Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 151: Chương 151: Thử nghiệm đan dược loại mới




Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, hàng vạn ánh sao đang lấp lánh trên bầu trời. Ở bên suối đang diễn ra một cách xuân sắc. Một nữ nhân xinh đẹp đang hoàn toàn lõa thể, nàng có sống mũi cai, làn da trắng hồng, đôi mắt ướt át đầy mê hoặc. Hơi thở của nữ nhân xinh đẹp thở ra đứt quãng, từ miệng của nàng phát ra những âm thanh rên rỉ vô cùng dâm dục. Nàng đang ngồi trên thân thể của một thiếu niên mà cặp mông của nàng ra sức liên tục hẩy lên hẩy xuống.

Thiếu niên cả người ướt đẫm. Hai cánh tay của thiếu nữ chống lên ngực của hắn. Hai tay của hắn thì bám lấy chiếc eo thon của nàng. Trận chiến này không biết đã kéo dài trong vòng bao lâu rồi. Chỉ biết rằng toàn thân của hai người ướt đẫm mồ hôi.

Bất chợt nữ nhân xinh đẹp rên rỉ một tiếng cao vút, cả người giống như bị động kinh liên tục co giật. Trên làn da trắng hồng của nàng trở nên ửng đỏ. Nữ nhân xinh đẹp gục lên ngực của thiếu niên thở ra hồng hộc. Thiếu niên bám lấy eo của nàng hơi nhấc mông của nàng lên sau đó điên cuồng hẩy mông của mình khiến cho cây côn thịt của hắn nhanh chóng ra vào nơi tư mật của nữ nhân xinh đẹp. Sau một lúc thì cả người hắn cũng run lên bần bật. Hắn hai tay ôm lấy cặp mông của nàng ấn manh xuống phía dưới để nơi tư mật của nữ nhân xinh đẹp hoàn toàn khít với cây côn thịt của hắn.

Thiếu niên gầm nhẹ một tiếng sau đó phóng xuất toàn bộ tinh hoa của mình vào người nữ nhân xinh đẹp. Nữ nhân xinh đẹp cảm nhận được tinh hoa của hắn bắn vào trong người mình thì nàng khe khẽ rên lên. Đầu nàng lúc này gục lên ngực của thiếu niên. Bàn tay khe khẽ xoa trên lớp da cổ đồng của hắn.

Thiếu niên thở phù một hơi, hắn vòng tay qua ôm chọn nữ nhân xinh đẹp này vào trong lòng. Hắn cả đời trước là một xử nam đời này không ngờ lại có được một vưu vật như vậy trở thành nữ nhân. Hắn vuốt ve lưng của nữ nhân xinh đẹp, từ bàn tay truyền về cho thiếu niên một chút cảm giác khoan khoái.

Hai má của nữ nhân xinh đẹp trở nên ưng hổng, nàng phả hơi nóng vào mặt của hắn, con mắt của nàng chứa đầy nước nhìn về phía hắn giống như yêu tinh muốn câu dẫn nam nhân vậy. Đôi môi anh đào của nàng khẽ hôn lên miệng của hắn. Nàng dùng bàn tay sờ lên mặt của hắn hỏi: “Tiêu Viêm, ngươi có yêu ta không!?”

Nghe được những lời này thiếu ngân hơi ngẩn người. Nữ nhân xinh đẹp khe khẽ thở dài lại hỏi tiếp: “Hài… Vậy ngươi có thích ta hay không!?”

“Ách” Thiếu niên vừa trải qua một trận mây mưa, hắn cảm giác cực độ thỏa mãn nhưng hắn biết ngày sau còn dài, mặc dù bây giờ thỏa mãn hắn chỉ muốn ngủ một chút mà thôi. Hắn biết chắc là sau ngày hôm nay hắn sẽ nghiện cái cảm giác này. Chính xác là hắn yêu cái cảm giác cùng với nữ nhân xinh đẹp, vưu vật, hồ ly tinh này tiến hành ân ái.

Tiêu Viêm suy ngẫm một chút, hắn không biết cảm giác này nữa. Hắn nhẹ nhàng gật đầu đáp lại nữ nhân kia: “Ân!”

Nữ nhân thấy vậy cười khanh khách sau đó nhẹ nhàng tiến về phía tai của hắn cắn nhẹ một cái. Hơi thở nóng bóng của nàng thở vào tai của hắn. Cả người của Tiêu Viêm run lên bần bật. Hắn ngừng lại một hơi sau đó nói: “Tiểu yêu tinh này, không sớm có ngày ta bị ngươi hút khô mà chết!”

