Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 301: Chương 301: Thử nghiệm cấy trồng dị hỏa




Đầu của vị bà lão mặc thân quần áo màu xanh tràm nhẹ nhàng gật đầu một cái. Thân hình của nàng nhanh chóng rời đi. Đôi mắt của Tiêu Sơn hơi cau lại, hắn mở miệng nói: “Các vị trưởng lão, các thống lĩnh… Hiện giờ chúng ta hãy đến trước bắt lại dị hỏa thì tốt hơn!”

Nghe được lời của Tiêu Sơn thì mấy người ở đầy nhìn nhau gật đầu một cái. Đại trưởng lão gật đầu đồng ý với Tiêu Sơn: “Trước chúng ta nhanh chóng đi thu lại dị hỏa. Dù sao dị hỏa cũng là một bảo vật vô giá với luyện dược sư. Ngươi là luyện dược sư nên đối với dị hỏa khẩn trương như vậy chúng ta cũng không lạ gì! Được rồi, trước hết chúng ta đi thu lại dị hỏa rồi nói sau!”

Nghe được mệnh lệch của đại trưởng lão thì tất cả đều gật đầu một cái. Ánh mắt Tiêu Sơn đánh về phía Thanh Viêm. Thanh Viêm thấy được ánh mắt của chủ nhân nhìn về phía mình thì thở dài một hơi. Phải biết bộ quần áo này hắn mới thay bây giờ lại muốn nó trở chủ nhân đi chẳng khác nào phải hóa hình một lần nữa. Hóa hình lần nữa thì nói rõ điều gì…

Bước chân mọi người nhanh chóng rời khỏi đại điện. Ánh mắt Thanh Viêm tùy tiện liếc mặt mọi ngời một chút. Thân mình Thanh Viêm tung lên không trung hóa thành một con chim ưng khổng lồ. Từ miệng của nó phát ra âm thanh nhè nhẹ vô cùng uy vũ.

Một con chim ưng có cánh dài bảy tám thước, thân mình bốc ra ngọn lửa màu xanh lam. Trong tròng mắt chứa một ngọn lửa bốc cháy cực kỳ mạnh mẽ. Bốn chân có móng vuốt màu vàng kim lấp lóe trông vô cùng dữ tợn và sắc bén. Khóe miệng của đại trưởng lão liên tục giật giật nói: “Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng, này, này… nó không phải sống ở Ma Thú sơn mạch sao?”

Hai vai Tiêu Sơn nhẹ nhàng nhún nhún, hắn nhìn mấy vị trưởng lão cười nói: “Mấy vị trưởng lão chê cười rồi! Thời gian trước vì bảo hộ ta nên sư phụ lão nhân gia tùy tiện bắt một con ma thú sau đó giúp nó tấn cấp đến thất giai làm ma sủng nhân tiện làm hộ vệ. Hahahaha.. Chỉ là một việc nhỏ mong các vị trưởng lão chớ chê cười.”

Thấy bộ mặt cười bình thản của Tiêu Sơn thì khóe miệng của mấy người ở đây liên tục giật giật. Miệng của họ giống như nuốt phải một con ruồi cảm giác như muốn nôn ọe. Trong lòng thầm ói nước miếng khinh bỉ Tiêu Sơn: “Tùy tùy tiện tiện bắt một con ma thú lục giai rồi lại để nó tiến vào thất giai. Người so với người đúng là tức chết mà!”

Bàn tay Tiêu Sơn chắp lại đối với mấy bà lão kia nói: “Mấy vị đại trưởng lão, thỉnh xin cứ tự nhiên!” Thân mình Tiêu Sơn mở ra đôi cánh, đôi cánh vỗ nhẹ nâng thân mình của Tiêu Sơn bay lên không trung. Bàn chân hắn nhẹ nhàng đáp xuống lưng của Thanh Viêm. Thấy được Tiêu Sơn bay lên, Thanh Viêm ngay lập tức thu lại dị hỏa vào trong cơ thể của mình. Tiêu Sơn ngồi lẳng bình thản trên lưng của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng.

