Lệnh Hồ Hạo Thiên cũng mấy lần ra giá, nhưng với số tiền một vạn sáu nghìn kim tệ thì cũng đành phải nhịn đau bỏ ra, một vạn sáu nghìn kim tệ đối với hắn mà nói đã là một con số cực hạn, khuôn mặt của hắn lập tức trở nên khó xử.
Nhạc Thành thấy thế thì biết rằng Lệnh Hồ Hạo Thiên muốn mua thanh kiếm này, bảo kiếm do ma pháp sư cấp bảy luyện chế cũng được xem là tốt.
- Hạo Thiên, ra giá đi, biểu ca mua giùm đệ, đệ cứ yên tâm ra ra giá.
Nhìn thấy vẻ khó xử của Lệnh Hồ Hạo Thiên, Nhạc Thành hơi cười cười.
- Đa tạ biểu ca, nhưng mà đệ có một số thắc mắc.
Lệnh Hồ Hạo Thiên cất tiếng nói, hắn cũng biết rằng biểu ca đã dùng một vạn tám nghìn kim tệ để mua xà nữ, bây giờ lại còn mua thanh kiếm này cho mình thì thật tốn quá nhiều tiền.
- Tiểu tước gia, nếu như cậu thích thì cứ ra giá đi, số kim tệ đó không đáng gì đâu.
Yêu Cơ cất tiếng nói với Lệnh Hồ Hạo Thiên.
- Hạo Thiên,không có gì đâu, cứ ra giá là được.
Nhạc Thành cũng khẽ gật đầu với Lệnh Hồ Hạo Thiên.
- Hai vạn chín nghìn năm trăm kim tệ.
Do dự một chút, Lệnh Hồ Hạo Thiên cũng không cự tuyệt, dù sao hắn cũng thích thanh kiếm này.
Vừa nghe thấy Lệnh Hồ Hạo Thiên ra gía, Mộ Dung Nam ở bên cạnh hoàn toàn tức giận, bởi vì thanh kiếm này hắn rất muốn có.
- Ba vạn kim tệ.
Mộ Dung Nam một lần nữa cắn răng ra giá, bởi vì ba ngày sau chính là sinh nhật của quốc cữu, hắn muốn có một lễ vật để tặng.
Lần này đi sinh nhật của quốc cữu, nhất đinh phải có một lễ vật lớn, quốc cữu của hắn chính là thống lĩnh cấm quân Cửu Môn đề đốc, cũng có danh hiệu Công tước, nếu như mình được cậu mình ưa thích thì không chừng mình cũng được lập thành thái tử cũng nên.
- Ba vạn năm trăm kim tẹ.
Lệnh Hồ Hạo Thiên cũng không để ý tới Mộ Dung Nam, hắn rất ưa thích thanh kiếm này nên tiếp tục ra giá.
Lệnh Hồ Hạo Thiên vừa ra giá, ánh mắt của Mộ Dung Nam liền chuyển sang một vẻ băng lãnh.
- Ba vạn một nghìn kim tệ.
Mộ Dung Nam cắn răng đến chảy máu mà ra giá, giá tiền này đã vượt qua cực hạn của hắn.
Lệnh Hồ Hạo Thiên cũng do dự, giá tiền này thật sự quá cao.
- Ba vạn hai nghìn kim tệ.
Nhạc Thành thấy vậy thì liền trợ giúp Lệnh Hồ Hạo Thiên ra giá, số kim tệ này Nhạc Thành không coi vào đâu.
- Ba vạn hai nghìn kim tệ, còn ai ra giá cao hơn không?
Thấy vậy cô gái xinh đẹp kia cũng kích động lên, không ngờ tối nay lại bán được một số tiền lớn như vậy.
Mộ Dung Nam oán hận cắn răng nhìn Lệnh Hồ Hạo Thiên, ba vạn hai nghìn kim tệ hắn không trả nổi.
- Ba vạn hai nghìn kim tệ lần một, hai ba, thành giao….
Cô gái xinh đẹp cao hứng nói.
- Đa tạ biểu ca.
Lệnh Hồ Hạo Thiên cao hứng nói với Nhạc Thành, một thanh bảo kiếm do ma pháp sư cấp bảy luyện chế có thể tăng không ít thực lực, nếu như không có biểu ca trợ giúp thì hắn cũng không mua nổi.
- Huyền Tố, Hạo Thiên đây là mười viên lục phẩm sơ giai đan dược, các ngươi ăn vào sẽ có trợ giúp lớn cho việc tu luyện ma pháp và đấu khí.
Nhạc Thành nói xong lấy ra hai bình ngọc đưa cho hai người.
Đối với biểu đệ và biểu muội của mình, Nhạc Thành cũng phải có một số lễ vật gặp mặt.
- Đúng là lục phẩm sơ giai đan dược.
Lệnh Hồ Hạo Thiên và Lệnh Hồ Huyền Tố tiếp nhận lấy bình ngọc trong tay của Nhạc Thành, từ đậu bọn họ còn tưởng biểu ca nói đùa, nhưng với kiến thức của bọn họ có thể nhìn ra bên trong là lục phẩm đan dược.
Mười viên lục phẩm sơ giai đan dược cùng với sáu viên lục phẩm trung giai đan dược, có giá tới hơn hai trăm kim tệ, bọn họ ở phủ công tước từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng thấy quá, vật này thật sự quá quý giá.
- Biểu ca, thứ này thật sự quá quý giá.
Lệnh Hồ Hạo Thiên và Lệnh Hồ Huyền Tố cất tiếng nói.
