-Được Tứ Đại Thú Tộc liên minh gia nhập, Tứ Đại Nhân Tộc cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Hắc Ám Thần Điện, đồng thời cho Hắc Ám Thần Điện một cơ hội, ngay lúc cuối cùng Nhạc Thành tiền bối quyết định muốn san bằng Hắc Ám Thần Điện, Tứ Đại Nhân Tộc đã xuất hiện mâu thuẫn không thể diệt trừ.
- Mà hết thảy cũng là bởi vì một bảo vật của Hắc Ám Thần Điện, Hắc Ám Thần Điện dốc sức liều mình cũng chỉ muốn đem bảo vật đó vào trong tay mình, cho nên mấy nghìn năm qua, Tứ Đại Nhân Tộc, Tứ Đại Thú Tộc và Hắc Ám Thần Điện dây dưa với nhau cũng là vì bảo vật đó.
- Rồi sau đó, Nhạc Thiên cùng với Tứ Đại Nhân Tộc đã xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng bên trong Nhạc gia cũng xảy ra mâu thuẫn, Nhạc Thiên rời khỏi Nhạc gia, sau đó vô ảnh vô tung biến mất.
Hỏa Lão cất tiếng nói xong liền nhìn Nhạc Thành mà nói:
- Ta cũng chỉ biết như vậy, những điều khác ta đều không rõ ràng.
- Nhạc Thành hơi biến sắc mặt sau đó lập tức cất tiếng hỏi:
- Hỏa Lão có biết tại sao Nhạc Thành tiền bối rời khỏi Nhạc gia hay không?
- Ta không biết rõ, hình như là tại vì bảo vật bí mật ở bên trong Nhạc gia thì phải, Nhạc Thành tiền bối vô tình lấy được nhưng Nhạc Thiên cảm thấy bảo vật đó có công dụng khác, mọi người trong Nhạc gia lại không đồng ý để Nhạc Thành tiền bối cầm đi, bảo vật là của tất cả Nhạc gia, không phải của cá nhân.
Hỏa Lão cất tiếng nói.
- Là bảo vật gì vậy?
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ bảo vật này có liên quan tới Linh châu thượng cổ.
Ở trong kết giới của Nhạc gia, giữa không trung từng đợt thanh âm gợn song vang lên, không gian chấn động sau đó đã có một nhóm người hộ vệ mặc áo màu xanh tiên tới, mà đám người hộ vệ này thực lực cũng đã đạt tới bát tinh Đấu Hoàng, phía sau còn có một đám cường giả Đấu Tông.
- Xoẹt xoẹt, vèo vèo.
- Mau nhìn, đó là một đám người Hoàng long hộ vệ.
Hơn một trăm đội hộ vệ áo xanh nhì một trăm người phách hông bay tới.
Ở giữa không trung, một trăm người mặc áo giáp màu xanh rớt từ phía trên xuống, quanh người tràn ngập khí tức cường hãn.
Mà lúc này, một trăm người này mặc chiến giáp, tất cả tràn ngập sát khí, mỗi người đều lộ vẻ tự hào trong mắt, bởi vì bọn họ nằm trong đội hộ vệ Hoàng Long.
Là thành viên của đội hộ vệ Hoàng Long vô cùng tự hào, bởi vì đội hộ vệ này mỗi người đều có thực lực ngũ tinh Đấu Tông, ngoài ra đều có thân thể Hoàng Long.
Đội hộ vệ này cũng là thực lực chính của Nhạc gia, Hoàng Long hộ vệ số người không nhiều lắm, chỉ tới không đến năm nghìn người, là tinh anh của Nhạc gia.
Ở trong kết giới cuả Nhạc gia có hơn một tỷ dân số, mà trong hơn một tỷ này cũng chỉ có năm nghìn người là hộ vệ Hoàng Long mà thôi.
- Thế nào, còn chưa tới sao?
Thanh niên suất lĩnh của đội hộ vệ cất tiếng nói.
Đội hộ vệ Hoàng Long này ở Nhạc gia không còn là bí mật gì, hộ vệ bình thường luôn bị họ khinh thường.
Thực lực không bằng người ta, huyết mạch cũng không bằng, cái này là điều bình thường, hộ vệ bình thường thường bị sỉ nhục, trước tới giờ luôn nén giận, nhưng cho dù bị giáo huấn cũng không dám nói lời nào.
- Bẩm cáo đội trưởng, người vẫn chưa tới nhưng phỏng chừng sắp tới.
Một hộ vệ mặc áo màu xanh cất tiếng nói.
