Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 510: Chương 510: Vây hãm Đông Phương Lạc Nhan (1)






- Đi mau.

Nhạc Thành đột nhiên nói, lập tức cấp tốc hướng bên ngoài chạy trốn, nếu sơn động này sụp đổ mà nói, thì rất là phiền toái.

Một đường chạy như điên, trong sơn động kịch liệt lắc lư cũng càng ngày càng mạnh, Minh Yêu cảm giác được sơn động lúc lắc, nàng cấp tốc chạy theo Nhạc Thành, lúc này hai người toàn lực hướng phía ngoài chạy đi.

Một mảnh quang mang chói từ phía trước xuất hiện, Nhạc Thành biết rõ cuối cùng thông đạo, là lối ra.

- Ầm ầm.

Ở phía trước có một khối đá rất lớn sụp xuống, cửa động phía trước bị chặn đứng lại.

- Kiếm Âm Dương.

Nhạc Thành không chút do dự thủ ấn trong tay đánh ra, lập tức bên trong mi tâm một mảnh kiếm quang tràn ngập ra, kiếm Âm Dương đã trôi nổi ở trước thân Nhạc Thành, một vừng sáng màu trắng đại thịnh, ở trong sơn động chiếu sáng giống như ban ngày vậy.

- Kiếm Âm Dương, khởi.

Nhạc Thành trong tay thủ ấn biến đổi, một mảnh quỷ dị Kiếm mang chấn động vang lên.

Lúc này Kiếm Âm Dương chia ra làm bảy, lập tức bảy thanh kiếm Âm Dương hợp thành một cái kiếm trận hình tròn, kiếm Âm Dương cộng hưởng vang lêm, cũng hóa thành bảy đường hình tròn quay vòng xông về phía cửa đá.

- Xuy xuy xuy.

Bảy đường sáng quay vòng đánh vào tảng đá kia đột nhiên tạo thành nhiều mảnh vỡ, lập tức Nhạc Thành cùng Minh Yêu đồng loạt lao ra.

Trước mắt, Nhạc Thành rốt cục nhảy ra khỏi sơn động, Nhạc Thành kinh ngạc phát hiện, sau khi ra tới cửa động chính là cửa vào sơn động ở trên đỉnh núi.

- Ầm ầm.

Lúc này cả đỉnh núi không ngừng lay động, giống như muốn sụp đổ vậy, lúc này Nhạc Thành cảm thấy đỉnh núi như lung lay sắp đổ vậy.

- Đi.

Nhạc Thành mỉm cười la lớn, thân hình lập tức cấp tốc lao đi, đỉnh núi này sắp sụp đổ, chung quanh mấy ngàn thước sẽ bị chôn vùi.

- Thịch.

- Thình thịch.

Nhạc Thành vừa mới chạy đến rừng trúc, tiếp sau đó chứng kiến đỉnh núi trực tiếp bị sụp đổ xuống phía dưới, đá vụn tung bay đầy trời, bụi đất bay mù mịt.

- Xuy xuy.

Không gian quỷ dị lúc lắc vang lên, lúc này Nhạc Thành nhìn thấy rừng trúc quỷ dị biến mất.

Dãy núi cùng rừng trúc giống như hóa thành sương mù vậy, biến mất tựa như ảo cảnh, điều này làm cho Minh Yêu trợn mắt, loại hiện tượng này làm cho nàng có nằm mơ cũng không có nghĩ đến.

Một lát sau, chỉ thấy ảo cảnh vô ảnh vô tung biến mất, hai người đứng ở rừng trúc, thì ra cả một mảnh rừng trúc cũng là ảo cảnh, ngay từ đầu, hai người đã bị ảo cảnh vây khốn.

- Ảo cảnh thật là lợi hại.

Nhạc Thành hít một hơi lạnh, nếu hắn không có phát hiện sớm, chính là bị rừng trúc vây khốn không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra được.

Khó trách Nhạc Dao trưởng lão nói ở đây có ảo cảnh cùng ma thú cực kỳ lợi hại, xem ra Nhạc Dao trưởng lão lúc trước cũng gặp phải ảo cảnh, Nhạc Thành cảm giác được hắn thoát khốn cũng giống như Minh Yêu.

- Nhạc Thành, đây xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chúng ta đi một ngày, đều là bên trong ảo cảnh sao.

Minh Yêu kinh ngạc hỏi.

- Không sai, chúng ta đi một ngày, cũng là tại bên trong ảo cảnh, bây giờ mới thoát ra được.

Nhạc Thành trả lời.

- Ảo cảnh thật lợi hại.

Một lát sau, Minh Yêu kinh ngạc nói.

