Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 318: Chương 318: Hàn ngọc luân (1)






- Hừ, ngươi cho Hồ điệp cốc ta là hoa viên nhà của ngươi sao, muốn tới thì tới.

Áo lam lão phụ hung hăng nhìn thanh bào lão giả nói, lấy thực lực thanh bào lão giả, muốn đi vào Hồ điệp cốc, đệ tử bình thường căn bản ngăn đón không được.

- Hoan nghênh, ta chờ, nói không chừng đến lúc đó Hồ điệp cốc cùng U Minh tông chính là người một nhà.

Thanh bào lão giả không cho là đúng nói.

- Xích xích.

Mấy bóng người dừng ở phía trên, lập tức đều tôn kính ra chào áo lam lão phụ.

- Thái thượng trưởng lão, cốc chủ, hai vị thần nữ.

Một loại trưởng lão cùng hộ pháp bình thường đều chào hỏi.

- Lão yêu bà, mọi người nếu đã đến đông đủ.

Thanh bào lão giả nói:

- Bất quá lần tỷ thí này, có quy củ gì không, miễn cho đến lúc đó ngươi thua cũng không công nhận.

- Hừ, tất cả đều theo ngươi nói, Hồ điệp cốc còn sợ sao.

Áo lam phụ nhân nói, trong thần sắc lộ ra một tia lãnh ý.

- Không bằng như vậy, bốn người bọn họ tỷ thí, không sử dụng ma pháp quyển trục, cũng không có ma sủng, trong lúc thi đấu không may chết người thì cũng không trách tội, như vậy có công bình không.

Thanh bào trưởng lão nói, ánh mắt hiện lên một tia lãnh ý.

- Hừ.

Áo lam lão phụ lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức nói:

Yên tâm, Hồ điệp cốc cũng không e ngại ngươi, ngươi nói như thế nào, ta tận lực bồi tiếp.

- Tốt lắm, Thái thượng trưởng lão, chúng ta bắt đầu.

Nhìn thấy Thái thượng trưởng lão đã đồng ý, sắc mặt Lương Thiền không khỏi vui vẻ, xem ra trận chiến này, Trầm Linh tuyệt đối thua rồi, vốn nàng còn sợ Trầm Linh đến lúc đó còn có một ít thủ đoạn khác, hiện tại cũng không có khả năng này.

- Lương Thiền, ngươi chú ý đến thân phận.

Áo lam lão phụ hung hăng trừng mắt nhìn Lương Thiền, nếu không có nguyên nhân đặc thù, nàng đã sớm đem Lương Thiền này giết chết rồi, cũng không để cho nàng làm ra nhiều chuyện như vậy.

Bị Thái thượng trưởng lão nói, Lương Thiền cũng không dám mở miệng nói chuyện, nàng không có năng lực có thể phản kháng địa vị cùng quyền lực của Thái thượng trưởng lão được.

- Lúc này, U Minh tông muốn ngoan thủ đối với Trầm Linh rồi.

Nhạc Thành âm thầm nghĩ, không khỏi trong lòng chú ý một chút.

- Thế nào, đồng ý xong thì bắt đầu, đến lúc đó thua không thể đổi ý.

Thanh bào lão giả nhìn áo lam lão phụ nói.

- Ta.

Áo lam lão phụ lạnh lùng hừ một cái, lập tức nhìn Trầm Linh cùng Nhạc Thành nói:

- Linh nhi, hai người các ngươi chuẩn bị, nhưng đừng cho Hồ điệp cốc ta mất mặt.

- Vâng, Thái thượng trưởng lão, ta sẽ cố hết sức.

Trầm Linh nhìn áo lam lão phụ nói.

Lúc này, bốn phía đều rất đông đệ tử Hồ điệp cốc, Nhạc Thành cùng Trầm Linh đi tới trong sân, trong đầu hắn nghĩ U Minh tông rốt cuộc là muốn cái gì. Về phần đánh giá, áo xám thanh niên chỉ là nhị tinh đấu tôn mà thôi, hơn nữa Triệu Hoa nhất tinh đấu tôn, với tổ hợp thực lực như vậy Nhạc Thành cũng không để ở trong lòng.

- Nhạc Thành, nếu chống không lại, vậy ngươi lui ra sau ta.

Trầm Linh vẫn có chút lo lắng cho Nhạc Thành, nói.

