Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 216: Chương 216: Xuân quang trong động




Trên đường di chuyển, Bạch Thanh Ngọc đem Hổ Gia trực tiếp ôm vào trong ngực. Hổ Gia ở trong ngực Bạch Thanh Ngọc, nàng cảm nhận được khí tức nam tử vô cùng mạnh mẽ. Dù tâm tính nàng có là một nữ nhân yêu thích nữ nhân đi nữa thì bản năng thân thể nàng lại phản ứng ngược lại như nàng mong muốn.

Thân mình Hổ Gia bị Bạch Thanh Ngọc bê lên theo kiểu công chúa. Mùi mồ hôi từ thân thể Bạch Thanh Ngọc giống như nguyên liệu cung cấp cho dục hỏa đốt cháy. Nó làm cho lòng nàng bắt đầu nhộn nhạo. Hổ Gia không hiểu được khi mình nhìn về phía mặt nam tử này lại có cái ý nghĩ: quả thực thấy hắn khá là đẹp trai nếu như mình cũng hắn mây mưa hẳn cũng không tệ.

Toàn thân Hổ Gia trở nên nóng bừng, nàng cảm giác được phía dưới hạ thể của mình đã trở nên lầy lội và ướt đẫm. Nó có cảm giác ngưa ngứa đồng thời nóng. Nếu như có thứ gì đó chọc vào sẽ làm cho nàng trở nên thoải mái hơn. Khi thân thể nàng ma sát với Bạch Thanh Ngọc, nàng cảm nhận được cái cảm giác tê dại đê mê khiến cho lý trí của nàng trở nên mờ dần. Nơi hạ thể của nàng càng trở nên ngứa ngáy, ẩm ướt và nóng hơn. Chất dịch từ trong hang động đang bắt đầu tiết ra bên ngoài.

Hai má thiếu nữ trở nên ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, hơi nóng phả cả vào cánh tay của Bạch Thanh Ngọc.

Bạch Thanh Ngọc tăng nhanh tốc độ muốn tìm nơi trú ẩn. Hắn cảm giác được thân thể ngày càng nóng hơn. Đặc biệt hai má Hổ Gia trở nên ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, làn da trở nên hồng hào. Qua những chỗ rách của y phục có thể thấy được một làn da trắng mềm mại đang ửng hồng lên. Nhìn những thứ này máu huyết Bạch Thanh Ngọc trở nên sôi trào, hắn rất muốn dùng miệng thử qua những thứ này.

Thấy được ánh mắt Bạch Thanh Ngọc nhìn mình như vậy, Hổ Gia nghiến răng nhìn về phía hắn tức giận nói: “Xú nam nhân, nam nhân các ngươi đều không phải là tốt đẹp gì cả! Phí dưới người các ngươi đều là thú vật… Nếu như ngày hôm nay ngươi dám động vào cơ thể ta sau khi khôi phục ta nhất định sẽ giết chết ngươi…”

Bạch Thanh Ngọc không đáp lại lời của nàng. Ánh mắt hắn quét qua thấy được một cái động khá lớn. Hắn trực tiếp vọt vào trong đó. Đây là một cái động đá nhân tạo cũng không có bất cứ con ma thú nào bên trong. Ở phía trong ngoại trừ có chút ẩm ướt ra cũng không có dấu hiệu có ma thú ở đây. Hắn bế Hổ Gia trực tiếp vọt vào bên trong.

Rõ ràng một nam nhân như hắn lại dám lờ đi lời nói của nàng. Mặc dù nàng không muốn chết nhưng nghĩ đến cảnh có một tên xú nam nhân ở trên người nàng hỳ hục mà làm cái chuyện đó. Đã vậy cái vật dơ bẩn kia liên tục đút ra rồi lại đâm vào hang động của nàng là nàng cảm giác được buồn nôn rồi. Hai hàm răng Hổ Gia trực tiếp cắn lên cánh tay Bạch Thanh Ngọc, đáng tiếc lực lượng nàng trong lúc này là con số không tròn trĩnh. Cú cắn này chỉ giống như một vết cắn của hài tử.

Hắn thấy được ở trong đó có một tảng đá khá lớn. Bạch Thanh Ngọc tùy tiện vung chân lên đá bay tảng đá. Tảng đá trực tiếp rơi xuống cửa động phát ra một tiếng ầm. Bị Hổ Gia cắn vào cánh tay, Bạch Thanh Ngọc lại có cảm giác hơi tê tê. Bởi vì lực cắn không mạnh thế nên nó chẳng khác gì một cú cắn yêu, nước bọt nhớp nháp dính vào cánh tay Bạch Thanh Ngọc làm cho hắn dục hỏa trùng thăng.

Ở trong động là một vùng tối om, ánh sáng lờ mờ chiếu qua khe của tảng đá lớn đã láp cửa động. Hổ Gia thấy được đôi chân mình đã chạm đất. Tuy nhiên do hợp hoan dược phát tác mà thân thể nàng bủn rủn không chịu nổi. Trong màn đêm, hơi thở hồng hộc trầm thấp của hai người phát ra. Đôi tai ửng đỏ của Hổ Gia loáng thoáng nghe được thanh âm của nam nhân: “Ta không muốn chết. Hẳn nàng cũng là nữ thế. Mặc dù hôm nay chúng ta kết hợp lại bởi vì trúng độc nhưng đây là do thiên ý nếu đã như vậy ngày sau chúng ta là phu thê…”

Thân mình Hổ Gia run lên, nàng cắn răng nói: “Xú nam nhân! Ai muốn làm… Ư…” Bất chợt một bàn tay rắn chắc đem nàng ôm vào trong ngực. Đôi môi hắn trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Ở đây là hắn đang cưỡng hôn nàng. Một cảm giác tê dại từ đôi môi truyền tới. Hổ Gia cố gắng chống cực cái cảm giác này, nàng vung tay lên liên tục nện lên người của hắn. Tuy nhiên những cú đánh của nàng giống như người thê tử đánh yêu trượng phu của mình hơn.

Chiếc lưỡi trực tiếp đem hai hàm rắng trắng nõn của nàng cạy ra, sau đó nó giống như một con du long tiến thẳng vào trong miệng nàng. Mục tiêu của nó là chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Đầu Hổ Gia giống như phát ra một tiếng nổ rõ to, ý thức nàng dần rơi vào hôn mê, những cú đánh của nàng dần dần yếu dần. Thay vị đánh hắn thì hai bàn tay nàng lại trực tiếp vòng sang sau lưng mà vân vê bộ lưng dài rộng của hắn.

