Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 133: Chương 133: Tới Thanh Sơn trấn




Dưới cái nắng chói chang của mặt trời, mặt đất như nứt ra làm bốn phía, bàn chân kiên ngạnh đạp trên bùn đất, một cỗ sóng nhiệt từ bàn chân mãnh liệt tràn vào khiến cho người đi đường mồ hôi đầm đìa chảy ra, ánh nắng không ngừng chiếu rọi tạo thành thời tiết quỷ quái như bây giờ

Trên một con đường lớn, một vị thiếu niên quần áo bình thường, mồ hôi chảy đầy trên vẻ mặt gian nan, đang khó khăn hành tẩu, thiếu niên mỗi lần đặt chân bước đi, hội giống như một vật nặng rơi xuống mặt đất vậy

Đứng ở gần quan sát thì thấy ở sau lưng thiếu niên có vác một cự kiếm màu đen khổng lồ, ách nói đây là bả cựu kiếm không bằng nói đây là một cự thiết cho rồi, cự kiếm màu đen này không có mũi kiếm, tại cuối cự kiếm, tựa hồ giống như là bị một vật gì đó, nhất đao chặt đứt, lộ ra vẻ bóng loáng như một tấm gương

Mặt ngoài cự kiếm màu đen, mơ hồ lộ ra một chút văn tự kỳ bí, văn tự kỳ bý này cơ hồ tràn ngập khắp thân cự kiếm, phối hợp với màu đen của cự kiếm, nhìn thoáng qua, cơ hồ có vài phần thần bí

Chiều dài của cự kiếm lại càng quái dị, cơ hồ là dài hơn cả thân thiếu niên, tổ hợp kỳ dị này, làm cho những người đi đường, nhịn không được phải quay đầu lại tò mò nhìn hắn

Hành tẩu được khoảng một trăm bước, thiếu niên rốt cục có chút không cầm cự được, miệng không ngừng thở hổn hển, hai chân tựa như ngàn cân khó nhọc bước về phía cây đại thụ ven đường

Đi tới được cây đại thụ, thiếu niên trực tiếp ngửa mặt hướng lên trời, để cho đầu óc khẽ thanh tĩnh lại, mồ hôi tùy ý chảy trên trán giống như một dòng suối nhỏ chảy xuôi xuống

“Sư phụ vật này cũng thật là kinh khủng đi, vác nó trên lưng...Đấu khí trong cơ thể lưu chuyển dĩ nhiên cứ như thế trì hoãn, hơn nữa vật quỷ này, cũng thật là nặng đi nha ? Vốn chỉ cần một ngày đường, bây giờ cố nhiên lại thành hai ngày nhưng cũng không đạt được mục tiêu !”Dồn dập thở hổn hển mấy hơi, Tiêu Viêm thanh âm vang lên. Bởi vì quá độ thoát lực, cho nên âm thanh có chút tắc nghẽn

“Hắc hắc tu hành bây giờ mới chính thức bắt đầu, ngươi tưởng rằng theo ta đi ra ngoài, chỉ đơn giản là đi dạo chung quang hay sao ?Nếu đã gọi là khổ tu, vậy thì cần chuẩn bị tinh thần để chịu đựng gian khổ đi nha, cái cuộc sống thư sướng tại Ô Thản Thành, bắt đầu rời xa ngươi rồi ”Từ trong giới chỉ âm thanh gìa nua của Dược Lão truyền ra thoáng có chút hả hê vui sướng

Nghe vậy Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, khẽ thư giãn thân thể, khóe mắt phiêu liễu nhìn cái kiếm màu đen nhánh phía sau lưng, nhãn đồng toát lên vẻ kinh hãi.

