một trong ba đại gia tộc tại Ô Thản Thành…”

Nghe giọng nói của trung niên lão nhân này thì Tiêu Chiến cau mày một cái, trong lời nói của người này hoàn toàn không để Tiêu gia vào trong mắt. Tiêu Chiến trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng bình thản lên tiếng nói: “Đúng vậy, ta chính là Tiêu tộc trưởng, không biết các hạ là ai?”

Trung niên lão nhân cao ngạo, lãnh đạm nói: “Mộc Ân, đại quản gia của Mộc gia!”

Nghe những lời này của trung niên lão nhân, Tiêu Chiến khẽ giật mình. Mộc gia là ai hiển nhiên là một trong những đại gia tộc lớn tại Gia Mã Thánh thành, đế đô của Gia Mã đế quốc. Một trong những gia tộc có cường giả đấu hoàng tọa trấn, so với các đại gia tộc khác như Nạp Lan gia cùng với Đặc Thước Nhĩ gia tộc không kém chút nào. Hiển nhiên so về thực lực cùng tài chính thì Tiêu gia có chút yếu thế hơn Mộc gia quá nhiều.

Tiêu Chiến thấy vậy khuôn mặt chỉ thoáng qua đổi một chút sau đó hắn bình thản nói, trong giọng điều không mang xu nịnh, không mang sợ hãi: “Tiên sinh thì ra là đại quản gia của Mộc gia. Hân hạnh, hân hạnh…” Tiêu Chiến biết rằng thực lực của đối phương kém mình nhưng cũng là một đại đấu sư. Tiêu Chiến hướng về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng hỏi: “Không biết tiên sinh tại sao lại ra tay với một vãn bối!?”

Trung niên lão nhân cười lạnh nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Còn hỏi tại sao à? Hắn đả thương tới thiếu gia của ta. Nếu như hôm nay gia tộc các ngươi không cho ta một cái công đạo. hừ, hừ… Mộc gia của chúng ta không phải dễ trêu vào đâu!?”

Những lời này nói ra hoàn toàn khiến cho Tiêu Chiến biến sắc. Đây vốn hoàn toàn là khỏa thân uy hiếp, Tiêu Chiến cắn hai hàm răng sau đó lên tiếng nói: “Cho Mộc gia các vị một cái công đạo?” hắn nhìn về phía trung niên lão nhân sau đó lên tiếng hỏi: “Vậy ta xin hỏi chuyện vừa rồi xảy ra đến tột cùng là chuyện gì? Ai có thể nói cho ta hay không?”

Trung niên lão nhân lên tiếng nói: “tất nhiên là người của gia tộc của ngươi tự tiện đả thương thiếu gia của chúng ta rồi!” Nói xong hắn quét mắt về phía những người bên lìa đường. Đám người bên lìa đường bị trung niên lão nhân quét qua thì run lên đều theo bản năng rụt lùi lại.

Tiêu Huân Nhi lúc này đột nhiên lên tiếng nói: “Tiêu Chiến thúc thúc là bọn họ gây sự trước…” Nói đến đây Tiêu Huân Nhi đem toàn bộ chuyện này ra kể. Tiêu Chiến nghe thấy vậy xong cũng biết chuyện gì xảy ra, dõ ràng bên này không nói lý trước.

Trung niên lão nhân chỉ lạnh nhạt đáp: “Người của Tiêu gia các vị không thể tin tưởng được!” Lời này của lão rõ ràng các ngươi là người nhà hiển nhiên bênh vực người nhà. Lời của người nhà hiển nhiên không thể tin tưởng được.

“Lời của vị muội muội này hoàn toàn là sự thật. Ta có thể làm chứng!” Lời này vừa ra làm tất cả mọi người đều giật mình. Mọi người quay đầu lại nhìn thì lời này không ngờ lại phát ra từ một thiếu nữ. mà thiếu nữ này không ai khác cực kỳ quen thuộc Nhã Phi thủ tịch của phòng đấu giã Đặc Thước Nhĩ.

Nghe thấy thế sắc mặt của trung niên nhân trở nên ảm đạm thất sắc, hắn không ngờ Nhã Phi lại vì một tiểu tử hoàn toàn không quen biết mà trở mặt với hắn cùng với thiếu gia nhà hắn. Trung niên lão nhân cắn răng lên tiếng nói: “Nhã Phi tiểu thư xin cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Lời này không thể nói loạn a? Lời này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Đặc Thước Nhĩ gia tộc và Mộc gia, hy vọng Nhã Phi tiểu thư suy nghĩ thật kỹ!?”

Trung niên lão nhân lần này lấy những lời này ra hoàn toàn muốn dồn ép Nhã Phi. Nhã Phi hừ lạnh một tiếng, bình thản lên tiếng nói: “Lời này của Nhã Phi hoàn toàn là sự thật. Đại quản gia, việc của Nhã Phi ngươi không cần quan tâm. Việc làm của ta, ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa Mộc Ân đại quan gia hình như so sánh quá cao thì phải. Ngươi có thể đại diện cho Mộc gia hay sao?”

