Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 360: Chương 360: Tiêu gia đặp đại họa




Tiêu Chiến mang theo một tâm sự nặng nề trở về căn phòng của mình. Khuôn mặt của hắn trở thành ảm đạm vô quang. Hắn cũng đâu muốn giữ hai thứ này làm gì. Hai cái thứ này chẳng qua chỉ là hai thứ bình thường đối với hắn mà thôi. Hai thứ tượng trương cho thân phận tộc trưởng. Mặc dù trên ý nghĩa mà nói, nó quả thực vô cùng quan trọng. Tuy nhiên Tiêu Chiến quá hiểu rõ giữ một thứ không an toàn bên cạnh mình không phải là một hành động không ngoan.

Một âm thanh không ngờ từ bên ngoài truyền thẳng vào Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, lần này ngươi làm tốt lắm.”

Nghe được âm thanh khàn khàn truyền vào trong tai mình thì Tiêu Chiên cưởi khổ. Hắn cúi đầu mở giọng nói vào trong không khí: “Tiền bối, ngươi có việc gì cứ nói thẳng. Ta sẽ tận lực làm được, chỉ hy vọng ngươi giữ lời hứa bảo trụ Tiêu gia chúng ta không gặp bất cứ chuyện gì!”

Lời nói Tiêu Chiến cũng không lớn không nhỏ nhưng Tiêu Chiến biết chắc rằng người kia chắc chắn nghe được âm thanh của mình. Âm thanh khàn khàn đáp lại Tiêu Chiến: “Yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ bảo hộ Tiêu gia các ngươi.”

Tiêu Chiên ảm đạm cúi đầu, hắn chán nản nói: “Hy vọng như tiền bối nói!” Đứng trước một thế lực quá lớn thì Tiêu Chiến chẳng qua là cúi đầu không có nói bất cứ điều gì. Hắn có sức mạnh phản kháng sao? Người ta vốn là dao thớt mà hắn là thịt, cá. Hắn cùng với gia tộc của hắn không có bất cứ phản kháng nào. Chỉ có thuận theo mà thôi.

Âm thanh kia khàn khàn đáp lại, những lời này rơi vào trong tai của Tiêu Chiến: “Tộc trưởng Tiêu Chiến, ngươi yên tâm đi. Dù sao Cổ tộc cùng với Tiêu tộc vốn là có tình hữu nghị lâu năm. Chúng ta tuyệt đối sẽ bảo vệ an toàn cho tất cả các ngươi. Chúng ta chắc chắn không để bất cứ ai khác đụng tới Tiêu gia các ngươi.”

Hiện giờ Tiêu gia rơi vào tình huống cực kỳ không xong. Tiêu Sơn không biết rằng cái hành động năm xưa của hắn đã khiến cho gia tộc mình rơi vào thảm cảnh. Từ trước đến nay, người vốn là lòng tham vô đáy. Nếu như đủ lợi ích đánh động thì ngay cả phụ tử, phu thê, thân nhân cũng có thể phản bội thành thù nói gì đến việc người ta là bằng hữu.

Chính cái suy nghĩ ấu trĩ và ngờ nghệch của Tiêu Sơn khi tin tưởng vào lời thề của Huân Nhi đem bí mật luyện dược tề giao vào trong tay của Cổ tộc đã khiến cho Cổ tộc thèm thuồng Tiêu gia, nói đúng hơn là Tiêu Sơn. Nếu không phải cố kị mặt mũi và sợ đánh động các viễn cổ chủng tộc khác nhìn về phía mình thì Tiêu Sơn đã bị Cổ tộc mạt sát lâu rồi, làm sao hắn sống được tới ngày này.

Hắn bất quá chỉ là một con cờ trong tay vị tộc trưởng Cổ tộc kia mà thôi. Trong mắt vị tộc trưởng cao cao tại thượng kia thì Tiêu Sơn bất quá chỉ là một thằng hề nhảy nhót trong mắt hắn. Hắn tùy tiện phất tay là có thể đem con cờ này loại bỏ. Nếu không phải chờ thời cơ và để cho Tiêu Sơn phát huy ra tác dụng lớn nhất, Tiêu Sơn chắc chắn đã bị giết chết lâu lắm rồi.