Hắn cũng không có nghĩ tới, thoạt nhìn vật này bề ngoài không ra gì cả, dĩ nhiên lại kinh khủng như vậy, không chỉ đè ép đấu khí lưu chuyển trong cơ thể mình, hơn nữa lại còn nặng một cách biến thái, cơ hồ làm cho Tiêu Viêm có lúc đã vận toàn lực đấu khí mà cũng suýt không chịu được

Hai ngày nay, Tiêu Viêm rốt cục cũng nếm trải được tư vị khổ tu chân chánh theo như lời Dược Lão nói

Lưng đeo cự kiếm màu đen, chiến đấu lực của Tiêu Viêm sợ rằng chỉ có thể ngang hàng so với một gã vừa mới tấn cấp đấu giả. Song mặc dù cự kiếm màu đen mang đến nhiều trói buộc, bất quá dưới áp lực của nó, cũng khiến cho Tiêu Viêm che dấu đi được thực lực chân thực của bản thân, với một người độc hành như hắn, dưới tình huống không quen biết một ai trên đường hành tẩu, tùy ý để bại lộ thực lực của mình, không thể nghi ngờ gì là một hành động ngu xuẩn.

Ngón tay khẽ vuốt vuốt lên giới chỉ, một khỏa đan dược màu xanh liền xuất hiện trong lòng bàn tay, đan dược này có tên gọi là hồi khí đan,công hiệu đúng như tên gọi của nó có thể trong thời gian ngắn cấp tốc hồi phục lại đấu khí

Đan dược này là ngày trước tại Ô Thản Thành, Dược Lão cố ý luyện chế ra cho Tiêu Viêm, bất quá bởi vì nguyên liệu để luyện chế ra hồi khí đan rất hiếm, với năng lực của Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá, cũng bất quá chỉ tìm được ba muơi mai dược liệu còn đám dược tề mà Tiêu Huân Nhi đưa cho hắn, hắn không nỡ phục dụng cho nên, Tiêu Viêm bình thường cũng không tùy ý phục dụng, bất quá dưới tình huống bây giờ cũng không thể tiết kiệm được nữa.

Mục quang cẩn thận quan sát vùng phụ cận trên đường, thấy không có người, Tiêu Viêm lúc này mới đem hồi khí đan nuốt vào bụng, nhàn hạ ngồi xuống, chậm rãi đợi đan dược phát huy tác dụng

Tuy nói sau khi phục dụng đan dược, tiến vào trạng thái tu luyện, mới có thể phát huy hết được hiệu quả của đan dược, bất quá lúc này Tiêu Viêm không có điều kiện yên tình để tu luyện, ở bên ngoài đại lộ không ngừng có người hành tẩu qua, cho nên cái ý niệm muốn tiến vào trạng thái tu luyện của hắn hoàn toàn không thể thực hiện được.

Khẽ nhắm mắt lại Tiêu Viêm đang ở trong trạng thái uể oải, có thể rõ ràng nhận thấy, trong cơ thể các bộ phận cơ hồ đều đã kiệt lực, đang tham lam hấp thu luồng khí ôn nhuận tỏa ra từ dược lực.

Hấp thu đến tia dược lực cuối cùng, Tiêu Viêm tựa hồ có cảm giác, các tế bào trong cơ thể mình bây giờ đều đang ẩn chứa lực bộc phát, tựa hồ so với lúc trước, cường hóa hơn một ít...

Mặc dù mới bắt đầu khổ tu được hai ngày, nhưng Tiêu Viêm tin tưởng, nếu gỡ cự kiếm màu đen này xuống, hắn tự tin có thể đánh bại một gã lục tinh đấu giả !

“Tựa hồ có chút hiệu quả ? ”Thì thào sờ sờ khuôn mặt, Tiêu Viêm đột nhiên nhếch miệng cười, miễn cưỡng co dũa cánh tay, cảm thấy tràn ngập sức sống khiến cho hắn tràn ngập vui mừng

Từ từ đúng dậy, Tiêu Viêm có cảm giác như vừa hận vừa yêu, vỗ vỗ cự kiếm quỷ dị sau lưng, lại lần nữa trầm trọng bước đi

Trước khi màn đêm buông xuống, Tiêu Viêm rốt cục cũng đến được một khu trấn nhỏ nằm gần ma thú sơn mạch

Trấn này tên là Thanh Sơn trấn bởi vì nguyên do nằm gần ma thú sơn mạch, lại có tên gọi khác là Ma Thú tiểu trấn, nên người trong trấn này phần lớn đều là lính đánh thuê, bọn họ đều kết thành đoàn đội, ngồi thành đống tại ngã tư đường, không kiêng kị gì cứ thế thảo luận các vấn đề như trong trấn nữ nhân nào tuyệt nhất, nơi nào náo nhiệt nhất, nơi nào trong ma thú sơn mạch ác hiểm nhất...

