Đúng lúc đó Thần Nông đỉnh trên đầu của Hỗn Thế Ma Vương đã biến mất không thấy đâu, lúc này một mảng kiếm quang quỷ dị xuất hiện.
Lão phụ áo lục trơ mắt nhìn thân ảnh của Hỗn Thế Ma Vương biến mất trên bầu trời, thần sắc sau đó của nàng biến đổi, thần niệm lục soát vị trí của Hỗn Thế Ma Vương, ngay sau đó một mảng hắc mang đã bắn tới.
- Ta cũng muốn xem ngươi trốn trong kiếm trận đến khi nào.
Hỗn Thế Ma Vương cười lạnh, hắc mang trong Thần Nông đỉnh đã tràn ngập, từng đạo hắc khí giống như là lửa khói cuồng bạo ra.
Một mảng hắc mang này ở trong thủy vực tạo thành một đen một trắng, hai đạo hắc bạch khí cuối cùng cũng gặp nhau, thanh âm xèo xèo vang động, điện mang phát ra tràn ngập.
Mà lúc này, ở bên trong tựa hồ như có cả thanh âm giáo mác giao phong, không gian xung quanh trực tiếp sụp đổ, một mảng sóng nước kích khởi.
Đúng lúc này, những người có tu vi thấp lập tức có phản ứng, chỉ thấy nơi hắc sắc ma khí đi qua, điện mang long lánh, mây mù bắt đầu kịch liệt lui xuống.
Bạch sắc mây mù tiêu tán, tất cả Thủy Kiếm lộ ra. Từng đạo kiếm quang bén nhọn xuất hiện ở trên không trung bao vây lấy Hỗn Thế Ma Vương.
- Hỗn Thế Ma Vương, ngươi đừng tưởng rằng có Thần Nông đỉnh là có thể khống chế được ta.
Lão phụ áo nhân lớn tiếng quát.
Vừa nó xong, giống như là khổng tước xòe đuôi, lục y phụ nhân nhìn về phía thủy vực vô tận, ngưng tụ thành trăm nghìn phi kiếm, thủ ấn không ngừng biến hóa, pháp quyết đánh ra, vô cùng yêu dị.
Hang trăm hàng nghìn phi kiếm bắt đầu từ từ chuyển động, tốc độ càng ngày càng nhanh, hàng trăm nghìn phi kiếm này giống như muốn xé trời vậy phong lệ phát ra từ bốn phía, hướng về phía tịch quyển của hỗn hế ma vương mà lao tới.
Trong lúc nhất thời lệ phong tràn ngập, đem bầu trời đầy sương mù kia chia năm xẻ bảy, cuối cùng một tiếng vang lên, lục y phụ nhân từ trong đám mây mù phóng lên trên cao, toàn thân tràn ngập một ánh sáng yêu dị bắn về phía Hỗn Thế Ma Vương.
- Hừ, chỉ bằng vào thủy tuyệt kiếm trận của ngươi mà cũng muốn làm đối thủ của ta sao, tới đây để ta giải quyết ngươi.
Hỗn Thế Ma Vương hừ lạnh một tiếng, pháp quyết đánh ra, Thần Nông đỉnh rời khỏi tay, mang theo một hàn quang chói mắt, trong chốc lát đã nghênh đón bóng kiếm kia.
Cuồng bạo phi kiếm vô cùng yêu dị cùng Thần Nông đỉnh đan xen vào nhau, lục y phụ nhân lập tức cảm thấy không đúng, hàng vạn đạo bóng kiếm không phát ra thanh âm nào, giống như bổ vào chỗ trống, chỉ thấy trên bầu trời, Thần nông đỉnh tràn ngập trong nhsy mắt đã hóa thành mấy vạn thước.
Lúc này lão phụ áo lục vô cùng kinh hãi, ma khí rót vào tràn ngập.
- Choang choang.
Lần này một thanh âm kim khí chạm vào nhau phát ra, chỉ thấy một mảng kiếm quang đầy yêu dị bị đánh tan, trường kiếm màu xanh biếc của lục y lão phụ đã bị gãy lìa.
Đồng thời hắc sắc ma khí cũng tràn ngập, lục y lão phụ vội vàng lui xuống nhưng một bàn tay đã chạm vào vai của nàng, cánh tay đứt lìa, máu tươi ứa ra!
- Xuy xuy.
Một ngụm máu từ trong miệng của nàng phun ra, thân thể loạng choạng không tự chủ được mà lui mấy chục thước.
Đúng lúc này pháp quyết trong tay trái của nàng biến hóa, ở chỗ tay cụt đột nhiên ngưng tụ một luồng máu tươi, ngụm máu đánh vào luồng máu tươi này rơi xuống thủy vực, nhất thời khí tức xung quanh trở nên vô cùng quỷ dị.