Thất tinh Đấu Tông mà có thể gia nhập đội hộ vệ Hoàng long, huyết mạch của thanh niên này đạt tới năm phần, thực lực coi như vừa đủ để ở trong đội hộ vệ.
- các huynh đệ, mọi người chú ý một chút, người có thể tới Nhạc gia phỏng chừng cũng là người của Tứ Đại Nhân Tộc, chúng ta không thể đánh mất mặt của đội hộ vệ Hoàng Long.
Đội trưởng đội hộ vệ cất tiếng nói.
- Vâng, đội trưởng.
Khoảng chừng một trăm người trong đội hộ vệ cất tiếng, sau đó bọn họ hiên ngang ưỡn ngực lên.
- Xuy xuy.
Ở giữa không trung truyền tới một tiếng chấn động kịch liệt, sau đó nhảy ra năm người.
- Xinh đẹp, thật là xinh đẹp.
Năm người từ giữa không trung nhảy xuống, sau đó hiện ra trong mắt đám người Nhạc gia chính là ba cô gái vô cùng xinh đẹp.
Thấy ba cô gái xinh đẹp như vậy tất cả đều thất thần.
Điều duy nhất khiến cho đội hộ vệ này không thể trấn tính là có hai trong ba cô gái chính là song bào thai, hai cô gái này nhìn đám người của Nhạc gia, trong mắt hiện ra một nụ cười thản nhiên.
- Khục.
Một tiếng ho khan vang lên, đội trường đội hộ vệ dẫn đầu đoàn người nhìn Đại Song và Tiểu Song sau đó cố gắng trấn tĩnh tinh thần, vừa rồi bọn họ đã bị mị công của Đại Song và Tiểu Song mê hoặc.
- Chư vị là ai, không biết tới Nhạc gia làm gì?
Đội trưởng Hỏa Lão nhìn Nhạc Thành mà hỏi, có vẻ thanh niên áo đen này chính là người dẫn đầu.
- Phiền toái các hạ thông báo cho tộc trưởng là hậu nhân của Nhạc Thiên tiền bối tới đây.
Nhạc Thành nhìn thanh niên áo vàng mà cất tiếng nói, sắc mặt hơn biến đổi, hắn cũng nhìn ra thực lực người trước mắt cũng không tệ, đã đạt tới nhất tinh Đấu Tôn.
- A…
Ngay lúc Nhạc Thành cất tiếng, mấy người mặc áo xanh và áo vàng đều kinh ngạc, bọn họ đều cảm nhận thấy khí tức trên người Nhạc Thành vô cùng cường hãn.
- Hậu nhân của Nhạc Thiên tới Nhạc gia.
Đội trưởng đội hộ vệ kinh ngạc nghi hoặc mà nhìn Nhạc Thành.
- Đi theo ta.
Một lần nữa thanh niên này dò xét Nhạc Thành rồi gọi Nhạc Thành đi theo.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, Nhạc Thành liền biến đổi sắc mặt sau đó cả người phi hành lên trên không trung.
Một đám người của Nhạc gia vô tình hữu ý nhìn về phía Yêu Huyên, Yêu Huyên lạnh lùng nhìn đám người Nhạc gia, không cho bọn họ nhìn loạn.
Nhạc Thành đánh giá bên trong kết giới, không gian cũng giống như thế giới bên ngoài chỉ là diện tích vô cùng lớn, chắc chắn Nhạc gia đã hao phí không ít tâm cơ.
Đi ở trong kết giới, tới một dãy núi vắng vẻ, tại nơi này có một kiến trúc vô cùng lớn, giống như là một cái đại thành vậy.
- Huynh tên là Nhạc Thành phải không, vậy huynh chờ tin tức của tộc trưởng, nếu tộc trưởng muốn gặp huynh thì ta sẽ sắp xếp nếu không thì huynh chỉ có thể rời khỏi.
Đội trưởng đội hộ vệ cất tiếng nói.
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi hẳn, lúc này Nhạc gia chỉ sắp xếp cho hắn chỗ đặt chân mà thôi, ở trong rừng rậm viễn cổ của Linh mãng tộc, Nhạc Đại đã nhìn thấy mình, người của Nhạc gia cũng biết mình tồn tại mà lại tỏ thái độ như vậy với mình.
Bất quá vì Từ Đường tẩy lễ và linh châu thượng cổ Nhạc Thành cũng chỉ có thể nhịn một chút mà đi vào trong đình viện.
