Một tiếng ầm lớn vang lên, lục cấp ma pháp sư phong hệ giống như là một con chim rớt từ trên không trung xuống, chết không thể chết lại.
- Ầm Ầm.
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, Yêu Cơ cũng đồng thời đánh chết một lục tinh Đâu Hoàng, sáu Đấu Hoàng của Đoàn gia cũng đều bị giết chết.
- Xoẹt.
Sáu đạo nhân ảnh cũng không dừng lại, một lần nữa đánh về phía đám đấu vương kia, bốn người thâ ảnh như điện, những đấu vương này chưa kịp phản ứng đã bị giết chết.
Tất cả chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Tử Điện Mãng, Yêu Cơ bốn người sau đó trở về bên cạnh Nhạc Thành, không ít người xung quanh đã run rẩy cả hai chân.
- Đấu Tông sao?
Lệnh Hồ Vô Địch cũng hơi mềm hai chân, thực lực như thế, nếu để hắn đi giết một bát tinh Đấu Hoàng cũng phải tốn một thời gian dài, mà hiện tại sáu đấu hoàng bị đám hạ nhân của Nhạc Thành giết trong nháy mắt, lục tinh bát tinh Đấu Hoàng đều không có cơ hội hoàn thủ.
Thần sắc của Đoạn Quý Phi liền trở nên khó coi, trước thực lực này nàng biết rằng thân phận quý phi của mình tuyệt đối không có tác dụng gì.
Đoạn Minh Hoa thậm chí còn không kịp phản ứng mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, sáu Đấu Hoàng và một ma pháp sư cấp sáu đã bị giết chết toàn bộ.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi dám tạo phản, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Đoạn Quý phi hoảng sợ nhìn Nhạc Thành phía xa xa, toàn thân bắt đầu run rẩy, thân hình lùi về phía sau một bước.
- Xoẹt.
Một thân ảnh xẹt qua, Khiếu Thiên Hổ đã tiến tới gần Đoạn Quý phi, bàn tay nhẹ nhàng nhắc tới, đem Đoạn Quý phi nắm trong tay rồi nói:
- Dám uy hiếp chủ nhân, ngươi chán sống rồi.
- Ầm.
Một tiếng ầm vang lên, Đoạn quý phi đã bị đánh bay hơn mười thước, một ngụm máu tươi phun ra, cũng may Khiếu Thiên Hổ có chút thực lực nếu cũng chỉ muốn giáo huấn một chút mà thôi.
- Ngươi, Lệnh Hồ Vô Địch, ta xem bộ dáng của ngươi thì hình như là muốn tạo phản, ta nhất định phải bẩm báo cho hoàng thượng.
Đoạn Minh Hoa hoảng sợ cực độ.
- Yêu Cơ, đem hắn giết cho ta.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi trầm xuống, Đoạn Minh Hoa không thể không giết, nesue giữ lại hắn chắc chắn sẽ lưu lại tai họa cô cô ở đế đô. Loại người này Nhạc Thành hiểu rõ nhất.
- Vâng, chủ nhân, một thân hình uyển chuyển hiện ra bên người Nhạc Thành, lập tức một bóng trắng đánh về phía Đoạn Minh Hoa cách đó không xa.
- Đáng chết.
Đoạn Minh Hoa thầm mắng một tiếng, thực lực của đối phương quá cường hãn, mình không phải là đối thủ.
- Xoẹt.
Thân hình uyển chuyển của Yêu Cơ xoẹt qua thành một đường vòng cung, một mảng lực lượng công kích vô cùng lớn bổ về phía Đoạn Minh Hoa.
- Ầm.
Một tiếng ầm vang lên, Đoạn Minh Hoa ngưng tụ đấu khí toàn thaanh mà nghênh đón, tuy nhiên vẫn bị bay trên không trung, một cửu tinh Đấu Hoàng cường giả, nếu như một chiêu cũng tiếp không được thì hắn đã văng mấy chục thước ra bên ngoài.
- Chết đi.
Đúng lúc Đoạn Minh Hoa rơi xuống mặt đất, thân ảnh của Yêu Cơ cũng quỷ mị hư vô lao tới.
- Các ngươi không thể giết ta, ta chính là công tước của đế quốc, các ngươi giết ta đế quốc sẽ là thù địch của các ngươi.
Đoạn Minh Hoa nắm lấy cơ hội cối cùng mà la lên,
Xoẹt một tiếng, Yêu Cơ bổ về phía ngực của Đọan Minh Hoa, Đoạn Minh Hoa cuối cùng cũng thổ ra một ngụm máu tươi, chết không thể chết lại, tu vi Cửu Tinh Đấu hoàng thực lực so với Yêu Cơ còn kém xa.
- Đại ca.
Nhìn thấy Đoạn Minh Hoa bị đánh chết, Đoạn Quý Phi hô to một tiếng, tuy nhiên cũng không dám rít gào với Nhạc Thành.
Hôm nay là ngày sinh nhật tám mươi tuổi của Đoạn Minh Hoa, mà cũng chính là ngày chết của hắn.
Tất cả các vương công đại thần và các quý tộc ở đây không ai dám lên tiếng, cũng không ai muốn rước họa vào thân, Đoạn gia đơn giản bị hủy diệt dễ dàng như vậy mà hơn phân nửa ở đây địa vị cùng thế lực đều không bằng Đoạn gia.
- Tử Long, các ngươi thiêu Đoạn gia cho ta.
Nhạc Thành cất tiếng nói, hắn không làm thi thôi, đã làm thì làm cho xong, sự tình càng lớn càng tốt.
- Vâng chủ nhân.