Nàng cảm giác được chiếc lưỡi ma quỷ kia đang mút lấy chiếc lưỡi của nàng, nó càn quét phía bên trong khiến cho nàng đê mê. Bất chợt nàng cảm giác được một đôi tay giống như ma quỷ trên người nàng du tẩu, nó vân vê khắp lưng nàng rồi vọt thẳng tới cặp mông săn chắc trắng tròn đang vểnh cao của nàng. Nàng cảm giác được một trận đê mê thoải mái giống như điện giật, từng đợt khoái cảm đánh thẳng vào nào nàng làm cho ý chí nàng trở nên mụ mẫm.

“Ư, hư, hư…” Vừa bị hôn lại vừa bị hắn sờ soạng khắp người. Miệng nàng bắt đầu rên rỉ nhưng bị hắn hôn khiến cho tiếng rên rỉ tử trong miệng nàng phát ra thành những tiếng cực kỳ khó nghe. Thân mình Hổ Gia hơi run lên, nàng phát hiện được bàn tay của hắn trực tiếp vọt vào bên trong tiến thẳng vào quần lót của nàng mà xoa bắp cặp mông trắng tròn vểnh cao của nàng. Miệng thiếu nữ phát ra âm thanh dâm đáng: “A…”

Lúc này, con du long ma quỷ kia đã rời khỏi miệng nàng nhưng nó khiến cho miệng nàng nhớp nháp đầy nước bọt. Khi nó rời ra thì cũng là lúc bàn tay dâm đãng kia chui vào trong quần lót từ phía sau nàng. Nó bắt đầu lắn bóp cặp mông phì nhiêu mà đang vểnh cao kia. Hổ Gia run lên vì phát hiện được có một thứ gì đó trê miệng của động của nàng đang vuốt ve. Hổ Gia cố gắng phản đối, thân hình vặn vẹo của thiếu nữ giống như một con rắn. Nàng cố gắng nói: “Đừng…Ư, ư…”

Tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc không đáp lại nàng mà hắn chỉ thở ra hồng hộc. Ngón tay vân vê cửa hàng động từ phía đằng sau mà không có tiến vào. Bạch Thanh Ngọc cảm nhận được nó ấm nóng, dịch thể keo nhớp từ chiếc động nhỏ xinh của Hổ Gia tiết ra xuân dịch dầm dề. Mỗi lần hắn vuốt vuốt cửa miệng của nàng là Hổ Gia rên lên: “A, ư…” những tiếng cực kỳ dâm đãng đồng thời thân hình nàng trở nên vặn vẹo.

Bạch Thanh Ngọc dùng bàn tay từ phía sau luồn sâu thêm trạm lên mép cửa động của nàng. Năm ngón tay hắn úp vào nơi tư mật của Hổ Gia, duy chỉ có ngón giữa chạm lên cái hạt nho nhỏ đáng yêu trên miệng cửa động. Hắn phát hiện được hai cánh hoa mềm mại này lại không có một chút lông nào cả. Dịch thể của nàng hoàn toàn bao quanh nơi hạ thể Hổ Gia đem quần lót của nàng ướt đẫm. Miệng Hổ Gia phun ra những hơt nóng: “Ư, ư, ư…”

Thân mình nàng vặn vẹo với mỗi động tác Bạch Thanh Ngọc kích thích cái hạt nho nhỏ kia. Nàng cảm giác được khi hắn kích thích cái hạt nho nhỏ đó sẽ có một dòng điện truyền ra đánh thẳng vào não nàng làm cho ý chí nàng trầm mê, nàng muốn điên rồi. Nơi hạ thể nóng rực, nàng hy vọng có thứ gì đó chọc vào nơi đó. Mà hiện tai ngoại trừ cái dơ bẩn của người xú nam nhân này thì nàng khó mà kiếm được cái khác.

“A…” Hổ Gia giật mình kinh hãi bởi vì nàng phát hiện được bàn tay kia trực tiếp đem y phục nàng xé rách. Hổ Gia cố gắng nói: “Đừng…” Nhưng đáp lại với nàng là những hành động càng thêm thô bạo. Tiếng xé rách quần áo vang lên khắp nơi.

Chỉ chưa đầy đến một phút thân hình nàng lồ lộ trong không khí. Nàng chỉ nhìn thấy hai mắt thanh niên trở nên đỏ bừng. Hắn hít một hơi vào sau đó phất tay ra, một tấm vải lớn trực tiếp đáp lên mặt đất. Kế sau đó là âm thanh roạt roạt nữa vang lên, lần này y phục trên thân thể thanh niên trực tiếp bị hắn xé nát. Ngay sau đó Hổ Gia kinh hô lên một tiếng: “A…” Nàng phát hiện được thân thể trần truồng của nàng trực tiếp tiếp xúc với da thịt của Bạch Thanh Ngọc. Đồng thời nàng cũng phát hiện được một vật to lớn cực nóng áp lên bụng nàng. Kế tới lưng nàng chạm vào mộ vật mềm mại. Nàng biết rằng lúc này nàng đã bị hắn đè xuống phía dưới tấm thảm.

Thân mình Hổ Gia có chút dãy dụa. Đôi môi Bạch Thanh Ngọc mở ra, hắn trực tiếp ngoạm lên một bên ngực khá lớn của nàng, bán tay ma quỷ kia thì rời về phần hạ thể liên tục vuốt ve. Ngón giữa hắn thỉnh thoảng đút vào cái khe ẩm ướt của nàng. Hơn nữa, hắn đút rất nhẹ nhàng giống như sợ nàng đau vậy. Thân mình Hổ Gia run lên, nàng cố gắng nói: “Bạch Thanh Ngọc, sau khi tỉnh lại ta nhất định sẽ giết ngươi…”

Bạch Thanh Ngọc cắn răng nói: “Việc để sau này hãy để sau nói đi!”

Miệng Bạch Thanh Ngọc tham lam bú mút ở trên hạt anh đao nho nhỏ một bên Ngực Hổ Gia. Ngón tay giữa liên tục vân vê hạt cứng trên cửa miệng động tiên của nàng. Một tay Hổ Gia bắt lấy đầu cùng cánh tay của hắn, nàng muốn đem hai thứ này đẩy ra ai ngờ bản năng nàng lại muốn ấn chúng lại. Chiếc hạt anh đào bị chiếc lưỡi Bạch Thanh Ngọc liếm láp, bộ ngực mềm mại liên tục đung đưa mỗi khi miệng Bạch Thanh Ngọc hút mạnh hạt anh đào lên. Hổ Gia còn chưa từng bị nam nhân nào bú ngực như vậy. Hắn giống như đứa trẻ con khát sữa tham lam mà liếm láp hạt anh đào của nàng. Từng đợt sóng khoái lạc đánh thẳng vào đầu của nàng. Hạt cứng ngo nhỏ liên tục bị ngón giữa của hắn vân vê, thân mình Hổ Gia vặn vẹo theo mỗi lần ngón tay di chuyển. Miệng nàng bắt đầu thở ra hồng hộc kèm theo tiếng rên râm đãng: “A, ư, ưm…”

Ánh mắt nàng dần dần quen với bóng tối. Lúc này hắn đã bú ngực nàng xong ngẩng lên nhìn nàng, nàng phát hiện được con mắt Bạch Thanh Ngọc đang nhìn nàng vô cùng đắm đuối. Đồng thời, hắn thu tay lại, trên bàn tay hắn đầy chất dịch nhớp nháp. Hắn đem bàn tay trực tiếp lên miệng mút lấy một cái. Hổ Gia cực kỳ xấu hổ vì nhìn rõ cảnh này hơn nữa hắn còn nói ra một câu: “Thật là ngon a!”