- Vù Vù.
Thủy vực khôn cùng liền nổi lên sóng lớn, so với biển gầm còn cuồng bạo hơn không ít, hơn thế nữa, ở trên mặt nước xuất hiện một khối băng vô cùng lớn.
Khối băng nhanh chóng khuếch tán, cuối cùng cả mặt nước cũng bị đóng băng lại.
Trong nháy mắt một thanh âm loảng xoảng vang lên, từng mảng băng đã bị gãy lìa, hơn thế đúng lúc này, từ trong khối băng có mười băng nhân cao hơn nghìn thước bắt đầu xuất hiện, đánh về phía Hỗn Thế Ma Vương.
- Hàn Băng.
Hỗn Thế Ma Vương không ngờ rằng lão phụ áo lục lại có thể tu luyện ma công này.
- Hừ, hỗn thế ma vương, ta chết cũng không để cho ngươi được dễ chịu.
Lão phụ áo lam cất tiếng nói với Hỗn Thế Ma Vương, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, xem ra lần này bà ta tiêu hao pháp lực không ít.
- Thủy Thanh, có lẽ nếu ở trước thời điểm ta nuốt chửng Tử dương lão đạo mà ngươi đùng hàn băng này thì ta không cách nào thắng ngươi nhưng hiện tại đã quá muộn rồi.
Hỗn Thế Ma Vương biến đổi sắc mặt, thủ ấn biến hóa, Thần nông đỉnh hơn vạn thước liền xuất hiện trên không trung, không ngừng xoay tròn.
- Ầm.
Một tiếng gào rít kinh người phát ra, ở phía xa xa Đoan Mộc Cuồng cũng kinh ngạc, lúc này một lốc xoáy kinh hồn đã bắn về phía băng nhân khổng lồ kia.
Băng nhân sau khi bị lốc xoáy tấn công vào thì biến thành từng mảnh vụn rơi xuống mặt đất, tạo thành một đợt sóng khổng lồ.
Sau đó là băng nhân thứ hai, băng nhân thứ ba.
Mười băng nhân cự đại cuối cùng đã biến thành băng vụn.
- Thủy Thanh, tới phiên ngươi.
Lúc này lão phụ áo lục vẫn chưa khôi phục lại tinh thần thì mấy ngụm máu tươi đã phun ra, Hỗn Thế Ma Vương đã ở phía sau của nàng, một sơi dây màu đen xuyên qua đầu của lão phụ áo lục mang theo một mảng máu tràn ngập, một tiếng thảm thiết vang lên, lão phụ áo áo lục này chưa kịp dùng nguyên thần chạy trốn thì đã bị Hỗn Thế Ma Vương nuốt chửng.
Ba canh giờ sau, Hỗn Thế Ma Vương mới dừng tay, đem thi thể khô héo của lão phụ áo lục kia ném về phía thủy vực rồi đi tới bên cạnh Đoan Mộc Cuồng.
- Chúc mừng ma vương đã nuốt chửng một người, ma công lại phóng đại.
Đoan Mộc Cuồng khẽ nới với Hỗn Thế Ma Vương.
- Đây là người thứ hai còn bảy người nữa.
Hỗn Thế Ma Vương nói.
- Còn bảy người nữa cứ để người của thần điện tìm kiếm, hiện tại chúng ta ở đây nghỉ ngơi.
Đoan Mộc Cuồng nói với Hỗn Thế Ma Vương.
- Chúng ta trở về trước, nuốt chửng hai người này cẩn nửa năm để tiêu hóa, đến lúc đó đối phó với những người khác sẽ dễ hơn.
Hỗn Thế Ma Vương cất tiếng nói.
Đoan Mộc Cuồng bóp nát một ngọc giản trong tay, cả đám liền tiến vào trong không gian thông đạo.
Mà lúc này ở trong một không gian thông đạo khác có mấy đạo thân ảnh đi ra.
- Bái kiến tộc trưởng.
Ở trước không gian thông đạo, mấy người tôn kính nói với Nhạc Thành.
Nhạc Thành khẽ nhìn qua mấy trăm người thuộc đội hộ vệ Hoàng Long này.
Thủ ấn của hắn biến hóa, Hạo Thiên Tháp liền xuất hiện, Nhạc Thành liền đưa mọi người từ bên trong ra khỏi.
- Phụ thân, nhị thúc, đây chính là Nhạc gia.
Nhạc Thành khẽ nói với Nhạc Tử Sơn và Nhạc Tử Phong.
- Đây chính là Nhạc gia sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía xa xa, trong lòng bọn họ cảm khái không thôi.