Dọc theo con đường này Nhạc Thành gặp phải một đội hộ vệ mặc chiến giáp màu vàng, bọn họ cũng đánh giá Nhạc Thành một chút.
- Mọi người tạm thời ở đây, nếu tộc trưởng muốn gặp thì tại hạ sẽ thông báo.
Đội trưởng đội hộ vệ nói với Nhạc Thành.
- Xin hỏi tộc trưởng bao giờ thì có tin tức?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
- Cái này cũng không biết, nhanh thì hôm nay, chậm thì ba ngày.
Thanh niên của đội hộ vệ cất tiếng nói.
- Vậy thì được rồi, tại hạ ở đây chờ đợi.
Nhạc Thành thản nhiên nói đối với những ánh mắt kia, Nhạc Thành cũng không thèm để ý.
- Vậy có tin tức thì chúng ta tới đây, đây là Nhạc gia, mọi người không thể đi loạn, trên đường đều có hộ vệ tuần tra.
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn Nhạc Thành bằng một mắt sau đó dẫn đầu đám hộ vệ rời khỏi.
- Hừ, Nhạc Thiên không phải đã rời khỏi Nhạc gia rồi sao, vì sao hậu nhân lại còn tới đây.
Thanh niên kia sau khi rời đi thì khẽ hừ lạnh.
- các ngươi ở trong đình viện này, đừng để bọn họ đi khắp nơi, có quỷ mới biết bọn chúng tới đây làm gì.
Bên ngoài đình viện, hộ vệ Hoàng long kia nói với đám người thanh niên áo giáp màu xanh.
Chuyện này không thoát khỏi thần thức của Nhạc Thành, hắn lắc lắc đầu sau đó nhìn Hỏa Lão và Yêu Huyên mà nói:
- Hỏa Lão, Yêu Huyên, chúng ta trước hết vào nghỉ ngơi đi.
- Cũng tốt, sống ở đâu thì phải theo phong tục ở đó.
Hỏa Lão mỉm cười sau đó dẫn đầu đi vào trong đình viện.
Đi vào trong đình viện Nhạc Thành cũng không có gì mà không hài lòng, ở trong đó bố trí cũng thật sạch sẽ.
- Xem ra người của Nhạc gia đã sớm đến rồi.
Ở trong đình viện, Hỏa Lão cất tiếng nói với Nhạc Thành.
- Không sai, Vũ Văn gia xem ra đã sớm thông báo là bọn họ sắp xuất hiện.
Nhạc Thành mỉm cười.
- Vậy phải làm sao bây giờ, nếu người của Nhạc gia không để ý thì thật phiền toái.
Hỏa Lão cất tiếng.
- Bây giờ trước hết quay lại rồi hãy nói.
Nhạc Thành quay lại nói.
Bây giờ có một số thanh niên nổi giận đùng đùng, mỗi người đều hiện ra vẻ uất khí.
- Đội trưởng, ngươi cũng là đội trưởng đội hộ vệ Thanh Long, tại sao phải nghe lệnh đám người Hoàng Long kia, hắn muốn chúng ta làm gì thì chúng ta phải làm cái đó.
Một thanh niên áo xanh tức giận mà nói.
- Đúng thế đội trưởng, chúng ta tại sao phải nghe lời bọn hắn, ngẫm lại thật uất ức.
Một thanh niên áo đen cất tiếng nói.
- Các ngươi câm miệng cho ta, tưởng rằng trong lòng lão tử dễ chịu lắm sao, ta cũng là chức vụ đội trưởng, dựa vào điều gì mà phải nghe lời bọn chúng, nhưng mà thực lực chúng ta thua kém thì đành phải chịu thôi, nếu các ngươi không phục thì hãy đi khiêu chiến với bọn chúng.
Thanh niên tu vi thực lực thất tinh Đấu Tông cất tiếng nói.
- Đội trưởng, vậy ngày mai đội trưởng hãy đi khiêu chiến, chúng ta sẽ hỗ trợ.
Thanh niên kia cất tiếng nói.
- Lần trước ta đã không phục đi khiêu chiên nhưng bị đánh gãy ba cái xương sườn.
Thanh niên dẫn đầu cất tiếng.
- Đội trưởng, chúng ta cũng không có cách nào, thực lực chúng ta căn bản là không đủ dùng.
Một thanh niên cất tiếng nói.
- Đội trưởng, chúng ta nên hỏi đám người này một chút hay không, đám người này dường như là hậu thiên của Nhạc Thiên.
Một thanh niên cất tiếng hỏi.