Bất chợt một thân hình yểu điệu mềm mại, vòng eo thon thả trắng hồng. Một thân quần áo màu trắng lung linh. Một đôi cánh màu xanh xinh đẹp nâng thân thể yêu mị nhẹ nhàng đáp xuống lưng của con Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Thấy được thiếu nữ xinh đẹp với y phục màu trắng đáp xuống thì con chim ưng chỉ hơi cau mắt lại nhìn về phía Tiêu Sơn một chút thấy chủ nhân nó không phản ứng gì nó cũng không có mở miệng. Phải biết rằng cường giả cũng có tôn nghiêm, nó thân là ma thú thất giai làm sao nguyện ý chấp nhận một cường giả thấp hơn nó ngồi trên lưng của nó được.

Thiếu nữ nở nụ cười lanh lảnh giống như chuông bạc nói: “Khanh khách… Dược Nam, tỷ có thể ngồi ở đây được chứ?”

“A” Tiêu Sơn nghe thấy vậy hơi ngạc nhiên cười nói: “Không ngại! Ta còn cần Nguyệt Mị tỷ tỷ dẫn đường nữa kia!”

Vù!

Lại một thần hình mạn diệu mê người, cái đuôi rắn đầy hoa văn xin đẹp, khêu gợi đồng thời tràn đầy dã tính dần dần chuyển động. Đuôi rắn nhẹ nhàng chạm lên trên lưng của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Nó nhanh chóng cuốn lại để hiển lộ ra thân mình ưu mĩ. Một thân hình xinh đẹp gợi cảm kề sái ngay bên cạnh Tiêu Sơn. Nàng nở một nụ cười mê người có sức hấp dẫn cực kỳ lớn: “Dươc Nam, đệ không ngại cho tỷ ngồi trên này một chút chứ? Bay đi bay lại cả ngày thật là mệt a!” Nói xong bộ dạng của nàng trở nên lười nhác khe khẽ vươn người để lộ ra những đường cong mê người.

Mấy bà lão thấy được cảnh này thì khóe miệng liên tục giật giật sau đó chỉ cười khổ một tiếng. Phải biết được nam tính ở tộc xà nhân luôn được ưu đãi hơn nữ tính ở tộc xà nhân. Họ có thể cưới nhiều nữ nhân nhưng nữ nhân lại không thể cưới nhiều nam nhân. Điều này cực kỳ bất công cho nữ tính tộc xà nhân ở đây.

Tiêu Sơn khe khẽ hít một hơi khí lạnh sau đó từ miệng phả ra một hơi thật dài, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ nói: “Tùy tiện đi! Dù sao chỗ còn rộng rãi, tỷ tỷ ngươi kiếm một chỗ ngồi là được rồi!”

Hoa Xà Nhi mỉm cười nhìn về phía Nguyệt Mị nói: “Nguyệt Mị, không ngờ cô nhanh như vậy đã ngồi lên nơi này. Xem ra khả năng bám diết người khác không tha của cô ngày một cao hơn a!”

Khóe miệng của Nguyệt Mị liên tục giật giật, trên miệng của nàng xuất hiện nụ cười lạnh nói: “Hoa Xà Nhi, ngươi so với ta cũng không khá hơn là bao!”

“Khụ, khụ…” Tiếng hoa khan của Tiêu Sơn đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người. Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên, hắn bình thản nhìn về phía hai người thiếu nữ. Trong con mắt của hắn không có bất cứ thứ gì gọi là ham muốn hay gì đó với hai nàng cả. Hắn mở miệng nói: “Hai vị tỷ tỷ, có thể dẫn đường giúp ta tìm đến dị hỏa hay không?”