Trung niên lão nhân giật mình ngẩn ngơ nói: “Cái này!?”

Tiêu Sơn thoáng giật mình, hắn cũng không ngờ Nhã Phi lại có thể vì mình mà ra mặt. Nếu so sánh hai bên không quen biết gì thì vì lợi ích cách tốt nhất Nhã Phi phải để mặc không quan tâm mới đúng. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nhìn về phía trung niên lão nhân cười lớn nói: “hahahahaha…”

Thấy Tiêu Sơn cười thì tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ra. Tiêu Sơn ngạo nghễ trong giọng nói có chút khinh thường nói: “Ta nói này đại quản gia, thiếu gia của ông năm nay bao nhiêu tuổi phải có hai mươi hai, hai mươi ba đi. Ta năm nay sao? Chỉ có mới mười bốn tuổi, ân là mười bốn tuổi ba tháng. Ta còn gần hai năm nữa mới có thể thành nhân đi.”

Thấy lời nói của Tiêu Sơn thì sắc mặt của trung niên lão nhân lúc xanh lúc đỏ. Tiêu Sơn lại tiếp tục lên tiếng nói: “Ta không ngờ các đại gia tộc như các vị da mặt lại dày như vậy a!? Nếu như ta là hắn đã chạy nhanh đi mua một miếng đậu hủ đập đầu vào tự sát cho xong….”

Trung niên lão nhân nghe thấy thế khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, hắn quát lớn: “Tiểu tử ngươi quá càn rỡ!”

Tiêu Chiến lúc này cũng quát lớn: “Tiêu Sơn!”

Nhã Phi lúc này khuôn mặt cũng lúc trắng lúc xanh, sau đó nàng lên tiếng nói: “Mộc Ân đại quản gia, ta thấy việc quan trọng bây giờ là trị thương cho thiếu gia của các ngươi đi!”

Trung niên lão nhân nhìn về phía sau. Hắn biết tình cảnh này của mình cực kỳ không tốt dù có tiếp tục ở đây cũng không chiếm được tiện nghi gì. Trung niên lão nhân vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó phất tay xoay người: “Tiểu tử ngươi chờ đó cho ta!”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Tùy thời phụng bồi!”

Trung niên lão nhân xoay người rời đi. Nhưng Nhã Phi lúc này đứng đó nhìn về phía hắn, vẻ mặt của nàng có chút thất thần. Mọi người không ai biết Nhã Phi lúc này đang nghĩ gì. Tiêu Sơn lúc này đi đến nhìn về phía Nhã phi cười nói: “Cảm ơn Nhã Phi tiểu thư đã ra tay tương trợ!”

Nói xong hắn cảm giác cả người thất thoát lực. Sử dụng thái dương phụ thể quả thực tiêu hao khá là nhiều thể lực. Hắn lúc này thoát lực thì vừa đúng lúc bước về phía Nhã Phi. Nhã Phi vội vàng hô lên: “Cẩn thận!” thiếu nữ giang hai tay ôm lấy hắn.

Tiêu Sơn ngã vào một thứ ấm áp, ôn hương, một mùi hương thơm ngát làm cho hắn tâm ma ý loạn. Đặc biệt bàn tay của hắn không ngờ lại sờ vào cái gì đó mềm mại, bàn tay của hắn nhè nhẹ nắn bóp. Hắn nghe được tiếng rên rất nhỏ. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy được hai má của Nhã Phi đỏ ửng vì xấu hổ.

Mấy người xung quanh đặc biệt là nam nhân nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt bộc lửa. Trong lòng thầm mắng tên này là tiểu quỷ rõ ràng ở đây là cố ý. Hoàn toàn chắc chắn là cố ý. Họ lúc này rất muốn xem biểu hiện tức giận của Nhã Phi sẽ trừng phát hắn ra sao. Nhưng không như họ mong muốn, Nhã Phi lúc này còn biểu hiện ra cực kỳ xấu hổ. Nhã Phi nói: “Còn không buông ta ra!” tiếng nói phát ra lắp bắp, run rẩy còn mang theo xấu hổ.

Hai má của Nhã Phi xuất hiện hai rặng mây đỏ ửng, Tiêu Sơn nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Xin lỗi!”

Tiêu Mị lúc này thấy vậy có chút tức giận hừ nhẹ nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Tiêu Sơn. Nàng nhanh chóng gạt hai người ra khỏi nhau. Nàng nhìn về phía Nhã Phi với ánh mắt đề phòng sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt biểu hiện ra sự bất mãn.

Cả người của Tiêu Sơn lúc này người đầy mồ hôi, Tiêu Mị thấy vậy ngay lập tức lấy ra một chiếc khăn tay vì hắn mà lau đi mồ hôi. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Mị lên tiếng nói: “Cảm ơn!”

Tiêu Mị mỉm cười nói: “Không có gì!”

