Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 224: Chương 224: Chương 224: Ai Cũng Có Bản Lĩnh Gây Họa Hơn Người!




Nhìn kỹ còn có thể phát hiện toàn thân của ngài Anthony đang run rẩy nữa.

Là do ngài Anthony kích động quá đây à?



Tôi tên Lý Tây Hoa, là một giáo viên dạy bay trẻ tuổi của trung tâm, còn chưa lập gia đình.

Nhân duyên của tôi rất tốt, ở trong trung tâm, tất cả mọi người đều gọi tôi là Tiểu Lý rất đỗi thân thiết.

Từ nhỏ tôi đã thích bầu trời cao vời vợi, khi còn bé, tôi còn muốn được biến thành một chú chim trời, bởi vì như thế thì tôi có thể bay lượn tự do trên bầu trời.

Tôi yêu bầu trời như thế… còn có cả vũ trụ bao la, thần bí ở ngoài vòm trời kia nữa!

Sau đó, tôi bắt đầu cố gắng phấn đấu vì mục tiêu của mình.

Sau khi lớn lên, tôi đã trở thành một giáo viên hàng không, tôi biết lái máy bay, thường bay lượn trên bầu trời xanh. Tôi đã thực hiện được nguyện vọng khi còn bé của mình.

Sau dó, tôi lại có một ước mơ mới, đó chính là… Nếu như có cơ hội, tôi muốn được lái máy bay với tốc độ siêu âm, tung hoành ngang dọc trong trời xanh!

Bởi vì khi làm giáo viên thế này, tôi không thể bay nhanh được, tuy rằng đã thực hiện được giấc mộng được bay trên trời xanh của mình, nhưng căn bản không có cơ hội để tôi được tự do bay lượn trên bầu trời.

Hơn nữa, nói cho cùng, tốc độ mới là thứ khiến cho một người đàn ông nhiệt huyết sôi trào! Cứ nghĩ thử mà xem, máy bay đột phá tốc độ âm thanh, ầm một tiếng, bay với tốc độ siêu âm như thế, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ngầu hết chỗ nói!

Đương nhiên, nguyện vọng này căn bản không thể nào thực hiện được, dù sao thì tôi cũng chỉ là một giáo viên dạy bay bình thường mà thôi, nào có cơ hội được lái máy bay siêu âm chứ.

Thật ra thì…Tận sâu trong lòng tôi, vẫn luôn ôm một giấc mộng hoang đường hơn nữa. Tôi muốn được bước ra vũ trụ, tự tay sờ vào thiên thạch.

Tôi muốn đi xem thử trạm không gian có bộ dạng như thế nào, tôi muốn đứng ở bên ngoài tầng khí quyển dùng mắt thường nhìn xem mặt trời trông ra sao, những vì sao như thế nào, mặt trăng có hình dạng gì, và cả trái đất trông ra sao nữa.

Giấc mộng này còn hoang đường hơn nữa.

Nhưng, đột nhiên có một ngày nọ, tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, tự nhiên phát hiện mình đang ở bên trong một khung kim loại, trên người còn đang mặc một bộ đồ du dành vũ trụ, đang đáp xuống mặt đất.

Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên tôi lại mặc đồ du hành vũ trụ thế?

Tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về việc này!

Khung kim loại kia đáp xuống thành công, toàn thân tôi rã rời. Sau đó, có hai người đi tới mở cửa khung kim loại này, kéo tôi và một phi hành gia khác dậy, sau đó dìu chúng tôi ngồi trên hai chiếc ghế.

Trước mặt là một nhóm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, bọn họ cứ nói tiếng anh, reo hò tung hô liên tục, sau đó quay sang tôi gọi một cái tên - Anthony, Anthony!

- Như vậy, xin chào mừng vị anh hùng đầu tiên quay về từ vũ trụ… ngài Acuero! - Một cô nàng xinh đẹp lên tiếng.

Quần chúng vây xem hoan hô rần rần.

Người mặc đồ du hành vũ trụ ngồi kế bên tôi cởi mũ ra, đó là một người bị hói trọc đầu, ông ta mỉm cười giơ tay lên, hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người.

Ai làm ơn nói cho tôi biết đây chuyện gì được không?

Để tôi nhớ lại đã…tôi nhớ, gần đây bởi vì tôi hơi kẹt tiền, nên nhận một nhiệm vụ khá nguy hiểm của trung tâm, đó là dạy hai tên gà mờ học lái máy bay.

Đó là hai tên gà mờ rất có tiền, nghe nói còn chưa sờ vào máy bay lần nào thì đã muốn lái máy bay luôn rồi. Nhận nhiệm vụ này thì sẽ kèm theo nguy cơ mất mạng như chơi.

Sau đó, tôi nhớ là mình đã gặp hai tên gà mờ đó rồi. Một người là một cậu sinh viên cười đến là đần, một người là một anh chàng đẹp trai.

Sau đó nữa…. trí nhớ của tôi trống rỗng. Cứ cảm giác như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi không tài nào nhớ được, giống như chỉ ngủ một giấc dậy đã thành ra như thế.