Hành tẩu đến ngã tư đường, với việc vác trên lưng cự kiếm bất đồng so với hình thể của mình, Tiêu Viêm tự nhiên trở thành tiêu điểm của không ít ánh mắt tò mò, bất quá hắn cũng không quá để ý, khẽ lau mồ hôi trên trán, chậm rãi hành tẩu ra khỏi ngã tư đường

Hai bên đường, có không ít thương điếm, hơn nữa bởi vì nguyên do thuận tiện, cho nên nhân khí có chút hỏa bạo, Tiêu Viêm ánh mắt hăng hái tại chỗ này tìm kiếm một thương điếm tốt, ánh mắt ngoài ý muốn đảo qua dược điếm gần đó, cước bộ đình chỉ lại, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó cất bước tiến vào, dược điếm này tên gọi là “Mễ Đặc Nhĩ: Vạn Dược trai ”

Tiêu Viêm nhìn về phía của hiệu của Vạn Dược trai thì hắn vạn phần kinh hãi lẩm bẩm thầm nghĩ: “Không ngờ tại trấn Thanh Sơn này cũng có cửa hàng của Mễ Đặc Nhĩ!”

Tiêu Viêm đối với vũ khí và khải giáp không có chút hứng thú, chỉ có húng thú đối với các loại dược liệu quý hiếm, chỉ cần có thể tìm được một loại dược liệu quý hiếm, Dược Lão liền có thể luyện chế cho hắn các loại đan dược làm tăng thực lực của hắn lên, hành tẩu trong ma thú sơn mạch đầy nguy hiểm, đan dược thật sự là một loại phù chú bảo hộ tính mạng tốt nhất

Bước vào đại môn của dược điếm, trên vách tường dược điếm có treo nguyệt quang thạch giống như bạch trú, dược diếm lúc này cũng có không ít người, điếm viên lúc này cũng cực kỳ bận rộn, cho nên cũng không có để ý tới một người vừa mới tiến vào như Tiêu Viêm

Không có ai chú ý tới, Tiêu Viêm càng cảm thấy thoải mái, ánh mắt chậm rãi đảo qua quầy bán dược liêu, ánh mắt chuyển qua hộp ngọc nhỏ có chút sửng sốt

“Chữa thương dược ?Chẳng lẽ nơi này cũng có luyện dược sư sao ?”Nhìn chằm chằm tư liệu ghi dưới bình ngọc nhỏ, Tiêu Viêm ngẩn người, có chút kinh ngạc lẩm bẩm nói

Lắc đầu, Tiêu Viêm ánh mắt tiếp tục di động, bất quá khi hắn xem xong hết các vật phẩm trong dược điếm thì có chút thất vọng lắc đầu, tuy trong này cũng có một ít trung cấp dược liệu, bất quá đối với Tiêu Viêm cũng không có nhiều tác dụng…

Tựa hồ xem hồi lâu hắn lại không phát hiện được bất cứ dược liệu nào cần thiết cả, thiếu niên lắc đầu cười khổ. Có vẻ như hắn quá hy vọng nhiều vào nơi này rồi thì phải, thiếu niên sau khi xem hết toàn bộ dáng đồ này định xoay người rời đi thì một âm thanh đánh động hắn làm cho hắn nhíu mày.

“Oa, chính là Mạc Ngân y sư a!”

“Sách, sách, bộ ngực của nàng thật là lớn a… Nếu như ta có sờ vào đó một lần thì chết cũng đáng!”

“Ngu ngốc, ngươi muốn chết a? Tiểu Y Tiên y sư đã rời khỏi Thanh Sơn trấn hiện giờ Mạc Ngân chính là nữ thần còn lại duy nhất của Thanh Sơn trấn chúng ta. Gần một nửa Thanh Sơn trấn này đều chịu ơn chữa trị của nàng, c.mẹ ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo lão tử trôn cùng!”