Hai thiếu nữ nhìn về phía nhau một chút rồi đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Theo con chim ưng bay cao, đám người chỉ mất vài phút tìm đến khu vực mà dị hỏa tồn tại. Ánh mắt Tiêu Sơn quan sát thấy được một đám lính đang vây quanh một khu vực rộng lớn. Cả khu vực xuất hiện một vũng dung nham nho nhỏ. Các hạt cát bị nung nóng biến thành dung nham, đám cát ở xa thì bị đốt nóng biến thành đỏ rực. Tiêu Sơn thở phào một hơi: “May mắn rơi vào chỗ không người!”

Đám người vừa đặt chân xuống phía dưới đất thì bất chợt đám người binh lính tộc xà nhân đều quay đầu nhìn lại. Thấy được đám người tới trước mặt thì một vị nam tính tộc xà nhân mặc y phục màu trắng, cả người toát ra đầy mồ hôi. Hắn thở hồng hộc, bàn tay đưa lên lau trán cười khổ nói: “Các vị trưởng lão, các vị thống lĩnh, đại nhân… các vị đã đến rồi sao? Dị hỏa ở chỗ này!”

Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía vị trí trung tâm của vùng dung nham. Ở phía trước là một ngọn lửa bốc ra màu xanh lam. Tuy nhiên khu vực bao trùm của nó cũng chỉ gồm chưa đến một thước, ngoài một thước ra là cát bị nung thành nóng đỏ rực. Khóe miệng Tiêu Sơn liên tục giật giật bởi vì loại dị hỏa này không phải Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Loại dị hỏa này rất có thể chính là của Dược Hoàng: Hàn Phong. Điều này không sai vào đâu được.

Đó là một ngọn lửa màu xanh lam xinh đẹp giống như ngọc bích, không phải nói nó giống như màu xanh của biển mới đúng. Toàn thân nó chập chờn ra một loại sóng biển khiến người ta có cảm giác cực kỳ xinh đẹp và huyền bí. Ngọn lửa trôi lơ lửng chập chờn giống như một quả bóng đang rung rinh trong nước biển. Đồng thời gợn sóng lan tràn ra quả thực hết sức đẹp mắt.

Mấy người đều quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn. Một người trong đó lên tiếng hỏi: “Làm sao để thu hồi lại dị hỏa đây?”

Tiêu Sơn hít một hơi, hắn lấy ra mấy bình đan dược, ngón tay điểm nhẹ lên nắp bình. Nút bình mở ra mang theo hương thơm ngào ngạt. Hắn đổ mấy viên đan dược vào miệng của mình. Đan dược vào miệng là tan. Tiêu Sơn cảm giác một cỗ khí nóng rực của mình từ bụng lan tràn khắp cơ thể. Hắn vội vã khu động toàn bộ đám dược lực này tiến vào tiểu thiên hà của hắn.

“Hô!”

Một tiếng quát nhẹ từ miệng của Tiêu Sơn phát ra, toàn thân hắn được bao bọc trong một lớp áo giáp năm màu. Bộ áo giáp năm màu này bám lấy thân thể của Tiêu Sơn cực kỳ hoàn mỹ không tì vết. Nó giống hệt một bộ áo giáp thực thể hóa nhưng lại vừa vặn khít người không có thừa ra tí nào cả.

Đôi mắt xinh đẹp câu dẫn người của Nguyệt Mị nheo lại. Nàng cảm giác được bộ giáp đẹp đẽ có năm màu này dường như nàng ra mắt ở đâu đó thì phải. Mặc dù nàng không ngờ đã từng ra mắt ở đâu nhưng nàng dám khẳng định được rằng mình đã từng gặp qua bộ áo giáp này.