Bạch Thanh Ngọc cảm giác được vị chua, ngọt cùng với vị ngai ngái từ âm dịch Hổ Gia tiết ra. Khi hắn nói câu này biết được Hổ Gia cũng rất xấu hổ, hắn nghe được tiếng nàng mắng chửi: “Biến thái!” Tuy nhiên câu này càng kích thích thêm dục vọng nguyên thủy của Bạch Thanh Ngọc.

Cây nhục bổng của hắn hoàn toàn bị cương cứng đến mức cao nhất. Nếu như có ánh sáng sẽ nhìn thấy cây côn thịt của hắn nổi lên đầy gân guốc, nó đỏ bừng hơn nữa còn thấy được mạch máu trên đó đang liên tục nhảy lên. Bạch Thanh Ngọc cắn chặt răng, hắn trực tiếp tiến tới hai chân của Hổ Gia. Hổ Gia thấy được hắn đứng đó nhìn về phía hạ thể của nàng với ánh mắt cực kỳ dâm tà. Nàng biết hôm nay khó tránh thoát được nên chỉ giận dữ bất lực nói: “Ta nhất định sẽ giết người…”

Hắn dùng hai tay trực tiếp đem hai chân nàng banh rộng đến mức lớn nhất. Hổ Gia có chút phản kháng đáng tiếc bị hắn mạnh mẽ đem banh rộng ra. Lúc này, bàn tay hắn chứa đầy âm dịch của Hổ Gia vuốt lên cây nhục bổng cực lớn kia đem nó bôi trơn. Trong bóng đem Hổ Gia lờ mờ thấy được cây nhục bổng to bằng cả bắp tay của Bach Thanh Ngọc. Nàng có chút chờ mong, có chút nguyền rủa lại có chút sợ hãi.

Bàn tay hắn bắt chặt lấy hông nàng, hai chân Hổ Gia cố gắng ép chặt lại nhưng bị thân mình Bạch Thanh Ngọc giữ lại. Dù nàng co kiểu gì đi nữa cũng chỉ co được một chân, một chân kia vẫn bị bàn tay túm hông chắn ngạng. Nơi tư mật nàng lồ lộ hiển ra trước mắt Bạch Thanh Ngọc. Nàng thấy hắn cầm cái đầu to tướng liên tục mơn trớn trên khe rãnh của nàng. Ngay sau đó dường như nó phát hiện được của động. Hai cánh hóa bị nó mạnh mẽ mở ra, cái đầu gậy to lớn đâm vào cửa động.

“Ư…” Hổ Gia cảm giác được mình hơi đau đớn đồng thời có cảm giác sướng khoái. Ngay sau đó nàng cảm giác được có thứ gì đó đang nhích vào dần dần tiến vào trong cơ thể nàng. Bàn tay khác Bạch Thanh Ngọc cũng ôm lên eo nàng. Hai bàn tay trực tiếp ôm lấy hông nàng. Tiếp đó hắn vận toàn bộ sức mạnh đẩy mạnh hông về phía trước. Hai cánh hoa bị mở lớn hết sức, cây đại bổng bị hai thành động thiết chặt nhưng nó giống như một cây giáo sắc ben đánh tan mọi phòng thủ.

Thân thể Bạch Thanh Ngọc dính sát vào Hổ Gia, cây đại bổng trực tiếp phá tan một lớp tường mỏng đâm sâu vào phía bên trong. Khi hai bên Bạch Thanh Ngọc dính sát vào mông Hổ Gia, cây công thịt to tướng này hoàn toàn bị hai cánh hoa Hổ Gia nuốt chọn thì hắn cảm giác được đầu cây nhục bổng đã tiến vào nơi tận cùng. Nơi này chính là miệng tử cung của nữ nhân.

“Aaaa…” Hổ Gia cảm giác được mình giống như một thanh kiếm đâm vào người rạch phá da thịt. Cái cảm giác này vô cùng đau đớn. Nàng biết cái thứ kia đã chui tọt vào trong người nàng. Điều này đã trở thành sự thật, nó không thể nào thay đổi được rằng Bạch Thanh Ngọc đã cướp đi trinh tiết của đời mình. Hai mắt Hổ Gia chảy ra những dòng lệ nóng hổi. Nàng cảm giác được cái thứ đó quả thực quá to, dường như muốn đem hang động của nàng xé rách ra thì mới dừng lại. Nàng cố gắng đẩy thân mình cường tráng đang đút thứ to tưởng ấy vào trong cơ thể nàng nhưng càng chuyển động thứ đó càng đâm sâu vào hơn. Nơi giáo nhau một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra thấm lên tấm vải.

Hai mắt Hổ Gia nhắm nghiền, từng hạt lệ chảy ra. Bất chợt một nụ hôn nồng nàn làm cho nàng tỉnh lại chút lý trí. Đôi mắt mở ra thấy được đôi môi của thanh niên trực tiếp hôn lên hai mắt của nàng. Hắn đem những giọt lệ liếm sạch sẽ. Bàn tay nàng sờ lên bộ ngực rắn chắc thanh niên.

Nàng nghe được thanh âm của hắn cùng với những tiếng thở dốc nói: “Hổ Gia, sau này… ta nhất định…ha… sẽ đối tốt với nàng…. Nàng … ha… trở thành… thê tử của ta nhé… ha…” Hai tay hắn trưc tiếp chống lên đất giữ nguyên trong trạng thái này. Hổ Gia cảm giác được hạ thể đau đớn cực kỳ, may mắn là trong huyệt động đang tiết ra dịch nhợn khiến cho hạ thể nàng bớt trở nên đau đớn hơn.

Nàng không trả lời hắn mà cứ im lặng như vậy, hắn bây giờ cũng không di chuyển. Chỉ là hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Dược lực của độc xà trong khi ân ái có chút giảm bớt nhưng không đáng kể, muốn giải hết còn cần vận động rất nhiều nhưng cảm giác đau đó nàng không muốn chịu chút nào.