Nữ nhân xinh đẹp thấy vậy hơi ngẩn người, sau đó nàng đưa bàn tay lên vuốt ve ma của hắn. Nàng mỉm cười nói: “Tiêu Viêm, ta bây giờ lại bắt đầu có cảm giác yêu thích ngươi rồi! Ừm, ngươi cũng không quá xấu. Ta tin có một ngày ngươi sẽ yêu ta…”

Nói xong nàng lổm ngổm bỏ dậy, thân thể của nàng có chút suy yếu thoát lực. Cây côn thịt của Tiêu Viêm lúc này rút hẳn ra ngoài, nó trở nên mềm oạt và dính thứ nhớp nháp keo keo. Khi nữ nhân xinh đẹp rời khỏi tư thế giao hoan thì Tiêu Viêm nhìn thấy được nơi tư mật của nàng trở nên đỏ ửng có chút sưng tấy. Hắn đưa tay lên sờ lồ mũi của mình xẩu hổ nói: “Mạc Ngân! Xin lỗi, vừa rồi ta làm hơi quá!”

Mạc Ngân lúc này đã đứng dậy, thân hình của nàng hơi chút lảo đảo. Từ nơi tư mật của nàng một số đám dịch keo màu trắng từ cái lỗ nhỏ do hang động nàng co bóp mà bị ép ra ngoài. Thứ chất lỏng này dây dớt kéo dài từ đùi của nàng, một số trực tiếp nhỏ lên phần hạ thể Tiêu Viêm. Tiêu Viêm thấy mình hoàn toàn trần truồng cùng với nữ nhân xinh đẹp trần truồng thì mình có vài phần xấu hổ cũng bò dậy.

Mạc Ngân có chút lảo đảo sau đó oán trách nhìn về phía hắn nói: “Hừ… ngươi…” Thấy được vẻ mặt của Tiêu Viêm, Mạc Ngân có chút tức giận. Sau đó nàng thở ra một hơi cố gắng dấu đi sự xẩu hổ, hai má của nàng ửng đỏ như ứ máu hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không biết làm cho nơi đó của ta trở nên ẩm ướt mới đút vào hay sao? Ngươi không biết trực tiếp đút vào như thế đau lắm à!?”

Tiêu Viêm xấu hổ, hắn nhún nhún vai cười để cố gắng chối bỏ tội lỗi: “Xin lỗi! Lúc đó ta cũng không chịu được! Lần sau ta sẽ làm thật nhẹ nhàng cùng với bước dạo đầu thật lâu được không!?”

Vẻ mặt Mạc Ngân tức giận nhìn về phía hắn nói: “Còn lần sau nữa sao!?” Tiêu Viêm xoay mặt đi, hắn đưa ngón tay lên sờ sờ lỗ mũi của mình. Mạc Ngân cũng không để ý đến hắn cầm lấy bộ y phục của mình sau đó tiến ra bờ suối.

Tiêu Viêm thầm nghĩ trong lòng: “Hiển nhiên là có lần sau rồi!”

Âm thanh Dược Lão vang lên bên tại của Tiêu Viêm nói: “Thể nào, tiểu Viêm tử rất thoải mái đi!”

“Ách” Tiêu Viêm hơi ngẩn ra sau đó hỏi: “Sư phụ người theo dõi ta!”

Nghe được lời nói này của Tiêu Viêm, âm thanh của Dược Lão phát ra tức giận: “Tiểu tử, ta không có việc gì làm giống ngươi hay sao? Hừ, hừ… Lần này không có vi sư giúp không biết bao giờ hai người các ngươi mới làm được. Dù sao cũng làm một lần rồi, ngày sau ngươi sẽ phải cùng tiểu nữ oa này làm nhiều hơn. Hai người các ngươi song tu nhiều lần thì đấu khí mới tăng lên được…”

Tiêu Viêm cười trừ, hắn dùng bàn tay sờ sờ mũi, khuôn mặt tỏ ra xấu hổ, Dược Lão khinh bỉ nói với hắn: “Thanh cao cái gì mà thanh cao, ngươi đè nữ nhân người ta ra làm đến bảy tảm lần vậy mà vẫn còn thanh cao. Tiểu tử tốt nhất đừng giả bộ với vi sư. Ngươi kiểm tra đan điền mình một chút!”

