Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 113: Chương 113: Chương 113: Ngự Kiếm Thuật Bản Tạm Thời




Tống Thư Hàng mới trở về từ khu La Tín, sau khi tạm biệt Lâm Thổ Ba thì lập tức tới chỗ này của Dược Sư để chuẩn bị tu luyện trong lúc rảnh rỗi.

Sau đó lại nhận được điện thoại của Tư Mã Giang.

- Hả? Bị thương ở chỗ nào thế?

Tống Thư Hàng bất giác hỏi.

- Không bao lâu sau khi nhận đơn hàng của cậu, trên đường quay về tổng bộ của công ty chuyển phát nhanh Thu Phong thì tôi bị người ta chặn đầu xe, sau đó bị đánh ngất, món hàng của cậu…cũng bị người ta cướp đi rồi.

Tư Mã Giang dừng lại một lúc.

Tống Thư Hàng:

- ….

Tống Thư Hàng thật sự không biết phải nói gì để an ủi anh chàng Tiểu Giang đáng thương này nữa.

Lúc này, Tiểu Giang mới nói tiếp:

- Bất quá bạn học Thư Hàng cứ yên tâm đi, vừa nãy chúng tôi đã bắt được tên cướp kia rồi. Bây giờ đang trên đường giải hắn về, tôi nhất định sẽ đòi lại món hàng của cậu! Nếu như cậu vẫn tin tưởng chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ chuyển món hàng này đến được nơi cần đến!

Bắt được tên cướp kia rồi?

Tuy rằng đã sớm biết Tiểu Giang này không phải là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường, nhưng không ngờ anh ta lại có bản lĩnh lớn như thế.

- Được, vậy thì nhờ anh đấy, Tiểu Giang.

Tống Thư Hàng trả lời.

Tư Mã Giang tạm thời thở phào một hơi:

- Chờ sau khi tôi lấy lại được thì sẽ gọi lại cho cậu sau.

- Được, không thành vấn đề.

Sau khi cúp máy, Tống Thư Hàng cầm điện thoại nghĩ ngợi một lúc, vẫn gửi tin nhắn báo cho Dược Sư tiền bối biết thì hơn. Không phải hắn không tin tưởng Tư Mã Giang mà vì phi kiếm này là thứ Dược Sư tiền bối ‘mượn’ từ chỗ Thông Huyền Đại Sư, chuyện thế này phải báo cho Dược Sư tiền bối mới phải đạo.

Hơn nữa, nghe Dược Sư tiền bối từng nói là Thông Huyền Đại Sư có để lại một chút thủ đoạn bảo đảm bên trên phi kiếm kia. Dù trong lúc gửi bị lạc mất thì cũng có thể thông qua lạc ấn mà Thông Huyền Đại Sư để lại trên phi kiếm để tìm nó về.

Thuận tiện móc mỉa cái suy nghĩ gửi phi kiếm bằng chuyển phát nhanh của Dược Sư tiền bối một phen!

Tống Thư Hàng gửi tin cả buổi trời mới nhận được tin trả lời Dược Sư vất vả lắm mới gõ xong:

- Thư Hàng tiểu hữu, ta gửi phi kiếm bằng chuyển phát nhanh mấy chục lần cũng không bị gì hết…. Ngươi đúng là nhọ thật đấy!

Dược Sư tiền bối, ngài thật ra có thể gửi ghi âm mà. Nghĩ đến cảnh tượng ngài gõ chữ thôi thì ta đã thấy mệt rồi.

- Bất quá hôm nay đúng là nhọ thật.

Tống Thư Hàng cười khổ, nghĩ tới chủ đề ‘ông chú pk chàng trai trẻ’ đang lan rộng trên mạng…. Thôi không nói đến nữa!

Tim đau quá.

Lại qua cả buổi trời, Dược Sư chậm chạp gửi thêm tin nữa:

- Ta gọi điện thoại báo chuyện này cho Thông Huyền Đại Sư nghe, nhưng đại hòa thượng đang tu luyện bế khẩu thiện, mỗi lần gọi điện qua không nghe thấy tiếng ừ hử nào hết, ta còn cho rằng mình đang nói chuyện với không khí nữa.

Tống Thư Hàng:

- ….