Bàn tay của Tiêu Sơn vươn ra, từ bàn tay hắn bắn ra một ngọn lửa. Một ngọn lửa có màu đỏ như máu. Thấy được ngọn lửa có màu đỏ như máu thì ngọn lửa màu xanh lam xinh đẹp kia hơi run rẩy một chút. Tiêu Sơn nhẹ nhàng điều động ngọn lửa màu đỏ như máu này tiếp cận dần dần ngọn lửa màu xanh làm xinh đẹp kia.

Con rồng lửa màu đỏ nhẹ nhàng quấn quanh ngọn lửa màu xanh lam kia, nó vờn vờn rất nhẹ. Tuy nhiên ngọn lửa màu xanh lam rõ ràng đang ra sức phản kháng. Hai loại dị hỏa đối với nhau khiến cho nó phát ra tính bài xích mãnh liệt. Khóe miệng Tiêu Sơn liên tục giật giật.

Xoẹt, xoẹt…

Từ những chỗ giao nhau của hai ngọn lửa phát ra tiếng chói tai. Ngay sau chúng còn bắn ra những tia lửa. Tiêu Sơn cười khổ một tiếng. Hắn thầm nghĩ xem ra cách này không hiệu quả. Chợt nhớ đến cái gì đó, trên khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười bình thản. Một luồng lớn thiên hà nguyên lực từ bàn tay hắn phun trào ra dọc theo con rồng lửa tiến vào đóa dị hỏa.

Lần này đóa dị hỏa cùng với con rồng lửa của Tiêu Sơn rõ ràng không có bài xích với nhau. Ánh mắt của đám người nhìn về phía Tiêu Sơn phát ra kinh ngạc và sợ hãi. Phải biết hai loại dị hỏa đối với nhau cực kỳ cừu thị và bài xích. Nếu như cố gắng dung hợp chúng chắc chắn sẽ dẫn đến hai loại một loại ra loại dị hỏa mới hai là nổ tung. Hiển nhiên Tiêu Sơn có thể khiến cho hai loại dị hỏa cùng tồn tại không bài xích lẫn nhau quả thực chính là bất khả tự nghi.

Con rồng lửa nhanh chóng tụ tập lên bàn tay của Tiêu Sơn, một đóa ngọn lửa lơ lửng trong tay của Tiêu Sơn. Nó ngay lập tức biến mất trước mắt mọi người. Lúc này Tiêu Sơn đang ở trong một khu vực màu xanh xinh đẹp. Một khu vườn toàn bộ là dược liệu. Trên khuôn mặt của hắn xuất hiện một nụ cười bình thản.

Hắn mím mím môi bước về phía một cây Thanh Liên Địa Tâm, trong đó một bông hóa đã mở rộng nhưng dị hỏa trong đó không còn tồn tại. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó hắn không biết suy nghĩ gì đó cắn răng một cái để đóa dị hỏa lên trên đài sen. Khi hắn từ từ rút đi con rồng lửa màu đỏ thì cái trán hắn đẫm mồ hôi. Sau một lúc không thấy có biểu hiện bài xích thì Tiêu Sơn mới thở phào một hơi.

Hắn chợt suy nghĩ gì đó, ánh mắt quét qua một cây Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trong đó nó mới nhú lên một cái nụ hoa mà thôi. Ánh mắt Tiêu Sơn nheo lại hau háu nhìn về phía nụ hoa sen mới lớn kia giống như một sắc lang nhìn về phía một nữ nhân xinh đẹp trần truồng. Trong mắt hắn tràn ngập dục hỏa có thể cưỡng hiếp nữ nhân xinh đẹp bất cứ lúc nào.

Hai hàm răng Tiêu Sơn khẽ cắn, hắn nhìn về phía đóa hoa chứa Hải Tâm Diễm mới thu được, ngón tay đưa ra mang theo một chút thiên hà nguyên lực cùng với ngọn lửa đỏ rực màu đỏ. Tiêu Sơn cắt lấy một chút ngọn lửa rất bé không đáng kể từ trong Hải Tâm Diêm.

