Trong đại trạch của Nhạc gia, mọi người đều tụ tập ở trong đại sảnh, Nhạc gia đã lâu như vậy không cao hứng như thế, Nhạc Tử Sơn kích động đến mức chảy cả nước mắt, Nhạc Thành quả nhiên không khiến cho ông cảm thấy thất vọng.
Tộc nhân của Nhạc gia cũng cảm thấy cao hứng không thôi mà Nhạc Tử Phong chính là người cao hứng nhất bởi vì hắn đã thu hồi được 1500 khối kim tệ, ván bàn đặt cược này chính là do hắn bỏ ra, tỉ lệ cược của Nhạc Thành chính là một được ba mươi, hắn đã lời một con số rất lớn.
- Thành Nhi, tốt chứ?
Nhạc Tử Sơn vỗ vỗ vai Nhạc Thành, trong mắt hiện ra một vẻ ướt át.
- Phụ thân, con muốn bế quan vài ngày.
Nhạc Thành cất tiếng nói, tuy đánh bại được Hoàng Khắc Lương nhưng linh hồn của hắn cũng bị tổn thương rất lớn, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
- Được chờ đến khi con xuất quan thương thết tốt lên rồi ta sẽ chúc mừng con.
Nhạc Tử Sơn nói, xem sắc mặt tái nhợt của Nhạc Thành thì hắn biết đứa con của hắn đã bị thương.
Ở đằng sau Nhạc gia có một hậu sơn, Nhạc Thành tiến vào trong đó khoanh chân ngồi xuống uống một viên Phục Hồi Đan sau đó đứng dậy, trải qua tỉ thí lần này, Nhạc Thành đối với Đấu sư, ma pháp sư, Luyện Dược sư đều có một chút thực lực, lực công kích vô cùng lớn, ma pháp sư công kích vô cùng linh mẫn, linh hồn lực của Luyện Dược sư trong công kích với Đấu sư và ma pháp sư thì có thể nói là vô địch, mà Nhạc Thành hiện giờ nhờ có Hoàng Long thân thể nếu như luyến chế pháp khí công kích của mình thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, không sợ công kích của Đấu sư.
Trong đại sảnh Hoàng gia, Hoàng Huy nổi giận ngồi ở trên ghế, phia xung quanh chính là mười người ở gia tộc họ Hoàng vây quanh, lần này Hoàng gia thua vô cùng lớn, mà ngay cả Hoàng Khắc Lương cũng bị trọng thương, Hoàng Huy làm sao có thể nhịn được cơn tức này.
- Hoàng Tam, ngươi mau chóng đi Thất Tinh thành tới Nguyên Bảo tông lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cho Nhạc gia.
Hoàng Huy nói với một hán tử mặc áo bào màu lam bên cạnh mà nói, đây chính là người trước kia đánh lén Nhạc Thành.
- Gia chủ yên tâm, con sẽ lập tức đi ngay.
Hoàng Tam trả lời mà thầm nghĩ trong lòng, xem ra gia chủ lần này thật sự muốn động vào Nhạc gia.
Bảy ngày sau, Nhạc Thành từ từ mở to hai mắt ra, trong cổ họng thở ra một hơi thật dài, hai mắt hiện ra tinh quang không hề tiêu tán, trải qua tin tức bảy ngày, Nhạc Thành đã có tiến bộ về tu vi.
- Nên đi Nguyên Bảo tông một chuyến.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, hiện tại tu vi của mình cũng đã đạt tới Khai Quang trung kỳ, cũng nên luyện chế một số pháp khí, không có pháp khí thực lực của mình trở nên yếu bớt đi rất nhiều, mà Khai Quang kỳ cũng cần có Định thần đan, như vậy từ nay về sau tu vi của mình sẽ răng lên rất nhiều.
Sau khi rời khỏi sơn động, Nhạc Thành đi thẳng tới gian phòng của Nhạc Tử Phong, có một số chuyện hắn cần phải nhờ Nhạc Tử Phong hỗ trợ, sau khi đi ra bên ngoài đó, hắn mới phát hiện Nhạc Tử Phong không có nhà, hẳn là Nhạc Tử Phong vẫn còn đang ở Binh phô chưa về, bình thường Nhạc Tử Phong rất ít ở nhà, xem ra chỉ có thể đi binh phô để tìm hắn.