Nhã Phi lúc này quan sát về phía chiếc khăn tay. Sau đó nàng cảm giác được thứ này hình như vô cùng quen thuộc. Nhã Phi nghiến răng, hừ lạnh trong lòng nói: “Đây không phải là khăn tay lão nương tặng ngươi sao, ngươi lại dám tặng cho người khác! Hừ, để xem lão nương trị ngươi thế nào!” Nhưng Nhã Phi lại thể hiện ra một bộ mặt vui vẻ, nàng cười, nụ cười vô cùng mê người nhìn về phía Tiêu Mị nói: “muội muội khăn tay của muội thật là đẹp a! Không biết muội muội mua nó ở đâu a!? ta rất muốn mua một cái giống như vậy!?”

Tiêu Sơn cả người toát ra mồ hôi, hắn nhìn về phía chiếc khắn tay. Khăn tay này không phải là Nhã Phi tặng cho hắn sao. Sau đó hắn đem thứ này bị bất đắc dĩ tặng cho Tiêu Mị. Tiêu Sơn trong lòng hốt hoảng giống như gặp ma: “Xong, xong rồi!”

Tiêu Mị mỉm cười nói: “Hì, rất đẹp đi là Tiêu Sơn ca ca tặng cho Mị Nhi đó!” nói xong nàng đánh ánh mặt của mình về phía Tiêu Huân Nhi, cái cằm của nàng hơi hếch lên rõ ràng là đang thị uy. Tiêu Huân Nhi quay mặt đi làm như không thấy.

Nhã Phi thấy vậy thầm mắng trong lòng: “tên hỗn đản, tên đáng chết… ngươi quả thực đem khăn ta tặng ngươi tặng cho người khác…” Nhã Phi thầm mắng hắn đến trăm ngàn lần. Nhưng khuôn mặt của Nhã phi lại tỏ ra vui vẻ dị thường, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Không biết Tiêu Sơn biểu đệ nhưng mua thứ này ở đâu a? Nhã Phi rất muốn biết!”

Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, Tiêu Mị thấy vậy lo lắng hỏi: “Tiêu Sơn ca ca người huynh ra nhiều mồ hôi như vậy!?”

Tiêu Sơn không để ý đến thứ này chỉ qua loa đáp lại: “A, ha, thứu này sao là ta mua trong thành!?”

“Khanh khách, vậy sao?” Nhã Phi lấy tay che miệng của mình. Nàng cười duyên nói: “Nhưng ta biết tấm khăn tay này hình như làm được từ một loại vải tên là tuyết tằm ti chỉ bán ở đế đô cùng với một số thành thị lớn khác ở Ô Thản thành nhưng không có bán a. Ta không biết khi nào thì Ô Thản thành cũng bán thứ này a!?”

Tiêu Sơn đầu to như cái đấu sau đó vội vàng nói ra: “A ha, lúc đó sao? Đúng rồi là ta mua của một trung niên lão nhân. Lão nhân kia đi ngang qua đây bán cho ta. Ta thấy đẹp mua thứ này a!”

Tiêu Mị nghe thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi: “Tiêu Sơn ca ca, không phải huynh nói huynh mua thứ này từ một bà chủ sao? Hơn nữa đó còn là một bà chủ phóng đáng a. Nếu không phải huynh mua thứ này ta cũng không nhận đây!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngẩn người trong lòng hô to: “Khi nào ta nói bà chủ phóng đãng a!”

Nhã Phi lúc này khuôn mặt trở nên xanh trắng, trong lòng vô cùng tức giận: “Tên hỗn đản thì ra ta trong lòng ngươi là như vậy a….”

“Khụ, khụ…” một tiếng ho khan đánh vỡ cuộc nói chuyện của ba người. ba người ngoảnh đầu lại thì thấy Tiêu Chiến đang ho khan. Tiêu Chiến nói: “Lần này đa tạ Nhã Phi tiểu thư đã tương trợ. Nếu không ngại Tiêu gia ta bất cứ khi nào cũng sẵn sàng tiếp đón tiểu thư…” Sau đó hắn quắc mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Mấy vãn bối này vẫn là để ta dẫn chúng về đi!” Hiển nhiên Tiêu Chiến không muốn để mấy tiểu hài tử này ở đây để tiếp tục gây ra họa gì. Hăn nhưng khẳng định lần này Mộc gia không dễ dàng gì bỏ qua chuyện này.

Nhã Phi mỉm cười nói: “Vậy ta cũng không làm phiền Tiêu tộc trưởng!” nói xong nàng cùng với Tiêu Chiến qua lại vài câu sau đó rời đi. Nhã Phi khi đi không quên nhìn về phía Tiêu Sơn một cái. Tiêu Sơn cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn có chút lưu luyến, có chút u oán. Tiêu Sơn giật thót mình lại, cả người của hắn khe khẽ run lên.

Đi được một đoạn đường Nhã Phi khe khẽ lẩm bẩm gì đó mà không ai nghe được. Tiêu Sơn cảm giác được thứ gì đó. Hắn đột ngột liên tục hắt xì: “hắt xì, hắt xì…”

Nhã Phi miệng kéo lên: “Đáng kiếp!”

“hắt xì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.