Tử Điện Mãng, Khiếu Thiên Hổ, Thông Thiên Thử, Yêu Cơ bốn người ào ào xông vào trong Đoạn gia, dựa theo quy củ trước kia quét sạch hiện trường.
Hiện trường trở nên an tĩnh, mọi người hô hấp cũng không quá nặng, mãi đến khi Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng đi ra thì trong phủ đã bốc lên một màn lửa cháy vốc ùng lớn, mấy trăm hạ nhân từ bên trong chạy ra.
- Xoẹt.
Thân ảnh của Nhạc Thành lóe lên, Nhạc Thành đã nhìn thấy Mộ Dung Nam chạy ra, thương thế của hắn chưa khỏi hẳn, nếu như không phải bên trong có đại hỏa thì hắn cũng không chạy ra ngoài.
Nhạc Thành xách Mộ Dung Nam trong tay rồi nhìn về phía mọi người.
- Nam nhi.
Đoạn Quý phi nhìn thấy đứa con mình trong tay của đối phương thì lập tức kinh hãi.
- Thành nhi, con mau dừng tay, người này tốt xấu gì cũng là hoàng tử, con không thể giết hắn.
Lệnh Hồ Vô Địch nghiêm mặt quát.
- Ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc ngươi đoạt bảo kiếm của Lệnh Hồ Hạo Thiên hay Lệnh Hồ Hạo Thiên đoạt bảo kiếm của ngươi?
Nhạc Thành không để ý tới lời của Lệnh Hồ Vô Địch lạnh lùng hỏi Mộ Dung Nam.
Mộ Dung Nam nhìn thấy cảnh tượng phía trước thì đã sớm bị dọa cho ngây ngốc, đâu còn dám nói gì nữa, toàn thân run rẩy.
- Ngươi mau nói cho ta biết nếu không ta giết chết ngươi.
- Ta nói, ta nói, là ta cướp bảo kiếm của Lệnh Hồ Hạo Thiên, kết quả không cướp được cho nên ta mới nói dối.
Mộ Dung Nam run rẩy nói.
- Tất cả mọi người đều nghe đó, không phải ta ỷ thế hiep người nhưng Đoạn Minh Hoa này và hoàng phi ỷ thế hiếp người, kết cục hôm nay chính là sự trừng phạt, sau này ai gây phiền toái với Lệnh Hồ gia, ta cũng nhất định sẽ diệt toàn tộc của hắn.
Nhạc Thành lạnh lùng nói ở trên không trung.
- Cô phụ, chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành ném Mộ Dung Nam xuống dưới mặt đất rồi đi về phía Lệnh Hồ Vô Địch.
- Đi thôi, chúng ta đi về phía trước.
Nhìn cảnh tượng trước mắt Lệnh Hồ Vô Địch cũng chỉ có thể nói như vậy.
Đoàn người Lệnh Hồ Vô Địch đi rồi, chỉ còn lại một đám vương công đại thần đi tới bên cạnh quý phi, nhìn cảnh tượng trước mắt bọn họ đều rung động, hắc bào thanh niên kia rốt cuộc là ai, tựa hồ cũng phải đạt tới Đấu Tông, nếu không thì sẽ không tiêu diệt Đoàn gia dễ dàng như vậy.
Trở lại Lệnh Hồ gia, Nhạc Thành cùng với Lệnh Hồ Vô Địch đi tới đại sảnh, mà Nhạc Lan Tâm vẫn ở trong đại sảnh chờ Lệnh Hồ Vô Địch.
- Vô Địch, thế nào rồi?
Nhìn thấy Nhạc Thành cùng với Lệnh Hồ Vô Địch không bị tổn hao lông tóc nào thì Nhạc Lan Tâm cũng thở dài.
Lệnh Hồ Vô Địch nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể thất thần ngồi trên ghế, đầu óc một mảng lộn xộn, chuyện này quả là vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn hiện tại muốn tìm biện pháp bảo toàn cho Nhạc Thành, nếu không nghe theo thì Nhạc Thành nhất định sẽ không sống nổi, thực lực có mạnh hơn cũng vô dụng.
- Vô Địch, rốt cuộc là sao vậy?
Nhìn thấy Lệnh Hồ Vô Địch không nói lời nào, Nhạc Lan Tâm nghi hoặc hỏi.
Lệnh Hồ Vô Địch cũng đành phải đem mọi chuyện từ đầu tới cuối kể lại cho Nhạc Lan Tâm nghe, mà Nhạc Lan Tâm khi nghe nói thì thần sắc vô cùng kinh ngạc.
- Thành nhi, lời của cô phụ con nói là sự thật?
Nhạc Lan Tâm nghe xong thì không thể tin nổi nhìn Nhạc Thành.
- Vâng.
Nhạc Thành cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể gật đầu mà thôi.
- Trời ạ!
Nhạc Lan Tâm nghe thấy Nhạc Thành cũng thừa nhận thì ngồi xuống ghế không tin nổi.
Hồi lâu sau, Nhạc Lan Tâm mới hỏi Lệnh Hồ Vô Địch:
- Vô Địch phải làm gì bây giờ, Thành nhi gây ra đại họa rồi.
- Thành Nhi.
Lệnh Hồ Vô Địch nghiêm mặt nói với Nhạc Thành:
- Con trước tiên phải rời khỏi đế đô, chuyện còn lại để ta xử lý.
- Cô cô, cô phụ.
Nhạc Thành khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện cũng không có gì, con về phòng trước, nếu hoàng thất phái người tới thì nói cho con biết, nếu hoàng thất hai ngày sau vẫn chưa có ai tới thì con cũng phải vào hoàng cung.