Tiêu Viêm thấy vậy kiểm tra đan điền của mình thì thấy đan điền của mình đấu khí giảm đi khá nhiều. Hắn kinh ngạc hỏi Dược Lão: “Sư phụ đan điền của ta thế nào đấu khí lại giảm một thành!”

Dược Lão thấy vậy nói: “Không tệ đúng là giảm đi một thành! Thế nào ngươi không cảm thấy được gì khác sao!?”

Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, hắn tò mò quan sát một chút đan điền sau đó nói: “Sư phụ hình như đấu khí của ta trở nên tinh khiết hơn!”

Dược Lão cười nói: “Không sai là trở nên tinh khiết hơn. Vói đấu khí trở nên tinh khiết hơn mặc dù thời gian tu luyện sẽ dài hơn một chút nhưng sau này tuyệt đối ích lợi sẽ không nhỏ. Đấu khí tinh khiết hơn sẽ giúp ngươi đột phá dễ dàng hơn. Hơn nữa đánh trụ cột tốt hơn cho ngày sau. Bây giờ biết được chỗ tốt khi ngươi làm thịt nữ nhân kia đi!”

Bất chợt một âm thanh vang lên đánh thức Tiêu Viêm: “Ngươi còn làm gì ở đó! Còn không định mặc quần áo vào!” Tiêu Viêm nghe được âm thanh này thì ngẩn ra, hắn phát hiện được lúc này Mạc Ngân đã xuống suối tắm. Nàng đang tẩy sạch những thứ chất bẩn trên cơ thể của mình.

Tiêu Viêm cũng không có quá ngu ngốc. Lúc này, hắn lại tiếp tục bị Dược Lão đầu độc. Tiêu Viêm cắn răng một cái lấy dũng khí. Hai chân bật mạnh, thân hình của hắn rơi vào trong suối.

Ùm!

Thấy vậy nữ nhân xinh đẹp Mạc Ngân cũng không có hét lớn mà là tức giận mắng: “Khôn kiếp, đám nước này không ngờ đã bị ngươi làm bẩn rồi!” Nàng nhìn về phía chỗ hắn nhảy xuống. Lúc này, Tiêu Viêm thòi đầu lên phun ra một ngụm nước. Hắn hướng về phía Mạc Ngân bơi đi. Mạc Ngân không để ý đến hắn mà xoay người muốn bơi ra chỗ khác. Dù sao thân thể của nàng cũng bị hắn nhìn hết rồi. Cái gì bị hắn không nên sờ thì hắn đều đã sờ cả. Nàng không giống như mấy nữ nhân khác sau đó lại xấu hổ che che đậy đậy.

Bất chợt một cánh tay túm lấy được chân của nàng. Mạc Ngân hét lên một tiếng, bất chi bất giác cánh tay này kéo mạnh nàng xuống khiến cho nàng sặc nước. Sau đó cánh tay này lại trực tiếp ôm trầm lấy nàng. Hai người ngã nhoài trong nước.

Hai người đồng thời ngoi đầu lên nhưng Mạc Ngân vẫn bị Tiêu Viêm ôm trong ngực. Nàng liên tục quơ tay đánh hắn: “Khốn kiếp, khốn kiếp… ta để ngươi trêu trọc ta, ta để ngươi kéo chân ta…” cú đánh vào ngực của hắn hoàn toàn yếu ớt không mang chút lực nào. Nàng giống như đang đánh yêu trượng phu của nàng.

Tiêu Viêm đưa tay túm lấy tay của nàng. Nhất thời hai người rơi vào khoảng không tĩnh lăng. Hắn đưa lên sờ vào mặt của nàng sau đó nói: “Để cho ta được chịu trách nhiệm với nàng được không!?”

Hai má của Mạc Ngân ửng đỏ, nàng khe khẽ cúi đầu, đầu của nàng hơi gật, giọng nói của nàng giống như muỗi kêu: “Ưm…” Thấy vậy Tiêu Viêm nâng lên cằm của nữ nhân xinh đẹp. Sau đó hắn mạnh mẽ hôn lên đôi môi của nàng.