Đứng không xa Tiêu Viêm, hai gã nam tử đang thấp giọng nói chuyện với nhau, một người vừa nói ra có chút đùa giỡn, đồng bạn của hắn vội vàng một tay kéo lấy hắn thấp giọng mắng.

Nam tử kia thấy vậy cười khổ gãi gãi đầu nói: “Ta chỉ đùa bỡn chút thôi mà! Có cần đến mức như thế không!?” Cũng nhận thấy chung quanh phóng tới những ánh mắt bất hảo, tên kia nam tử sắc mặt tái nhợt xấu hổ bị đồng bạn lôi kéo, vội vàng trốn ra tiệm thuốc.

“Cái gì Mạc Ngân kia, ở chỗ này lại có danh vọng lớn như vậy sao?” Có chút kinh ngạc bởi hai người nói chuyện với nhau cùng với phản ứng của các dong binh khác, Tiêu Viêm đứng ở xa hơi nghiêng nghiêng đầu, từ giữa khe hở của đám người mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình một thanh y nữ tử.

Đợi đám người tản ra, Tiêu Viêm cũng rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo nữ tử bị mọi người vây quanh khi nãy.

Nữ tử mặc một thân màu lam nhạt thanh mát, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp hơi nữa còn mang theo nét câu hồn. Thể loại này khá giống với Nhã Phi của phòng đấu giả Mễ Đặc Nhĩ. Thiếu nữ mắt tỏa ra câu hồn nhiếp phách giống như mắt của hồ ly tinh, đôi môi đỏ mọng vô cùng ướt át, hai hàng lông mày như lá liễu, làn da trắng hồng. Nhưng điều mà Tiêu Viêm muốn nhìn nòi cả con mắt ra đó chính là nàng có một bộ ngực khá lớn không kém một chút nào so với Nhã Phi.

Bộ ngực do mặc lên một bộ quần áo khá chặt lên hai cặp nhũ phong vểnh lên cao ngất. Chiếc eo thon thả nhược tiểu, đôi chân thoi dài đẹp đẽ. Hai chân của nữ tử này uyển chuyển đi lại giống như con rắn điên cuồng uốn éo phát ra mị lực kinh người. Mỗi bước di chuyển khiến cho cặp mông săn tròn vểnh cao kia như đong đưa đập vào mắt của nam nhân khiến cho bất cứ tên nào cũng muốn phún máu mũi.

Mỗi bước di chuyển là cặp mông đánh lên, đặc biệt hai cặp nhũ phong cũng dập dềnh trong không khí khiến cho con mắt của mọi nam nhân đều phát ra ánh sao. Mấy nam nhân đều nhìn về phía nữ nhân này mà chảy nước miếng hiển nhiên họ dám chỉ ngẫm nghĩ có ý dâm trong lòng mà thôi.

Tiêu Viêm miệng sợ hãi than sách sách, bên tai lại truyền đến tiếng nhân viên cửa hàng cúi đầu cười: “Mạc Ngân là y sư đặc biệt của Vạn Dược Trai chúng ta, cả Thanh Sơn Trấn không biết có bao nhiêu người thích nàng, mỗi lần đi ma thú sơn mạch hái thuốc nếu có Mạc Ngân cùng đi thì dong binh đoàn đều đem giá cả đặt ở mức thấp nhất, hơn nữa thường xuyên vì danh ngạch còn thừa mà thiếu chút nữa thì đánh nhau.”

“Y sư?” Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt ngạc nhiên nói: “Nàng không phải là luyện dược sư sao?”

Nhìn nàng ở chỗ được hoan nghênh như thế, lúc trước lại thấy chữa thương dược trên quầy, Tiêu Viêm còn tưởng rằng nàng cũng là một luyện dược sư đấy chứ.

“Nếu là có thể dễ dàng như vậy mà trở thành một luyện dược sư, vậy thì nghề nghiệp đó cũng không đáng gây kinh ngạc.” Nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ nói.