Người chính là tham lam như vậy, tộc trưởng Cổ Nguyên của Cổ tộc cũng là tham lam như thế. Hắn đã chờ thời cơ này lâu lắm rồi. Hiện giờ cũng là lúc mà hắn thực hiện tham vọng của mình. Ai không muốn chiếm thứ tốt về cho mình, về cho gia tộc mình. Cổ Nguyên cũng như thế cho dù hiện giờ thực lực của hắn coi như là đứng đỉnh của đại lục đấu khí này hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn cùng với Hồn Thiên Đế chính là người cầm cờ trong trò chơi này. Mặc dù hai bên là người cầm cờ nhưng so với năng lực thì Cổ Nguyên tự nhận mình so hơn xa Hồn Thiên Đế. Hồn Thiên Đế làm người vốn âm trầm tính toán chi ly đồng thời làm việc bí mật. Cổ Nguyên thì làm người vốn là kiêu hùng cho dù là nữ nhi hắn cũng không ngại hy sinh để cả gia tộc mình trở nên lớn mạnh, hắn cũng không tiếc.

Năm xưa, Tiêu Sơn đem luyện dược tề đưa cho Cổ Huân Nhi chính là hành động ngu ngốc nhất mà cuộc đời hắn từng làm. Hắn chưa từng bao giờ nghĩ rằng chính hành động này đã dẫn đến hậu quả ngày hôm nay. Hiện giờ Cổ tộc tìm đến Tiêu gia đâu chỉ đơn giản vì mấy viên ngọc đó thôi.

Tiêu Chiến thở dài, hắn lại nghe âm thanh khàn khàn kia nói đến: “Đám người Vân Lam tông sẽ trở lại vài lần nữa. Ngươi tiếp tục từ chối thẳng thừng lời họ. Cho đến khi họ rời đi thì thôi!”

Hai tay Tiêu Chiến chắp lại, đầu hắn gật xuống một cái, hắn lên tiếng nói: “Vâng, tiền bối, ta biết phải làm gì!”

Đám người Vân Lam tông có trở lại Tiêu gia vài lần. Đáng tiếc toàn bộ đều bị Tiêu Chiến thẳng thừng khước từ. Ba lần bốn lượt đều bị như vậy. Ngay cả ba vị trưởng lão đứng ra chèn ép đều bị Tiêu Chiến thẳng thừng từ chối. Đến lúc này quan hệ giữa Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đã náo thành cương cứng. Hiển nhiên ba vị trưởng lão còn tức giận mắng to hắn là đồ không biết điều muốn phế bỏ chức vị của Tiêu Chiến nhưng không lay động được ý định của Tiêu Chiến.

Nhiều người trong gia tộc Tiêu gia cũng có ý bất bình vì hành động này của Tiêu Chiến. Đứng trước những món đồ lớn như vậy của Vân Lam tông thì hiển nhiên ngay cả đám đệ tử của Tiêu gia đều bị đánh động. Toàn bộ đều xuất hiện con mắt lóe ra sự tham lam. Trong lòng họ giữ hai cái món đồ vô dụng chẳng bằng đổi lấy mấy cái thứ như thế này.

Đám người Vân Lăng nhìn về phía Tiêu Chiến khe khẽ thở dài ra một hơi. Lần này hắn cảm giác được mình thất bại. Hắn cứ tin tưởng chắc chắn một điều rằng Tiêu Chiến sẽ cầm hai thứ đó đổi lấy những thứ này. Phải biết được rằng hai thứ đó với Tiêu gia hoàn toàn chính là cục xương lớn, hoàn toàn vô dụng. Chúng có lẽ có bí mật gì lớn nhưng Tiêu gia chưa chắc đã có năng lực lấy mấy thứ này.

