Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 131: Chương 131: Tiêu Viêm lên đường




Nắng sớm rực rỡ chiếu qua cửa sổ đem căn phòng toả sáng, trên giường, thiếu niên mắt nhắm mắt mở mông lung ngồi dậy, sửng ra một lát, rồi mới ngáp ngắn ngáp dài mà bò xuống giường, rửa mặt đơn giản qua.

“Dược lão, chúng ta lúc nào động thân a?” Chà chà chén trà, Tiêu Viêm thuận miệng dò hỏi.

“Đợi ngươi chuẩn bị một chút đã, nước uống, lương khô, lều vải, khu trùng tán, hạ cấp dược liệu cùng với một ít đan dược chữa thương, hồi khí, đều không thể thiếu trong tu hành. Ngươi hãy chuẩn bị chu đáo đi, có lẽ sẽ trải nghiệm cuộc sống thâm sơn không ít thời gian đâu.” Dược lão hư ảo đột ngột xuất hiện tại bên cạnh bàn, thản nhiên nói.

“Hắc hắc, ta rất chờ mong.” Đem quần áo nhanh chóng mặc vào người, Tiêu Viêm cười nói.

Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm nóng lòng muốn thử, dược lão nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Từ trước đến giờ, ngươi chưa từng kinh nghiệm qua quyết đấu sinh tử, tiềm lực của con người, chỉ có lúc tính mạng bị uy hiếp mới có thể giống như núi lửa mà bộc phát, nếu ngươi cứ như trước kia không trải qua ma luyện sinh tử, sợ rằng vĩnh viễn khó có thể trở thành cường giả chân chính!”

“Thiên phú tu luyện, ngươi cũng không khiếm khuyết, cái ngươi thiếu lúc này chính là thiết và huyết!” Tuỳ ý bắt lấy một chén trà, dược lão liếc mắt nhìn Tiêu đang chậm rãi mặc quần áo thản nhiên nói: “Chỉ có thành công trải qua ma luyện máu tanh, ngươi mới có thể chính thức trưởng thành.”

Tiêu Viêm nắm tay chậm rãi nắm chặt, khuôn mặt tươi cười nhìn dược lão: “Ta tin tưởng bản thân có khả năng vượt qua.”

“Tự tin như thế là tốt rồi.” Dược lão cười khẽ gật gật đầu, hắn cũng rất hài lòng với sự tự tin của Tiêu Viêm.

“Hắc hắc, bất quá, sư phụ... Ngươi lần trước nói tới cái đấu kĩ kia... lúc nào dạy cho ta a?” Tiêu Viêm cười hắc hắc tiến lại gần, vẻ mặt thèm thuồng cười hỏi, hắn đối với đấu kĩ này xem như đã mong chờ khá lâu.

Nghiêng mắt liếc nhìn Tiêu Viêm đang cười tủm tỉm, Dược lão khuôn mặt già nua giơ lên khởi một nét thoáng hiện trêu tức: “Yên tâm đi, nếu đã nói sẽ dạy cho ngươi, ta đây cũng sẽ không nuốt lời, chờ sau khi rời khỏi Ô Thản Thành, hắc hắc... ngươi cứ chậm rãi mà học đi!”

Nhìn dược lão bộ dáng này, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời thoáng qua cảm giác bất an, cười khan hai tiếng, không nói nhảm nữa, đem tất cả đồ vật này nọ cất vào trong ngực, sau đó mở của phòng đi ra ngoài.

Lúc này đám người Nhược Lâm đạo sư đã đi đến khoảng sân rộng ngày hôm qua, tiến hành việc chiêu sinh hôm nay, cho nên, trong gia tộc cũng vắng vẻ hơn.

Tùy ý rẽ qua mấy cái ngõ nhỏ, Tiêu Viêm nghênh ngang tiêu sái bước ra đại môn, vừa nhìn ra ngoài cửa, chính là giật mình sửng sốt.

Chỉ thấy bên ngoài đại môn lúc này đã đã chật ních xe cộ, trên những cỗ xe ngựa hoa lệ có gắn lên không ít huy chương, từ những huy chương này, Tiêu Viêm có thể nhận ra đây đều là những thế lực có thực lực không kém ở Ô Thản Thành.

“Sách sách. Bọn người kia tin tức thật là nhanh...” Sợ hãi than lắc đầu, Tiêu Viêm lần nữa chứng kiến, chiêu sinh đạo sư của Già Nam học viện ở Ô Thản Thành có được thực lực hùng mạnh cỡ nào.

Ánh mắt tùy ý lướt qua, Tiêu Viêm sau đó cũng không để ý tới những người này nữa, trực tiếp nghênh ngang rời đi.

Ngã tư đường cũng là vì việc Già Nam học viện đến chiêu sinh mà trở nên náo nhiệt cực kì. Tiêu Viêm chậm rãi bước tới phách mại tràng ở trung tâm thành, khi sắp tới, vẫn như cũ khoác lên người một chiếc áo choàng màu đen, lúc này mới yên tâm đi tới phòng đấu giá so với ngày thường càng thêm náo nhiệt.

Nhã Phi lúc này đang ngồi trên ghế, nàng mặc một chiếc váy dài, trên bụng của nàng thấy hơi nhô lên khá lớn. Tiêu Viêm cười khổ gãi gãi mũi nhìn về phía đó hắn ngẫm nghĩ một chút: “Thế nào tên tiểu tử kia lại tốt số như vậy chứ!?”

Lúc này Nhã Phi ngọc thủ đang cầm một trang giấy thật dài, một lát sau mới xem hết tài liệu, khuôn mặt quyến rũ thoáng hiện lên một nét kinh dị, ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Tiêu Viêm đệ đệ, ngươi thế nào lại cần nhiều vật tư dã ngoại như vậy? Chẳng lẽ chuẩn bị xuất hành đi xa?”