Nhạc Thành cười, nhưng thật ra không có chuyện gì. Lúc này Triệu Hoa cùng áo xám nam tử cũng từ trên không nhảy xuống rồi.

- Trầm sư tỷ, ta cũng không phải cố ý như vậy, nhưng vì vị trí cốc chủ, nên ta đành phải làm vậy.

Triệu Hoa nhìn Trầm Linh, vẻ mặt hơi biến đổi, tuy rằng Triệu Hoa cũng tuyệt mỹ vô cùng, nhưng lúc này, Nhạc Thành nhìn Triệu Hoa không có một chút hảo cảm nào cả.

- Triệu sư muội, ta hiểu được, ngươi không cần khách khí.

Trầm Linh trả lời.

- Vậy bắt đầu đi, ta sẽ không khách khí.

Triệu Hoa sắc mặt biến đổi, lúc này quanh thân xuất hiện đấu khí run run, hơi thở tràn ngập khắp sân, trong đó tựa hồ có một loại hàn ý, không khí đều rét lạnh vô cùng.

- Đây là hàn băng bí quyết sao, thật là có chút đặc biệt.

Nhạc Thành cảm thấy đấu khí quanh thân Triệu Hoa mà Trầm Linh đã nói qua, Hồ điệp cốc ba vị thần nữ tu luyện đều là thiên cấp đấu kĩ hàn băng bí quyết, hàn băng bí quyết uy lực thật lớn, nhưng cũng khó đối phó.

- Trầm sư tỷ, ta sẽ không khách khí.

Ngoài miệng khách khí, trong tay cũng khách khí, ngay lập tức đấu khí màu trắng ngưng tụ thành.

- Hàn ngọc luân.

Triệu Hoa khẽ kêu một tiếng, lập tức dựng người lên, trong tay đấu khí màu trắng quang mang công kích về phía Trầm Linh, làm cho không gian không ngừng chớp lên.

Triệu Hoa có thực lực đấu tôn, cường giả như vậy chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân đều có thể khiến cho không gian chấn động.

- Hàn Băng chưởng.

Lúc này thấy công kích của Triệu Hoa đã đến trước người, Trầm Linh cũng khẽ kêu một tiếng, băng hàn đấu khí tràn ngập ở quanh thân, trong tay đã muốn ngưng tụ chưởng ấn màu trắng, chưởng ấn màu trắng này còn tràn ngập một tia rét lạnh vô cùng.

- Xích.

Ngọc thủ Trầm Linh ở giữa không trung xẹt qua một đạo đường cong, Hàn Băng chưởng trong tay mang theo lực lượng vô cùng cường hãn hung hăng bổ về phía Triệu Hoa, rõ ràng nhìn thực lực, Trầm Linh mạnh hơn không ít. Mà hiện tại Trầm Linh cũng không khách khí, lúc này tỷ thí quan hệ tới toàn bộ Hồ điệp cốc.

“Oành” một tiếng nổ vang lên, hai cỗ lực lượng thật lớn va chạm vào nhau, hình thành lốc xoáy thật lớn, không gian chấn động. Hai người đều là đấu tôn cường giả, lực lượng va chạm vào nhau, tạo ra lực lượng vô cùng cuồng bạo.

- Xích.

Lập tức lốc xoáy tản ra, thân hình Trầm Linh bay lên còn Triệu Hoa bị đẩy lui hơn mười bước mới đứng vững được, rõ ràng nàng đang ở thế hạ phong.

- Khương Vũ, còn không xuất thủ sao. Sau khi bị một chiêu của Trầm Linh đẩy lui, Triệu Hoa nhìn nhìn Khương Vũ, nàng đã sớm biết chính mình không phải là đối thủ của Trầm Linh, vừa mới một chiêu bị thua rồi.

- Tốt lắm, cùng tiến lên.

Khương Vũ vẻ mặt hơi đổi, lập tức thả người dựng lên, quanh thân nhanh chóng đấu khí vận chuyển, trong tay cầm một thanh đại đao màu đen, thân đao run run, lập tức tỏa ra một mảnh đao mang hắc ám.

- Xích.

