Joseph chắp tay lại tạo dáng cầu nguyện: cám ơn Thượng Đế, con đã được thỏa ước mong rồi.
Hơn ba mươi năm trước, hồi còn trẻ, hắn rất mê xem phim võ hiệp. Sau đó, hắn không ngừng nguyện cầu, chỉ mong Thượng Đế cho mình một cơ hội, để mình có thể biết được công phu chân chính của Trung Quốc là thế nào, đạp tuyết vô ngân, rồi thì tung chưởng ra là có rồng và bay lượn gì đó, để có thể mở mang tầm mắt!
Ước nguyện ấy, hắn đã cầu nguyện hơn mười năm!
Hơn mười năm, ngày nào cũng cầu xin như vậy, đêm ngủ còn mơ mình rơi xuống vách núi, kiếm được thần công, hoặc là vào núi thám hiểu thì gặp được một ông lão đầu tóc bạc phơ, truyền cho trăm năm công lực, rồi đủ các kiểu mơ mộng kỳ quái.
Tiếc rằng Thượng Đế bận quá, nên không thèm để ý đến mong muốn nhỏ nhoi của hắn.
Giờ, khi hai mươi năm đã trôi qua, con gái hắn đã trở thành một cô nàng xinh đẹp, hắn từng suýt quên mất ước mơ năm ấy, chính lúc này, Thượng Đế lại nhớ ra cái ước mơ mà hắn từng cầu nguyện suốt mười năm ấy!
Joseph không cắt ngang Tống Thư Hàng, bởi trong mấy bộ phim võ hiệp từng nhắc rằng, quấy rầy người khác luyện công là chuyện rất không lễ phép.
Vậy nên, hắn chỉ yên lặng ngồi bên, nhìn Tống Thư Hàng đánh xong cả bộ quyền pháp.
Thực ra, khi kẻ ngoại đạo kia vừa đi vào trong tòa nhà, Tống Thư Hàng đã phát hiện hắn.
Nhưng giờ, “Kim cương trụ cột quyền pháp” của hắn đã đánh đánh đến đoạn kết, nếu dừng tay thì lần tu luyện này coi như công cốc, dược hiệu của khí huyết đan sẽ bị lãng phí.
Dù sao thì cũng không lo bộ quyền này bị trộm mất, chỉ cần kẻ nọ không lấy điện thoại ra quay chụp thì cứ nhịn chút đi.
Từ trưa cho đến giờ, hắn đã dùng miếng khí huyết đan thứ hai, đây là lần tu luyện “Kim cương trụ cột quyền pháp” thứ bảy, hiệu quả rất rõ rệt.
Ừm, quãng thời gian giãn cách giữa các lần dùng khí huyết đan để tu luyện dài hơn hắn ước tính một chút...
Sau khi đánh xong hai chiêu cuối cùng, hắn ngồi xuống để luyện “Chân ngã minh tưởng kinh“.
Không ngờ là mình trốn vào cái tòa nhà bỏ hoang heo hút này rồi mà vẫn bị phát hiện. Xem chừng, sau này phải đổi địa điểm tu luyện thôi.
Sau khi cất khí huyết vào tâm khiếu, hoàn thành chu trình tu luyện, Thư Hàng từ từ mở ra mắt.
Vừa mở mắt, hắn liền thấy kẻ ngoại đạo cao to kia đang vác theo vẻ mặt nịnh nọt, ngồi xổm cách mình không xa. Thư Hàng cảm thấy ngứa tay ngứa chân quá, chỉ muốn... tung một cú đấm qua!
- Đại sư, ngài luyện công xong rồi sao? - Kẻ ngoại đạo mang dáng xun xoe, dùng cái tiếng Trung sượng sượng để chào hỏi.
Khóe miệng Tống Thư Hàng run lên, phất tay:
- Chào ngươi.
