Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 410: Chương 410: Còn chưa rời khỏi. (1)






Vừa đi vào trong đại sảnh, Nhạc Thành đã cảm nhận được ánh mắt của mọi người quét qua mình và Yến Hiểu Kỳ.

Mà ở trong đại sảnh, Nhạc Thành cảm nhận được một khí tức lăng lệ chính là do mấy lão nhân phát ra, mấy người này thực lực còn mạnh hơn Vũ Văn Minh Quang.

Cuối cùng Nhạc Thành cũng cảm thấy trong đại sảnh có ba người trong đó có hai lão nhân một nam và một nữ.

ở giữa phòng chính là một mỹ phụ trung niên, có vài phần tương tự với Yến Hiểu Kỳ.

Mà giờ khắc này, đôi môi mọng nước của Yến Hiểu Kỳ đang nhìn về phía mỹ phụ kia.

Nhạc Thành đánh giá trung niên mỹ phụ kia, chỉ thấy trong mắt của trung niên mỹ phụ đã hơi ướt át, thân hình cũng run rẩy.

- Hiểu Kỳ.

Trung niên mỹ phụ cuối cùng cũng không nhịn được, nhanh chóng đánh về phía Yến Hiểu Kỳ.

- Đây là di mẫu sao?

Nhạc Thành thầm nghĩ sau đó buông lỏng Hiểu Kỳ ra mà nói.

- Người, người chính là mẫu thân của con?

Yến Hiểu Kỳ cất tiếng hỏi đối với mỹ phụ trung niên đó, hai tròng mắt đã hiện ra nước.

- Ta, ta là mẹ của con, hài tử ta là mẹ của con.

Mỹ phụ trung niên ôm Yến Hiểu Kỳ vào trong ngực.

- Mẫu thân con rất nhớ người, con còn tưởng cả đời này không gặp được người nữa.

Yến Hiểu Kỳ cũng không nhịn được mà tuôn ra hai hàng nước mắt.

Nhìn đôi mẹ con trong đại sảnh, ai cũng không dám quấy rầy các nàng.

Ở trong đại sảnh, đầu tiên là Vũ Văn Hạo Nguyên, vũ Văn Quyên hai người cũng hơi run rẩy, đặc biệt là Vũ Văn Quyên trong mắt hiện ra một chút ướt át.

Nhìn thấy đôi mẹ con như vậy, Yêu Huyên ở sau lưng Nhạc Thành cùng với Đại Song, Tiểu Song hai cô gái cũng nhịn không được mà rơi lệ.

Hồi lâu, Vũ Văn Minh Quang tiên tới gần cùng với Vũ Văn Minh Châu và Yến Hiểu Kỳ nói:

- Được rồi muội muội, muội đưa Hiểu Kỳ gặp ông ngoại, bà ngoại cùng với mấy vị trưởng lão đi.

Nghe thấy lời nói của Vũ Văn Minh Quang, Vũ Văn Minh Châu mới buông Yến Hiểu Kỳ ra mà nói:

- Hiểu Kỳ, mau gặp ông ngoại và bà ngoại.

Yến Hiểu Kỳ lau nước mắt, sau đó nhìn Vũ Văn Hạo Nguyên cùng Vũ Văn Quyên.

- Ông ngoại, bà ngoại.

Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.

- Ừ, hài tử, con chịu khổ rồi.

Vũ Văn Quyên ngay lập tức tiến tới bên cạnh Yến Hiểu Kỳ, đánh giá Yến Hiểu Kỳ sau đó yêu thương mà nói:

- Về sau cứ ở trong nhà thôi.

Vũ Văn Hạo Nguyên cũng hồng nhuận đôi mắt hiện ra vẻ hiền lành sau đó khôi phục trở lại.

- Các vị trưởng lão, lão tổ đã mở miệng, đưa cho Hiểu Kỳ quy tông đồng thời ba ngày sau cũng là ngày thi đấu của Vũ Văn gia tộc, nếu như thắng thì sẽ đại biểu cho Vũ Văn gia tham gia tỷ thí với Tứ Đại Thú Tộc và Tứ Đại Nhân Tộc, các vị có ý kiến gì không?

Vũ Văn Quyên nhìn đám người xung quanh mà nói.