Khi tôi mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt đã biến thành thế này rồi.

Lúc này, cô nàng xinh đẹp kia lại nói tiếp: - Cùng với một vị anh hùng khác… Ngài Anthony!

- Anthony! Anthony! - Tiếng hô hào ủng hộ của quần chúng xung quanh còn vang dội hơn… Bọn họ đang gọi tôi à?

Tôi là Anthony sao?

Không đúng, tôi là Lý Tây Hoa mà, là giáo viên dạy bay Lý Tây Hoa!

To chuyện rồi, toàn thân tôi run lẩy bẩy. Nếu như tôi là Lý Tây Hoa… vậy thì Anthony đang ở đâu?

Nếu như tôi là Anthony thì tại sao tôi chỉ có trí nhớ của Lý Tây Hoa thế này?

- Mọi người đừng vội, có lẽ là ngài Anthony vẫn chưa quen được với môi trường trọng lực ở trái đất. Không sao cả, mời nhân viên lên giúp ngài ấy mở mũ ra ạ! - Vị đầu trọc Acuero bên cạnh dùng tiếng Anh nói.

Đừng mà, đừng mở mũ của tôi ra! - Tôi gào thét ở trong lòng.

Nhưng thân thể của tôi bủn rủn, căn bản không thể nào cục cựa được.

Có hai nhân viên mỉm cười bước tới, giúp tôi tháo chỗ nối giữa đồ du hành và mũ, sau đó kéo mũ của tôi lên.

Một khắc sau… toàn trường đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất!



Người đàn ông trọc đầu tên Acuero kia há hốc mồm, chuyện gì thế này? Người bên dưới chiếc mũ du hành không phải Anthony mà là một người đàn ông phương Đông trẻ tuổi!

Thế này là sao đây? Ông bạn già Anthony của ông đâu mất rồi, Anthony đâu?

Rốt cuộc ở lúc ở bên trong trạm không gian đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ông chẳng nhớ nổi gì hết thế này?

Quần chúng xung quanh cũng dụi mắt mạnh mắt của mình. Ôi chúa ơi, ai có thể nói cho bọn họ biết chàng trai phương Đông trẻ tuổi này ở đâu ra được không?

Ngài Anthony đâu rồi?

Trạng thái im phăng phắc này kéo dài lâu ơi là lâu.

Cả buổi trời luôn mà mọi người vẫn còn đơ ra.

….

Bên trong trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy.

- Phụt!! - Một giáo viên dạy bay đang uống nước thì phun ra phèo phèo, sau đó bị sặc nước, ho sù sụ hẳn một chặp.

Vị giáo viên nọ chỉ tay vào gương mặt của chàng trai phương Đông chình ình trên tivi.

- Tiểu Lý! Đây là Tiểu Lý đúng không? Không lẫn đi đằng nào được, đây nhất định là Tiểu Lý. Kiểu tóc này của cậu ta là hôm nọ mới đi cắt tóc chung với tôi đây mà! - Vị giáo viên nọ la toáng lên.

Thực ra thì chẳng cần anh ta gào lên thì những giáo viên quen biết với Tiểu Lý ngồi kế bên cũng đã sớm hết hồn ngây ra rồi, bọn họ há hốc mồm, to tới mức đủ để nhét cả nắm tay vào.

- Có chuyện gì thế này, tại sao Tiểu Lý lại xuất hiện trong khoang phi thuyền quay về từ trạm không gian thế?

- Quay về từ vũ trụ á? Mấy giờ trước Tiểu Lý vừa mới lái máy bay trực thăng đi ra ngoài với hai tên nhà giàu kia mà, có chuyện gì thế này?

- Có phải là bà con xa gì của Tiểu Lý không nhỉ? Khi nãy giới thiệu còn gọi tên là Anthony mà?

- Không thể nào, nếu như Tiểu Lý mà có họ hàng tầm cỡ ấy thì sao mà tôi không biết được? Tôi sắp trở thành anh rể của cậu ta đây, nhà Tiểu Lý có bao nhiêu người họ hàng tôi đều biết rõ đây này!

- Đúng là Tiểu Lý đấy, nhìn kìa, ở dưới tai trái của cậu ta có nốt ruồi đen kìa, dù là sinh đôi thì cũng không thể nào có chuyện mọc nốt ruồi ở nơi giống hệt nhau được đúng không?

Trung tâm huấn luyện hàng không Giang Thủy thoáng cái đã trở nên ồn ào, tất cả mọi người bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.

Caselli cũng nhìn chằm chằm vào tivi, cô thì nghĩ sâu xa hơn mấy giáo viên này nhiều … cô nghĩ tới cậu trai trẻ tên Tống Thư Hàng kia.

Trước khi lên máy bay, cậu ta cứ nhất định phải mặc đồ du hành vũ trụ vào cho bằng được.

Hành động quái lạ như thế khiến cho Caselli không thể không nghĩ nhiều!



Trên bầu trời, chiếc máy bay trực thăng mà Đậu Đậu lái dần dần đáp xuống, lập tức có nhân viên chạy đến đón.