Hắn cứ chống tay như vậy chỉ sau một lúc nàng thấy cái gì đó rơi vào miệng nàng. Hổ Gia phát hiện được thứ này có vị mặn và tanh hơn nữa có chút hơi nóng. Hổ Gia thoáng thất thần chẳng lẽ hắn bị thương còn chưa lành. Hổ Gia kinh hãi hô lên: “ngươi… bị thương…”

Bạch Thanh Ngọc lắc đầu thở ra hồng hộc nói: “Không… Khi nào nàng hết đau nói với ta… ta sẽ làm nhẹ nhàng…” Thì ra để tránh cho Hổ Gia đau đớn, khi hắn cắm ngập vào hang động của nàng thì để im cây côn thịt không có chuyển động sợ nàng đau đớn.

Hai hàm răng nàng hơi khẽ cắn lại, hiện giờ dược lực rất mạnh mặc dù làm việc đó sẽ rất đau nhưng nàng cũng muốn được hắn dùng cây côn thịt mà rút ra đâm vào. Hổ Gia thở ra một hơi nói: “Nhẹ, nhẹ… nhàng một chút…”

Nghe được những lời này thì Bạch Thanh Ngọc cố gắng di chuyển rất nhẹ nhàng. Mặc dù hắn đã di chuyển rất nhẹ nhàng rồi nhưng do tình trạng quá khổ của tiểu đệ đệ khiến cho Hổ Gia khá là đau đớn. Hắn cảm giác được cây côn thịt đi vào một nơi ẩm ướt, dính, nhớp nháp đặc biệt thành hai bên lại mút chặt lấy cây nhục bổng của hắn làm cho hắn có cảm giác sướng khoái cực kỳ. Mỗi lần đút ra đút vào lại khiến cho từng trận tê dại từ cây nhục bổng truyền vào não của hắn. Mặc dù sướng khoái này khiến cho dược lực giảm bớt nhưng đồng thời cũng đẩy mạnh duc vọng muốn chuyển động nhanh hơn mạnh hơn của hắn.

“A, ư… nhẹ một chút… đau…” Hổ Gia hai tay vòng lên vai hắn. Bàn tay nàng siết chặt lấy da thịt hắn đồng thời bấu lên đó những vết bấu đỏ bừng. Hổ Gia rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó khá là to lớn đang rút ra rồi lại đâm vào nơi tư mật của nàng. Cái cảm giác tê dại sung sướng kèm theo đau đớn này đáng thẳng lên não của nàng.

Dường như nghe hiểu được lời của Hổ Gia, Bạch Thanh Ngọc cắn răng đem dược lực áp chế xuống, động tác chậm lại. Lúc này, hai cánh hoa trở nên đỏ bừng, nó há miệng ngoạm lấy cây đại bổng. Mỗi lần nó rút ra hoặc đâm vào kích thì từ trong động tiên của Hổ Gia sẽ vọt ra một đám dịch chất lỏng màu trắng xen lẫn màu đỏ của máu trông vô cùng dâm mỹ.

Một tay làm điểm chống, không giống như người bình thường phải dùng hai tay để chống lấy cân bằng và đủ lực giữ thân thể, Bạch Thanh Ngọc chỉ cần dùng một tay còn tay kia hắn trực tiếp chộp lên ngực của nàng. Bàn tay liên tục xoa ngực Hổ Gia, hắn cảm giác được mềm mại, mịn màng từ bàn tay truyền tới. Bộ ngực Hổ Gia quả thật rất lớn so với Nhã Phi một chín một mười khó mà phân biệt được. Ngực Hổ Gia bị nhào nặn thành đủ mọi hình dáng, hai bên ngực trong lúc này đã trở nên cương cứng.

Hổ Gia rên lên hư hử: “Ư, ư, a…” Cơn đau càng ngày cảng giảm kèm theo đó là khoái lạc. Bàn tay ma quỷ kia đang xoa bóp cặp ngực của nàng. Từng trận tê dại từ hạ thể đồng thời từ ngực nàng truyền đi. Nàng có cảm giác nâng nâng giống như lạc vào ảo cảnh.

Dần dần, tốc độ rút ra đâm vào của hắn càng ngày càng nhanh. Mỗi lần di chuyển đều phát ra một tiếng bạch khá lớn. Hai mông nàng trở nên ửng đỏ do cú va chạm mãnh liệt của hắn. Mỗi lần đâm mạnh vào cả người Hổ Gia cảm giác cực kỳ đau đớn cũng cực kỳ sướng khoái, hai má trở nên ửng đỏ, làn da nàng trong lúc này đã chuyển thành đỏ bừng.

“Bạch, bạch, bạch…” Mỗi lần cây nhục bổng đâm vào động tiên của Hổ Gia lại phát ra âm thanh khá mạnh mẽ.

“A, a, ư…” Miệng Hổ Gia liên tục phát ra những âm thanh dâm đãng nhất. Hai bàn tay nàng trực tiếp bám lên cổ Bạch Thanh Ngọc, thân thể chuyển động theo lực trùng kích của Bạch Thanh Ngọc. Thân thể Hổ Già ngày một đổ hơn, bất chợt thân thể nàng liên tục co quắp, nàng rên rỉ ra những tiếng cao vút: “Aaa…” Hai chân nàng cố gắng khép lại. Huyệt động liên tục phun ra một đám dịch lỏng giống như nàng tiểu ra nước vậy.

Bạch Thanh Ngọc chỉ cảm thấy khi mình đâm vào hang động nho nhỏ kia kia, hắn đang gia tốc liên tục thì cảm giác được thân thể Hổ Gia run lên bần bật giống như người động kinh. Nàng rên lên một tiếng cực lớn sau đó hắn cảm nhận được cây đại bổng bị thiết chặt rất mạnh, có thứ nước nóng vọt ra ngoài đáng tiếc do cây nhục bổng đang nằm gọc ở bên trong lên chúng chỉ có thể tưới lên cây nhục bổng. Chúng bắn ra được khoảng năm lần. Khi Bạch Thanh Ngọc di chuyển hông, cây côn thịt giống như đâm vào một vùng nước phát ra mấy tiếng ì oạp sau đó thông qua khe giữa thành huyệt động và cây côn thịt đám dịch chất lỏng chảy ra ngoài.

Bị co bóp mạnh như vậy càng làm cho thú tình trong người Bạch Thanh Ngọc nổi lên, hắn điên cuồng chuyển động. Một lúc sau thân thể hắn run lên, Bạch Thanh Ngọc thở ra hồng hộc: “Ha, ha… ư…” Thân thể hắn khẽ run, cây nhục bổng phun ra một lượng chất lỏng ấm nóng keo dính khi mà thân thể hắn ấn sát vào mình Hổ Gia, cây nhục bổng đâu vào nơi sâu nhất khi mà hai cánh hoa ngoạm lấy tận cán cây nhục bổng.