Tiêu Viêm nhìn về phía thân hình ma quỷ của nữ tử này. Chính xác nàng cũng là một vưu vật mặc dù kém so với Nhã Phi nhưng cũng không kém là bao. Tiêu Viêm thầm mắng trong lòng: “tiểu yêu tinh…” hắn đột nhiên nhớ một chút quay sang nhân viên lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Y Tiên gì đó nàng trước đây là y sư ở đây hay sao!?”

Điếm viêm mở miệng nói: “Khách quan chẳng lẽ không biết!” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, điếm viên tiếp tục mở miệng nói: “Trước đây Vạn Dược trai là của Vạn lão bản, thời gian đó ta cũng làm ở Vạn Dược trai này. Lúc đó Tiểu Y Tiên y sư ở đây, sau đó nàng rời đi một thời gian Vạn lão bản bị người đánh chết. Sau đó Vạn Dược trai chính thức bị Mễ Đặc Nhĩ thâu tóm…”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy tò mò hỏi: “Chuyện này là thế nào!?”

Điếm viên thấy vậy cười hì hì cũng không có tiếp tục nói chuyện, thấy vậy Tiêu Viêm ho nhẹ sau đó rúi một ít kim tê vào tay của hắn. Điếm viêm đút một đống kim tê vào tay áo của hắn. Điếm viên lên tiếng nói: “Việc này bắt đầu thì phải nói đến Tiểu Y Tiên y sư…” điếm viên bắt đầu kể từ đấu đến cuối.

Điếm viên tiếp tục nói: “Ai ngờ sau vài tháng biến mất Tiểu Y Tiên y sư trở về với một thiếu niên, người này lại vô cùng tuấn tú, hơn nữa thực lực rất mạnh. Vạn lão bản có ý đồ tập kích bọn họ hơn nữa còn mang theo một đại đấu sư đi tập kích hai người họ. Người này nghe nói có tên Mặc Danh gì gì đó là người của Mặc gia. Vị tiểu huynh đệ còn chưa biết hắn, Mặc Danh gì đó hai chân hai tay toàn bộ là chân tay của ma thú, giống như chân tay vượt vậy. Mỗi quyền có thể dễ dàng đấm vỡ một tảng đá lớn vô cùng đáng sợ a…”

Điếm viên đem toàn bộ kể truyện ra không chút khách khí còn cường điệu lên rằng thiếu niên kia mạnh mẽ uy vũ như thế nào. Rồi ngay đến việc Tiểu Y Tiên có thần thông khiến cho thương thế của một người liền trong nháy mắt ra hoàn toàn liền lại ra sao? Chính xác là thân tích giống như chính hắn làm mà không phải Tiểu Y Tiên vậy.

“Ách!” Tiêu Viêm nghe thấy vậy có chút ngẩn người dở khóc dở cười, bộ mặt tỏ ra nghi hoặc: “Y thuật của nàng thực sự thần kỳ như vậy!?”

Điếm viên thấy ánh mắt của Tiêu Viêm như vậy khó chịu nói: “Khách quan ngươi đây không tin ta a!” hắn hướng tay về phía mấy người kia sau đó lên tiếng nói: “Y thuật của Tiểu Y Tiên nữ thần y truyền khắp toàn trấn chúng ta. Hôm đó có rất nhiều người chứng kiến không tin ngươi có thể hỏi họ…”

Thấy được cuộc nói chuyện của mọi người khiến cho họ tò mò quay về phía Tiêu Viêm cùng với tiểu điếm viên. Ngay cả Mạc Ngân cũng vậy, nàng nhìn hắn một chút sau đó lại tiếp tục vì mấy tên lính đánh thuê chữa trị thương thế.

Nhún vai, Tiêu Viêm cũng chẳng muốn hỏi thêm, ánh mắt lam y nữ nhân đã ngồi ở vị trí đang khám cho bệnh nhân, bàn tay vuốt vuốt cằm, hắn không thể không thừa nhận vị Mạc Ngân này lúc chữa bệnh hiện lên nụ cười thiện lương thật sự rất cuốn hút lòng người, khó trách những dong binh đại hán ngày thường hung hãn này đối mặt nàng lại hòa ái như thế.