- Chuyện này đương nhiên là không có vấn đề, Minh Châu là thục nữ tiểu thư, ta tự nhiên là người của Vũ Văn gia tộc, lão tổ cũng không lên tiếng chúng ta không có bất kỳ ý kiến gì.

Trong đại sảnh một lão nhân cất tiếng nói.

- Vậy thì tốt, nói như vậy sau này Hiểu Kỳ cũng là người của Vũ Văn gia tộc, ba ngày sau chính là ngày tỷ thí, mọi người hiện tại trước hết giải tán thôi.

Vũ Văn Quyên nói với mọi người.

Đặc biệt lần này còn có lão tổ lên tiếng, quyền lợi gần đây nằm gần như hết trong tay lão tổ bí ẩn này.

Trong đại sảnh, mọi người đều từ từ tản ra, không ít người nhìn Nhạc Thành,Yêu Huyên cùng với ba cô gái.

- Vị trẻ tuổi này, không biết liên hệ với Hiểu Kỳ thế nào?

Nhóm người này sau khi rời đi, Vũ Văn Quyên liền đánh giá Nhạc Thành, Yêu Huyên và Đại Song, Tiểu Song rồi từ từ hỏi Nhạc Thành.

- Nhạc Thành, hôn phu của Hiểu Kỳ.

Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó hắn cũng đánh giá lão phụ nhân, người này chính là bà ngoại của Yến Hiểu Kỳ mình cũng phải gọi là bà ngoại mới được.

- A, ngươi là người của Nhạc gia?

Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng hỏi, trên mặt có một vẻ nghi hoặc.

- Có thể xem như là thế nhưng cũng không phải.

Nhạc Thành cũng không biết phải trả lời thế nào.

- Cha, Nhạc Thành là hậu nhân của Nhạc Thiên tiền bối.

Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với Vũ Văn Hạo Nguyên.

- Thì ra là thế, ngươi là hôn phu của Hiểu Kỳ vậy thì ở đây ba ngày đi, Hiểu Kỳ đã quy tông, ngươi cũng coi như là người của Vũ Văn gia, ba ngày sau ngươi cũng chuẩn bị khiêu chiến đi.

Vũ Văn Quyên nhìn Nhạc Thành mà nói.

- Mẫu thân, đến lúc đó có không ít cường giả trẻ tuổi, Nhạc Thành ở ngoài tộc đính hôn, cũng không cần phải dựa theo quy củ của trong tộc.

Vũ Văn Minh Châu biến đổi sắc mắt mà nói với Vũ Văn Quyên.

- Minh Châu, chẳng lẽ con thật sự không thích mẫu thân làm như vậy sao, bây giờ thân phận Hiểu Kỳ khác biệt, có rất nhiều người nói ra nói vào, không bằng dựa theo quy củ mà theo. Con cũng không hi vọng con có một người con rể không xứng đáng với Hiểu Kỳ chứ, cho dù sao thì ta cũng nghĩ rằng tên tiểu tử này không kém, ánh mắt của Hiểu Kỳ cũng nhất định không kém.

Vũ Văn Quyên cất tiếng nói.

- vâng.

Vũ Văn Minh Châu cảm thấy không an tâm liền lộ ra một vẻ bận tâm.

- Muội muội, muội cũng không cần phải lo lắng, huynh cam đoan rằng Nhạc Thành sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Vũ Văn Quyên cùng với Vũ Văn Minh châu thì giống như đi lạc vào sương mù vậy, không biết rằng đã xảy ra chuyện gì.

- Bà ngoại, tỷ thí này con không cần tham gia, con chỉ tới đây chỉ là để đưa mẫu thân về mà thôi.

Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.

Yến Hiểu Kỳ vừa nói xong, Vũ Văn Quyên cùng với Vũ Văn Hạo Nguyên cũng ngây ra, Vũ Văn Minh Quang thì hơi biến sắc.

- Hiểu Kỳ, cái này chỉ sợ là quy củ trong tộc, người tiến vào trong tộc không dễ dàng, còn nếu như để cho mẹ con rời đi thì phải theo quy tắc.

Một lát sau Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.

- Tại sao, con muốn mẫu thân con trở về, cha con hiện tại đang ở nhà.

Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.