Hổ Giả đang phát ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng nhất: “Ư, ư… a, a…” thì nàng đồng thời cũng cảm nhận được có thứ chất lỏng keo, dính, nóng bắn thẳng vào trong bụng mình. Nàng cũng hiểu thứ này là tinh nguyên của Bạch Thanh Ngọc đang dưới vào cơ thể mình. Miệng Hổ Gia khe khẽ run lên.

Hai người thoáng thở ra một hơi, cả hai im lặng trong vài phút. Ánh mắt nhìn về phía nhau, người này cũng không hiểu được người kia nghĩ gì chỉ là lẳng lặng nhìn nhau mà thôi! Sau vài phút, Bạch Thanh Ngọc lại tiếp tục làm thêm lượt nữa. Miệng Hổ Gia lại bắt đầu phát ra âm thanh dâm đãng: “A, ư…”

Cả buổi tối cũng không biết Hổ Gia đạt bao nhiêu lần lên đỉnh cũng không biết Bạch Thanh Ngọc bắn bao nhiêu vào trong người nàng chỉ biết được rằng…

Sáng ngày hôm sau…

Đôi mắt xinh đẹp Hổ Gia chớp chớp, nàng phát hiện được những tia sáng lọt qua khe cửa. Khi đôi mắt mở ra cũng là lúc nàng đồng thời phát hiện được có thứ đang đè nặng trên thân thể nàng. Nữ tử giật mình khi thấy được thân hình một nam nhân đang đè trên người nàng. Thì ra tất cả những điều xảy ra ngày hôm qua đều là sự thật. Nàng cảm giác được phía dưới đau đớn, nóng rát… Hơn nữa thứ đó vẫn còn cắm trong người nàng vẫn chưa có rút ra. Hai hàm răng thiếu nữ cắn chặt vào nhau: “… Đáng chết!...” Nàng cố gắng dùng tay đẩy nam nhân đang ở trên người mình ra.

Cảm nhận được gì đó, đôi mắt Bạch Thanh Ngọc chớp chớp, hắn mở ra, một con ngươi màu xanh thăm thẳm xinh đẹp nhìn về phía Hổ Gia. Hắn thở ra một hơi, cảm giác toàn thân có chút đau nhức, hắn nói: “Nàng tỉnh rồi sao?”

Hai hàm răng cắn chặt lại, vẻ mặt Hổ Gia trở nên vặn vẹo, nàng tức giận nói: “Xú nam nhân, còn không cút khỏi người ta!?”

Bạch Thanh Ngọc thở ra một hơi, da thịt hai thân thể trần truồng đang dán chặt vào nhau. Hắn cảm nhận được mềm mại từ ngực Hổ Gia. Hai tay chống lên tấm vải, thân thể thanh niên dần dần trở dậy. Hổ Gia rên lên một tiếng đau đớn: “A…”. Nơi cây côn thịt đang đâm từ hạ thể nàng được hắn từ từ rút ra. Một dòng chất lỏng keo dính màu trắng đỏ chảy ra ngoài. Cả một đêm giao hoan hắn không biết đã bắn bao nhiêu lần vào người nàng đến tận lúc này vẫn còn chưa có khô từ nàng chảy ra một lượng lớn như vậy đã chứng tỏ điều đó.

Ánh mắt oán độc của Hổ Gia nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Ngọc. Bạch Thanh Ngọc đứng lên, hắn cười khổ nhìn về phía Hổ Gia. Hổ Gia chuyển động thân thể thì phát hiện được toàn thân mình ê ẩm không có bất cứ sức mạnh nào. Hơn nữa mỗi lần nàng chuyển động thân thể sẽ phát hiện được hạ thể mình truyền ra đau đớn.

Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía hạ thể đang đỏ bừng của Hổ Gia. Nó là một con bạch hổ trắng bóc hồng hào không có chút lông nào. Nếu như có ánh sáng sẽ phát hiện được cái lỗ nho nhỏ do cánh hoa dãn ra, đồng thời một dòng chất lỏng đang chảy ra từ đó.

Bị ánh mắt dâm đãng bẩn thỉu kia nhìn về phía hạ thể của nàng thì hai má Hổ Gia trở nên đỏ bừng, nàng vội vàng dùng tay mình đem bộ ngực và hạ thể bịt lấy. Nàng hít một hơi khí lạnh sau đó con mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Ngươi nhìn cái gì? Nhìn nữa ta sẽ đem con mắt của ngươi móc ra ngoài!”

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười, hắn tại thời điểm này thì làm gì còn cái gì là nho nhã quân tử, khóe miệng hắn kéo lên, hai tay đặt ngang vai, lòng bàn tay ngửa lên trời, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi chỉ là chưa liếm mà thôi…” Ánh mắt hắn quét qua hạ thể của nàng. Quả thực ngay đến ngực và môi nàng hắn đều thưởng thức qua, ngay cả âm dịch Hổ Gia cũng bị hắn liếm duy chỉ cỏ việc dùng miệng tại hạ thể nàng vẫn chưa dùng mà thôi.

Hổ Gia vừa giận vừa xấu hổ, nàng hét lên: “Cút… Cút ra ngoài cho ta!”

“Hài…” Bạch Thanh Ngọc khe khẽ thở dài. Hắn xoay người rời khỏi nơi này. Khi hắn vừa bước ra nghe được trong động phát ra tiếng khóc nho nhỏ: “Ô, ô, ô…”

Bạch Thanh Ngọc khe khẽ thở dài, hắn ngước nhìn thấy mặt trời đã nó dạng. Hắn nhìn về phía cửa động ngay sau đó lấy ra một đống bột phấn đem thải ra xung quanh cửa động. Ngay sau đó hắn mới rời đi.

Hổ Gia ngồi ở trên tấm vải, hai mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc rời đi như vậy thì trong lòng mất mát. Nàng lẩm bẩm nói: “Hắn, hắn còn là nam nhân nữa hay không? Ô, ô…” Hai má nàng nhợt nhòa trong nước mắt. Nàng ngồi dậy đờ đẫn nhìn về phía xung quanh. Ở phía dưới mông nàng là một tấm vải trắng khá lớn.

