Lập tức Nhạc Thành nói với Tư Mã Yên Nhiên chuyện ở tháp vĩnh hằng rồi nói tiếp:
- Thật xin lỗi, ta không ở cạnh ngươi khiến ngươi phải chịu khổ rồi.
- Cái này không thể trách ngươi, không phải ngươi hiện tại đã đến kịp rồi sao?
Tư Mã Yên Nhiên ôn nhu cười nói với Nhạc Thành, đôi mắt to xinh đẹp tựa hồ như muốn chảy cả nước ra vậy.
- Yên Nhiên, nàng xinh đẹp quá.
Nhạc Thành không kìm được mà ôm Tư Mã Yên Nhiên vào trong lòng một mùi hương xông vào mũi.
- Ngươi lại muốn làm gì vậy?
Tư Mã Yên Nhiên ở trong lòng của Nhạc Thành mà cất tiếng nói, ở trong lòng của hắn nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
- Ngươi cước nói đi.
Cảm nhận được bộ ngực cao ngất của Tư Mã Yên Nhiên tựa vào mình, Nhạc Thành liền cảm thấy một luồng lửa nóng, hắn không kìm được cúi xuống hôn lên đôi mắt của nàng.
Hai mắt nàng xinh đẹp như sao, cái mũi tinh xảo, cuối cùng là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, Nhạc Thành từ từ trêu đùa Tư Mã Yên Nhiên.
Tư Mã Yên Nhiên so với hắn giống như là một tờ giấy trắng, chỉ là dưới sự trêu đùa của Nhạc Thành nàng cũng cảm thấy một luồng khí nóng phát ra.
Nhạc Thành tham lam hôn lấy cái miệng anh đào của nàng, sau đó luồn tay ra sau lưng của nàng, vuốt ve bờ eo thon, tay trái thì chạm vào cặp mông ngạo nghễ mà khẽ bóp một cái.
- A.
Tư Mã Yên Nhiên không nhịn được mà ôm lấy Nhạc Thành, toàn thân nóng bỏng.
Cảm nhận được phản ứng của Tư Mã Yên Nhiên, Nhạc Thành cảm thấy một mảng lửa nóng, thần thương đã trở nên cứng rắn, lúc này Nhạc Thành không ngừng vuốt ve bờ mông của nàng, sau đó lại mân mê bộ ngực sữa.
- A.
Tư Mã Yên Nhiên toàn thân run lên, toàn thân như muốn tan chảy ra vậy.
- Nhạc Thành, không được, các nàng ở bên cạnh.
Tư Mã Yên Nhiên nói với Nhạc Thành.
- Cái này…aizz…
Nhạc Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiểu ny tử này lăn qua lăn lại khiến mình một thân dục hỏa rồi phải kìm lại.
- Nhạc Thành, ngươi mau đi giúp Mật Nhi và Phiên Tình đi, các nàng bị thương không nhẹ đó.
Tư Mã Yên Nhiên nói với Nhạc Thành.
Đúng rồi, cái thứ thô sáp chạm vào người ta lúc nãy là gì vậy, nóng quá.
- Khụ.
Nhạc Thành bất đắc dĩ ho khan một tiếng rồi nói:
- Được rồi, ta đi giúp các nàng chữa thương.
Nhạc Thành bất đắc dĩ phải rời khỏi phòng của Tư Mã Yên Nhiên, trong lòng thầm lẩm bẩm:
- Xem ra có thời gian mình phải phổ cập tri thức cho nàng mới được.
Đi tới trướcgian phòng của Đỗ mật Nhi, Nhạc Thành gõ cửa:
- Có ai không, ta tới giúp ngươi chữa thương.
- Vào đi.
Ở trong phòng truyền ra thanh âm của Đỗ Mật Nhi, sau đó Nhạc Thành liền tiến vào thì thấy nàng ta đang khoanh chân trên giường.
- Ăn vào đi, thương thế sẽ tốt hơn.
Nhạc Thành đưa cho Đỗ Mật Nhi một viên Phục Nguyên đan.
- Cám ơn.
Đỗ Mật Nhi liếc nhìn Nhạc Thành, nàng cùng với Nhạc Thành ở trong cùng một phòng khiến tim đập dồn dập, trong lòng cảm thấy bối rối.
- Ngươi ngồi xuống, ta vận công trị thương giúp ngươi.
Nhạc Thành nói với Đỗ Mật nhi, sau đó chần chừ một chút, thủ ấn ngưng lại, một thanh mang tràn lân trên thân của nàng.
Cảm nhận được hai tay của Nhạc Thành đặt sau lưng của mình, Đỗ mật Nhi không kìm được mà đập tim thình thịch, trong đầu thầm lẩm bẩm:
- Tại sao như vậy, chẳng lẽ ta thích hắn hay sao, tại sao bên người của hắn có nhiều nữ nhân như vậy mà ta lại thích hắn.
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm ngươi bị thương.
Nhạc Thành cất tiếng nói sau đó rót chân khí vào người của Đỗ mật Nhi.
Nghe thấy lời nói của Nhạc Thành Đỗ Mật Nhi liền ửng đỏ cả khuôn mặt lên, miên man suy nghĩ.