- Nhạc Thành hơi biến sắc, từ đó hắn đã nhìn ra một số ẩn tình, xem ra Vũ Văn gia cần phải phá bỏ một số quy định mới cho Yến Hiểu Kỳ quy tông, cái này cũng là bởi vì huyết mạch của Yến Hiểu Kỳ.

Bây giờ Yến Hiểu Kỳ muốn dẫn mẫu thân của mình đi, Vũ Văn gia dĩ nhiên là không đồng ý, có một số việc là quy củ trong tộc, quy định này đã hơn nghìn năm, thời gian này rất khó bị phá bỏ.

- Hiểu Kỳ, trong tộc có quy của, Vũ Văn gia tộc không thể thông hôn với ngoại giới.

Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.

Nhạc Thành hơi biến sắc mà nói:

-Nói như vậy Hiểu Kỳ cũng là người của Vũ Văn gia, cũng không thể kết hôn với người bên ngoài, nếu như vậy thì ta là người đầu tiên phản đối.

- Hiểu Kỳ, chuyện này không giống như vậy, Hiểu Kỳ không tính là toàn bộ người của Vũ Văn gia, hơn nữa các con đã đính hôn, điều này không thể so sánh.

Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.

- Con mặc kệ, con phải dẫn mẫu thân đi, con đã đáp ứng cha con.

Yến Hiểu Kỳ tràn đầy kiên định trong mắt.

- Hiểu Kỳ, phụ thân con vẫn khỏe chứ?

Vũ Văn Minh Châu cất tiếng hỏi Yến Hiểu Kỳ.

- Mẫu thân, cha con rất tốt, ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy rất nhớ mẹ.

Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.

- Cha, mẫu thân, con muốn mọi người để cho con rời Vũ Văn gia.

Vũ Văn Minh Châu quỳ hai gối xuống mặt đất nói với Vũ Văn Hạo Nguyên và Vũ Văn Quyên, trên mặt hiện ra một khát vọng.

- Minh Châu tại sao con vẫn chưa rõ, hiện tại ở lại là tốt nhất.

Vũ Văn Hạo Nguyên khẽ thở dài mà nói.

- Cha, con van cha, cho con rời khỏi Vũ Văn gia đi.

Vũ Văn Minh Châu cất tiếng nói.

- Aizzz, đây là chuyện không thể được Minh Châu.

Vũ Văn Quyên thở dài, nếu để cho Vũ Văn Minh Châu rời khỏi gia tộc, lão tổ nhất định sẽ không đồng ý, chuyện này đã là kết cục tốt nhất.

- Mẫu thân con van người.

Vũ Văn Minh Quang van cầu dưới đất.

- Ông ngoại, bà ngoại con van hai người hãy để mẫu thân trở về.

Yến Hiểu Kỳ quỳ gối trên mặt đất mà nói.

Nhạc Thành khẽ biến sắc mặt, tựa hồ như không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.

- Aizzz.

Nhìn thấy đôi mẹ con quỳ trên mặt đất, Vũ Văn Quyên liền đau nhói.

- Hiểu Kỳ, nếu như con thật sự mong mẹ con có thể trở về thì con nhất định phải đáp ứng ta một chuyện, nếu như lão tổ đồng ý, chỉ cần lão tổ đồng ý thì người trong tộc sẽ không nói gì.

Một lát sau Vũ Văn Quyên cất tiếng nói.

- Bà ngoại, người cứ nói đi.

Yến Hiểu Kỳ kiên nghị trả lời.

- Thứ nhất, ba ngày sau con nhất định phải chiến thắng kỳ tỷ thí trong gia tộc, đại biểu cho gia tộc thiết đấu với người của Tứ Đại Nhân Tộc và Tứ Đại Thú Tộc, và ít nhất phải tiến vào vị trí thứ ba, nếu làm được ta sẽ đi cầu xin lão tổ.

- Bà ngoại, con đáp ứng, con sẽ cố gắng hết sức.

Yến Hiểu Kỳ lập tức đáp ứng.

Quay về nhà, Vũ Văn gia tộc sắp xếp mình trong đình viện, Nhạc Thành đi vào trong phòng cảm thấy rất nghi hoặc.

Mà Yến Hiểu Kỳ lúc này cũng không quay trở về đình viện của Nhạc Thành, gặp được mẫu thân nàng muốn ở cùng mẫu thân mình mấy ngày, Nhạc Thành dĩ nhiên là không phản đối, hai mẹ con gặp nhau, nhất định là có nhiều lời muốn nói.