Lúc này, tấm vải đã chuyển đủ các máu. Phía dưới loang lổ các màu đỏ thắm chứng tỏ trinh nguyên của nàng đã bị cướp đi. Phía dưới còn dính các vết keo nhớp nháp do dịch thể âm dịch Hổ Gia cùng dịch thể tinh nguyên Bạch Thanh Ngọc tiết ra. Trên tấm thảm bốc ra mùi vị sau khi giao hoan cực kỳ nồng nặc. Nó có mùi của mồ hôi, mùi thơm của nước hoa do Hổ Gia dùng, mùi của âm dịch và tinh nguyên…

Ánh mắt Hổ Gia nhìn về phía hạ thể thấy được hai cánh hoa trắng hồng giờ này đã đỏ ửng sưng húp. Ngoài ra chúng còn mở ra để hiện cái khe nho nhỏ, trong cái khe còn thấy dịch đục trắng do tinh nguyên Bạch Thanh Ngọc lưu lại. Hổ Gia cảm giác được mình giống như rơi vào một con đường cút không lối thoát, nàng không biết được mình bây giờ cần làm gì. Nàng phải gả cho hắn sao? Gả cho một xú nam nhân mà nàng không yêu, mặc dù hắn đã cướp đi trinh tiết của nàng nhưng nàng không có yêu nam nhân nhưng đối với người đầu tiên cướp đi trinh tiết của nàng thì nàng vẫn có cảm giác kỳ dị về phía hắn.

Thân thể nàng muốn chuyển động một chút nhưng hạ thể truyền đến những cơn đau đớn kịch liệt. hai hàm răng nàng cắn chặt, ngón tay di chuyển trên chiếc nhẫn không gian được đeo trên chỏ của nàng. Một tấm vải trắng được lấy ra, nàng đem đám dịch nhớp dích vào nơi tư mật ở hạ thể lau đi sạch sẽ sau đó nàng lấy ra một bộ y phục mặc vào. Đến khi nàng mặc xong y phục cũng tốn mất gần nửa giờ đồng hồ.

“Tên hỗn đản này, hắn còn rời đi? Thật không phải là nam nhân!” Hổ Gia hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, con ngươi vốn xinh đẹp kia trong lúc này lại xuất hiện như có như không một chút ủy khuất. Qua nhiều năm như vậy, lúc này nàng tại trong tay một người nam nhân bị hủy đi trong sạch, hơn nữa nam nhân này, cùng nàng tuổi căn bản còn kém hơn một tuổi.

“Nói xấu trượng phu của mình như vậy thực sự không tốt lắm đầu!” Một âm thanh vang lên, thân hình một thanh niên mặc y phục màu trắng. Hắn mỉm cười, một nụ cười cực kỳ tuấn mỹ có thể làm điên đảo bất cứ nữ nhân nào. Hổ Gia thoáng thất thần, hai má hơi đỏ lên. Thanh niên bước vào phía bên trong hang động.

“Ngươi trở lại? Còn nữa, ngươi, ngươi từ khi nào trở thành phu quân của ta!?” trong lời nói của Hổ Gia chứa đầy tức giận, hai mắt nàng nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc tràn đầy oán trách.

Khe khẽ thở dài một hơi, Bạch Thanh Ngọc lấy ra một chiếc thùng gỗ chứa đầy nước từ trong trữ vật không gian. Khi chiếc thùng gỗ được đặt lên đất, nó phát ra một mùi hương nhẹ nhẹ say đắm lòng người. Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía Hổ Gia nói: “Nàng tắm xong đi sau đó chúng ta nói chuyện được không!?” Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn về phía Hổ Gia nói: “Hổ Gia, nàng thật là đẹp!” Sau đó hắn xoay người rời đi để lại vẻ mặt tức giận của Hổ Gia. Khi Hổ Gia trừng mắt về phía hắn thì hắn chỉ lẳng lặng nở nụ cười sau đó rời đi.

Thấy thân hình hắn rời đi ngay sau đó còn đem một tấm vải chắn lên miệng hàng thì Hổ Gia mới chớp chớp đôi mắt xinh đẹp. Sau một hồi quệt quệt miệng, nàng tự nói với bản thân mình: “Xem ra tên kia còn không quá xấu! Hắn còn có thể dạy được…” Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại nói như vậy, ngay sau đó nàng lắc lắc đầu nói: “Di, ta thế nào lại để ý đến một tên xú nam nhân như hắn…” Hổ Gia nhanh chóng đem ý nghĩ này gạt đi khỏi đầu.

Đôi mắt nhìn về phía chiếc chậu gỗ bốc ra hơi nước. Nó rõ ràng là nước nóng hơn nữa mùi hương cũng vô cùng tốt. Hổ Gia hít một hơi từ từ chút bỏ y phục của mình. Một thân hình xinh đẹp tuyệt trần hiện ra. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, đôi môi hồng hào như cánh hoa đào, bộ ngực phong mãn cực lớn, vòng eo thon nhỏ, làn da trắng hồng, chiếc chân thon dài, cặp mông sắn chắc trắng tròn… Một cực phẩm đồng nhan cực nhũ, một vưu vật khiến cho nam nhân điên cuồng lộ ra trong không khí. Bởi vì vừa trở thành thiếu phụ xong khiến cho Hổ Gia phát ra sự nhu mình cùng khí chất hấp dẫn của một thiếu phụ.

Bàn chân nàng từ từ bước vào chậu nước ấm. Thân mình nàng chìm vào trong nước. Khi thân thể nàng tiến vào trong đó, nàng phát hiện được toàn thân thư thái giống như đang ngâm nước suối nóng. Không, so với suối nước nóng còn thư thái hơn nhiều. Miệng nàng khẽ rên lên một tiếng cực kỳ sảng khoái: “Ưm…”

Bàn tay xinh đẹp quẫy quẫy trong nước, nàng nâng lên khiến cho đám nước màu xanh biếc này chảy trong lòng bàn tay. Hổ Gia tò mò nói: “Nước này là gì lại có thể khiến cho người ta trở nên thứ thái hơn? Đấu khí trong cơ thể cũng vẫn chuyển nhanh hơn? Hơn nữa hình như nó có khả năng chữa thương!” Những vết thương trên cở thể Hổ Gia khi gặp phải thứ nước này lại có cảm giác mát lạnh tê tê… Những vết sưng bị nước màu xanh tác động khiến cho chúng trở nên hồng hào nhanh chóng giảm bớt.

Bây giờ Hổ Gia đã xác nhận loại nước thuốc này hiển nhiên có tác dụng chữa thương, tăng lên tốc độ tu luyện đấu khí và xua tan mệt mỏi. Hổ Gia thư thái ngâm trong dòng nước ấm. Sau một lúc nàng cảm giác hạ thể hơi tê tê, bàn tay trắng nõn mềm mại di chuyển sờ xuống hạ thể thì vẻ mặt Hổ Gia biến thành u oán: “Đáng chết vẫn còn sưng lớn như vậy! Tên hỗn đản kia không một chút thương hương tiếc ngọc, tốt xấu ta cũng là nữ hài tử. Hắn chẳng lẽ sẽ không thể làm nhẹ nhàng hơn một chút sao? Khốn kiếp chơi ta đến hơn chục lần…”

Ngón tay nàng vân vê phải cái chất lỏng màu trắng thì vẻ mặt nàng biến đổi, nàng vẩy vẩy tay, vẻ mặt xuất hiện sự chán ghét: “Thật kinh tởm! Hừ…” Hổ Gia hừ lạnh một tiếng đem bàn tay rửa sạch ngay sau đó nàng sờ sờ bụng mình, vẻ mặt có chút lo lắng nói: “Không biết có sao không nữa! Hôm nay đến ngày dễ mang thai nhất nếu như mình có thai phải làm sao đây?”