“Ân, ta đây vài ngày nữa phải rời khỏi Ô Thản Thành, có lẽ... một hai năm sau mới có thể trở về.” Nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, Tiêu Viêm khẽ cười nói.

“Một hai năm?” Nghe vậy, Nhã Phi lần nữa sửng sốt, cả kinh nói: “Sao lại lâu như vậy? Ngươi chuẩn bị làm gì thế?”

“Aa. Ta hiện tại cũng đã thành niên, cho nên muốn đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, cứ chui rúc ở Ô Thản Thành như vậy, ta thật không mong Tiêu Viêm thản nhiên cười nói.

“Ai, bằng vào thiên phú tu luyện của ngươi, nếu vẫn ở lại Ô Thản Thành cũng đích xác khó có thể trở thành cường giả chân chính.”Gật gật đầu, Nhã Phi nhẹ giọng nói.

“Vị thần bí luyện dược sư kia cũng sẽ đi cùng ngươi chứ?” Trầm mặc một hồi, Nhã Phi hỏi.

“Ân, hắn là sư phụ của ta.” Thiếu niên mỉm cười gật đầu nói.

“Khó trách...” Gật đầu chợt hiểu, Nhã Phi liếc Tiêu Viêm một cái thật sâu, trầm ngâm nói: “Vậy ngươi... Cũng có thể xem như là một gã luyện dược sư rồi?”

Tiêu Viêm gãi gãi mũi nói: “Ta miễn cưỡng xem như một gã luyện dược sư đi!”

Nhã Phi mỉm cười sau đó lên tiếng nói: “Ra là vậy ngươi sớm là một luyện dược sư đi!” Nhã Phi ngửi được trên người của hắn lưu động một cỗ mùi hương nhàn nhạt của luyện dược sư nên có đó chính là mùi dược liệu không tiêu tán.

Tiêu Viêm cũng nhận biết được mùi hương dược liệu nhàn nhạt trên người của Nhã Phi. Nàng rõ ràng có mùi của một luyện dược sư. Tiêu Viêm tò mò đối với Dược Lão trao đổi hỏi: “Sư phụ, hình như ta ngửi được trên người nàng mùi của dược liệu khá là nặng mặc dù nàng đã dùng phấn son để che lấp nhưng vẫn có mùi thoang thoảng…” Tiêu Viêm cố lấy trấn tĩnh nói.

Dược Lão lên tiếng nói: “Tiêu Viêm ngươi thật nhạy cảm. Nếu vi sư đoán không nhầm thì nàng vừa mới từ vừa chỗ luyện dược trở về song nên mới có cảm giác này!”

Tiêu Viêm kinh hãi thầm liên lạc với Dược Lão nói: “Có khi nào nàng là một luyện dược sư hay không!?”

Dược Lão lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Vi sư không biết, cỗ linh hồn lực mạnh mẽ trên người nàng hẳn nàng nên là một luyện dược sư nhưng chỉ là nguồn năng lượng ba động xung quanh của nàng không giống đấu khí một loại năng lượng chưa biết có chút giống giống với năng lượng trên người tiểu nữ oa kia. Thực sự là vô cùng quái dị mà…”

Tiêu Viêm có chút kinh hãi, hắn thực sự càng nhìn về phía Nhã Phi càng kinh hãi. Người mà Dược Lão nhắc đến không phải là Tiêu Ngọc sao. Sau khi Tiêu Ngọc khôi phục lại đan điền chính hắn cũng không nhìn rõ nàng nữa. Không biết thực lực của nàng đến bao nhiêu điều này cũng là một bí ẩn. Ngay cả Tiêu Mị tốc độ tu luyện cũng vô cùng đáng sợ so với bất cứ hắn còn mạnh hơn nhiều thực sự là một chuyện không thể nào hiểu được. Cứ hễ liên quan tới tên kia thì mọi việc đúng là kỳ quái.

Thấy Tiêu Viêm cứ nhìn chằm chằm vào mình Nhã Phi nở một nụ cười lên tiếng nói: “Tiêu Viêm biểu ca!”

“Ách” Tiêu Viêm hởi ngẩn người. Nụ cười của Nhã Phi giống như ma nữ muốn câu hồn nam nhân, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa nở ra, hai hàng rắng nõn muốn để cho nam nhân lạc phách. Thiếu niên nuốt một ngụm nước miếng làm cho cổ họng của hắn phát ra tiếng cô lỗ. Thiếu niên thầm mắng trong lòng: “Đúng là yêu tinh mà!”

Nhã Phi lên tiếng nói: “Tiêu Viêm biểu ca, ngươi không nên nhìn ta như vậy a!” Nhã Phi lấy lễ tương đãi bắt đầu có chút bình thản nói: “Dù sao Nhã Phi cũng là thê tử của Tiêu Sơn a. Dù sao Tiêu Viêm biểu ca cũng là biểu ca của phu quân ta. Ta cũng lấy lễ tương đãi hy vọng Tiêu Viêm biểu ca tôn trọng ta hơn một chút…” Nàng bình thản cười.

Thiếu niên Tiêu Viêm cười khổ gãi gãi mũi lên tiếng nói: “Xin lỗi!” Nhưng trong lòng có hơi chút ghen tị thầm nghĩ: “Tại sao tên tiểu tử ấy lại được nhiều nữ nhân yêu thích đến như vậy cơ chứ!?”

“Khụ, khụ… Phiền toái giúp ta đem vật tư chuẩn bị cho tốt, cần tiền thì cứ khấu trừ trong tạp phiến, đừng cự tuyệt, ta cũng không muốn thiếu nợ ân tình của các ngươi.” Từ trong lòng móc ra kim sắc tạp phiến, Tiêu Viêm ho khan đưa cho Nhã Phi, trong tạp phiến có bốn mươi vạn kim tệ, tất cả đều là khoản lời được chia từ việc bán đấu giả mấy sản phẩm trúc cơ linh dịch mà Dược Lão luyện ra.