Vân Lăng cùng với Cát Diệp nhìn về phía nhau cười khổ. Bởi vì Tiêu gia hiện giờ sớm không như Tiêu gia ngày trước. Họ chỉ có thể ảm đạm trở về Vân Lam tông đem nhiệm vụ này nói cho lão tông chủ Vân Sơn để cho hắn định đoạt. Nếu có thể hãy thông qua quan hệ Vân Vận để cho Tiêu Sơn khuyên bảo Tiêu Chiến đem hai thứ đó ra đổi lấy là tốt rồi.

Vân Lăng chắp tay hành lễ đối với Tiêu Chiến: “Tộc trưởng Tiêu Chiến cùng với các vị trưởng lão, Vân Lăng xin cáo từ ở đây!” Cát Diệp cũng theo dạng hành lễ.

Tiêu Chiến khe khẽ thở dài, hắn đưa tay ra nói: “Lần này thật sự xin lỗi các vị. Tiêu Chiến hữu tâm nhưng vô lực. Hai thứ đó là gia truyền của Tiêu gia, chúng ta tuyệt đối sẽ không đem ra thứ đó. Lần này làm tạ lễ Tiêu Chiến đã chuẩn bị một số món quà nhỏ để các vị chuyển cáo lại cho lão tông chủ Vân Sơn. Tiêu Chiến thật xin lỗi lão tiền bối.”

Cát Diệp lắc đầu, hắn cười khổ nói: “Không có chuyện gì! Xưa nay chúng ta vốn là hai nhà mà như một. Hiện giờ tông chủ Vân Vận của chúng ta sắp kết hôn với Tiêu Sơn của các vị. Tộc trưởng Tiêu Chiến không cần nói ra những lời xa lạ như vậy. Hy vọng đến lúc thành hôn của tông chủ, ta có thể cùng tộc trưởng Tiêu Chiến và các vị trưởng lão ở đây uống một trận thống khoái!”

Tiêu Chiên mỉm cười gật đầu nói: “Nhất định rồi!” Mẫy lão già nhìn về phía nhau cũng đáp lại mấy lời của Cát Diệp.

“Các vị không tiễn!”

“Không tiễn!”

Đám đệ tử Vân Lam tông rối rít đưa đám hàng lên trên xe ngựa của mình. Ngay sau đó cả đám người cũng quay lại nhìn về phía Tiêu phủ một chút. Ngay sau đó cả đám người đều nhăn mày lại. Hiển nhiên họ đối với Tiêu gia cùng với Tiêu Chiến còn có rất nhiều thành kiến. Nếu không có sự tồn tại của Tiêu Sơn thì đám đệ tử Tiêu gia còn lâu mới lọt vào mắt của đám đệ tử Vân Lam tông ở đây.

Thấy được đoàn người Vân Lam tông đã đi xa, Tiêu Chiến khe khẽ thở dài một hơi. Trong lúc này không ngờ ba lão già trưởng lão Tiêu gia nhìn về phía hắn. Cả ba người đều không cho hắn một cái sắc mặt dễ nhìn. Mặt mũi của các ba đều trở thành cau có, cả ba phất tay một cái hừ lạnh. Bộ dạng quả thực khiến cho Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười khổ lắc lắc đầu.

Cả ba lão già đều tiến vào trong phủ cũng không để ý đến hắn. Tiêu Chiến cảm giác được lòng của mình trở nên nặng nề. Hắn ngước nhìn về phía bầu trời đầy mây đen. Hôm nay trời nhiều mây, có lẽ buổi tối sẽ có trời mưa.

Trời bắt đầu trở về tối, bầu trời mập mù đầy mây lên toàn thành Tiêu gia bị phủ trong đêm tối. Từng cơn gió thổi qua khiến cho không khí trở nên lạnh hơn. Một đám đèn được đốt lên thắp ở mọi nhà khiến cho thành Ô Thản trở nên ấm áp hơn. Tuy nhiên trời cũng bắt đầu trở về đêm, từng ánh đèn dần dần tắt dần.

Tiêu Chiến khe khẽ thở dài một hơi, hắn ở trong thư phòng với một đám sách thu chi của Tiêu gia. Hiện giờ Tiêu gia đã phát triển vô cùng lớn mạnh khiến cho Tiêu Chiến đầu tắt mặt tối. Hắn cảm giác được hôm này lòng không yên. Hắn không biết được có chuyện gì sắp xảy ra hay không nhưng hắn không ngủ được.

