- Nếu nói nghị lực Thiến nhi là không có vấn đề gì, nàng từng ở Thanh Dương bí cảnh mười năm, loại nghị lực này rất bất phàm.
Thượng Quan Uyển Nhi nói.
- Chỉ mong như vậy đi, nếu hắn có thể chống đỡ được, đến lúc đó ta cũng không cần e ngại Hỗn Thế Ma Vương kia.
Mộng Yểm nói.
Một chỗ hắc ám cấm chế, có hai đạo thân ảnh hoảng sợ trốn vào, xem bóng dáng rõ ràng là Hỗn Thế Ma Vương cùng Đoan Mộc Cuồng, bộ dáng hai người chật vật không thôi.
- Ma vương, ngươi thế nào.
Đoan Mộc Cuồng nhìn Hỗn Thế Ma Vương nói. Lúc này Hỗn Thế Ma Vương suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
- Lang Lễ cùng Thú Ma chết tiệt, chũng liên thủ đối phó ta, chờ thương thế ta khôi phục, nhất định không bỏ qua bọn chúng, hỗn đản.
Hỗn Thế Ma Vương oán hận mắng.
- Ma vương, ngươi vẫn nhanh điều tức đi, mau chóng khôi phục thực lực, bằng không bị Lang Lễ cùng Thú Ma cùng Nhạc Thành phát hiện tung tích rất phiền toái.
Đoan Mộc Cuồng nói.
- Hừ, có Thần Nông đỉnh, bọn hắn không làm gì ta.
Hỗn Thế Ma Vương lạnh nhạt nói.
- Ma vương, vậy thương thế như thế nào?
Đoan Mộc Cuồng lo lắng hỏi.
- Thương thế không nhẹ, chỉ sợ muốn điều dưỡng một năm hai năm mới có thể khôi phục.
Hỗn Thế Ma Vương nói.
- Thật không, ma vương sớm điều tức đi.
Đoan Mộc Cuồng nói.
- Đoan Mộc Cuồng, ngươi giúp ta hộ pháp, ta lần này bế quan điều tức mới được.
Hỗn Thế Ma Vương nói, lập tức khoanh chân ngồi, quanh thân một mảnh màu đen ma khí tràn ngập.
- Oành.
Một đạo tiếng vang thật lớn truyền ra, nhưng vào lúc này chỉ thấy thân hình Hỗn Thế Ma Vương bị đánh bay mấy chục thước, cả thân hình nhất thời lay động không ngừng mà người rat tay chính là Đoan Mộc Cuồng.
- Đoan Mộc Cuồng, ngươi dám phản bội ta?
Hỗn Thế Ma Vương uể oải, gắt gao trừng mắt nhìn Đoan Mộc Cuồng nói.
- Ma vương, ta muốn ngươi đem Thần Nông đỉnh cho ta, chính là nguỵ trang đi, cũng chờ ngươi cắn nuốt mọi người, cuối cùng cũng chính là ta, trên người của ta có Thái Âm Chân Hỏa, ngươi căn bản sẽ không bỏ qua cho ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không có đề phòng ngươi sao.
Đoan Mộc Cuồng nhìn Hỗn Thế Ma Vương cười lạnh.
- Đồ khốn, chẳng lẽ ngươi cho là thực lực của ngươi, có thể đánh chết ta sao, ngươi nằm mơ sao, ngươi tưởng chính mình muốn chết, ngươi lập tức giải thích cho ta, xem ra có thể tha cho ngươi một cái mạng.
Hỗn Thế Ma Vương nhìn chăm chú vào Đoan Mộc Cuồng lạnh nhạt nói, trong mắt hung quang tràn ngập.
- Khặc khặc, ma vương, ngươi thật sự là quá lớn lối, ta muốn giết ngươi, ngươi thế nào muốn buông tha ta sao.
Đoan Mộc Cuồng Âm Lệ cười nói:
- Ngươi cho ta ba tuổi tiểu đồng sao, giờ phút này ngươi nếu có thực lực đánh chết ta, ngươi đã sớm động thủ rồi, sợ là ngươi cũng vô lực động thủ, một kích Lang Lễ kia phỏng chừng đã muốn làm cho ngươi bị thương nặng, hiện tại ngươi bị thương tới cực hạn, không nghĩ tới Lang Lễ kia thật tiện nghi cho ta.
- Hừ, cho dù là ta trọng thương, ngươi thực lực Đại Thừa kỳ hậu kỳ có thể đối phó ta sao, ngươi có thể đi lên thử xem, ta muốn nhìn ngươi có nhiều hơn lá gan ra sao.
Hỗn Thế Ma Vương cười lạnh nói, quanh thân một cỗ ma khí tràn ngập, tựa hồ cũng không có lực động thủ.
Đoan Mộc Cuồng thấy thế, trên mặt cũng có chút do dự, trong lúc nhất thời cũng không thể phán định Hỗn Thế Ma Vương có thể đối phó chính mình được hay không.
- Hừ, Hỗn Thế Ma Vương, ngươi còn muốn kéo dài thời gian sao, Hắc Ám Thần Điện cùng cả Hắc Ám Ma Huyết Tộc đều bị phá hủy ở trong tay ta, ta chỉ có cắn nuốt ngươi, mới có thể báo thù này, hiện tại cơ hội cuối cùng, ta một mực chờ, chờ đúng lúc ngươi cùng đám người Lang Lễ kia lưỡng bại câu thương, hôm nay ta rốt cục đợi được rồi, chết đi cho ta.
Nhưng vào lúc này, màu đen chưởng ấn Đoan Mộc Cuồng phách về phía Hỗn Thế Ma Vương.