Tiêu Viêm cười khổ, một nữ nhân ngực bự xinh đẹp ma quỷ như thế nếu như cho nàng măc một bộ y tá màu trắng kết hợp với một chiếc quần cụt thì đúng là tuyệt nhất. Nghĩ đến đã khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy nóng mắt. Hắn lắc lắc đầu xua tan mọi ý nghĩ có chút vẩn vơ của mình đi.

Tiêu Viêm tò mò liên lạc với Dược lão hỏi: “Sư phụ, y thuật có thật sự là thần kỳ như thế!?”

Âm thanh trầm ổn trong chiếc nhẫn truyền vào tai Tiêu Viêm: “Cái này vi sư không có biết rõ! Thường thường thì y thuật không có đạt đến mức độ như vậy. Nếu như y thuật đạt đến cấp bậc như thế thì vị trí của y sư sao có thể kém hơn so với luyện dược sư quá nhiều được. Theo như lời của tên điếm viên đó chắc hẳn chưa phải là sự thật chẳng qua chỉ là đồn thổi mà thôi. Đấu khí hệ thủy và hệ mộc đều có thể chữa thương nhưng đạt đến mức như điếm viên nói là không thể nào. Đúng là vết thương có thể liền trong nháy mắt với một số cao cấp đan dược nhưng chỉ bằng vào y thuật là không thể nào. Cũng có thể là vi sư lịch duyệt chưa đủ, dù sao trên đấu khí đại lục này điều gì cũng có thể xảy ra. Y thuật có thể làm như vậy cũng không phải là không thể nào!?”

Tiêu Viêm nghe thấy vậy cũng không có tiếp tục truy vấn. Đứng xem hình ảnh xinh đẹp một hồi, Tiêu Viêm cất bước rời khỏi “Mễ Đặc Nhĩ: Vạn dược trai”, trên đường phố được chốc lát thì thấy trời đã dần tối, liền tùy ý tìm một cái khách sạn ở ngã tư thuê một căn phòng. Hảo, hai chân có chút gập lại, miệng nặng nề thở ra một hơi, song chưởng gắt gao nắm lấy chuôi của trọng kiếm sau lưng, cự kiếm theo một tiếng quá khẽ thoát ly khỏi trói buột, được Tiêu Viêm cẩn thận dựa vào bên cạnh tường.

Mặc dù Dược lão miệng nói ngay cả ngủ cũng không cho gỡ trọng kiếm xuống, nhưng lúc này Tiêu Viêm không thể nghi ngờ là chưa có cái loại thực lực đó, cho nên lúc ngủ Dược lão cũng chỉ cho phép hắn tạm thời gỡ xuống.

Trọng kiếm quái dị vừa rời ra khỏi người, Tiêu Viêm có thể nhận thấy đấu khí trong cơ thể cơ hồ nháy mắt như thuỷ hà mà cuộn lên.

Chậm rãi hít một hơi, toàn thân lỗ chân lông đều như giãn ra, cảm giác dễ chịu làm cho Tiêu Viêm thống khoái rên lên một tiếng, loại cảm giác này đột nhiên mạnh lên thật sự là quá sung sướng.

Nắn bóp bả vai đã mỏi nhừ, Tiêu Viêm lên tiếng nói: “Ta có thể hay không vượt qua hắn đây. Tình cảm Huân Nhi nàng dành cho ta hình như ngày một phai nhạt thật là đáng chết…” Tiêu Viêm trong con mắt lóe lên một chút sát khí. Trong mắt của hắn là sự âm trầm khó chịu, Tiêu Viêm hít lấy một hơi nói: “Tiêu Viêm ta tuyệt đối sẽ không thua hắn!”

Lấy lại bình tính, Tiêu Viêm lắc đầu than, hắn cảm toàn thân ê ẩm tê dại, cuối cùng đặt đầu xuống cái giường êm ái, cơn buồn ngủ phô thiên cái địa liền ập vào trong bộ óc đã mệt mỏi cả ngày...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.