Một đám bóng người ảo đen xuất hiện, mỗi người trên tay nắm giữ một thanh kiếm vô cùng bén nhọn. Ngươi mặc áo đen ở giữa khoanh tay lại trước ngực, hắn lẳng lặng lên tiếng nói: “Giữ đúng lực độ không lên vượt qua uy lực quá mạnh mẽ. Hạn định ở đại đấu sư và đấu linh. Chém tận giết tuyệt không để người nào còn xống. Nhớ phải sử dụng đấu kỹ và thân pháp của Vân Lam tông. Được rồi tản ra đi...” Bàn tay của người mặc áo bào đen phất tay hướng về phía đoàn người áo đen.

“Vâng!” Hai tay của đám người mặc bộ đồ áo đen trực tiếp xuất hiện.

Một người mặc một thân quần ào bào đen, hắn lần này muốn lẩn vào Tiêu gia tiến hành trộm đi một thứ. Làm việc muốn hết sức bí ẩn. Bởi vì Vân Lam tông không thể đánh động đươc Tiêu gia nên hắn không có cách nào khác chỉ có thể tiến hành trộm đi thứ này.

Khi mà hắn vừa tiến vào Tiêu gia một lão nhân trong lúc này đã đứng trước mặt của hắn. Con mắt hắn mở to kinh ngạc nhìn về phía lão nhân này. Rõ ràng hắn đã kiểm tra không có người, hắn không biết tại sao lão nhân này lại xuất hiện ở nơi này.

Lão nhân cực kỳ kính cẩn nói: “Xin tự giới thiệu một chút, lão phu chính là đại trưởng lão của Cổ tộc. Lần này lão phu đính thân đến đây đón tiếp vị bằng hữu từ phương xa tới!”

Nghe được lời lão già này nói như thế thì con mắt của người mặc áo bào đen này cực kỳ kinh hãi. Ngay sau đó hắn vội vã lấy ngọc giản ra bóp vỡ. Tuy nhiên lão già chỉ mỉm cười nói: “Vị bằng hữu đến trong đêm, hy vọng ngươi không cần cố gắng. Không gian xung quanh đây đã bị lão phu khóa định, mọi cố gắng của ngươi đều là vô ích!”

Nghe được lời lão già nói như vậy thì toàn thân người mặc áo bào đen cảm giác được lạnh toát. Từng giọt mồ hôi tràn ngập cơ thể của hắn. Ngay sau đó hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy. Tuy nhiên tốc độ hắn vô cùng nhanh nhưng hắn lại cảm giác được mình đang dậm chân tại chỗ. Âm thanh lạnh lẽo của lão già vang lên: “Một đấu tôn nho nhỏ mà dám trước mặt bản thánh bỏ trốn. Ngu xuẩn. Chết đi!” Bàn tay của lão già vươn ra chộp vào vai của người nam nhân mặc áo bào đen.

Ngay sau đó cả toàn thân người áo bào đen bắt đầu nổ tung. Kỳ lạ là nổ tung lại không mang theo bất cứ tiếng động nào cả. Điều này quả thực quái dị.

Một bức tường trong suốt dường như bao bọc lấy Tiêu gia. Toàn bộ Tiêu gia đã bắt đầu bị thanh trừ. Từng tiếng hét thảm thiết vang lên khắp nơi.Từng người, từng người ngã xuống phía dưới. Máu chảy lai láng.

Tiếng gào khóc điên cuồng vang lên trong Tiêu gia nhưng ngoại giới dường như không nghe được bất cứ âm thanh nào. Không khí trở nên lãnh lẽo và âm trầm. Gió lạnh hiu hiu thổi khắp thành Ô Thản.