“Được rồi.” Có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, Nhã Phi đành phải tiếp nhận tạp phiến, phất tay gọi tới một thị nữ, đem tạp phiến cùng danh sách giao cho nàng, phân phó nhanh chóng đi làm việc.

“Ta đi rồi, hy vọng Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng có thể chiếu cố tới Tiêu gia nhiều hơn, ngày sau nếu Nhã Phi tỷ cần sự trợ giúp, Tiêu Viêm nhất định sẽ không trì hoãn.” Ngẩng đầu nhìn vưu vật quyến rũ trước mắt, Tiêu Viêm lắc đầu cười khổ. Hắn có lẽ chỉ định cả đời không có được mỹ nhân như vậy.

“Aa, dù sao sau này ta cùng với người vốn là người nhà sau này ta cũng phải gọi ngươi là một tiếng biểu ca. Ta và Tiêu Sơn không sớm muộn cùng sẽ cử hành hôn lên. Việc chiếu cố Tiêu gia hiển nhiên ta cũng sẽ làm rồi mà. Dù sao tính ta cũng một nửa là người của Tiêu gia đi!” Nhã Phi nâng chiếc cằm thon thả lên, nàng nở một nụ cười vô cùng vũ mị nhìn về phía thiếu niên. Sau khi trải qua việc ân ái nét quyến rũ mê hồn nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp thành thục càng trở nên quyến rũ hơn.

Tiêu Viêm cười khổ, hắn không ngờ nữ nhân này rõ ràng là một thiếu phụ mang bầu vậy mà vẫn phong tình vạn chủng như thế. Người ta rõ ràng chỉ nhàn nhạt nói chuyện cũng không có xuất hiện một chút gì quá đáng trong lời nói nhưng từng cử chỉ cùng với âm thanh giọng nói của nữ nhân này giống như muốn hút hồn nam nhân vậy. Nữ nhân này, quả thực chính là vưu vật trời sinh chuyên câu dẫn nam nhân, nếu là đổi lại là một địa phương không người cũng một nam nhân định lực kém hơn một chút, sợ rằng sớm đã không nhịn được dục hỏa trong lòng, đem nàng mạnh đè xuống đất mà…

Nhìn nữ tử xinh đẹp phong tình vạn chủng như vậy rơi vào tay người khác thực sự nam cho mọi nam nhân đau lòng không dứt ngay cả Tiêu Viêm cũng cảm thán. Một lúc sau tiểu thị nữ dâng lên hai chiếc nhân cùng với một cái kim sắc tạp phiến đua cho Nhã Phi. Nhã Phi bình thản nhìn về phía thiếu nữ gật đầu, thiếu nữ nhẹ nhàng nâng lên mấy thứ đó hướng về phía Tiêu Viêm.

Tiêu Viêm thở dài ra một hơi cầm lấy đống thứ này đem chúng cất vào ống tay áo sau đó hướng về phía Nhã Phi lên tiếng nói: “Nhã Phi tỷ, hẹn gặp lại ! Một năm sau gặp lại!”

Nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu nói: “Ân được rồi! Như vậy hẹn gặp lại!” Nữ tử nhìn bóng dáng của thiếu niên rời đi trong lòng đột nhiên xuất hiện sự nhớ mong khôn tả. Nàng đưa bàn tay lên sờ sờ cái bụng của mình sau đó khe khẽ thở dài.

Ra khỏi phách mại tràng, Tiêu Viêm đứng trong dòng người chật chội giữa ngã tư đường, nhìn lại ngôi thành nơi đã ở hơn mười năm, hồi lâu sau có chút cô đơn khẽ thở dài, nắm tay gắt gao nắm lại như muốn tự cấp cho mình dũng khí, nhẹ giọng nói: “Thế giới bên ngoài, nhất định là tinh hoa muôn màu...” Nói xong, Tiêu Viêm cười cười, vứt đi những phiền muộn trong lòng, chân bước vào dòng người, nhanh chóng biến mất.

Sau khi đem tất cả vật tư chuẩn bị đầy đủ, còn lại hai ngày thời gian, Tiêu Viêm cũng không có làm gì, tĩnh tâm mà hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh ngắn ngủi, mà dường như cũng minh bạch tâm tình Tiêu Viêm lúc này, cho nên Dược lão cũng không có xuất ngôn quấy rầy, tùy ý để hắn an bài thời gian.

Đi bộ trên con đường nhỏ trong gia tộc, Tiêu Viêm lười nhác xoay giãn thắt lưng, hôm nay chính là lúc rời đi, mới vừa rồi hắn đã đi gặp phụ thân, cũng nói ra quyết định của mình.

Mà nghe được Tiêu Viêm hôm nay muốn động thân rời khỏi, Tiêu Chiến mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng hắn cũng minh bạch, tầm mắt Tiêu Viêm sẽ không bị bao phủ trong cái Ô Thản Thành nho nhỏ này, bằng vào thiên phú của hắn, chỉ có bầu trời rộng lớn vô biên kia mới có thể cho hắn tuỳ tâm sở dục mà thể hiện bản thân.

Hùng ưng đã lớn, hướng trời cao bay lượn!

“Viêm nhi, ngày sau nếu có cơ hội, có thể đi Thạch Mạc Thành nơi biên cảnh Gia Mã đế quốc xem một chút, đại ca cùng nhị ca ngươi đều ở nơi đó phát triển, nghe nói mấy năm gần đây bọn họ thành lập một cái gọi là ”Mạc Thiết” dong binh đoàn, tại đó cũng có thể tính là thế lực không kém.”