Xuy, xuy, xuy…

Ngọn lửa nhỏ bé trong tay Tiêu Sơn phát ra tiếng âm thanh bốc cháy giống như tâm trạng cực kỳ khó chịu. Thấy được một đóa nụ hoa còn chưa nở. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó toàn thân vận chuyển đem từng chút một dị hỏa Hải Tâm Diễm nhanh chóng chui vào đóa hoa sen còn chưa nở này. Hắn sau khi xem mấy thứ này thì thở phào ra một hơi.

Ý nghĩ vừa động, Tiêu Sơn thoát khỏi khu vực màu xanh lam. Hắn bất chợt đã đứng im nửa canh giờ. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn thấy vậy cười khổ lên tiếng nói: “Xin lỗi mọi người. Vừa rồi tìm cách khống chế lại dị hỏa mất khá nhiều thời gian!”

Mọi người nghe được lời này thì thở phào một hơi. Nguyệt Mị vỗ vỗ nhẹ trên bộ ngực của mình. Bộ ngực của nàng so với nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không kém là bao. Sự rung động bộ ngực của nàng quả thực rất hấp dẫn nam tính tộc xà nhân ở đây. Nguyệt Mị cười nói: “Tiểu đệ Dược Nam ngươi vừa làm ta sợ chết khiếp. Ta tưởng ngươi xảy ra chuyện gì kia!”

Bất chợt thấy được ánh mắt nam nhân hau háu nhìn về phía mình thì nàng mở miệng hừ lạnh một tiếng. Nhất thời toàn bộ nam nhân ở đây đều thu liễm hơi thở lại

Đại trưởng lão thấy vậy thở phào một hơi sau đó nói: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi!” Sau đó nàng nhìn về phía bà lão mặc áo xanh tràm gật đầu một cái.

Dường như bà bão mặc đồ xanh tràm hiểu ý của đại trưởng lão cũng gật đầu một cái. Bàn tay già nua nâng lên, bàn tay đưa vào lấy ra một quyển sách sau đó cười khổ nói: “Chúng ta chỉ còn có đan phương. Nó ghi rõ phương pháp cùng liều lượng. Chúng ta không có đan phương ghi lại cảm ngộ của luyện loại đan dươc này!”

Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn có thể dùng thiên nhân mô thức để luyện chế đan dược. Tiêu Sơn trực tiếp đem phương thuốc luyện chế đan dược Dung Linh Đan nhận lấy. Hắn mỉm cười nói: “Không quan hệ! Ta nhất định sẽ luyện ra ra Dung Linh Đan…” Nói đến đây Tiêu Sơn cũng đem tín ngưỡng khôi giáp thu hồi. Sau khi tín ngưỡng khôi giáp thu hồi thì Tiêu Sơn cảm giác được một đợt suy yếu lan tràn khắp toàn thân của mình. Trên trán của hắn tràn ngập mồ hôi. Đám người ở đây đều nhíu mày một cái tỏ vẻ nghi hoặc.

Tiêu Sơn dùng ngón tay chỉ về mấy chỗ sau đó cười khổ nói: “Trong này có một vài vị dược liệu ta cũng không có cách nào tìm được. Các vị có hay không trong kho lấy được?”

Lão già Âm Thế mở miệng nói: “Được rồi! Lần này để lão phu đi một chuyến. Nếu không có chúng ta sẽ cho người đi tìm. Hiện giờ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ làm ăn khá phát đạt. Chúng ta có thể thông qua quan hệ của họ tìm mua!”

Đột nhiên trong óc Tiêu Sơn linh động, hắn nhớ đến được ngọc giản thần bí. Xem không biết có hay không tìm được loại đan dược gì có thể hỗ trợ nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong tình cảnh này. Tuy nhiên trên khuôn mặt hắn vẫn xuất hiện một nụ cười rất thản nhiên: “Được rồi! Vậy phải nhờ các vị rồi!”