- Tứ Đại Thú Tộc và Tứ Đại Nhân Tộc tỷ thí, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, còn ba ngày nữa là khiêu chiến, Nhạc Thành cũng chờ đợi.

- Vũ Văn gia có một viên linh châu thượng cổ, rốt cuộc là đặt ở nơi nào?

Nhạc Thành thì thầm nói, dựa theo lời nói của Yêu Huyên thì Vũ Văn gia hẳn là có một viên linh châu thượng cổ, tuy nhiên Nhạc Thành cũng không phát hiện ra bóng dáng của nó.

Nhạc Thành muốn dung thần thức nhìn trộm nhưng ở trong Vũ Văn gia có không ít cường giả siêu cấp, rất dễ bị người khác phát hiện.

Điều duy nhất khiến Nhạc Thành lo lắng chính là không biết Tứ Đại Nhân Tộc và Tứ Đại Thú Tộc dùng linh châu thượng cổ để làm gì, nếu bọn họ cho rằng chỉ là bảo vật mà thôi thì mình còn có cơ hội tuy nhiên nếu bọn họ coi là chí bảo thì mình muốn có là điều rất khó khăn.

Xem ra đầu tiên phải nghe ngóng xem linh châu thượng cổ ở đâu mới được, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp.

Nhạc Thành hạ quyết tâm nhất định phải biết chỗ linh châu thượng cổ mất tích.

- Không biết viên linh châu thượng cổ của Vũ Văn gia là thế nào đây?

Nhạc Thành thầm suy đoán, chỉ cần có thể tiếp cận linh châu thượng cổ thì Nhạc Thành có thể nắm chắc có được.

- Chủ nhân, là Đại Song, Tiểu Song người có ở trong đó không?

Nhạc Thành đang ở trong phòng suy tư thì có người gọi ở bên ngoài.

- Đại Song, Tiểu Song hai người các ngươi đi vào đi.

- Chủ nhân.

Đại Song, Tiểu song hai nữ tử đi vào tựa hồ như là có chuyện muốn nói.

Nhìn thấy hai nữ tử Đại Song và Tiểu Song, Nhạc Thành cảm thấy giật mình, hai người này có thiên sinh mị đồng bây giờ tràn ngập khí tức yêu mị, ngay cả mình cũng không kìm chế được.

Đặc biệt hai nữ nhân này ăn mặc cũng mê người, khiên cho Nhạc Thành phải chấn động, hiện tại Đại Song mặc một chiếc quần dài, bộ ngực nửa lộ hiện ra một khe núi sâu trước mắt Nhạc Thành, da thịt nhỏ nhắn.

Đặc biệt là hai chân cao gầy tựa hồ như đã chiếm nửa thân hình, thon dài khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không thể kháng cự.

Tiểu Song và Đại Song ở cùng một chỗ khiến cho mọi người đều có một cảm giác ham muốn, nhất là hai ngực cao ngất, ở giữa là một khe núi vô cùng mê người.

Đặc biệt là hai nữ nhân còn có một sự vũ mị bẩm sinh, quả thật khiến cho người ta khó tự kìm chế, nói về tư sắc, Đại Song và Tiểu Song so với Trầm Linh, Lê Tiêu Dao, Hàn Nguyệt cũng không chênh lệch bao nhiêu nhưng khí tức vũ mị thì chúng nữ không có, ngay cả Yêu Huyên có Cửu Chuyển Yêu Đồng nhưng so với chúng nữ vẫn còn kém hơn một bậc, chủ yếu là Đại Song và Tiểu Song có thiên sinh mị đồng, không mấy người nam nhân có thể cưỡng lại được.

Nhìn hai nữ nhân, Nhạc Thành không thể không định thần, nếu không mình không kìm chế được.

- Có chuyện gì vậy?

Nhạc Thành nhìn thấy bộ dáng của họ thì cất tiếng hỏi.

- Chủ nhân chúng thuộc hạ không có linh dược, không thể luyện chế đan dược.

Đại Song do dự rồi nói với Nhạc Thành, hiện tại hai năm nay linh dược mà Nhạc Thành cho bọn họ đã dùng hết rồi, trên người dĩ nhiên là không có linh dược.

- Linh dược?