Nhạc Thành đánh giá rừng trúc biến mất, lúc này trước mắt hắn là một dãy núi, xa xa nhìn về phía trên, có một rừng cây rậm rạp, vùng núi này thoạt nhìn vô biên vô hạn.

- Nhạc Thành, vùng núi này là ảo cảnh sao.

Minh Yêu nhìn Nhạc Thành hỏi, bây giờ Minh Yêu nghĩ rằng đâu đâu cũng là ảo cảnh.

- Chắc là không phải.

Nhạc Thành nói.

Thời gian từ từ trôi qua, Nhạc Thành cùng Minh Yêu tiếp tục hướng phía Đông đi đến, lúc trước tại bên trong rừng trúc gặp phải ảo cảnh đã chậm trễ thời gian một ngày, lúc này hai người không dám trì hoãn thời gian một phút nào nữa.

Yến Hiểu Kỳ lúc này nhằm phía Đông mà đi, nàng cảnh giác nhìn về phía chung quanh, lú này nàng mong muốn miễn là không đụng phải nguy hiểm, lúc trước nàng vừa mới từ bên trong một ổ ma thú chạy ra.

Chung quanh dãy núi hết thảy vắng vẻ, có một số âm thanh ma thú quỷ dị truyền đến.

Nghe thấy tiếng thú minh, Yến Hiểu Kỳ mặc dù không sợ, nhưng cũng có chút bối rối, chủ yếu là do khí tức quỷ dị dọa người, ở chung quanh chỉ còn lại một mình nàng, tất cả đều trở lên cô tịch.

- Hiểu Kỳ tỷ, là chị sao, ta còn tưởng rằng đây là ma thú đấy, làm ta sợ hãi quá.

Một bóng hình xinh đẹp màu hồng đột ngột từ phía sau một cây đại thụ nhảy ra, đó chính là Tôn Thi Thi.

Tôn Thi Thi sau khi rời khỏi thuỷ vực, sau đó điều tức một ngày khôi phục thực lực, nàng một đường đi tới vùng núi này, không nghĩ đến đây gặp được Yến Hiểu Kỳ.

- Thi Thi, là ngươi sao.

Yến Hiểu Kỳ mỉm cười, rốt cục ở chỗ quỷ dị gặp người quen.

- Hiểu Kỳ tỷ, ngươi không nhìn thấy bọn họ sao?

-o0o-

Tôn Thi Thi nhìn thấy Yến Hiểu Kỳ, có chút hỏi.

- Ta đi một mình, trên đường đi ta cũng không có nhìn thấy những người khác.

Yến Hiểu Kỳ nói.

Hai nữ tử lập tức kể ra mấy ngày trước mình gặp một số nguy hiểm, cũng làm cho đối phương cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

- Hiểu Kỳ tỷ, không biết Nhạc Thành ở đâu.

Tôn Thi Thi nói.

- Thi Thi, ngươi cứ yên tâm đi, tên kia chắc không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta đều không sao, hắn lại càng không có việc gì.

Yến Hiểu Kỳ đối với Nhạc Thành rất có tự tin.

- Chúng ta đi thôi, có lẽ Nhạc Thành ở phía trước rồi.

Tôn Thi Thi nói.

Lập tức hai nữ tử cùng kết bạn đi về phía trước, lúc này trong lòng hai người không còn gì phải lo lắng.

Thời gian từng ngày trôi qua, ở Cổ nham Thuý Phong, chín đại thế lực đóng quân thuận lợi chờ tộc nhân ra.

Các tộc đều tự hạ trại, sau đó ở Thuý Phong tìm một chỗ cắm trại, chỉ là tứ đại nhân tộc, Thần hoàng tộc, viễn cổ Minh Xà tộc, viễn cổ Hổ tộc, Toan Nghê tộc cùng một bên, về phần Hắc Ám Thần điện một mình một chỗ.

Hắc Ám Thần điện cùng các tộc đều có ân oán, chuyện năm đó sớm đã có ước định, bất kể sảy ra chuyện gì, ở chỗ Thuý Phong này cũng không cho phép ra tay. Cho nên bây giờ cũng không phát sinh sự tình gì.

Thời gian từng ngày trôi qua, đi vào Cổ nham ngày thứ bảy, mà bên trong Cổ nham Nhạc Thành cùng Minh Yêu cũng chưa có đi ra, ở chỗ này Nhạc Thành cùng Minh Yêu hai ngày nay gặp không ít ma thú.

Hai người giết những ma thú đó, đối với thực lực hai người cũng là chuyện đơn giản.

- Nhạc Thành, chúng ta đi vào ngày thứ tám rồi, khi nào mới có thể đến nơi.