Thật ra thì Tống Thư Hàng cảm thấy Thông Huyền Đại Sư và Dược Sư tiền bối là kẻ tám lạng người nửa cân. Cách nói chuyện của họ trên nhóm toàn khiến mọi người phải căng não ra đoán.

Quỷ dị nhất chính là đôi lúc Dược Sư tiền bối và Thông Huyền Đại Sư còn có thể chuyện trò với nhau theo kiểu người phun một chữ, kẻ gửi cái icon, người khác thì hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Lẽ nào bọn họ không cùng tần sóng với người khác à?

- Thư Hàng, lát nữa bên Thông Huyền Đại Sư sẽ có người liên lạc với ngươi.

Hồi lâu sau Dược Sư lại gửi thêm một tin ngắn.

Nhưng tin nhắn này của hắn vừa mới gửi tới thì lập tức có một ID tên ‘Tam Nhật tiểu hòa thượng’ gửi yêu cầu kết bạn với Tống Thư Hàng.

Chỉ bấy nhiêu đã đủ để thể hiện tốc độ gõ chữ cùi bắp của Dược Sư.

Tống Thư Hàng đồng ý với yêu cầu thêm bạn kia.

- Là Thư Sơn Áp Lực Đại đạo hữu đấy à? Đạo hiệu của ngươi lạ thật đấy.

Tam Nhật tiểu hòa thượng nói.

- Đây chỉ là nickname thôi… cứ gọi thẳng tôi là Thư Hàng là được!

Tống Thư Hàng cảm giác mình thật sự phải nghĩ ra một cái đạo hiệu nào ngay mới được, bằng không để lâu, người khác đều cho rằng Thư Sơn Áp Lực Đại là đạo hiệu của hắn thì tèo.

- Nghe nói ngươi vẫn còn là học sinh à? Vậy thì ta xin mạo muội gọi ngươi một tiếng Thư Hàng sư đệ vậy. Ta là đệ tử thứ sáu của Thông Huyền Đại Sư… Ừm, bất quá ta là đệ tử tục gia. Sư phụ nói ta vẫn chưa đoạn tuyệt duyên trần, vốn chờ sau này ta đủ lớn thì sẽ để ta hoàn tục. Ngươi cũng biết sư phụ ta như cái hũ nút rồi ấy, không biết bao nhiêu năm rồi chẳng hé miệng nói câu nào. Cho nên, chuyện liên hệ với người khác đều do đám đệ tử bọn ta gánh cả.

Tam Nhật tiểu hòa thượng cười nói:

- Đúng rồi, ta đã gửi một tập tin cho ngươi, ngươi tải xuống đi.

- Là thứ gì thế?

Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại.

- Là pháp môn thông qua lạc ấn trên phi kiếm của sư phụ để cảm ứng được phi kiếm, loại pháp môn này phải dùng tinh thần lực để vận dụng. Tinh thần lực của ngươi chắc là có thể cảm ứng được lạc ấn ở khoảng cách hơn mười mét đấy. Ngươi tài xuống, tranh thủ học trước đi. Nói không chừng sẽ giúp ích được chút gì đấy.

Tam Nhật tiểu hòa thượng giải thích.

- Nếu như công ty chuyển phát nhanh kia mãi mà vẫn không thể tìm lại được phi kiếm thì có lẽ pháp môn này sẽ phát huy được chút công dụng. Ừm, nếu như trong vòng một tháng mà vẫn không thể tìm được thanh phi kiếm này thì sư đệ ngươi nhớ báo lại cho ta biết, ta sẽ tranh thủ đến chỗ ngươi một chuyến để tìm. Dù sao thì nó cũng chỉ là một thanh kiếm nho nhỏ chỉ dùng để truyền thư thôi, bị mất thì cùng lắm sư phụ chỉ xót một chút thôi, đừng lo lắng.

Vn nói, sau đó gửi một tập tin qua cho Thư Hàng.

Tống Thư Hàng ấn nhận.

Một số pháp môn nho nhỏ mà tu sĩ không sợ lộ ra đều trực tiếp gửi qua mạng. Còn mấy thứ như bí tịch võ học các kiểu thì mới có thể gửi bằng phi kiếm truyền thư để tiện giữ kín.

Tập tin kia không nặng lắm, nên Thư Hàng dùng điện thoại nhận luôn, không đến mười giây đã tải xong.