Nhạc Thành mỉm cười sau đó hắn móc ra một nhẫn trữ vật trao cho hai nữ nhân, bên trong là một số linh dược, đủ cho hai nữ nhân đột phá tới Nguyên Anh Kỳ.

Bây giờ linh dược của hắn không thiếu, trong người có rất nhiều linh dược.

- Đa tạ chủ nhân.

Đại Song tiếp nhận nhẫn trữ vật trong tay của Nhạc Thành mà mỉm cười.

- Có chuyện gì nữa?

Nhìn thấy hai nữ tử chưa có ý rời đi, Nhạc Thành cất tiếng hỏi.

Hai nữ tử nhìn Nhạc Thành, trên mặt hiện ra vẻ ửng đỏ.

- Chủ nhân, đêm nay chúng ta ở cùng người, chúng ta là người của chủ nhân.

Đại Song và Tiểu Song mỉm cười thẹn thùng, sau đó lập tức nhào vào lòng Nhạc Thành.

- Đại Song, Tiểu Song các ngươi làm gì vậy?

Nhạc Thành hơi biến sắc mặt, hắn cũng không biết phải làm sao trước tình cảnh này.

- Chủ nhân, chẳng lẽ người còn chê chúng nô tỳ, chúng nô tỳ còn thân xử nữ đó.

Đại Song cất tiếng bên tai nói với Nhạc Thành, sau đó một tay ngọc trắng đã vuốt ve ngực của Nhạc Thành.

- Chủ nhân, hôm nay chúng nô tỳ là của người, là người của chủ nhân.

Tiểu Song cất tiếng nói, hơi thở như hoa lan, lộ vẻ quả quyết nói với Nhạc Thành, sau đó tay của Tiểu Song đã khẽ vuốt ve dưới bụng của Nhạc Thành.

- Chủ nhân, người thoải mái đi.

Đại Song vũ mị nhìn Nhạc Thành, ánh mắt yêu mị khiến cho hắn không thoát được.

- Hai cô gái này đúng là thiên sinh mị đồng.

Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình thiếu chút nữa là bị mê hoặc.

Bỗng dưng Nhạc Thành không nhịn được mà khẽ run rẩy thân hình, không biết từ khi nào Tiểu Song đã vuốt ve vật cứng dưới bụng mình, dưới sự trêu đùa của hai nữ nhân, vật dưới bụng hắn đã cứng như sắt.

Tiểu Song nhẹ nhàng vuốt ve, Nhạc Thành cũng cảm thấy thoải mái không nói nên lời, lúc này hắn cũng không cự tuyệt, chìm đắm trong mê say.

Vuốt ve vật cứng của chủ nhân, sắc mặt của Tiểu Song cũng càng thêm ửng đỏ, mà ngay cả đôi mị nhãn cũng như muốn nhỏ nước ra vậy.

Đại Song nhẹ nhàng ma sát thân hình nóng nảy của mình vào Nhạc Thành, hai bộ ngực cao ngất ma sát vào ngực Nhạc Thành, câu dẫn dục hỏa của hắn.

- Chủ nhân người nằm xuống đi.

Tiểu Song cất tiếng nói vô cùng cám dỗ, lập tức hai người khẽ khàng để Nhạc Thành nằm lên trên giường.

Bàn tay ngọc trắng không biết từ khi nào đã luồn vào, Nhạc Thành cảm nhận được vật dưới bụng của mình đã bị Tiểu Song rút ra.

- Chủ nhân, bọn nô tỳ sẽ hầu hạ người, chúng ta vĩnh viễn thuộc về một mình chủ nhân.

Tiểu Song há cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, bàn tay thì khẽ vuốt ve cái vật nhỏ nhắn kia.

Những thủ đoạn này Đại Song và Tiểu Song lúc còn là nô lệ đã khắc khổ luyện tập, còn có thiên phú bẩm sinh của xà nữa nữa, cho nên bọn họ cũng không lạ lẫm.

Nhạc Thành hưởng thụ tiện nghi một phen thì nghĩ tới hiện tại là ở trong Vũ Văn gia tộc, không chừng có cường giả nhìn trộm, hắn đẩy Tiểu Song và Đại Song mà nói:

- Được rồi, hai người các ngươi có thể về rồi.