Minh Yêu hỏi.

- Cổ động, thời gian còn sớm lắm.

Nhạc Thành nói.

- Ồ.

Lời Nhạc Thành nói vừa dứt, lập tức trên mặt hồ nghi, thần thức của hắn tựa hồ cảm ứng được cái gì đó.

Trong tay thủ ấn đồng thời đánh ra, thần thức Nhạc Thành tỏa ra, một lát sau, Nhạc Thành sắc mặt thay đổi, lập tức hướng mặt trước bay lên.

Tại thung lũng, một bóng hình xinh đẹp màu trắng ở trên trên không trung bao bọc một ngọn lửa nóng bỏng, lực lượng công kích trong tay mạnh mẽ đánh ra.

Bóng hình xinh đẹp màu trắng này chính là Đông Phương Lạc Nhan, bốn người chung quanh, hai người là viễn cổ Hổ tộc cùng một người Toan Nghê tộc, một người Hắc Ám Thần điện hắc y Thanh niên.

Bốn thanh niên này đang toàn lực vây hãm Đông Phương Lạc Nhan, bốn người xuống tay không chút lưu tình nào.

- Thình thịch.

Trong tay Đông Phương Lạc Nhan một cỗ lực lượng khổng lồ đánh lui viễn cổ Hổ, sau đó cũng mượn thế lui ra phía sau mấy chục thước. Mà lúc này Đông Phương Lạc Nhan sắc mặt trắng bệch.

- Viễn cổ Hổ tộc, Toan Nghê tộc, các ngươi cùng Hắc Ám Thần điện liên thủ sao.

Thân hình của Đông Phương Lạc Nhan bị đẩy lui mấy chục thước hung hăng trừng mắt nhìn bốn người nói, Đông Phương Lạc Nhan đến dãy núi phụ cận, không nghĩ tới lại bị bốn người này phục kích như vậy.

- Thần hoàng tộc đã sớm cùng tứ đại nhân tộc hoà hợp làm một, chúng ta giết ngươi cũng không có việc gì, hơn nữa ở chỗ này không có ai biết.

Toan Nghê tộc thanh niên nói.

- Long Thiên Nhai, khỏi cần cùng nàng nói nhảm, ngươi nếu thích thì sau đó cho ngươi vui vẻ đi, bất quá nữ nhân này thật đúng là xinh đẹp, nếu chết như vậy thật có một chút đáng tiếc.

Hắc Ám Thần điện, hắc y nam tử nói.

- Không sai, nữ nhân này xác thực xinh đẹp, chúng ta trước hết chế phục nàng, đến lúc đó vui vẻ.

Viễn cổ Hổ tộc thanh niên tà tà cười nói, trừng mắt nhìn Đông Phương Lạc Nhan chảy ra nước miếng.

- Vô sỉ, chờ ta sau khi rời khỏi đây, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua mấy người.

Đông Phương Lạc Nhan yêu kiều cả giận nói, trong ánh mắt một mảnh hàn ý tràn ngập, nhưng bị bốn người vây hãm, Đông Phương Lạc Nhan biết mình khó có thể phá vòng vây chạy thoát.

Mình chỉ là lục tinh Đấu tôn, mà bốn người này, hai người viễn cổ Hổ tộc một ngũ tinh Đấu tôn cùng tứ tinh Đấu tôn, còn có Toan Nghê tộc ngũ tinh Đấu tôn.

Đối với ba người này, Lạc Nhan cũng không lo lắng, nếu chỉ có ba người Đông Phương Lạc Nhan hoàn toàn không để ở trong lòng, nhưng tên thanh niên Hắc Ám Thần điện, Đông Phương Lạc Nhan biết thực lực của hắn còn cao hơn mình, ít nhất cũng là thất tinh Đấu tôn, mà tên Thanh niên này tựa hồ còn chưa có dùng toàn lực.

- Làm sao bây giờ.

Đông Phương Lạc Nhan thầm nghĩ trong lòng, với một mình nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của bốn người này.

- Ngươi ra ngoài sẽ không bỏ qua mấy người chúng ta sao, nhưng mà chúng ta bây giờ cũng không bỏ qua cho ngươi.

Toan Nghê tộc thanh niên cười nói, hắn nhìn Đông Phương Lạc Nhan mà chảy nước miếng.

- Ít nói nhảm đi, mọi người cùng nhau xông lên, trước chế phục nàng rồi nói, đến lúc đó làm như thế nào đều được cả.

Hắc Ám Thần điện hắc y Thanh niên nhìn ba người nói, trong tay đồng thời một mảnh hắc mang nồng đậm hướng về phía Đông Phương Lạc Nhan đánh tới.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.