Đậu Đậu khoan thai nhảy xuống khỏi khoang máy bay, nhân viên ở bên cạnh không dám ngăn nó. Bởi vì cô Caselli đã đặc biệt dặn dò, không được làm con chó Bắc Kinh này bị thương, chỉ cần cẩn thận, đừng cho nó nhảy lên mấy chiếc máy bay khác là được rồi.

Tống Thư Hàng đứng ở trên phi kiếm của Bạch tiền bối, hai người giữ nguyên trạng thái ẩn thân. Tống Thư Hàng nhìn về phía màn hình tivi đang phát hình của trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy.

Nhìn thấy gương mặt cứng ngắc của giáo viên Tiểu Lý chình ình trên tivi.

Tống Thư Hàng lập tức dở khóc dở cười, rốt cuộc mình và Bạch tiền bối vẫn chậm một bước, giáo viên Tiểu Lý đã bị đưa về trái đất mất rồi.

Bạch Tôn Giả chỉ vào giáo viên Tiểu Lý trên tivi, hỏi: - Bây giờ phải làm sao đây? Đi cứu hắn à?

- Còn làm gì được nữa bây giờ, lần này rắc rối to rồi! - Tống Thư Hàng thầm thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Sơn Chân Quân.

Hoàng Sơn Chân Quân nhanh chóng nghe máy.

Tống Thư Hàng mở miệng nói: - Chân Quân à, đã đón Đậu Đậu về rồi.

Hoàng Sơn Chân Quân thở dài thườn thượt: - Vậy thì tốt quá, xem chừng nó kỹ vào, đừng có để nó gây họa thêm nữa! Chuyện còn lại ta sẽ phái người qua đó xử lý, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đâu, ngươi cứ yên tâm đi.

- Còn nữa, chiếc máy bay trực thăng mà ta và Bạch tiền bối lái trước đó đã hỏng rồi, vừa mới ném ở một khu ngoại ô gần khu Giang Nam đấy… ta gửi địa chỉ cho ngươi nhé? - Tống Thư Hàng nói.

- Không thành vấn đề, tới lúc đó người đi giải quyết vấn đề của Đậu Đậu cũng sẽ giải quyết nốt chuyện máy bay trực thăng luôn.- Hoàng Sơn Chân Quân nói rất đỗi sảng khoái, mấy việc này chỉ là muỗi thôi.

Dựa vào bản lĩnh của Hoàng Sơn Chân Quân thì giơ tay một cái là xong ngay.

- Còn một chuyện cuối cùng.- Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói: - Hôm nay là ngày chiếc phi thuyền ở nước Mỹ đi đón hai vị phi hành gia về từ trạm không gian ấy…

- Chính là cái trạm không gian bị các người đâm thủng ấy à? Đụng rồi thì thôi, không sao đâu. Trong nhóm chẳng có ai đổ tiền đầu tư cái trạm không gian đó, ngươi cứ yên tâm.- Hoàng Sơn Chân Quân đáp.

- Khụ, ý ta muốn nói không phải chuyện đó. Thật ra thì vì vài lý do… ta và Bạch tiền bối bất cẩn bỏ quên vị giáo viên Tiểu Lý phụ trách dạy bọn ta lái máy bay ở lại trên trạm không gian, sau đó khuân nhầm một vị phi hành gia tên Anthony về đây. Bây giờ tivi đang trực tiếp, giáo viên Tiểu Lý bị hiểu nhầm là phi hành gia nên bị đưa đến nước Mỹ, đang truyền hình trực tiếp kìa.- Tống Thư Hàng cười khan rồi nói.

Đầu dây bên kia, Hoàng Sơn Chân Quân dùng sức xoa mặt mình.

Sao toàn là mấy kẻ giỏi gây họa không thế này?

Không chỉ gây họa lên tận trạm không gian vũ trụ, còn kéo thẳng về đến nước Mỹ luôn mới chịu.

Hắn cứ cảm giác bản lĩnh gây họa của các đạo hữu gần đây càng lúc càng cao ấy.

Đầu ta đau quá, ruột gan cũng đau quá!

- Bây giờ giáo viên Tiểu Lý thế nào rồi? - Hoàng Sơn Chân Quân thở dài, hỏi.

- Đang ngồi trên ghế ở tại hiện trường trực tiếp, sắp khóc đến nơi rồi. Ồ… hình như có người tới giải hắn đi kìa, không biết là FBI hay là CIA nữa, không thấy rõ lắm.- Tống Thư Hàng lí nhí nói.

- Các ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ sai người qua đón các ngươi. Bây giờ cái người tên Anthony kia đang ở chỗ các ngươi đúng không? Ta sẽ đi liên hệ với người quen, đổi giáo viên Tiểu Lý kia về. Nhưng chắc là phải tốn vài ngày.- Hoàng Sơn Chân Quân đáp.

- Làm phiền ngài quá.- Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.

- Ngươi cũng vất vả rồi.- Hoàng Sơn Chân Quân cũng khích lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.