Ở một nơi khác…

Một túp lều bằng vải được bố trí theo phong cách cổ điển. Từ chiếu lều phát ra âm thanh rên rỉ của nữ nhân cùng với tiếng thở dốc của nam nhân. Sau đó tiếng nữ rên lên cao vút, cùng với đó là âm thanh khóc Ô, ô… Sau vài phút lại là tiếng thở dốc cực gấp của nam nhân cùng với tiếng gì đó giống như một cái tát rất mạnh phát ra. Nhưng âm thanh dồn dập hơn nhiều: “Ba, ba, ba…” Chỉ một phút sau đó là tiếng gầm lên của nam nhân sau đó trong lều chỉ còn tiếng khóc thút thít nỉ non của nữ nhân.

Bốn con ma thú với hình thể khổng lồ nằm trung quanh cách cái lều vài trượng. Chúng cụp tai lại không muốn nghe thấy mấy âm thanh như thế này.

Trong lều tràn ngập ra một mùi ngai ngái cùng với mồ hôi kem theo đó là một hương thơm nhè nhẹ.

Một thiếu niên tuấn mỹ với mái tóc màu bạch kim đang đè một thiếu nữ xinh đẹp ở phía dưới. Hai mắt của thiếu nữ đẫm lệ, hai má của nàng đỏ bừng. Thiếu niên hôn lên mắt của nàng cùng với đôi môi của nàng. Thiếu niên cười khổ nói: “Tiên Nhi, lúc nào nàng cũng dễ khóc như vậy a!? Giống như ta đang cưỡng hiếp lão bà của mình vậy!”

Hai má của thiếu nữ đỏ bừng vì xấu hổ, nàng sờ sờ lên ngực săn chắc của hắn nói: “Phu quân, xin lỗi! Ta cũng không biết sao nữa!? Chỉ là cứ mỗi lần đạt đến đỉnh điểm là nước mắt của ta không nhịn được lại trào ra! Phu quân, ngươi sẽ không ghét ta chứ!?”

Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía thiếu nữ, trong ánh mắt của hắn tràn đầy yêu thương nói: “Ta yêu nàng còn không kịp làm sao mà chán ghét ngươi cho được!”

Thiếu nữ cười khanh khách nhìn về phía hắn đắm đuối nói: “Phu quân, ta cũng vậy!”

Thiếu niên thở ra một hơi, hắn từ từ rút ra cây đải bổng của mình. Lúc này, làn da của thiếu nữ đã đỏ hồng đặc biệt là nơi tư mật của nàng giống như mặt trời vậy đỏ ửng. Thiếu niên rút ra cây đại bổng, hai cánh hoa của nàng từ từ khép lại. Từ chiếc động khẩu nhỏ chất dịch màu trắng chảy ra. Thiếu nữ đưa tay sờ vào nơi tư mật của mình lên tiếng nói: “Phu quân, ngươi hôm nay phun hơi nhiều vào người ta a! Lại mất công ta phải tắm rửa sạch sẽ…”

Cây đại bổng của hắn hiện giờ vẫn còn to tướng vả đỏ bừng. Thiếu nữ cố gắng bỏ dậy nói: “Phu quân, để nó cho ta!” Nàng bò trước chiếc giường. Trên giường toàn bộ là dịch do hắn cùng với nàng ân ái mà tiết ra. Thiếu nữ cũng không có xấu hổ chút nào trực tiếp há đôi môi anh đào ra ngậm thẳng lấy cây đại bổng của hắn.

Thiếu niên rên lên: “Ư…”

Sau hơn nửa ngày, trăng đã lên cao chót vót, thời gian lúc này đã khuya. Trong căn lều hoàn toàn được dọn dẹp sạch sẽ cũng không còn mùi hôi cùng với sự nhớp nháp bẩn thỉu nữa. Một thiếu nữ hoàn toàn lõa thể được một cái khăn mỏng đắp lên ngang người. Nàng dùng một chân gác thẳng lên éo của thiếu niên.

Thiếu niên thấy vậy cười khổ, hắn chớp chớp đôi mắt nhìn về phía mặt của nàng. Hắn thực sự yêu nàng. hắn cũng không biết tả bằng lời thế nào, có lẽ là mặt tinh thần hắn yêu nàng, có lẽ về mặt nhục dục hắn cần nàng. Nàng cùng với Nhã Phi là hai người hắn tuyệt đối sống không thể thiếu. Hắn cảm giác bây giờ mình quá yếu, thực sự quá yêu. Hắn nhất định phải trở nên mạnh hơn để bảo vệ những gì hắn yêu thương nhất.

Hắn ngồi dậy, hắn khoanh chân lại bắt đầu kết ấn tu luyện. Tinh thần của hắn trực tiếp nối vào trong mảnh đất màu xanh của thiên hà không gian. Khi tiến vào mảnh đất màu xanh hắn có chút kinh ngạc.