- Đại sư, tôi có thể theo ngài học Chinese kungfu! Công phu của Trung Quốc sao? - Nét mặt kẻ ngoại đạo ngập tràn mong đợi, còn tạo dáng cái dáng kinh điển của Hoàng Phi Hồng trong phim võ hiệp. Công phi Trung Quốc, ấy chính là ước mơ từ bé đến lớn của hắn, múa song thiết côn vun vút... lại còn vượt nóc băng tường!
-...- Tống Thư Hàng day day huyệt Thái Dương, hắn cũng chỉ là kẻ gà mờ thôi, làm gì có tài đức mà dạy người khác? Hơn nữa, hắn không có bản quyền của bộ “Kim cương trụ cột quyền pháp” mà mình đang luyện, đến bố mình mà cũng không được phép truyền dạy cho, thì sao có thể dạy một kẻ ngoại đạo được?
Hắn tiện mồm nói một cái cớ:
- Xin lỗi... công phu của gia tộc ta, không được truyền ra ngoài.
- Tôi, có thể, bái sư! Nếu không được, thì, nhập gia phả, cũng không sao! Quy củ bên Trung, tôi hiểu, một, chút! - Kẻ ngoại đạo cố gắng lấy lòng, để có thể học công phu, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Chú muốn vào gia phả nhà tôi, nhưng mà tôi lại không muốn này! Tống Thư Hàng thở dài:
- Xin lỗi, tôi không có tư cách nhận đồ đệ.
- Ngài có thể nhận tôi làm “đệ tử ký danh”. Sau đó, dạy tôi một chút, một chút chút chi đó! Thế nào? - Kẻ ngoại đạo vẫn bám rịt không chịu bỏ cuộc.
- Xin lỗi, dù là đệ tử ký danh, thì tôi cũng không có tư cách để nhận! - Tống Thư Hàng từ chối dứt khoát.
Nhưng kẻ ngoại đạo vẫn nhất quyết đeo đẳng.
Công phu của Trung Quốc nha, công phu chân chính của Trung Quốc đá nha, đấm vào không khí, không khí sẽ nổ bùm bùm bùm đó nha!
Sao có thể bỏ qua chứ, ấy là giấc mộng võ hiệp Trung Hoa từ nhỏ đến lớn của mình!
Đây là một trung niên ngoại quốc bị võ hiệp Trung Hoa tiêm nhiễm nặng.
Hắn vận dụng đến tột cùng cái khả năng quấn rịt lấy người khác, hôm nay, nhất định phải học được thứ gì đó từ vị đại sư này, dù là thứ vụn vặt nhỏ nhặt gì cũng được! Nhất định phải học được gì đấy, nếu không hắn sẽ nuối tiếc cả đời!
Thư Hàng thực không ngờ rằng, đến cuối, mình vẫn phải nhận cái vị tên là Joseph Guey Maupassant này làm “đệ tử danh nghĩa”.
Hôm nay, Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng được trải nghiệm sự đáng sợ của “bám riết không thôi”. Nếu kẻ nọ là một cô nàng xinh đẹp thì cũng được thôi, nhưng đây lại là một ông chú trung niên nha, hơn nữa còn chẳng đẹp gì.
Cuối cùng, Tống Thư Hàng liền nghiêm túc dạy cho Joseph một bộ tuyệt học võ lâm “Thời đại đang vẫy gọi”.
Tên này, chắc nhiều người không thấy quen tai, nhưng nó còn có một cách gọi khác.
Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, các học sinh trung học của Hoa Hạ vẫn thường gọi nó là “Bài tập thể dục theo đài số 2”.
Mỗi sớm đến trường, khi tiếng radio vang lên, các bé học sinh tiểu học dù là trời đông giá hét hay trời hè nóng nực, đều phải đi khỏi phòng học, tới sân thể dục xếp hàng, sau đó nghe hiệu lệnh của radio để tập.
Nói ra thì, cái bài tập thể dục theo đài này cũng có tí hơi hướm võ thuật thật.
- Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám... bốn hai ba bốn năm sáu bảy tám! Được rồi, lại nào! Nghe theo nhịp, phải đúng tiết tấu, tư thế phải chuẩn! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám...- Tống Thư Hàng miệng hô nhịp, sau đó làm mẫu cái bài tập “Thời đại đang vẫy gọi” một cách vô cùng chuẩn chỉ!
Joseph như nhặt được chí bảo... Bắt chước theo Tống Thư Hàng, tập thật chuẩn từ đầu đến cuối.
Tư duy nhận thức của hắn không tệ, học hai lượt là cũng đã ra dáng rồi!
- Bộ tuyệt học này chính là trụ cột pháp môn, ngươi về phải tu luyện ngày đêm, luyện đến khi nào cảm nhận được trong cơ thể mình có một luồng khí ấm áp thì tức là đã nhập môn rồi! - Tống Thư Hàng bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò “đệ tử” như vậy.
Bài tập thể dục theo này đài này khá là hữu ích, dù tập theo không khiến người ta thành cao thủ võ lâm, nhưng để giúp cơ thể khỏe mạnh thì thừa sức.
- Vâng, thưa sư phụ! Con nhất định sẽ dành thời gian để luyện ba mơi lần mỗi ngày! - Hai mắt Joseph sáng ngời, hắn lớn giọng bảo.
Ba... ba mươi lần? Đúng là một kẻ có nghị lực.
- Khụ khụ! - Tống Thư Hàng nhịn không được, hắng giọng một cái rồi vỗ vỗ vai của “đệ tử”, - Cố gắng tu luyện, vi sư đặt niềm tin ở con!
Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, nghênh ngang rời khỏi tòa nhà bị bỏ hoang…rất có khí thế của bậc tông sư!
Joseph đứng sau gật đầu lia lịa, ánh mắt ngập tràn sự hưng phấn.
Liệu có ngày, mình sẽ được như sư phụ sao, khi tung đấm, không khí sẽ nổ vang trời sao?
Mong đến ngày đó quá!
- A, gào gào gào, cảm thấy nhiệt huyết đang dâng lên cuồn cuộn! Lại tập nữa thôi! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám... Hai hai ba bốn năm saú bảy tám! - Joseph nghiêm túc tu luyện bộ “tuyệt học võ lâm” này lần nữa, lòng mơ đến ngày trở thành tuyệt thế cao thủ!
Tương lai thật xán lạn!
Tiếc rằng... hắn như người ốp mình vào thủy tinh, nhìn thấy tương lai xán lạn, nhưng không thể đi ra chạm vào nó.
Sau khi rời khỏi tòa nhà bỏ hoang, Tống Thư Hàng lặng lẽ lau mồ hôi:
- Cũng từng gặp mấy người hay đeo đẵng rồi, mà chưa gặp ai đeo đẵng đến chừng thế. May mà hồi nhỏ mình chăm chỉ tập theo bài thể dục theo đài, nếu không thì đúng là chẳng có gì mà dạy.
- Ha.. Tiểu Thư Hàng, không ngờ cũng có lúc ngươi xấu bụng thật đấy.- Bấy giờ, Giang Tử Yên bỗng nhiên lặng lẽ xuất hiện bên Tống Thư Hàng, cô nở nụ cười gian trá.
- Tử Yên cô nương, sao cô lại ở đây? - Tống Thư Hàng nhận ra, dù tinh thần lực của mình luôn duy trì trạng thái “cảnh giác” thì vẫn không thể phát hiện sự tiếp cận của Giang Tử Yên.
Tiền bối nào cũng là người sâu không lường được.
- Hì hì, ta đưa hộ Dược Sư thứ này cho ngươi. Dược Sư có việc đột xuất, rất quan trọng phải đi ra ngoài, chắc mấy ngày sau mới về, nên ngươi có thể nghỉ ngơi vài ngày.- Giang Tử Yên lấy ra một cây quạt sắt, đưa cho Tống Thư Hàng.
- Đây là thứ gì thế? - Tống Thư Hàng đón lấy cây quạt, ghê thật, nặng trịch!