Nói đến vẫn đề này Hổ Gia quẹt quẹt miệng vẻ mặt cáu giận tự nói với mình: “Nếu ta mang thai thì bắt hắn chịu trách nhiệm là được rồi!” tuy nhiên khi nàng nói đến đây thì ngay lập tức lại phỉ nhổ mình: “Phi, phi… mình đang nghĩ gì thế này. Này, xú nam nhân có cái gì tốt, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa dưới! So sánh với nữ nhân xinh đẹp kém xa…”

Sau hơn nửa tiếng, thân mình Hổ Gia mới tắm xong suôi, nàng đem một bộ y phục màu trắng xen kẽ màu hồng mặc lên người. Thân mình thon thả của Hổ Gia quả thực rất phù hợp với y phục, không hổ là người đẹp mặc thứ gì cùng đẹp.

Bàn tay nàng nhẹ nhàng vươn lên đem tấm vải che trước cửa động lật ra. Một thanh niên đang ngồi chồm hỗm ở đó. Phía trước hắn là một chiếc bàn đá giản dị cùng với những chiếc ghế đá. Hắn đem bàn đá cùng ghế đá đặt tại đõ. Phía trên bàn đặt một mân thức ăn cực kỳ thịnh soạn mùi hương ngào ngạt lan tràn khắp nơi.

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn về phía nàng hỏi: “Thế nào? Nàng rất đói bụng đi! Vậy thì đến đây ăn đi!”

Hổ Gia mở to ra con mắt tò mò nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Ngay sau đó nàng tiến về phía đó ngồi xuống. Khi ngồi xuống thân mình nàng hơi uốn éo, miệng kêu lên một tiếng: “A!” Ngay sau đó khuôn mặt nàng trở nên đỏ bừng.

Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía nàng, vẻ mặt hắn trở nên lo lắng hỏi: “Còn đau lắm sao?”

“Đau, tất nhiên là đau rồi!” Hổ Gia cắn răng vẻ mặt oán trách nói: “Ta bị như vậy còn không phải do ngươi gây ra!”

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nhìn về phía Hổ Gia nói: “Được rồi, lần sau ta làm cùng nàng sẽ nhẹ nhàng hơn!”

Nghe được lời này thì bộ ngực phong mãn Hổ Gia liên tục phập phùng, nàng tức giận nói: “Ngươi… khốn kiếp… ngươi còn muốn lần sau!? Ngươi muốn chết!”

“Được rồi!” Bạch Thanh Ngọc mỉm cười, nụ cười thân thiên hòa nhà, bàn tay hắn đưa về phía bàn ăn nói: “Chúng ta hãy ăn một bữa đi! Sau đó chúng ta sẽ trở về học viện Già Nam được chứ!?”

“Hừ..” Hổ Gia hừ lạnh một tiếng. Nàng nhìn về phía đám thức ăn này thấy được chúng bốc ra mùi dược liệu nhè nhẹ. Tuy nhiên nàng có chút nghi ngờ bất quá thấy được Bạch Thanh Ngọc ăn như vậy thì Hổ Gia cũng cầm lấy một chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Khi miếng thịt rơi vào miệng nàng cảm giác được vị ngon, ngọt, béo mà không ngất, thơm… từ miếng thịt tỏa ra. Bụng Hổ Gia trong lúc này đã sôi lên, nàng không nhịn được bắt đầu điên cuồng ăn. Trong khi ăn nàng phát hiện được một tia đấu khí trong cơ thể nàng bắt đầu gia tăng.

Hổ Gia sau khi ăn được vài miếng thì thấy được ánh mắt Bạch Thanh Ngọc đang nhìn về phía mình thì tức giận nói: “Ngươi, nhìn cái gì? Còn không ăn đi! Nếu như không ăn ta sẽ ăn hết của ngươi…” Nói xong nàng đem một cái đùi lớn bỏ vào bát của mình.

Đôi môi đỏ của Bạch Thanh Ngọc mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nói: “Ngắm nàng là đã quá đủ với ta rồi!” Thấy Hổ Gia ăn không để ý đến hình tượng thì Bạch Thanh Ngọc bình thản nói: “Nếu như nàng thích ta có thể làm hàng ngày cho nàng ăn!”

Nghe được lời nói này của Bạch Thanh Ngọc thì hai má Hổ Gia hơi đỏ lên, nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Nhàm chán!” Sau đó nàng cúi đầu tiếp tục cặm cụi ăn. Nàng rất tò mò đối với cách nấu của Bạch Thanh Ngọc, nàng vừa ăn vừa hỏi, hai má phùng lên: “Ngươi nấu thứ này bằng dược liệu sao?”

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nói: “Bí mật gia truyền dùng dược liệu nấu với thịt ma thú không làm mất đi hương vị còn tăng lên mùi vị của thịt ma thú đồng thời phát huy dược lực mức cao nhất. Thế nào, nàng có phải hay không đã phát hiện đấu khí trong cơ thể đang tăng trưởng?”

Hai mắt Hổ Gia mở to kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi dùng dược liệu để nấu thịt ma thú!?”

Bạch Thanh Ngọc bình thản đáp lại: “Cũng giống như luyện dược sư luyện đan khiến cho dược lực trở nên ôn hòa mà thôi! Điều này rất lạ hay sao?”

“Ngươi, ngươi…” Hổ Gia liên tục ngươi, ngươi vài câu sau đó nàng mới nói tiếp: “Ngươi thực sự có thể trung hòa dược lực của dược liệu trong khí nâu lên cùng thịt ma thú!?” Sau nàng không tức giận được. Trời cao ban cho tên này quá nhiều thứ, thứ nhất hắn cực kỳ đẹp trai, thứ hai thiên phú hắn cực kỳ mạnh, thứ ba thiên phú luyện dược đáng sợ, thứ tư hắn lại có khả năng phối chế dược liệu với thịt ma thú… Không biết được hắn còn dấu diếm nàng bao nhiêu đồ nữa. Nghĩ đến đây nàng tức giận sôi… Người so với người đúng là tức chết mà!

Bạch Thanh Ngọc chỉ mỉm cười tiếp tục ăn món ăn. Hắn rõ ràng cũng không muốn trả lời nàng. Lúc này, Hổ Gia thở ra sau đó tò mò hỏi: “ngươi nấu thức ăn thơm như vậy không sợ đưa đến ma thú chú ý sao?”