Hớn bước về phía trước nhìn về phía dưới đất, hắn thấy được phía dưới đó có một đám hạt rất nhỏ đang nảy mầm. Khóe miệng của thiếu niên hơi mỉm cười, hắn nói: “Hóa hình thảo hạt giống không ngờ lại có thể này mầm. Hóa hình thảo thời gian trưởng thành cũng không quá dài. Nó trưởng thành từ ba đến bốn nghìn năm. Hơn nữa hóa hình thảo khả năng thích ứng kém, nó là báu vật đối với ma thú lục giai. So sánh thì nó cùng với ma thú chẳng khác gì dị hỏa cùng với luyện dược sư cả!”

“Tại thái dương kỳ tốc độ của một cây dược liệu kéo dài một ngày tương đương với một năm, tại thủy tinh kỳ là một ngày tương đương với mười năm, tại kim tinh kỳ thì một ngày tương đương với hai mươi năm. Hiện giờ ta là kim tinh hậu kỳ còn kém một bước là hậu kỳ đại viên mãn. Nếu như ta tiến vào địa cầu kỳ như vậy một ngày có lẽ sẽ là ba mươi năm như vậy thì thời gian một cây hỏa hình thảo thành thục mà nói chỉ tốn khoảng 133 ngày đổi lại. Có hóa hình thảo thì không sợ không thu phục được ma thú lục giai.”

“Bất quá khi ta tiến vào địa cầu kỳ mở ra tín ngưỡng khải giáp, thực lực sẽ tăng đến đấu linh. Có lẽ sau này sẽ tăng lên khá nhanh như vây sau này sợ rằng dù thu phục lục giai ma thú hữu ích cũng không lớn. Muốn có ích thì là thất giai, bát giai có khi là cửu giai…”

Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc, hắn thở ra một hơi nói: “Không suy nghĩ những thứ này. Ta vẫn luyện chế ra đan dược dành cho tử tinh dực sư vương thôi! Dù sao tử tinh dực sư vương không nhắc đến với ta về vụ hóa hình thảo nhưng trong lòng của nó hiển nhiên vẫn có khó chịu!”

Tiêu Sơn nhìn về phía đống tài liệu đang sinh trưởng trên đất, hắn lầm bầm nói: “Theo dược tính thì khi chế tạo tẩy kinh phạt tủy đan cũng không có xung khắc với dược tính của hóa hình thảo!” Tiêu Sơn đã tự tay cắn nhẹ vào thân cây hóa hình thảo một chút để thử dược tính. Hắn lẩm bẩm tự nói: “Tính ra tử tinh dực sư vương vốn là ăn thịt quá nhiều trong cơ thể rất dễ lắng đọng tạp chất như vậy ta luyện chế cho nó một quả tẩy kinh phạt tủy dược hiệu gấp sáu lần bình thường. Kế tới là hóa hình thảo, ta dùng thiên hà nguyên lực cùng với thái dương chân hỏa để ôn hòa dược lực cùng với tẩy đi tạp chất trong đó là được.”

Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành luyện dược. Đã khá lâu hắn chưa có luyện dược. Nhưng bởi vì hàng ngày tiến hành nấu ăn thế nên khả năng khống chế hỏa của hắn cực kỳ cao siêu. Chỉ sau một thời gian một quả đan dược to bằng nắm đấm được ra lò. Tiêu Sơn nhìn viên đan dược này thì tặc lưỡi nói: “Cái này đúng chỉ dùng được cho ma thú mà thôi!”

Đầu hắn lắc lắc, hắn để viên đan dược sang một bên. Sau đó hắn ngồi dậy tiến về phía cây dược liệu hóa hình thảo kia. Bàn tay nhổ lên hóa hình thảo, hắn nắm cây dược thảo trong tay của mình lầm bầm những câu nói vô cùng khó hiểu: “Đại miêu a, đại miêu, ai bảo ngươi thắng con rắn đó làm chi. Nếu như ngươi không thắng nó thì một thời gian ta cũng sẽ cho các ngươi hóa hình đan do tự tay ta chế tạo. Ai biểu ngươi thắng nó. Đúng là ý trời a!” Tiêu Sơn hít một hơi lại thầm cảm thán lắc đầu: “Ý trời để cho ngươi là người thử đan dược do ta mới nghiên cứu đầu tiên. Đây chính là vinh dự của ngươi a!”