Cô nam quả nữ ở trong cùng một gian phòng tiếp xúc lẫn nhau, hai người ai cũng không nhiều lời, Đỗ mật nhi thì xấu hổ với tình huống mập mờ này.
Một lúc sau Nhạc Thành đã rời khỏi gian phòng mà đi tới chỗ của Âu Dương Phiên Tình để chữa thương, hai người này đều xấu hổ giố như nhau, trên người của Âu Dương Phiên Tình có một mùi hương nhàn nhạt khiến cho Nhạc Thành cảm thấy khẽ giật mình, tuy nhiên sau đó hắn cố gắng đè nén tâm tình xuống.
Cuối cùng, Nhạc Thành lại tìm Nhạc Thành và Tô Hân Nhi, thời gian một ngày cuối cùng cũng trôi qua, ngày hôm sau Nhạc Thành mang mọi người rời khỏi trấn.
Trên đường phiả trả qua ba cái trấn nhỏ, Nhạc Thành mang theo đoàn người quét qua những cái trấn này, đây đều là những địa bàn của Mã gia, dưới sự tấn công của Yêu Cơ, KHiếu Thiên hổ, THông Thiên Thử, Tử Điện Mãng Mã gia không thể phản kháng.
Mà hiện tại, Nhạc Thành muốn trừ tận gốc Mã gia, Mã gia chỉ có ba nhị tinh Đấu hoàng và một tam tinh Đấu hoàng mà thôi, thế lực này chưa đáng để Nhạc Thành để vào trong mắt.
Diệt trừ Mã gia xong, Nhạc Thành khôi phục vẻ tươi cười, đánh giá tài sản thu thập được từ Mã gia thì khoảng tám trăm vạn kim tệ, số tiền này quả thực khá lớn.
Diệt Mã gia, Phá Quân Bang thu thập không ít thứ tốt, Nhạc Thành đối với người của Phá Quân Bang cũng không keo kiệt, mỗi người đều được phân chia, tài sản của bọn họ hiện tại so với một số tiểu gia tộc còn nhiều hơn.
Phá Quân hiện tại dùng binh khí tốt nhất, ăn uống, mặc những bộ đồ tốt nhất, hơn ba trăm người đều có trữ vật giới chỉ, những thứ này là do Nhạc Thành ở khắp nơi vơ vét được.
Trải qua mấy ngày tiêu diệt Mã gia, Phá Quân Bang cũng đã biết thế lực cường hãn của Bang chủ, cường giả Đấu Hoàng một chiêu đã bị đánh chết, bang chúng đối với bang chủ không thể không cuồng nhiệt hâm mộ.
Đem Mã gia thu thập xong, Nhạc Thành liền tính toán để cho người của Phá Quân Bang được nghỉ ngơi, mà Nhạc Thành lại có chuyện cần nói với đám Nạp Duy Tư.
Ở trong đại sảnh nghị luận của Phá quân Bang, dưới sự phân phó của Nhạc Thành, Quách Dương cùng với Nạp Duy Tư được gọi vào đại sảnh, mọi người mỉm cười với nhau xong liền phân chỗ mà ngồi.
Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Yêu Cơ, Thông Thiên Thử, bốn người phân biệt với nhau mà ngồi, mà Yêu Huyên thì không thích cảnh tượng này cho nên tự mình đi nghỉ ngơi, Ngũ nữ cũng không xuất hiện.
Ngồi ở trong đại sảnh có tổng cộng mười mấy người, mỗi người ngoại trừ Quách Dương thì đều có tu vi ít nhất là lục tinh đấu vương.
Trong ba tháng này, thế lực của Phá Quân Bang đã tăng lên, Quách Dương đã đột phá tới tứ tinh đáu vương, điều này có quan hệ tới đan dược của Nhạc Thành, mà Nạp Duy Tư thì cũng có dấu hiệu muốn đột phá tới Đấu Hoàng, điều này khiến cho Nhạc Thành cảm thấy mừng rỡ.
Mục tiêu của Nhạc Thành chính là bồi dưỡng đội ngũ có ba trăm đấu hoàng, hắn nhìn mọi người phía dưới mà nói:
- Các ngươi hiện tại cảm nhận thấy gia nhập Phá Quân Bang thế nào?
- Bang chủ, hiện tại có đuổi ta ra khỏi Phá Quân Bang ta cũng không đi.
Nạp Duy Tư khẽ cười nói.
Những người khác cũng tỏ vẻ chết cũng không rời khỏi Phá Quân Bang, thế lực của Phá Quân Bang so với mấy đế quốc kia còn tốt hơn nhiều.
- Từ hôm nay Phá Quân Bang sẽ đổi tên là Phá Quân vệ, xác nhập vào Phá Quân doanh, Nạp Duy Tư làm phó doanh chủ, Quách Dương đổi từ trưởng lão thành đội trưởng, hiện tại vừa vặn có năm trưởng lão, từ nay về sau, Phá Quân vệ ba trăm người, mỗi người các ngươi qunả lý sáu mươi người, chia làm năm tiểu đội.