Khương Vũ tay phải nắm đao, thân ảnh ở giữa không trung đồng thời quay lại, trong tay đao mang cường hãn cũng không lưu tình chút nào đánh xuống. Lực lượng tràn ngập ra, lúc này có thể cảm giác áo xám thanh niên có thực lực không dưới Trầm Linh.

- Hàn quang nhận.

Trầm Linh khẽ kêu một tiếng, lập tức ngọc thủ tung bay, hàn quang chói mắt tựa hồ theo không gian, hung hăng về phía đao mang đối phương.

- Xích.

Hai cỗ lực lượng ở giữa không trung va chạm vào nhau, hơi thở áp chế làm cho đệ tử Hồ Điệp cốc có tu vi Đấu Vương đều có cảm giác hít thở không thông, đấu tôn cường giả đối chiến, khí thế cũng không phải Đấu Vương có thể chống lại.

- Oành.

Lúc này thân thể mềm mại của Trầm Linh nhất thời bị đẩy lui, mà Khương Vũ tựa hồ cũng không hơn, thân hình cũng bị lực lượng cường đại đẩy lui ra sau mấy chục thước. Kết quả này hình như Khương Vũ cũng đã sớm dự đoán, thân hình vừa mới đứng vững, đồng thời đấu khí run run, thân hình lại tiến lên, lập tức đại đao trong tay đao mang càng sâu, hung hăng hướng về phía Trầm Linh công kích.

Nhìn áo xám thanh niên giữa không cùng Trầm sư tỷ đối chiến, đệ tử bình thường đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Triệu sư tỷ mang đến nam nhân kia có thực lực khủng bố như thế, không phải lúc chọn lựa đều là người bình thường sao, một màn này làm cho đám đệ tử đều không thể hiểu.

- Tên này thật đúng là người được tuyển sao.

Hồ điệp cốc đệ tử, Dương Tú Tú đang đứng ở trong đám người, nhìn thấy hắc bào thanh niên, sắc mặt không khỏi có chút động dung. Lúc trước Nhạc Thành cho nàng năm khỏa thất phẩm cao giai đan dược, nàng tự nhiên là nhớ rõ Nhạc Thành rồi.

- Trường hợp này hắn cũng chưa hề nhúng tay vào, ai.

Dương Tú Tú nhìn chăm chú vào Nhạc Thành không khỏi thở dài một hơi.

La Phương cùng áo lam lão phụ cũng nhìn chăm chú Trầm Linh, vẻ mặt tựa hồ cũng không mấy lạc quan.

- Hừ.

Giữa không trung, Khương Vũ cùng Trầm Linh đã tiến vào kịch chiến, Triệu Hoa nhìn chăm chú Nhạc Thành, tựa hồ là không thích Trầm Linh, cho nên nàng đem khí tức đổ vào trên người Nhạc Thành, hung hăng nhìn Nhạc Thành hừ lạnh một tiếng, sau đó hàn băng đấu khí đánh về phía Nhạc Thành.

Lúc này ở trong mắt Triệu Hoa, Nhạc Thành chính là một người bình thường mà thôi, vì sợ vạn nhất Triệu Hoa vẫn dùng thực lực của nhất tinh đấu tôn, cho dù là nhất tinh đấu tông thì Nhạc Thành cũng khó tiếp được. Lúc này Triệu Hoa tựa hồ muốn đánh chết Nhạc Thành rồi.

- Thật đúng là đủ độc, bất quá là khinh thường ta rồi.

Nhìn Triệu Hoa công kích chính mình, Nhạc Thành thần sắc khẽ biến đổi, trong miệng cũng hô to:

- Cứu mạng...

Đồng thời thân ảnh ngã xuống lăn lộn.

“Oành” một tiếng nổ, ngay tại chỗ Nhạc Thành vừa ngã, đương nhiên lại hiểm hiểm né tránh được công kích của Triệu Hoa, mà hàn băng đấu khí của Tiệu Hoa cũng không đánh trúng Nhạc Thành, lập tức oanh kích tạo thành một cái hố to thật lớn, một mảnh cát đá bay loạn lên không trung.

Sau khi cát đá xung quang kích tán, sau đó bị hàn băng khí đông thành khối băng, lập tức rơi trên mặt đất.

- Cứu mạng.