Đầu nhẹ nhàng lắc, Bạch Thanh Ngọc thở dài nói: “Ta đã dùng một số bột phấn trung hòa mùi đồng thời dùng một số bột phấn gây ra mùi khó chịu đối với ma thú. Hiển nhiên số ma thú tiến lại gần đây khá ít… Ngoài ra, ta cũng đã kiểm tra qua vùng này cũng không có ma thú cao cấp…”

Hai người lẳng lặng ăn xong bữa ăn. Đây là lần đầu tiên Hổ Gia ăn được một bữa ngon như vậy. Nàng ăn đến mức bụng no căng mà vẫn liếm môi tỏ ra thèm thuồng. Bạch Thanh Ngọc thấy cảnh này thì lắc đầu cười khổ. Sau đó, hai người quyết định trở lại học viện Già Nam.

Trong khi đi, Bạch Thanh Ngọc muốn dịu Hổ Gia kết quả bị nàng trực tiếp cự tuyệt. Ngay sau đó Bạch Thanh Ngọc trực tiếp lại bế lên Hổ Gia theo kiểu công chúa một lần nữa. Nằm trong vòng tay Bạch Thanh Ngọc, Hổ Gia điên cuồng dãy dụa: “Thả ta xuống, thả ta xuống. Khốn kiếp! ui da…” Nàng cử động mạnh khiến cho hạ thể truyền lên cảm giác đau đớn.

Bạch Thanh Ngọc tức giận nói: “hung cái gì mà hung!? Yên lặng cho ta!” Hắn mang theo vài phần tức giận quát nạt Hổ Gia. Mặc dù hai bên tình cảm vẫn chưa mãnh liệt nhưng hắn có chút yêu thích nàng. Có lẽ bởi vì tính tình yêu nữ cùng với thân hình cực phẩm đồng nhan cự nhũ của nàng. Đối với xuất thân tôn nữ của vị phó viện trưởng này hắn không quá quan tâm. Hắn đối với nàng là thích mà không phải là yêu tuy nhiên hắn đã cướp đi trinh tiết của nàng mặc dù nàng không muốn hắn chịu trách nhiệm bất quá hắn vẫn tự cho rằng mình nhất định phải làm gì đó.

Thân mình Bạch Thanh Ngọc giống như con chim dùng thân bay lượn. Chân hắn đạp mạnh thân mình tung bay trên những cành cây. Đấu khí được hắn vận dụng một cách lô hỏa thuần thành. Bất chợt phía sau lưng của hắn xuất hiện một đôi cánh, đôi cánh đập mạnh đem thân thể hai người bay lên không trung.

Đang dãy dụa thì Hổ Gia kinh ngạc hô lên: “Ngươi, ngươi là một cường giả đấu vương!” Nàng tuyệt đối không tin được rằng có người lại có thể trở thành đấu vương ở độ tuổi này.

“Không!” Đầu Bạch Thanh Ngọc lắc nhẹ, hắn bình thản nói: “Ta chẳng qua là một đấu sư mà thôi!”

Hổ Gia thấy vậy lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ là phi hành đấu kỹ!” Ánh mắt nàng trở nên quái dị nhìn về phía đôi cánh sau lưng của hắn. Đó là một đôi cánh rừng rực bằng lửa trông vô cùng đẹp mắt.

Bạch Thanh Ngọc lắc đầu nói: “Công pháp ta tu luyện đủ cung cấp đấu khí liên tục đồng thời điều khiển ngọn lửa đến mức cực hạn thì ta sẽ tạo ra được một đôi cánh lửa. Điều này rất bình thường theo nguyên tắc vật lỳ mà nói… Thôi, thôi… Nói ra nàng cũng không hiểu!” Nhìn thấy ánh mắt mở to của Hổ Gia như vậy thì Bạch Thanh Ngọc cười khổ lắc đầu.

Hổ Gia quệt quệt miệng bĩu môi nói: “Ngươi không nói ra sao ngươi biết được ta có thể không hiểu!?”

Khe khẽ thở dài, Bạch Thanh Ngọc đáp lại: “À, bởi vì đại hung thì vô nào mà!” (Ngực bự không có đầu óc)

“Ngươi, ngươi…” Hổ Gia liên tục vung tay lên đánh lên người nó nhưng lực đạo không có sức chút nào, nàng nói: “Ngươi dám nói ta là nữ nhân không có đầu óc!?” Liên tục đấm thùm thụp vào người Bạch Thanh Ngọc nhưng toàn bộ lực đánh này không có chút sức mạnh nào.

Đang bay trong không trung, Bạch Thanh Ngọc thở ra nói: “Ta có nên quăng nàng xuống phía dưới hay không đây!?”

Ánh mắt Hổ Gia đầy u oán nhìn về phía hắn nói: “Ngươi dám!?”

Lúc này, hai người hạ xuống một khu rừng cách học viện Già Nam một khoảng cách, tránh đi ánh mặt của mọi người. Khi đáp xuống đất, Hổ Gia nhanh chóng muốn rời đi thân mình của Bạch Thanh Ngọc. Mặc dù hạ thể còn chút đau đớn nhưng bây giờ đã khá hơn chút. Nàng đi lại có hơi chút khó khăn mà thôi.

Hai người sóng vai nhau tiến về phía học viện Già Nam. Vẻ mặt Hổ Gia oán trách nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Nếu như chuyện ngày hôm qua ngươi để lộ ra ngoài ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

“Chuyện này không nói ra ngoài cũng được!” Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu ngay sau đó hắn hỏi: “Vậy ta có thể đi phó viện trưởng để cầu hôn hay không?”

“Ngươi…” Hai hàm răng Hổ Gia cắn lại, bộ ngực phong mãn liên tục phập phùng, làn da trở nên hồng hào đỏ bừng. Nàng tức giận nói: “Ngươi còn muốn đi cầu hôn!?”

Bạch Thanh Ngọc bình thản gật đầu nói: “Đúng vậy, ta muốn kết hôn với nàng! Có gì không được!?”

“ngươi, ngươi…” Ngón tay của Hổ Gia chỉ thẳng về phía Bạch Thanh Ngọc. Nàng biết hôm nay sợ rằng mình cũng không thể đánh thắng được Bạch Thanh Ngọc. Hổ Gia hừ lạnh nói: “Nếu như ngươi dám đến cầu hôn vậy đừng có trách ta!” Nói xong Hổ Gia phất tay xoay người rời đi.

Đứng ở sau lưng, bàn tay Bạch Thanh Ngọc nhẹ nhàng đưa lên vuốt ngược tóc lại, hắn khe khẽ thở dài ra một hơi.

Tại thành Thạch Mạc, tổng hội dung binh đoàn Mạc Thiết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.