Hồi tưởng lại lời nói của phụ thân ở thư phòng lúc trước, Tiêu Viêm mỉm cười, sau khi kinh nghiệm qua thành nhân nghi thức, hai vị huynh trưởng liền xông xáo ra ngoài lịch lãm, mà ngay lúc đó phụ thân vẫn chưa là tộc trưởng. Trong mấy năm gần đây, có lẽ là bởi vì đường xá xa xôi hoặc là công việc trong dong binh đoàn quá bận rộn, bọn họ rất ít quay về Ô Thản Thành, bất quá Tiêm Viêm đối với bọn họ huynh đệ cũng có không ít cảm tình.

Tiêu Chiến lúc này vỗ vỗ bả vai lên tiếng nói: “Tứ đệ ngươi cũng đã rời tiêu gia kha lâu rồi. Hắn cũng lên đường lịch lãm đến giờ cũng chưa có tin tức gửi về hy vọng ngươi sẽ chú ý một chút nếu có gặp hắn hy vọng ngươi cũng sẽ chiếu cố một hai!”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy hai hàng lông mày nhíu lại, hắn mở miệng nói: “Vâng!” Hiển nhiên Tiêu Viêm biết được đến người mà Tiêu Chiến đang nhắc là ai. Người mà hắn đang nhắc đến là Tiêu Sơn được Tiêu Chiến chính thức thu làm nghĩa tử cùng với thông báo toàn tộc. Hiển nhiên Tiêu Sơn sẽ trở thành tứ đệ của Tiêu Viêm rồi.

“Tiêu Viêm.” Vừa chuyển qua ngã rẽ, một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu làm cho Tiêu Viêm ngừng bước,ngẩng đầu nữ nhân xinh đẹp bên đường, không khỏi cười nói: “Nhược Lâm đạo sư, sao không đi chiêu sinh a?”

“Ta trở về lấy một số thứ, hiện tại gọi Huân Nhi thay thế.” Mỉm cười, Nhược Lâm đạo sư chậm rãi đi lên, ánh mắt quét trên người Tiêu Viêm, ôn nhu nói: “Chuẩn bị đi?”

“Ừm.” Vuốt cái mũi, Tiêu Viêm gật gật đầu.

“Không báo cho Huân Nhi các nàng một tiếng sao?” Nhược Lâm tò mò hỏi.

“Quên đi, miễn cho đến lúc đó phân ly lại thương cảm, lặng lẽ rời đi cũng tốt.” Nhún vai, Tiêu Viêm cười nói.

“Ngươi thì thoải mái rồi, nhưng lại làm cho người khác thương tâm.” Oán trách nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, Nhược Lâm đạo sư thoáng trầm mặc, chợt ôn nhu nói: “Hy vọng một năm sau, ta có thể nghe được tin tức một người nào đó xông lên Vân Lam tông.”

Tiêu Viêm nao nao, chợt cười gật gật đầu. Ở trong gia tộc mấy ngày, hiển nhiên có một ít kẻ lớn miệng đem chuyện của mình và Nạp Lan Yên Nhiên mà nói ra, cho nên Tiêu Viêm cũng không có hỏi nàng như thế nào mà biết được.

“Kì thật, ta rất muốn biết nếu nàng biết thực lực bây giờ của ngươi sẽ có vẻ mặt như thế nào?” Nhược Lâm đạo sư đột nhiên dí dỏm cười nói.

Nhún nhún vai, Tiêu Viêm lại cùng Nhược Lâm đạo sư cười nói một hồi, sau đó thân ảnh trong ánh nhìn chăm chú chậm rãi biến mất tại cuối đường nhỏ.

Theo đường nhỏ tiến vào phòng của mình, Tiêu Viêm dưới gối lấy ra ba cái giới chỉ, đeo cái màu đỏ sậm vào ngón tay, còn lại hai cái cẩn thận cất vào trong ngực. Ba cái giới chỉ mặc dù là hạ cấp, bất quá cũng có thể là vật trân quý, hành tẩu bên ngoài tài bất lộ bạch, điểm đạo lý ấy, Tiêu Viêm vẫn là minh bạch rõ ràng.

Tiêu Viêm mang theo đồ vật rất đơn giản, đem tất cả thu vào bên trong ba cái hạ cấp giới chỉ đó. Đứng ở cửa phòng, Tiêu Viêm nhìn căn phòng trở nên có chút vắng vẻ, nhàn nhạt cười, theo tiếng đóng cửa nhè nhẹ, chùm ánh dương cuối cùng giữa khe cửa từ từ biến mất...

Bất chợt một bóng hình mặc một thân y phục màu xanh xuất hiện giống như con bướm nhỏ đạp chân đi về phía hắn. Thiếu nữ mặc y phục màu xanh mỉm cười lên tiếng nói: “Tiêu Viêm ca ca!”

Thấy hình dáng này Tiêu Viêm mỉm cười gãi gãi mũi của mình sau đó lên tiếng nói: “Huân Nhi, không phải muội đang ở khảo thí trường hay sao? Tại sao muội ở chỗ này!”

Tiêu Huân Nhi nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Là ta trốn a…”, sau đó nàng lấy ra một chiếc nhân hướng về phía Tiêu Viêm lên tiếng nói: “Mấy thứ này là thuốc chữa thương do chính Huân Nhi đã chuẩn bị Tiêu Viêm ca ca a…”

“Nga…” thiếu niên có chút ngạc nhiên. Sau đó hắn cầm lấy một chiếc nhẫn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Huân Nhi xoa xoa đầu của nàng nói: “Cảm ơn muội Huân Nhi!”

Thiếu nữ mỉm cười nói: “Tiêu Viêm ca ca, để ta đưa tiễn ngươi!”

Nghe thấy vậy Tiêu Viêm nhún nhún vai mỉm cười nói: “Được rồi!” Hai ngươi hướng về phía Tiêu gia biệt viện hướng ngoài đi tới.