- Đoan Mộc Cuồng, ngươi muốn chết.
Hỗn Thế Ma Vương cắn răng một chưởng nghênh đón.
- Oành.
Một đạo lực lượng thật lớn vang lên, Đoan Mộc Cuồng bị đánh bay ra sau vài trăm thước, đồng thời Hỗn Thế Ma Vương cũng bị đánh bay ra sau vài trăm thước, hai người chật vật vô cùng.
- Xuy xuy.
Nhưng vào lúc này, thân hình Hỗn Thế Ma Vương trực tiếp hướng lên trên không trung bỏ chạy.
- Ma vương, ngươi muốn chạy sao.
Bỗng dưng, trước người Hỗn Thế Ma Vương trống rỗng xuất hiện thân ảnh Đoan Mộc Cuồng, mà phía sau Hỗn Thế Ma Vương cũng có một đạo thân ảnh, Đoan Mộc Cuồng đã sớm chuẩn bị, vì sợ Hỗn Thế Ma Vương chạy trốn, trước tiên ở chung quanh bày ra một đạo nguyên thần phân thân.
- Đoan Mộc Cuồng, ngươi là đồ vô sỉ.
Hỗn Thế Ma Vương sắc mặt đại biến, đồng thời thủ ấn trong tay cấp tốc biến hóa, nháy mắt quanh thân ma khí tràn ngập.
- Ma vương, ngươi muốn dùng Thần Nông đỉnh đối phó ta sao, đáng tiếc ngươi chậm rồi, nhìn xem đây là cái gì.
Lúc này, Đoan Mộc Cuồng di động pháp quyết đánh ra, chỉ thấy trên không trung một cái hình pháp bảo vòng tròn nháy mắt xoay quanh ở tại trên đỉnh đầu Đoan Mộc Cuồng, chung quanh nhất thời một cỗ khí hung hãn tràn ngập ra.
Chỉ thấy trên không trung pháp bảo hình tròn khắc chín cái chuông màu đen, một cỗ ma âm thanh thúy đinh đương vang lên, đồng thời một cổ ma khí bạo dũng mà ra.
- Phệ ma khóa, ngươi luyện chế phệ ma khóa.
Hỗn Thế Ma Vương sắc mặt đại biến, tựa hồ e ngại pháp bảo trên không trung kia.
- Chính ngươi dạy ta luyện chế phệ ma khóa, ngươi nói loại phệ ma khóa này chuyên môn đối phó nguyên thần, hôm nay bắt ngươi làm thí nghiệm.
Đoan Mộc Cuồng cười lạnh một tiếng, hình tròn pháp bảo trên không trung nháy mắt liền bao phủ xuống.
- Ngươi dám, Đoan Mộc Cuồng, ta cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.
Hỗn Thế Ma Vương sắc mặt đại biến, thân hình cấp tốc bạo lui, ở trên không trung phệ ma khóa kia có chín chuông thanh thúy linh âm vang lên.
- Thừa dịp ngươi bị thương, Hỗn Thế Ma Vương, đừng tưởng rằng các ngươi ở Tiên Ma giới liền thiên hạ vô địch, thương thế của ngươi quá nặng, hiện tại căn bản không thể đối kháng phệ ma khóa của ta.
Đoan Mộc Cuồng cười lạnh nói, trong tay pháp quyết biến hóa, cuối cùng hình tròn pháp bảo trên không trung rốt cục đem Hỗn Thế Ma Vương toàn bộ bao phủ ở tại trong đó.
Chỉ thấy ma khí tràn ngập, Đoan Mộc Cuồng hóa thành một mảnh màu đen sương khói đã bị phệ ma khóa chín chuông kia cắn nuốt, có lẽ hắn cũng không nghĩ đến, Hỗn Thế Ma Vương bị chết tại trong tay Đoan Mộc Cuồng.
Lúc này Đoan Mộc Cuồng hóa thành sương khói bị phệ ma khóa thu vào bên trong, một cái tiểu đỉnh màu xanh nho nhỏ cũng rơi vào trong tay Đoan Mộc Cuồng.
- Hỗn Thế Ma Vương, ta rốt cục đợi ngày này, Thần Nông đỉnh, Thái Âm Chân Hỏa, hiện tại đều ở trong tay ta, chờ cắn nuốt ngươi, hơn nữa Thần Nông đỉnh có Xích Quỷ Vương, ta có thể đủ lực đối phó tất cả.
Nắm lấy Thần Nông đỉnh cùng phệ ma khóa, trên mặt Đoan Mộc Cuồng lộ ra một tia cười lạnh.
Nhạc gia kết giới, một không gian thông đạo xuất hiện, Nhạc Thành cùng mọi người từ trong không gian thông đạo đi ra. sau đó cấp tốc hướng Nhạc gia đại trạch đi đến, Nhạc Thành muốn đi nhìn đứa con của hắn mới sinh.
Nhạc gia đại trạch, mọi người trợn mắt ngạc nhiên, trẻ con mới sáu tháng liền gặp đi đường, điều này chưa từng có người nghe nói qua. Chính là trước mắt có mấy đứa trẻ đi tới đi lui, một đám vui vẻ.
Trong đó có hai cô bé, mắt to miệng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh mỹ, đã có vẻ là mỹ nhân rồi, còn có một nam hài, cũng là mày kiếm mắt to, trên mặt cũng duy trì nụ cười xấu xa, giống Nhạc Thành vô cùng.
- Uyên nhi, nhanh đến bên mẹ nào.
Mộ Dung Hiểu Hiểu ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn tiểu nam hài nói, trong mắt dào dạt hương vị hạnh phúc.