- Các ngươi lại đề cập tới Nhạc Thiên lão tổ, các ngươi có thể không biết tình huống nhưng trong lòng chúng ta có Nhạc Thiên lão tiền bối là được rồi.
Thanh niên dẫn đầu lại nói:
- Ta đi hỏi xem bọn họ muốn ăn gì không.
Thanh niên dẫn đầu mắng chửi sau đó đi vào trong một đình viện.
Ở bên ngoài tất cả đều bị thần thức của Nhạc Thành khống chế, cuộc nói chuyện bên ngoài hắn đều nghe rõ.
- Ta biết ngươi tên là Nhạc Thành, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi muốn ăn gì cứ nói.
Thanh niên dẫn đầu đi vào trong mà nói.
- Đa tạ, chỉ là chúng ta cũng không đói, bằng hữu của ta đã nghỉ ngơi.
Nhạc Thành cất tiếng nói với thanh niên.
Nhạc Thành khẽ đánh giá thanh niên này một chút, thân hình cũng tương tự như Khiếu Thiên Hổ, tên của hắn chính là Nhạc Thạch Đầu.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, phỏng chừng ngày mai tộc trưởng sẽ có tin tức.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Vậy đội trưởng đi thong thả, còn có một chuyện tại hạ muốn hỏi.
Nhạc Thành hơi biến sắc mà nói.
- Có chuyện gì, ngươi mau nói đi.
Thanh niên kia chần chừ mà hỏi Nhạc Thành.
- Không biết tại hạ xưng hô thế nào với đội trưởng đây.
Nhạc Thành mỉm cười hỏi.
- Ngươi gọi ta là Thạch Đầu là được rồi, ngươi ở đây cần gì cứ nói cho ta biết.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Đa tạ Thạch Đầu đội trưởng.
Nhạc Thành một lần nữa mỉm cười nói.
- Tại hạ muốn xác định một chút, liệu ngày mai có thể có tin tức của tộc trưởng được không?
- Cái này hẳn là có, chỉ là chậm nhất thì ba ngày cũng sẽ có tin tức.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Đa tạ Thạch Đầu huynh đệ.
Nhạc Thành mỉm cười nói.
- Không cần cám ơn, bất quá ta phỏng chừng ngươi cũng không nên chờ đợi tin tức tốt.
Nhạc Thạch Đầu bất đắc dĩ nhìn Nhạc Thành.
- Tại sao?
Nhạc Thành hơi biến sắc mà hỏi.
- Aizzz, kỳ thực chúng ta cùng huyết mạch nhưng ta cũng cho ngươi biết, ngươi rất khó ở lại Nhạc gia.
Nhạc Thạch Đầu do dự một chút.
- Thân phận của ngươi lần trước Nhạc Đại trưởng lão đã nói qua, nhưng trong tộc có không ít trưởng lão phản đói ngươi quay lại.
- Tựa như đội hộ vệ Thanh Long chúng ta cũng là chi mạch của Nhạc Thành lão tổ, bởi vì bị mấy trưởng lão khác áp bức cho nên chúng ta cũng không có địa vị gì.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Thạch Đầu đội trưởng, huynh nói huynh chính là thuộc về nhất mạch của Nhạc Thiên lão tổ?
Nhạc Thành nghi hoặc hỏi.
- Chỉ có một chút liên quan mà thôi, Nhạc gia chúng ta hai trăm năm gần đây cũng là hai mạch của Nhạc Thiên lão tổ và Nhạc Tề lão tổ, nghe nói trước kia Nhạc Thiên lão tổ còn ở thì đây chính là thế lực lớn nhất, khi đó trưởng lão đại bộ phận là người của Nhạc Thiên lão tổ, sau khi Nhạc Thiên lão tổ rời khỏi thì Nhạc gia do Nhạc Tề lão tổ làm chủ, trong tộc đại bộ phận trưởng lão cũng là người của Nhạc Tề lão tổ.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói.
- Thật không, không biết Thạch Đầu đội trưởng có biết vì sao trước kia Nhạc Thiên lão tổ rời khỏi Nhạc gia hay không?
Nhạc Thành muốn biết chuyện tình nên hỏi.
- Cái này ta không biết, chuyện này thì một số trưởng lão cũng không minh bạch rõ ràng.
Nhạc Thạch Đầu cất tiếng nói:
- Huynh là huyết mạch trực hệ của Nhạc Thiên lão tổ, huynh đến ở lại Nhạc gia thì cần phải chú ý nhiều hơn, nhất mạch chúng ta đã bị người khác sỉ nhục nhiều rồi.