Trên khuôn mặt Viêm Thứ xuất hiện nụ cười tự tin, hắn vỗ vào bả vai Tiêu Sơn nói: “Việc này cũng là một phần trách nhiệm của chúng ta! Dù sao luyện ra đan dược cũng là vì nữ vương bệ hạ…” Lời nói ra đầy khí thế lẫm nhiên và khí phách.



Sau khi đem trạng thái dần dần hồi phục đến đỉnh cao, Tiêu Viêm lúc này mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng rằm hồi lâu, nhẹ giọng cười, bàn tay nâng Thanh liên tọa, đứng dậy. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu xanh lam. Tiêu Viêm quay về phía thiếu nữ mở miệng nói: “Mạc Ngân, hiện giờ chúng ta đi tìm một nơi bí ẩn. Ta muốn luyện hóa dị hỏa!”

“Ừ” Đầu Mạc Ngân khẽ gật. Nàng mỉm cười nói: “Chúc mừng ngươi phu quân! Mừng ngươi đạt được dị hỏa!”

Bàn tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng đưa lên vuốt vuốt vào má của Mạc Ngân sau đó mỉm cười nhìn nàng nói: “Mạc Ngân, sau này ta sẽ đối tốt với nàng!”

Hai má của Mạc Ngân xuất hiện một vệt đỏ, nét ửng đỏ lan tràn tới tận mang tai. Điều này làm cho máu trong người Tiêu Viêm như sôi sục. Nếu như hắn không phải luyện hóa dị hỏa nhất định sẽ đè nàng ra mà tiến hành giao hoan. Đôi môi hắn nhẹ nhàng hôn lên môi của Mạc Ngân. Trong thời gian ngắn hai người tiến hành dây dưa. Sau khi hai người tách ra, một chút nước dính trên miệng hai người trông vô cùng dâm mỹ.

“Ha ha, Mạc Ngân chúng ta đi thôi.” Trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười tự tin, Tiêu Viêm nhìn địa hình xung quanh, nơi này là dãy núi duy nhất bên bờ sa mạc, có thể đem sa mạc ngăn cản dưới chân núi. Nghĩ đến hình thể cùng với diện tích của dãy núi, tuyệt đối không quá nhỏ.

Trong dãy núi, ngẫu nhiên vang lên một tiếng sói tru hổ ngâm, chúng nó tựa hồ giống con người, biểu thị công khai địa bàn nơi đây đã có chủ.

Bàn tay chăm chú nâng Thanh liên tọa, mũi chân nặng nề điểm nhẹ một bước, một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Tiêu Viêm chợt cất cao, mạnh mẽ dừng ở ngọn cây đại thụ bên cạnh. Thân thể nương theo nhánh cây có chút đong đưa, ánh mắt quét qua núi rừng. Sau đó điểm nhẹ thân cây, thân hình tựa như một con đại bàng bay nhanh qua rừng rậm, lao nhanh về dãy núi phía trên. Thân mình Mạc Ngân nhẹ nhàng đuổi theo. Thực lực của nàng hiện giờ cao hơn Tiêu Viêm đến một giai nên nàng rất thỏa mái đuổi theo hắn.

Hóa thành một bóng đen, quò xét dãy núi mấy lần, Tiêu Viêm rốt cuộc tìm được địa phương thích hợp. Đây là một sơn động do thiên nhiên hình thành, vị trí sơn động vừa vặn ở chính giữa vách núi, nhìn xung quanh cơ hồ không có bất luận nơi nào có thể đặt chân, cho nên muốn leo xuống vào sơn động, rõ ràng là không có khả năng. Bất quá điều này chỉ đúng với người bình thường, nhưng với người có Tử vân dực như Tiêu Viêm mà nói, đây lại là chuyện rất dễ dàng.