Trong một thư phòng nhỏ, một nam nhân trung tuổi trợn to mắt nhìn về phía người mặc áo bào đen. Ánh mắt của hắn không tin tưởng nhìn về phía nam nhân này. Hắn giống như muốn nói: “Tại sao?” Trên cổ của hắn phun ra một tia máu. Ở cổ của hắn xuất hiện một vết cắt vô cùng sắc bén. Thứ này rõ ràng là một loại đấu khí khi sử dụng kiếm tạo ra. Vết cắt vô cùng bén nhọn.

Thân mình của Tiêu Chiên trực tiếp ngã vào vũng máu, máu lan tràn làm ướt đẫm cả sách vở tại chỗ đó.

Người nam nhân mặc áo bào đen che kín toàn thân không có nói gì nhiều, hắn cầm trong tay một mảnh vải rất nhỏ màu xanh trắng. Hắn đem mảnh vải này lựa chọn bàn tay của Tiêu Chiến kéo ra. Sau đó đem Tiêu Chiến sắp xếp theo hình dáng đã định sẵn. Kế tới để bàn tay Tiêu Chiến trực tiếp nắm lấy mảnh vải này.

Từ trong chiếc vải màu đen phát ra âm thanh hừm hừm khó chịu: “Đại trưởng lão đúng là phiền phức, bắt chúng ta học tập đấu kỹ của Hồn Điện rồi còn giờ bắt chúng ta học tập đấu kỹ của Vân Lam tông. Không những thế lại muốn chúng ta không chế lực đạo để không phải quá mạnh tay nữa chứ. Lần này còn muốn sắp xếp cái gì nữa?”

Từ trong Tiêu gia bắt đầu phát ra tiếng chuông cảnh báo vang lên. Tuy nhiên tiếng hét thảm vẫn liên tục vang lên. Từng tiếng hét lớn, tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin vang lên khắp nơi... Không có bất cứ tiếng nào đáp ứng sự cầu cứu của họ.

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết...” Từ người thanh niên ngã bịch xuống đất. Hai mắt của hắn nhạt nhòa trong nước mắt. Phía dưới đũng quần của hắn đã chảy ra cả nước đái. Mùi khai bốc lên khắp nơi. Tuy nhiên người mặc áo bào đen vẫn trực tiếp bước đến vung kiếm lên trực tiếp cắt vào cổ của hắn.

“Không!” Một vòi máu trực tiếp phún phát từ cổ của hắn.

Một đứa bé sáu tuổi liên tục khóc ô, ô... Tiểu hài tử liên tục chạy liên tục chạy. Tiểu hài tử đã thấy được từng người thân của mình ngã xuống đất. Máu chảy lênh láng. Dù tiểu hài tử vô cùng đau khổ, rất muốn chết cùng với thân nhân mình nhưng sâu trong bản tâm của hài tử vẫn thúc dục hắn phải chạy thật nhanh. Hắn muốn sống, hắn không muốn chết.

Tuy nhiên trong khi đang chạy thì đột nhiên cái đầu của tiểu hài tử bay thẳng lên trên trời. Con mắt tiểu hài tử trợn tròn nhìn lên bầu trời. Hắn mới có sáu tuổi vì sao ông trời lại đối với hắn bất công như vậy. Hắn mới đi tới thế giới này chòn sáu năm, hắn đã phải lìa đời. Trên đời này có còn công bằng hay không?

Từ cổ của tiểu hài tử trực tiếp phun ra một vòi máu. Thân thể hài tử mặc dù đã mất đi đầu của mình nhưng cũng cố gắng lết vài bước chân. Ngay sau đó người của tiểu hài tử mới từ từ ngã xuống. Cả một cái thân hình nhỏ bé đổ ụp xuống phía dưới đất. Máu từ cái cổ không đầu chảy ra lênh lánh khiến cho cả vùng đất biến thành màu đỏ.