- Chủ nhân, có phải người chê chúng nô tỳ không? Chúng nô tỳ đều là tấm thân xử nữ, chúng nô tỳ là người của chủ nhân

Đại Song và Tiểu Song quỳ gối trước Nhạc Thành, hai nữ đều như muốn rơi lệ.

- Đại Song, Tiểu Song, ta không có ý chê các ngươi, ta cũng chỉ là cũng không muốn các ngươi như vậy.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

- Chủ nhân, tại sao vậy, chẳng lẽ chủ nhân thấy chúng ta là xà nữ, không xứng được chủ nhân sủng hạnh?

Đại Song cất tiếng nói nhỏ với Nhạc Thành.

- Ta không phải có ý như vậy, mà đây là nhà của Vũ Văn gia, không có tiện, sau này có cơ hội ta sẽ không chê các ngươi.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

-Chủ nhân đã nói là muốn chúng nô tỳ, đa tạ chủ nhân.

Đại Song và Tiểu Song lúc này mới thở ra một hơi.

- Được rồi hiện tại các ngươi quay về trước đi.

Nhạc Thành khoát tay áo gợi ý cho hai nữ nhân kia ra ngoài trước.

- Đa tạ chủ nhân, chúng ta đi trước.

Đại Song và Tiểu Song mỉm cười nói sau đó lập tức rời đi.

- Hai cô gái này đúng là mê người.

Hai cô gái sau khi rời đi, Nhạc Thành cười khổ một cái sau đó lập tức thu dọn, khoanh chân mà tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Thành ở trong phòng tu luyện thì nghe thấy trong đình viện có thanh âm cãi lộn, hắn từ từ thu hồi chân khí sau đó thở ra một ngụm trọc khí, từ từ đứng lên hướng về phía đình viện

- Chủ nhân chúng ta đang ở trong nghỉ ngơi, các ngươi cút ngay cho ta.

Đại Song và Tiểu Song ở ngoài đình viện đang cãi nhau với một số thanh niên

- Chủ nhân sao? Ở nơi này chính là nơi của Vũ Văn gia, thật đúng là ngông cuồng, ta hôm nay không cho ngươi biết một chút thì không được.

Thanh niên mặc hỏa phục cất tiếng nói, đằng sau có không ít người xem náo nhiệt.

Năm thanh niên này có dáng vẻ rất đáng khinh bỉ, hiển nhiên là đang tìm người vậy, hai mắt của bọn họ thì nhìn lên trên người của Đại Song và Tiểu Song.

- Nếu không rời đi thì chúng ta sẽ không khách khí.

Tiểu Song lạnh lung nhìn thanh niên cầm đầu mà nói.

Nhạc Thành dùng thần thức nhìn thì biết bọn họ chỉ là thực lực Đấu Tông mà thôi, chỉ là tứ tinh Đấu Tông, Đại Song và Tiểu Song liên thủ cũng đủ chống lại đám người này.

Trên khuôn mặt của Nhạc Thành nở ra một nụ cười, hắn cũng không muốn ra mặt, hắn muốn nhìn xem Đại Song và Tiểu Song xử lý thế nào.

- Nhạc Thành, tại sao ngươi không đi ra?

Yêu Huyên đi ra khỏi gian phòng thấy Nhạc Thành ở trong đại sảnh thì nghi hoặc.

- Ngồi đi, Đại Song và Tiểu Song có thể xử lý tốt.

Nhạc Thành mỉm cười nói với Yêu Huyên.

- Bên ngoài là người của Vũ Văn gia, hình như là vì ngươi mà tới.

Yêu Huyên ngồi đối diện nà mà nói, ánh mắt hiện ra một vẻ ôn nhu với hắn.

- Thật không ta cũng không biết rõ.

Nhạc Thành cười khồ rồi nói:

- Chẳng lẽ là vì Hiểu Kỳ.

Nhạc Thành nghĩ thầm xem ra đã có chuyện xảy ra.

- Đương nhiên, hiện tại Hiểu Kỳ đã là tiểu thư của Vũ Văn gia, dựa theo quy chế thì ba ngày sau sẽ phải tiến hành tỷ tí, Hiểu Kỳ xinh đẹp lại có Thiên Nhãn U Lam huyết mạch chắc chắn sẽ khiến cho không ít người trẻ tuổi cuồng nhiệt.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.