Nói xong hắn đem them mấy cây cỏ khác đem về. Có hơn chục loại cỏ tất cả. Tiêu Sơn toàn bộ ném vào trong bình. Sau đó đám dược liệu bị ngọn lửa tiến hành chia cắt nơi. Chúng được phân ra làm ba khu vực. Đám thú nhất có năm cây dược liệu, đám thứ hai có bảy cây dược liệu còn đám còn lại là một cây duy nhất hóa hình thảo.

Đám được liệu thứ nhất nhanh chóng bị đốt cháy tiến hành loại bỏ tạp chất. Nó biến thành một đám chất lỏng màu trắng.

Đám chất lỏng thứ hai biến thành một đám chất lỏng bị đốt cháy tiến hành loại bỏ tạp chất. Chúng biến thành đám chất lỏng màu xanh.

Đoàn chất lỏng thứ ba do hóa hình thảo đốt cháy, nó tạo ra một màu nâu xám. Tiêu Sơn tiến hành đối với nó loại bỏ tạp chất. Thời gian dùng cho hóa hình thảo là nâu nhất. Sau một thời gian nó biến thành một đám chất lỏng màu nâu trong suốt trông vô cùng đẹp mặt.

Cả người của Tiêu Sơn toát ra mồ hôi nhễ nhại. Đám chất lỏng màu nâu trong suốt đi tới giữa lò bắt đầu xoay tròn, xoay tròn. Nó nhanh chóng biến thành môt đám nước xoáy. Hai dòng chất lỏng trong suốt và màu xanh tiến về phía vòng xoáy. Vòng xoáy bắt đầu cuốn hút lấy đám chất lỏng. Đám chất lỏng này bắt đầu quận vào nhau, chúng có vẻ bài xích bắt đầu phát ra âm thanh: “Tư, tư…”

Sau hơn nửa ngày Tiêu Sơn mới cho chúng áp xúc thành công. Cuối cùng nó hóa thành một viên đan dược màu vàng. Viên đan dược này nhìn giống như viên tròn được làm bằng vàng dòng vậy. Trên đó còn có một lớp gợn sóng kim quang nhìn vô cùng bắt mắt. Tiêu Sơn quát nhẹ: “Ra lò!”

Ngay lập tức lò mở ra, viên đan dược bắn ra rơi vào tay của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên viên đan dược sau đó bỏ vào miệng của mình nhấm nháp một chút. Hắn hô lên: “Thật sự may mắn, may mà thành công hơn nữa cũng không có độc. Không biết có được không nữa! Đại miêu, cái này chỉ trách ai bảo ngươi muốn vỗ mặt của chủ nhân đây…” Tiêu Sơn cực kỳ vô sỉ khi nói ra điều này.

Thân hình hắn lóe lên biến mất măng theo hai viên đan dược. Hắn bỏ hai viên đan dược vào trữ vật giới chỉ. Trời lúc này đã bắt đầu sáng. Ánh mặt trời không biết lúc nào đã chiếu lên chiếc lều. Không biết có phải hay không là hắn thành công chế tạo đan dược. Dù sao đây là một lần đánh bừa, hắn dựa theo nguyên tắc dược tính mà tiến hành tạo đan ai ngờ chó ngáp phải ruồi thành công. Chỉ là không biết dược liệu có được hay không mà thôi. Tinh thần của hắn hiện tại cực kỳ hưng phấn.

Ánh sáng chiếu xuyên qua làm cho thân thể lõa lồ của thiếu nữ hiện ra trước mắt của hắn. Nàng uốn éo thân mình tạo ra vẻ lười nhác. Thú tính của thiếu niên điên cuồng trỗi dậy. Hắn trực tiếp nhảy đè lên thiếu nữ. Thiếu nữ giật mình tỉnh dậy nhìn về phía hắn. Lúc này mới phát hiện hắn đang đè lên mình thì nàng tức giận khó chịu nói: “Phu quân, ngươi làm cái gì vậy!?”

Nhưng không có kịp để cho nàng trả lời bàn tay vô sỉ kia trực tiếp chộp lên ngực của nàng. Bàn tay khác thì vén cái chăn lên sờ vào nơi tư mật nhất của nàng. Thiếu nữ tức giận mắng: “Khốn kiếp mới sáng sớm mà đã…”

Một lúc sau, trong lều bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở phì phò của nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.