- Các đệ muội cứ nhận đi, xem như là lễ gặp mặt của biểu ca, chỉ là hai người đừng nói cho phụ thân biết.
Nhạc Thành nói với hai người, đối với những chuyện này hắn không muốn cho cô cô của mình và Lệnh Hồ Vô Địch biết để hai người khỏi kinh ngạc.
- Đa tạ biểu ca.
Lệnh Hồ Hạo Thiên và Lệnh Hồ Huyền Tố cũng cao hứng không thôi, nhanh chóng thu cả hai vào trong trữ vật giới chỉ.
Vật phẩm đấu giá kế tiếp chính là một cây linh dược có thể luyện chế đan dược thất phẩm, cai này cũng không khiến cho Lệnh Hồ Hạo Thiên chú ý, linh dược ở trên người Nhạc Thành cũng khong ít, ở trong lòng đất của Vĩnh Hằng tháp Nhạc Thành lấy cũng đủ sử dụng mười năm.
Sau khi rời khỏi đấu giá đại hội, Lệnh Hồ Hạo Thiên trực tiếp nhận thanh kiếm do ma pháp sư cấp bảy luyện chế, về phần hai xà nữ, Nhạc Thành liền bảo người của Tử Kinh thương hội hãy đưa trực tiếp tới phủ công tước.
Rời khỏi đấu giá đại hội, Lệnh Hồ Hạo Thiên và Lệnh Hồ Huyền Tố hai người tâm tình vô cùng tốt, bọn họ dự định hồi phủ, hôm nay đi dạo quả là không tệ.
Mà ở cách đại họi đấu giá không xa, có mười mấy người vây quanh đoàn người Nhạc Thành, trong đó có Mộ Dung Nam.
- Lệnh Hồ Hạo Thiên, hôm nay ngươi cố ý đối địch với cả bổn hoàng tử sao.
- Mộ Dung hoàng tử, ngươi tốt nhất chớ chọc ta, ta không có hứng thú đối nghịch với ngươi.
Lệnh Hồ Hạo Thiên nhìn thấy đoàn người của Mộ Dung Nam vây quanh thì hơi biến sắc, nhìn thấy đoàn người đối phương toàn là cao thủ đấu vương hơn nữa trong đó còn có một thập tinh đấu vương.
- Vậy tại sao ngươi lại lấy tranh giành đồ vật với ta, mau đưa thanh kiếm do ma pháp sư cấp bảy cho ta, nếu không ta sẽ giáo huấn ngươi.
Mộ Dung Nam nói với Lệnh Hồ Hạo Thiên, hai người đều là mười sáu mười bảy tuổi, có vẻ Mộ Dung Nam lớn hơn một chút.
- Mộ Dung Nam, ngươi tránh cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.
Lệnh Hồ Huyền Tố khẽ cất tiếng, nàng ta cũng không sợ hoàng tử này.
Nhạc Thành đánh giá đoàn người của Mộ Dung Nam, ngay cả một đấu hoàng cũng không có.
- Hừ, xem ra hôm nay ta không giáo huấn ngươi thật tốt thì không được.
Mộ Dung Nam hung hăng nói:
- Đừng tưởng rằng cha ngươi là Lệnh Hồ Vô Địch mà ta sợ ngươi, ta hôm nay muốn ngươi biết rõ, ta là hoàng tử, các ngươi không thể so sánh.
Nói xong, Mộ Dung Nam liền nói với người sau lưng:
- Các ngươi lên cho ta, giáo huấn bọn chúng cho thật tốt, lấy bảo kiếm lại cho ta.
Lập tức mấy người sau lưng của Mộ Dung Nam liền ào ào lao tới.
Lệnh Hồ Hạo Thiên và Lệnh Hồ Huyền Tố biến đổi sắc mặt, hai người mặc dù là có thực lực đấu vương và ma pháp sư cấp năm nhưng đối phó với những người này thì cũng không phải là đối thủ.
- Hừ, một hoàng tử nho nhỏ mà cũng ngạo mạn, Thông Thiên, Khiếu Thiên, hai người các ngươi giáo huấn bọn chúng thật tốt cho ta.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Hai thân ảnh như tia chớp ở đằng sau Nhạc Thành vụt ra, hóa thành hai chuỗi hư ảnh.
- Thìn thình.
Mấy đạo lực lượng phá hủy vang lên, dẫn dụ chú ý của không ít người xung quanh.
Một lúc sau tất cả những người xung quanh đều ngã xuống, tất cả mọi người đều hấp hối, ngay cả hán tử thực lực thập tinh Đấu vương cũng bị trọng thương nằm trên mặt đất, không còn chút khí tức nào.
- Hoàng tử thì có thể khoa trương sao?
Khiếu Thiên Hổ là người có tính khí nóng nảy nhất, thân ảnh như điện lao tới bên người Mộ Dung Nam, hung hăng một quyền đánh tới.
Khiếu Thiên Hổ tựa hồ như vẫn còn chưa thỏa mãn, theo sát tới hắn mà đá một cước, sau đó vung một quyền xuống.
- Khiếu Thiên, quên đi, chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, dù sao cũng là một hoàng tử, giáo huấn một chút là được rồi.
Thấy cảnh tượng này, hai tỷ đệ Lệnh Hồ Huyền Tố và Lệnh Hồ Hạo Thiên liền há hốc mồm trợn mắt, bọn họ đi theo sau biểu ca vốn tưởng biểu ca chỉ là một người bình thường mà thôi, không ngờ lại có thực lực cao như vậy.