Một thiếu phụ trực tiếp ôm hài tử của mình muốn bỏ trốn, tuy nhiên một thanh kiếm trực tiếp đâm xuyên qua ngực đồng thời đâm xuyên qua người của tiểu hài tử. Thiếu phụ trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này. Ánh mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nàng cứ thế ôm tiểu hài tử của mình ngã xuống phía dưới đất

Một nam tử hán đại trượng phu lấy thân mình che trở cho một thê tử của mình cùng với tiểu hài tử của mình. Thiếu phụ ra sức ôm lấy tiểu hài tử làm cho che trở. Đại trượng phu đứng chắn trước hai người. Tuy nhiên một vết kiếm màu .xanh xẹt qua. Nó đem thân thể người nam nhân chém ngang hông. Tiểu hài tử cắt ngang đầu cùng với thiếu phụ chém ngang ngực.

Thân thể nam tử hán có nửa người đổ ập xuống, máu me cùng với toàn bộ nội tạng chảy lênh láng ra ngoài. Tiểu hài tử bị cắt ngang đầu xuất hiện não tương chảy ra bên ngoài, con mắt bị cắt chéo làm đôi. Ngực người phụ nữ bị cắt ngang, quả tim của nàng bị cắt thành đôi. Mặc dù đã bị cắt đôi nhưng quả tim nàng vẫn đập vài nhịp cho đến khi ngừng hẳn.

Cảnh tượng Tiêu gia trong lúc này không khác gì một cảnh tượng địa ngục trong trần gian cả. Tiếng kêu thét, cầu xin, cầu cứu vang lên khắp nơi nhưng không có một hồi âm. Tử khí lượn lờ khắp Tiêu phủ.

Một đám người mặc bộ đồ áo đen cầm trong tay một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Mặc dù như vậy nhưng toàn bộ trên người họ vô cùng sạch sẽ. Điều này làm cho người ta kỳ quái. Tất cả đều hướng về phía lão già tiên phong đạo cốt kia nói: “Đại trưởng lão, chúng ta đã đem toàn bộ người Tiêu gia tàn sát sạch sẽ.”

Đầu lão già nhẹ nhàng gật xuống, sau khi nhìn ảnh lửa trong tòa nhà Tiêu gia bắt đầu bốc cháy, hắn thở dài ra một hơi. Bàn tay phất ra nói: “Đi! Chúng ta đến Vân Lam tông, hẳn người bên đó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đại trưởng lão!” Một bóng đen lóe lên. Hắn trực tiếp đáp xuống phía dưới đất.

Lão già lên tiếng hỏi: “Thế nào, nhiệm vụ làm xong sao? Mấy lão già Vân Lam tông bên kia đã để cho họ mất tích một ngày?”

Bóng đen ngay lập tức mở miệng cung kính nói: “Đại trưởng lão, lần này chúng ta đem hai người Cát Diệp và Vân Lăng đưa đi một cách vô thức. Ta chỉ để họ làm tạm thời hôn mê mà thôi. Đến lúc này ta đã đem họ trở lại đoàn xe Vân Lam tông. Đồng thời ta còn cố ý để cho một hai đệ tử Vân Lam tông phát hiện hai lão già này rời đi. Chắc chắn không có vấn đề gì. Hơn nữa hai món đồ đó ta cũng gài vào trong xe của Vân Lam tông. Đảm bảo chắc chắn không có sơ hở gì.”

Đầu lão già gật xuống, hắn lên tiếng nói: “Được rồi! Vậy chúng ta hãy tới Vân Lam tông.” Nói xong hắn trực tiếp xé rách ra một lỗ đen trong không gian. Thân mình lão già nhảy vào bên trong. Nhất thời mấy người mặc áo bào đen cũng trực tiếp nhảy vào bên trong. Cái lỗ đen trực tiếp khép lại chỉ để lại sau nó một Tiêu gia hoang tàn cùng với biển lửa, thây chất như núi.

Với năng lực của bọn họ tuyệt đối sẽ không có một người trong Tiêu phủ sống sót. Phải biết được rằng chỉ với một y nghĩ của đấu thánh thì cho dù ngươi có rúc trong chỗ só xỉnh của Tiêu gia, hắn nhẹ nhàng quét qua cũng có thể phát hiện được người. Tiêu Sơn có lẽ chưa từng nghĩ được hành động ngu xuẩn hồi trước của hắn đã dẫn đến đại họa cho Tiêu gia như ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.