Vừa vặn lúc này đá vụn dừng lại ở quanh thân Nhạc Thành, mọi người chỉ thấy Nhạc Thành bị Triệu Hoa công kích đánh bay, lập tức lại thấy Nhạc Thành chạy trối chết tránh né đá vụn, đá vụn này trên không có khối hơn mười cân, nếu nện vào người thường mà nói, nhất định không chết cũng bị thương. Không nghĩ Nhạc Thành có thể ở trong tay Triệu Hoa tránh được mội kích, lúc này mọi người tưởng Nhạc Thành có vận khí quá tôt, đến ngay cả hộ pháp cùng trưởng lão cũng đều nhìn không ra.

Còn Hồ điệp cốc nữ đệ tử nhìn thấy bộ dáng của Nhạc Thành, đều nhịn không được cười phá lên, bọn họ nghĩ rằng người này vận khí quá tốt rồi.

- Tiểu tử này đang làm gì.

Chỉ có La Phương cùng áo lam lão phụ nghi hoặc không thôi, dựa vào hiểu biết của hai người về Nhạc Thành, Nhạc Thành cho dù không địch lại Triệu Hoa, thì cũng chưa chắc không có lực hoàn thủ.

- Nhạc Thành cẩn thận.

Nghe thấy Nhạc Thành hô to cứu mạng, Trầm Linh nhất thời sốt ruột lên, trong tay lực lượng đánh lui áo xám thanh niên ra phía sau, ngay sau đó nàng chạy về bên cạnh Nhạc Thành.

- Lưu lại cho ta.

Nhìn thấy Trầm Linh muốn đi cứu hắc bào thanh niên, Khương Vũ hét lớn một tiếng, một mảnh đao mang trong tay cũng đánh thẳng vào trước người Trầm Linh.

Mà Triệu Hoa nhìn thấy một kích của mình đánh vào người bình thường mà vẫn né tránh được, không khỏi nổi giận vô cùng.

- Cứu mạng, cứu mạng.

Ở giữa không trung đá vụn đang rơi xuống, Nhạc Thành chạy trối chết hoang mang rối loạn chạy về phía Triệu Hoa.

- Muốn chết.

Triệu Hoa sắc mặt trầm xuống, vừa mới một kích ngay cả một người bình thường đều không có đánh chết, nghe được Hồ điệp cốc đệ tử bình thường đều cười lớn, giống như là đang cười nàng vậy, trong tay nàng lúc này lại ngưng tụ hàn băng công kích về phía Nhạc Thành.

Mà lúc này, Triệu Hoa đã dùng đến tam thành lực lượng, chung quanh vài trăm thước đều xuất hiện hàn băng đấu khí bao phủ, đừng nói là một người bình thường muốn tránh thoát, cho dù là ba tinh đấu tông cũng không thể tránh né được.

Hàn băng đấu khí làm cho chung quanh rét lạnh, lúc này đệ tử Hồ điệp cốc đều nhìn hắc bào thanh niên mà mồ hôi lạnh chảy ra, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắc bào thanh niên này xem như chết chắc rồi, lần này tuyệt đối là không có vận may nữa.

- Ai, ta cũng vô năng vô lực.

Dương Tú Tú nhìn Nhạc Thành, sắc mặt cũng bất đắc dĩ vô cùng.

- Cứu mạng.

Nhạc Thành như cũ tiếp tục hướng về phía Triệu Hoa chạy tới, công kích của Triệu Hao cách Nhạc Thành không đến mấy thước. Chính là mọi người không có nhìn thấy khóe miệng Nhạc Thành nồi lên một tia mỉm cười, trên người mơ hồ có kim mang tràn ngập.

Kim mang trên người Nhạc Thành va vào hàn băng đấu khí trước mặt, cũng rất khó bị người phát hiện. Mà lúc này Nhạc Thành còn chạy đến, Triệu Hoa trên mặt cũng lộ ra một tia hàn ý, lúc này nàng cũng không tin một người bình thường có thể tránh thoát được công kích của mình.

- Nhạc Thành cẩn thận.

Trầm Linh ở giữa không trung bị hắc y thanh niên dây dưa, nàng lúc này muốn cứu Nhạc Thành cũng không có khả năng, vốn nàng nhiều lần hỏi, Nhạc Thành đều thừa nhận chiến lực. Mà lúc này nàng thật không ngờ Nhạc Thành có bộ dáng chật vật, lại không giống lúc trước cùng Thái thượng trưởng lão đối mặt.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.