“Tiêu Mị học muội, uống chút nước đi!” Thanh nam tử âm nhu hòa đột nhiên vang lên bên cạnh Tiêu Mị, một vị thanh niên bộ dáng tuấn tú chính là đang mỉm cười bưng một chén nước mát.

Tiêu Mị nhìn thanh niên tuấn tú bên cạnh. Vị thanh niên này là nam đệ tử có thực lực cực mạnh trong chiêu sinh đội ngũ lần này, cho dù La Bố cùng so sánh cũng là yếu hơn rất nhiều, hơn nữa người này cũng không có giống La Bố liếc mắt là có thể nhìn ra vẻ tươi cười giả dối. Huân Nhi lúc ngẫu nhiên cùng một ít nữ đệ tử nói chuyện phiếm, có thể phát hiện tựa hồ không ít nữ sinh trong đội đối với vị học trưởng thực lực vừa cường, người lại anh tuấn ôn hòa này ôm lòng hảo cảm.

Song cho dù thanh niên tươi cười ôn hòa mà không nịnh người, cũng không thể làm Tiêu Mị chú ý nhiều hơn, ánh mắt tùy ý phiêu phiêu, thản nhiên lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”

Thái độ lãnh đạm của Tiêu Mị vẫn chưa làm cho thanh niên sắc mặt có biến hóa gì, nhún vai không chút để ý thu hồi chén nước, mỉm cười nói: “Hôm nay chiêu sinh nếu không có Tiêu Mị học muội hỗ trợ, sợ rằng chúng ta chắc là luống cuống chân tay, thật sự là phiền toái.”

“Nhược Lâm đạo sư nhờ ta đến hỗ trợ mà thôi!” Tiêu Mị bình thản lên tiếng, trong con người xuất hiện một chút chán ghét, nàng tiếp tục nói: “Học trưởng, có thể cho ta yên tĩnh một chút được không?”

“Aa, xin lỗi, ta nói có chút nhiều, đã quấy rầy rồi.” Thanh niên khuôn mặt tươi cười hơi trệ, chợt gật gật đầu, xoay người hướng lều vải bước đi.

“Hắc hắc, Lâm Nam, như thế nào? Đối với nàng động tâm à?” Đi đến gần lều vải, một tiếng cười hì hì đột nhiên truyền ra.

Cước bộ dừng lại, thanh niên gọi là Lâm Nam liếc nhìn La Bố vẻ mặt đang tươi cười, thân thể nghiêng tựa vào lều vải, bưng chén nước trong tay nhấp một ngụm. Ánh mắt híp lại, nhìn nắng chiều chiếu lên dáng người thon dài thiếu nữ của, trong ánh mắt nhảy qua tia nóng cháy: “Nàng dù không bằng Tiêu Huân Nhi nhưng cũng là một cực phẩm hơn nữa còn thực lực mạnh mẽ. Rất ít nhìn thấy thiếu nữ cực phẩm như thế này, trong học viện cũng không có mấy người có thể so với nàng. So với Huân Nhi cùng với Tiêu Mị ta tình nguyện chọn Tiêu Mị a…”

“Người ngươi động lòng tựa hồ đối với ngươi không có hứng thú a.” La Bố trêu tức cười nói.

“Hứng thú là từ từ bồi dưỡng ra, sau này còn có nhiều thời gian, gấp cái gì?” Lâm Nam mỉm cười nói.

Liếc thiếu nữ nơi không xa, La Bố dường như vô tình nói: “Ta nghe nói hình như nàng có mối quan hệ gì đó với một người tên là Tiêu Sơn thì phải. Quan hệ rất không tồi đi!”

Chén nước đang đưa lên có chút ngừng trệ, Lâm Nam chau mày: “Tên kia thực lực rất rất mạnh mẽ hay sao?”

La Bố lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Việc này ta cũng không quá rõ ràng chỉ biết được toàn Ô Thản thành không người nào không biết về sự tích của hắn. Thực lực của hắn cách đây hai năm thì có người đồn đãi hắn là một đấu sư. Tại thời gian hơn một năm trước Nạp Lan Yên Nhiên của gia tộc Nạp Lan gia dẫn theo một đại đấu sư đến Tiêu gia từ hôn kết quả khiến cho tên tiểu tử này đả bại Nạp Lan Yên Nhiên, hơn nữa một đòn đánh trọng thương tứ tinh đấu giả. Ngoài ra nghe nói hắn trực diện chống đỡ toàn lực của một ngũ tinh đại đấu sư Cát Diệp của Vân Lam tông mà không chết. Hiển nhiên đây chính là những tin mà ta nghe được. Tất nhiên ta cũng không chắc tin tức này có phải thật hay không nhưng có nhiều lời đồn đãi có thật có giả cũng khó mà nghiệm chứng được…”

Nghe thấy vậy bàn tay nắm chặt, Lâm Nam đem chén thanh thủy uống một hơi cạn sạch. Hắn biết rõ một điều những tin tức này có lẽ có giả dối có lẽ có thật nhưng chí ít hắn cũng không ngu ngốc cho những tin tức này toàn bộ là giả. Hắn bĩu môi nói: “Coi như là thế, ta đây cũng không bởi vậy mà buông tha cho nàng. Tên kia theo lời đồn có lẽ luyện thiên phú đích xác rất mạnh, bất quá so đến việc lấy lòng nữ nhân, vẫn là còn kém xa lắm, hắc, hơn nữa hắn còn muốn rời Tiêu Mị một năm, một năm này, ta đã có một khoảng lớn thời gian làm cho Tiêu Mị đối với hắn lạnh nhạt dần...”

“Hừ…” Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng. Thiếu nữ chậm rãi đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn nhìn không ra một điểm tình cảm đồng linh động nhìn chằm chằm Lâm Nam, nhẹ giọng nói: “Học trưởng, có thể bồi ta luận bàn một chút chứ?”