Sau khi giải nén xong, trong điện thoại của Tống Thư Hàng lại có thêm ba tập tin.

- Tinh thần lực lạc ấn thuật.

- Lạc ấn cảm ứng pháp.

- Lâm thời ngự kiếm thuật.

- Sao có nhiều thứ thế này?

Tống Thư Hàng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn nhắn lại cho Tam Nhật tiểu hòa thượng một câu:

- Nhận được rồi.

- Xác nhận lại một cái đã, đúng là lạc ấn cảm ứng pháp đúng không? Mấy file nén trong máy tính của ta hơi nhiều.

Tam Nhật tiểu hòa thượng nói.

- Ừ, có lạc ấn cảm ứng pháp.

Tống Thư Hàng xác nhận, sau đó lại gõ thêm:

- Bất quá còn có tinh thần lực lạc ấn thuật với….

Hắn còn chưa gõ xong thì Tam Nhật tiểu hòa thượng đã nhắn lại cực nhanh:

- Được rồi, vậy thì không có vấn đề gì hết. Có rảnh thì luyện qua một chút đi, nói không chừng có thể phát huy công dụng đấy. Nếu như có tin tức của phi kiếm thì nhớ báo lại cho ta biết, mấy ngày nữa ta sẽ online xem thử.

Nói xong thì Tam Nhật tiểu hòa thượng đã offline rồi.

- Và lâm thời ngự kiếm thuật.

Tống Thư Hàng vừa mới gõ xong thì Tam Nhật tiểu hòa thượng đã offline. Hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, sao bộ dạng của vị Tam Nhật tiểu hòa thượng sư huynh này cứ hấp ta hấp tấp thế nhỉ?

Hắn chỉ có thể gửi câu cuối cùng lên cho Tam Nhật tiểu hòa thượng đã offline.

Sau đó, hắn mở ba tập tin kia lên xem.

Tinh thần lực lạc ấn thuật… Theo như trong tập tin này giới thiệu thì đây là do một vị tiền bối hay bị đãng trí nghiên cứu ra.

Mấy người đãng trí trong phàm nhân thì ở đâu cũng có, nhưng trong giới tu sĩ thì tuyệt đối là chuyện lạ. Bởi vì đầu óc và khả năng ghi nhớ của tu sĩ đều đã trải qua cường hóa, cơ bản mỗi người đều có trí nhớ vượt trội.

Mà vị tiền bối kia thì mắc chứng quên trước quên sau, mới để đồ ở đó xong thì quay đầu đi đã quên béng mất không ngớ nổi để ở chỗ nào, phải tốn thời gian rất lâu mới tìm ra.

Cho nên sau này hắn mới nghiên cứu ra loại tinh thần lực lạc ấn thuật này, sau đó để lại lạc ấn tinh thần lực lên toàn bộ những thứ quan trọng của mình. Mà lạc ấn cảm ứng pháp này là một phần pháp môn ở trong số đó.

Bởi vậy nên dù hắn có ném ở đâu đi nữa thì chỉ cần cảm ứng một cái là có thể tìm lại được ngay. Cực kỳ thuận tiện!

Đến sau này, tinh thần lực lạc ấn pháp môn kia cũng được vị tiền bối nọ chia sẻ rộng rãi cho bạn bè trong giới tu sĩ, phát dương quang đại. Dần dần tạo thành một hệ tinh thần lực lạc ấn.

Cũng như thanh phi kiếm này của Thông Huyền Đại Sư vậy, cũng là một món pháp khí được trang bị cách cảm ứng đặc biệt, dù phi kiếm bị giấu ở nơi nào trên trái đất thì đều có thể tìm được dễ dàng.

Hai phần tinh thần pháp môn này là một bộ, cho nên Tam Nhật tiểu hòa thượng gửi cùng qua cho hắn thì cũng dễ hiểu rồi. Nhưng cái lâm thời ngự kiếm thuật kia là cái gì?

Hắn có biết ngự kiếm thuật, chắc là một loại kỹ năng giống với phi kiếm truyền thư hay ngự kiếm phi hành gì đó.

Nhưng vấn đề chính là lẽ nào ngự kiếm thuật này còn phân ra cả loại trọn đời và tạm thời à?

Vì khá tò mò, cho nên Tống Thư Hàng cũng mở tập tin này lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.