Tiêu Viêm trực tiếp nắm lấy eo Mạc Ngân bay lên không trung. Đứng ở đỉnh vách núi, Tiêu Viêm nhìn xuống phía dưới, bên dưới vách núi sâu không thấy đáy, được mây mù che lấp. Địa phương mà trên không chạm trời, dưới không chạm đất đúng là chỗ lý tưởng nhất để tu luyện.

Hài lòng gật gật đầu, Tiêu Viêm không có chút do dự trực tiếp ôm Mạc Ngân hướng vách núi nhảy xuống, nghe bên tai vang lên địa tiếng gió kịch liệt, sau lưng khẽ run. Tử vân cánh vỗ ra, có chút chấn động, cấp tốc làm thân hình đang gia tốc rơi xuống chậm rãi giảm bớt. Sau một lát, thân thể Tiêu Viêm đã vững vàng trôi nổi ở ngoài sơn động. Ánh mắt cẩn thận từng li từng tí đảo qua bên trong sơn động, sau khi không phát hiện thấy ma thú mới nâng Thanh liên tọa, lặng lẽ bay vút vào.

Hai người tiến vào sơn động, diện tích bên trong mặc dù cũng không lớn, bất quá cũng đủ để hai người sử dụng. Đem Thanh liên tọa đặt ở trên một khối cự thạch, Tiêu Viêm từ trong nạp giới lấy ra vài miếng nguyệt quang thạch khảm nạm phía trên thạch bích, nhất thời, sơn động thoáng có chút tối tăm đã trở nên khá sáng sủa.

Nhờ vào ánh sáng, Mạc Ngân bắt đầu cực kỳ cẩn thận nhìn khắp sơn động, bất luận địa phương nhỏ nào, đều sẻ được nàng quét qua mấy lần...

Nàng mở miệng nói: “Phu quân, nơi này không có gì cả! Nó hoàn toàn là một động không! Ta thấy được phân và nước tiểu của một số ma thú? Có lẽ chúng đã từng ở qua nơi này. Ngươi chờ ta sẽ đi quét dọn!”

Trên khuôn mặt Tiêu Viêm xuất hiện một nụ cười bình thản nói: “Tốt!”

Tiêu Viêm buộc phải thận trọng, vì lần thôn phệ dị hỏa này, nguy hiểm so với lần thôn phệ âm dương hỏa lớn hơn rất nhiều. Ở thời điểm này, chỉ cần có một chút quấy nhiễu không chỉ khiến cho hắn thất bại trong gang tấc, hơn nữa có lẽ còn có thể khiến cho hắn trong nháy mắt bị dị hỏa cắn trả thành một đống tro tàn...

Sơn đông không lớn nhưng cũng làm hai người mất hơn một giờ mới hoàn toàn nhìn hết. Trong khi Mạc Ngân đem phân và nước tiểu quét sạch ra sơn động, Tiêu Viêm từ trong sơn động tìm kiếm một số tảng đá, đem miệng sơn động che kín kẻ chặt chẽ, chỉ để lại chút ít khe hở để không khí thẩm thấu mà vào.

Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn về phía Mạc Ngân nhắc nhở: “Mạc Ngân, hiện giờ ta sẽ bắt đầu luyện hóa dị hỏa! Nàng hộ pháp giúp ta!”

“Ừm!” Trên khuôn mặt Mạc Ngân xuất hiện một nụ cười thân thiện. Nàng ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.

“Hài…” Tiêu Viêm lúc này mới thở dài một hơi. Hắn không hiểu sao có lẽ bởi vì Mạc Ngân quá nhu thuận khiến cho hắn có cảm giác khó chịu trong lòng. Đây là điều hắn không hiểu nổi. Tiêu Viêm đi vào trung tâm sơn động, ngồi xếp bằng ngồi ở cự thạch trước mặt, trong đôi mắt đen hiện lên vẻ nóng cháy như ngọn lửa, chăm chú địa giương mắt nhìn Thanh liên tọa trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.