“Ách...” Nghe yêu cầu của Huân Nhi, Lâm Nam sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười nói: “Tiêu Mị học muội đã yêu cầu, ta tự nhiên sẽ không từ chối nhưng hy vọng đến điểm thì dừng.” Tiêu Mị chớp chớp lông mi thon dài, bĩu môi, không có mở mồm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt trực tiếp đi vào trong lều vải.

“Ngươi muốn chết sao nàng nhưng là một nhị tinh đấu sư!” Nhìn thiếu nữ tiến vào lều vải, La Bố kinh hãi nhắc nhở nói.

“Nàng là nhị tinh đấu sư thì sao? Dù sao nàng cũng chỉ là một nhị tinh đấu sư a? Ngươi thì hiểu gì đây là khổ nhục kế! Dù sao đây là Già Nam học viện tuyển sinh nàng dám giết ta sao!?” Lâm Nam nhìn lều vải, lại cười nói: “Xem ra tựa hồ là một cái mở màn không tồi, có lẽ nàng xa hắn lâu lên nội tâm có chút chống trải đây mà!” Khóe miệng nhếch nhẹ, Lâm Nam sửa sang lại quần áo, sau đó trước ánh mắt cực kì hâm mộ của La Bố mà tiến vào lều vải.

Đứng ở ngoài lều vải, La Bố chờ đợi chưa đầy một phút liền nghe thấy một tiếng hét thảm sau đó liền thấy màn cửa bị xốc lên, thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt chậm rãi bước ra.

Thiếu nữ bước ra nhìn về phía La Bố hừ nhẹ một tiếng nói: “Lần sau nếu như ta nghe được ai đó đối với Tiêu Sơn ca ca không tốt đừng trách ta…” Bị đôi nhãn đồng trong suốt nhìn chằm chằm, La Bố khuôn mặt rặn không nổi một ý cười, hàn khí từ trong lòng thấm ra.

Đợi đến khi Tiêu Mị rời khỏi, Nhược Lâm đạo sư cùng La Bố vội vã xốc lều vải lên, thân hình đột nhiên chấn động. Trong lều vải, Lâm Nam co quắp trên mặt đất, toàn thân thể của hắn bị đánh nát, toàn thân chồng chất vết thương giống như bị dao cắt trên người, máu tuôn ra ngoài. Nhược Lâm hoàn toàn kinh hãi.

Tiêu Ngọc thở ra một hơi lẩm bẩm nói: “Tiểu ny tử này ra tay lần này có chút nặng tay rồi!”

Vài ngày đã trôi qua…

Ánh sáng chiếu nhẹ nhàng trên khe cửa, một thiếu nữ lõa thể đang rúc vào ngực của một thiếu niên tuấn tú. Ánh sáng chiếu nhẹ nhàng lên tóc của thiếu niến khiến cho ánh sáng phản quang ra những tia sáng màu bạc. Thiếu niên chớp chớp đôi mắt mở ra, hắn mỉm cười khóe miệng nhếch lên. Dù sao là ngày hay đêm, đứng hay ngồi hắn đều tu luyện chỉ cần không cường công tu vi cũng sẽ không tăng cao. Hắn cần đó chính là lĩnh ngộ như vậy tu vi sẽ trực tiếp đột phá mà không cần quá lo lắng.

Hắn chớp chớp đôi mắt nhìn về phía thiếu nữ, cảm giác được động thiếu nữ cũng mở ra đôi mắt. Nàng biếng nhác vươn người một cái, thân thể hơi run lên sau đó ngáp ra một tiếng. Thiếu niên phì cười một tiếng, sau đó vỗ vỗ nhẹ vào mông của thiếu nữ nói: “Tiểu lười trùng còn không dậy đi!”

Thiếu nữ hứ nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến tới lấy một bộ y phục nhanh chóng mặc vào người. Xõa lấy mái tóc sau đó nàng nhanh chóng ngồi vào một chiếc ghế. Trước mặt chiếc ghế đó chính là một chiếc bàn gỗ trên bàn đặt một tấm gương sáng bằng đá trong được đánh nhãn mạ bach lên. Thiếu niên lắc lắc đầu hắn bước ra ngoài.

Quác! Gừ…

Ngày hôm qua hắn cùng với thiếu nữ có chút điên cuồng thế nên hiện giờ nàng có chút tức tối nho nhỏ. Thiếu niên bước ra ngoài thì thấy âm thanh đánh thức hắn, ngay sau đó là tiếng gầm nhẹ của một con sư tử. Bước ra khỏi căn lều nhỏ đứng trước mặt của hắn là ba con thú một con cực kỳ lớn sư tử có cánh, một con sư tử non hơn cùng với một con chim màu lam khá lớn. Chân chúng đặt khá nhiều con thú. Nhiều con ma thú còn là ma thú cấp bốn…

Thiếu niên mỉm cười gật đầu nói: “Mấy tiểu tử các ngươi làm tốt lắm!” Nghe thấy thế con chim ưng màu lam vỗ vỗ cánh của mình thỏa mãn. Con sư tử có cánh dơi hếch hếch cái đầu lên cùng với vẫy vẫy chiếc đuôi của mình.

Thiếu niên mỉm cười thỏa mãn tiến về phía mấy con ma thú bọn chúng săn được. Phía dưới đã được con tử tinh dực sư vương móc ra một đống ma tinh, thiếu niên thỏa mãn gật đầu đem đống ma tinh thu vào nhẫn trữ vật giới chỉ. Thiếu niên câm lấy xác một con ma thú khá lớn tính ra là một con ma thú cấp năm tam đầu kim ngưu. Toàn thân thân con trâu màu vạng có ba cái đầu hơn nữa trên mỗi cái cầu lại có một cái giác màu lên toàn thân kim sắc. Thiếu niên nhanh chóng cắt lấy ba chiếc sừng này. Nếu như bình thường muốn cắt sừng chúng rất khó bởi vì chúng sẽ gia cường đấu khí lên chiếc sừng sau khi chết hiển nhiên ngay một đấu sư cùng có thể cắt được chúng.