Nhạc Thành đang định đi tới binh phô của Nhạc gia thì hắn chạm phải hai thân ảnh mê người, chính là Tô Hân Nhi và Yến Hiểu Kỳ, hai người này hình như là đến tìm Nhạc Thành, Nhạc Thành cũng không hiểu tại sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ.
- Biểu ca, muội nghe nói huynh xuất quan, tại sao huynh không tới thăm ta.
Tô Hân Nhi hướng về phía Nhạc Thành mà làm nũng nói.
- Hiểu Kỳ, tại sao cô nương cũng tới.
Nhạc Thành đưa mắt nhìn Tô Hân Nhi, sau đó ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng hình của hai người xinh đẹp.
Tô Hân Nhi mặc một bộ y phục màu lục, tiểu ny tử này không hiểu tại sao lại thích màu lục như vậy, mái tóc của nàng phất về phía sau, đôi mắt to xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, phía trước là bộ ngực cao ngất, đầy hương vị nữ nhân.
Yến Hiểu Kỳ thì mặc một bộ đồ màu xanh, tóc dài màu vàng, phía trước cũng là một bộ ngực cao ngất, hình thành nên một khe mê người, hai mông thon dài rắn chắc, toàn thân là một đường cong mê người.
- Ta đến chơi với Hân Nhi.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói, trong lòng tìm ai chỉ sợ chỉ có cô ta mới biết được.
-Biểu ca, muội cùng với Hiều Kỳ tỷ tỷ chuẩn bị đi mua vài thứ, huynh có đi với chúng ta không?
Tô Hân Nhi yêu kiều nói, nghe nói có một cửa hàng trang phục trong trấn mới mở, trong đó có rất nhiều quần áo đẹp, nàng cũng muốn đi mua.
- Được rồi, ta cũng muốn đi đến chỗ Phong thúc, vừa vặn tiện đường.
Nhạc Thành mỉm cười, hắn cũng muốn đi tới binh phô của Nhạc gia.
Sau khi Nhạc Thành đáp ứng, Tô Hân Nhi liền kéo cánh tay của hắn ra bên ngoài, đã lâu rồi cả hai không đi dạo phố, nhìn thần sắc của Yến Hiểu Kỳ thì nàng không kìm được nở ra một nụ cười trộm, dựa vào trực giác của nữ nhân thì nàng biết hai người bọn họ không bình thường, có thể nàng cảm thấy vui vẻ thay cho biểu ca, nhưng trong lòng lại cảm thấy sự mất mát khó hiểu.
Có Tô Hân Nhi ở bên cạnh, Yến Hiểu Kỳ nhất thời cũng không biết nên nói gì với Nhạc Thành, rõ ràng là ở bên cạnh hắn không thể nói ra lời, trong lúc nhất thời nàng cũng trở nên trầm mặc.
Trên đường đi, ba người không nó gì với nhau, xung quanh bắt đầu có những người trẻ tuổi ghen tị và hâm mộ, nhìn thấy Nhạc Thành đi cùng với hai tuyệt sắc mỹ nữ, thật là một điều tức chết.
- Biểu ca, huynh thấy bộ y phục này thế nào.
Dưới sự dẫn dắt của Tô Hân Nhi, ba người đi tới một cử hàng trang phục diện tích không nhỏ, Yến Hiểu Kỳ cũng nhanh chóng xem quần áo.
- Được đó.
Nhạc Thành cũng không thích những nơi này, chỉ là có hai nữ nhân bên cạnh thì hắn cũng không có cách nào, trong này quần áo rất nhiều, các loại cẩm phục của nữ nhân đều có.
Yến Hiểu Kỳ cầm lấy một y phục màu hồng nhạt nói với Tô Hân Nhi, trước mớ quần áo trước mặt, nàng đã quên Nhạc Thành, nữ nhân chính là như vậy, thích đẹp đã trở thành thiên tính.