Thiếu niên lên tiếng nói: “Mang mấy thứ này đến dòng suối đi…” Thiếu niên xách them con tam đầu kim ngưu mang về phía dòng suối đi tơi. Mấy con ma thú gật đầu nhanh chóng quắp theo mấy con mồi đem theo. Thân hình của thiếu niên bắn nhanh về phía dòng suối.

Một thiếu nữ lúc này đứng ở cửa lều mặc một thân y phục màu trắng, trên mặt xuất hiện một nụ cười hòa ái. Nàng nhanh chóng tiến về chiếc bàn đá dọn dẹp một đống thứ sau đó bày đám chén đĩa lên trên đó. Sau đó nàng kiếm tạm một nơi văng vẻ dưới gốc cây gần đó sau đó nhắm mắt lại nhanh chóng tu luyện. Dù sao tốc độ tu luyện của nàng quá nhanh, cảnh giới có chút không nắm vững. Mặc dù song tu có thể khiến nàng nhanh chóng ổn định cảnh giới nhưng nắm giữ trong tay khả năng khống chế lực nhưng cũng cần có chút tu dưỡng. Hơn nữa nàng cũng cần phải tự lĩnh ngộ không thể một mực dựa vào việc song tu, song tu hiển nhiên không thể thay thế được hoàn toàn rồi.

Thiếu niên lúc này đứng bên bờ suối, một dòng nước mang theo kim quang nhàn nhạt lúc này hướng về phía đám thịt ma thú nhanh chóng chộp lấy. Chúng hóa thành những bàn tay đem đống ma thú nhanh chóng kéo xuống nước. Bình thường hiển nhiên Tiêu Sơn cũng làm được nhưng muốn dễ dàng hơn hắn cần sự hộ trợ nếu như tự tạo ra nước sau đó thao túng sẽ cực kỳ tổn hao thiên hà nguyên lực.

Lại một màn trình diễn tuyệt đẹp trước mặt đám ma thú. Chỉ sau chưa đầy một canh giờ một bàn thức ăn đã bày ra vô cùng thịnh soạn trên bàn đá trước mặt của thiếu nữ. Thiếu nữ lúc này đã cùng với thiếu niên ngồi lên chiếc bàn đối diện nhau. Thiếu nữ nhẹ nhàng gắp cho thiếu niên một miếng vào bát, thiếu niên mỉm cười cũng gắp lại cho nàng một miếng thức ăn nói: “Tiên Nhi nàng cũng ăn đi!”

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu. Hai người bắt đầu bữa ăn sáng của mình. Dù sao hai người ăn cũng chỉ là thưởng thức mùi vì mà thôi. Hai người không quá quan trọng dù sao mấy thức ăn này cũng không có giúp ích được gì nhiều cho họ nhưng tử tinh dực sư vương còn cùng với Tiểu Lam đều có hữu ích vô cùng lớn, tử tinh dực sư vương trưởng thành cũng có chút hưởng quyền lợi.

Thiếu niên vừa ăn vừa bàn bạc với nàng, hắn nói: “Chiều nay có lẽ ta sẽ thiết lập thành công trận pháp thổ linh trận!?”

Chiếc đũa gắp lấy một cây dược thảo bỏ vào miệng, Tiểu Y Tiên tò mò hỏi: “Phu quân vậy bao giờ ngươi muốn tạo ra thổ tinh linh!”

Thiếu niên nghe thấy thế hơi trầm ngâm, hắn lên tiếng nói: “Có lẽ là chiều tối nay làm luôn hoặc để sáng ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu…” hắn trầm ngâm sau đó lên tiếng nói: “Thời gian này ta sẽ tập trung vào việc luyện chế bảo vật cùng với trận pháp. Dù sao thiên phú luyện đan của ta cũng không tốt bằng nàng cùng với Nhã Phi. Thế nên ta muốn tập trung vào việc luyện chế pháp bảo và trận pháp…”

Tử tinh dực sư vương hơi vểnh tai lên, nó có chút tò mò. Nó nghe được cái gì về trận pháp cùng với luyện bảo vật các loại. Dù sao theo một người thực lực kém hơn nó quả thực ban đầu có chút bất mãn nhưng khi ở mấy ngày nay đứng trước năng lực của thiếu niên cùng với thiếu nữ này nó cũng hiểu mình có lẽ theo đúng người rồi. Dù sao thực lực của những người này có chút yếu hơn nó nhiều nhưng tuyệt đối về những thứ mà họ bỏ ra cao hơn so với nó nghĩ rất nhiều, luyện dược kỳ tài, luyện được bảo khí, trận pháp cùng với loại chữa thương thần kỳ kia. Ngươi tiềm năng như vậy nó đi theo cũng không phải là lỗ. Dù sao nó sống lâu như vậy sao có thể không hiểu về nhân loài chứ.

Trong lúc này chủ nhân của nó vẫn nhỏ yếu như vậy sau này hắn trở nên mạnh mẽ như vậy mình gà chó cũng lên trời cơ mà. Thế nên tử tinh dực sư vương lúc này hoàn toàn đầu nhập lấy lòng thiếu niên thiếu nữ trước mặt này.

Thiếu nữ nghe thấy vậy thì gật đầu, nàng mỉm cười lên tiếng nói: “Phu quân, vậy ta tập trung vào luyện dược. Dù sao luyện dược sư vốn là nghề mà ta yêu thích mong muốn trở thành luyện dược sư. Phu quân không cần lo lắng…” thiếu nữ cười híp mắt nói: “Ta rất mong muốn được gặp vị tỷ tỷ kia để so đấu thuật luyện đan!”

Thiếu niên nghe thấy vậy mỉm cười gật đầu. Hắn lúc này quay đầu về phía tử tinh dực sư vương thấy nó đang cắn xé lấy một miếng thịt to tướng thì thiếu niên lên tiếng hỏi: “Này, đại miêu, ta hỏi chút đây!?”

Nghe được cái tên này tử tinh dực sư vương cực kỳ không khoái chút nào nhưng nó vẫn lên tiếng nói: “Chủ nhân, ngài có gì sai bảo ta!?”

Thiếu niên dùng đũa chỉ chỉ về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng hỏi: “Đúng rồi ở ma thú sơn lâm có tất cả bao nhiêu lục giai ma thú tất cả!?”

Nghe thấy thế tử tinh dực sư vương thoáng giật mình sau đó nó lên tiếng nói: “Chủ nhân trong ma thú sơn mạch có tất cả sau con ma thú lục cấp trong đó có cả ta.”

Thiếu niên nghe thấy vậy nhíu mày lên tiếng hỏi: “Thực lực của ngươi ở trong đó thế nào!?”

Nghe thấy vậy tử tinh dực sư vương trầm ngâm sau đó khe khẽ thở dài nói: “Thực lực của ta xem ra là yếu nhất đi. Trong khu vực ma thú sơn mạch chia làm năm khu vực phân chia làm đông tây nam bắc cùng khu vực trung tâm. Khu vực mà ta trưởng quản là khu vực phía đông, khu vực phía bắc do kim xỉ kim quang ưng dực hổ nắm giữ. Nó có thực lực là ma thú lục giai trung cấp nhưng đấu khí của nó điều khiển là kim hệ vừa vặn bị ta khắc chế nên nó so với ta có thực lực ngang nhau.”

“Nắm giữ ở khu vực phía nam là thanh hỏa kim trảo ma ưng nó là ma thú lục giai trung cấp nắm giữ hỏa hệ cùng với phong hệ so với ta mạnh hơn một chút. Nắm giữ ở phía tây là bát dực hắc xà hoàng nắm giữ là độc hệ đấu khí cấp bậc lục giai trung cấp so với mấy cấp khác mạnh hơn một chút.”

“Vùng trung tâm là tam trảo tử sắc giao long, nó cực kỳ mạnh mẽ nắm giữ ở lục giai cao cấp. Nó nắm giữ hai loại đấu khí là phong lôi so với ta cùng với mấy lục giai ma thú khác trong ma thú sơn lâm này mạnh mẽ hơn nhiều. Chúng ta chia ra làm năm khu vực khác nhau mỗi người chiếm cứ một khu vực…”

Thiếu niên có chút tò mò nhìn về phía Tử tinh dực sư vương. Hắn thực sự không hiểu tại sao có một con ma thú mạnh hơn các con khác khá nhiều lần nhưng lại không làm chủ ma thú sơn lâm. Tử tinh dực sư vương tiếp tục nói tiếp: “Tất nhiên chúng ta có ước định tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau nếu như có một bên xâm phạm hoặc giả sử một bên bị cường giả loài người xâm nhập như vậy chúng ta có thể cùng nhau kiềm chế bên kia như vậy rất có lợi. Mặc dù thực lực của tam trảo tử sắc giao long mạnh nhất nó cũng không có dám làm càn gây rỗi trên địa bàn. Dù sao nó cũng cần ta và mấy tên khác cùng chống lại nhân loài cường giả.”

Nghe thấy vậy Tiêu Sơn thoáng trầm ngâm, sau đó hắn lên tiếng ngẫm nghĩ một chút nói: “Được rồi!”

Tử tinh dực sư vương kinh hãi lên tiếng nói: “Chủ nhân chẳng lẽ người muốn…”

Thiếu niên lên tiếng trừng mắt nhìn về phía hắn nói: “Ngươi hỏi quá nhiều rồi đấy!?”

Nhận thấy mình thất thố tử tinh dực sư vương cúi đầu lên tiếng nói: “Chủ nhân ta biết!”

Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng. Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy chớp chớp đôi mắt, nàng suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Phu quân, ta cũng muốn ra ngoài lịch lãm một chút!” Thiếu niên nghe thấy vậy hơi nhíu mày. Thiếu nữ mím mím đôi môi đỏ mọng nhìn về phía hắn nói: “Phu quân, ta muốn rèn luyện trở nên mạnh mẽ hơn. Ta cũng muốn chiến đấu như vậy đối với tâm cảnh của ta mới dễ dàng tăng lên…”

Nghe thấy vây Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy thì được rồi!” Hắn quay về phía tử tinh dực sư vương nói: “Đại miêu ngươi mang theo tiểu miêu cùng với Tiểu Y Tiên ra ngoài bảo vệ nàng một chuyến đi. Đúng rồi còn tiểu tử tinh dực sư vương nữa, muốn nó sớm tăng lên thực lực cánh nhanh nhất đó chính là để cho khiếu chiến sinh tử chỉ cần còn một hơi thở Tiên Nhi cũng cứu được…”

Nghe thấy vậy tử tinh dực sư vương con mắt mở to tròn, nó mừng rỡ rối rít lên tiếng cảm ơn: “Đa ta chủ mẫu, đa tạ chủ thượng…”

Tiểu Y Tiên thấy một con tử tinh dực sư vương khổng lồ ngoan ngoãn như thế thì nàng phì cười một tiếng. Bàn tay che miệng, trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng mê người. Thiếu niên cũng nhẹ nhàng mỉm cười thở ra một hơi, dù sao có tử tinh dực sư vương ở đó nàng hẳn là không có việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.