Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 344: Chương 344: Chương 344: Nhân Viên Chuyển Phát Nhanh Bạch Hạc Chân Quân




Đến cả Vũ Nhu Tử cô nương mà cũng có một phần sao? Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức hiện ra cảnh tượng khi Vũ Nhu Tử cô nương đáng yêu sợ hãi hét to khi bị cây ‘Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001' này kéo bay lên không trung theo hình xoắn ốc.

Không được, do sai lầm của mình nên mới khiến Vũ cô nương gửi bộ ảnh meme của Bạch tiền bối lên không gian nhóm... Mặc dù một phần cũng do chính cô ấy tự tìm đường chết, nhưng Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm rất lớn ở trong việc này.

Vì thế, hắn nhất định phải làm cái gì đó mới được.

[Sau khi rời khỏi đảo nhỏ này, một khi điện thoại có tín hiệu thì phải liên hệ với Vũ Nhu Tử cô nương ngay lập tức, dặn cô ấy tuyệt đối không được mở cái gói chuyển phát nhanh đó ra.] - Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.

Trong lúc đang suy tư, Bạch tôn giả đã viết đủ tên lên tất cả các hộp gỗ, đóng gói và xếp thành một đống.

- Xong xuôi cả rồi! Đúng lúc nhân cơ hội này, triệu tập tất cả đạo hữu trong ‘Nhóm Cửu Châu số 1’ tới đây luôn, ha ha.- Bạch Tôn giả gật đầu với vẻ hài lòng.

Kỳ thật, lần này vừa mới xuất quan không lâu thì Bạch Tôn giả đã muốn triệu tập các đạo hữu trước kia lại, họp mặt một lần cho thỏa 2 sau đó mở một ‘giải thi đấu xe kéo’, rồi tìm thêm vài đạo hữu nữa lập đội, đi tới một phó bản mới.

Cái phó bản kia được Bạch Tôn giả tìm thấy từ trước khi hắn bế quan lần trước

Lúc ấy Bạch Tôn giả đang trở về sau chuyến tầm bảo từ Bắc Cực. Trên đường trở về Hoa Hạ, Bạch Tôn giả bay qua mặt biển, đang bay thì lại ngẩn người... Sau đó, hắn đột nhiên đụng phải một chiếc quân hạm không biết là của quốc gia nào. Cứ như vậy, Bạch Tôn giả đang ngẩn người thì bị đụng rơi xuống biển sâu.

Tuy nhiên vận khí của Bạch Tôn giả không tệ, nên sau khi rơi xuống biển sâu thì vô tình phát hiện một cái 'Di tích' từ thời kỳ Thượng Cổ. Cái di tích này có niên đại rất lâu đời, hình như là đồ vật có từ niên đại của 'Thiên Đạo cũ'.

Nhưng khi đó, 'chứng bế quan tu luyện' của Bạch tiền bối lại tái phát. Vì vậy hắn không đi vào thăm dò cái 'Di tích' kia. Chỉ làm ký hiệu với phong ấn qua loa tại lối vào di tích. Sau đó thì lập tức trở về Hoa Hạ, tìm một chỗ tốt, rồi an tâm bế quan.

Ban đầu Bạch Tôn giả tính toán trong lòng, đợi sau khi đi hòn đảo nghỉ dưỡng kia chơi với Tống Thư Hàng xong thì sẽ gửi tin nhắn ở trong Nhóm Cửu Châu số 1, để triệu tập các đạo hữu tới... Đến lúc đó, đầu tiên tổ chức ‘Giải thi đấu xe kéo’ xong, thì cũng sắp tới hồi ‘Giải thi đấu phi kiếm’ mười năm một lần được cử hành, thêm một ‘Giải thi đấu xe kéo’ cũng là chuyện tốt.

Sau khi giải thi đấu xe kéo két thúc thì có thể mang mấy vị đạo hữu cùng nhau tổ đội đi tới cái phó bản mới kia.

Nhưng không ngờ... Đa số thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 đều kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tìm đường chết. Thế là sau khi Bạch Tôn giả nghĩ ngợi xong thì quyết định phái 'Xe chuyên dụng' triệu tập các đạo hữu tới đây.

...

...

- Thư Hàng sư huynh, ngươi lén lén lút lút trốn ở một bên làm gì vậy? - Lúc này, thanh âm của tiểu hòa thượng đột nhiên vang lên. Chỉ thấy tay nó đang ôm rất nhiều rau dại và hoa quả có thể ăn được.

Sau lưng nó là Đậu Đậu đã hóa ra yêu thân khổng lồ, kéo một con nai nhỏ.

Vốn dĩ trên hải đảo thế này, xuống biển bắt cá hoặc các loại thuỷ sản khác là thoải mái nhất... Nhưng do cái người họ Tống nào đó vừa biến thành cá đã bị Đậu Đậu ăn nhầm, để tránh cho hắn hồi tưởng một màn kinh hoàng kia. Thuỷ sản tạm thời bị gạch khỏi thực đơn.

- Khụ khụ, ta có lén lút cái gì đâu? Ta chỉ vừa mới đến lều của Sở Sở cô nương để nhìn xem thương thế của cô ấy ra sao. Sau đó, lúc đi ra sơ ý bị trượt chân, cho nên mới vươn tay vịn vào cạnh lều thôi.- Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.

Tiểu hòa thượng yên lặng nhẹ gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ, chân thành nói: - Sau đó Thư Hàng sư huynh cứ thế vịn lều nhìn Bạch tiền bối tới mức ngẩn người luôn à? Ban nãy ta và Đậu Đậu tiền bối đi từ tít đằng xa đã trông thấy ngươi vịn góc lều, cũng phải lâu lắm rồi đấy.

Đậu Đậu: - Phụt!

Tống Thư Hàng: -...

Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn nhất định phải đánh cho tiểu hòa thượng này sớn hết cả cớt ra mới được!

Bạch Tôn giả nghe được tiếng cười của Đậu Đậu, hắn quay đầu lại mỉm cười với hai người một chó.

Sau đó Bạch Tôn giả lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.

Tống Thư Hàng, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng cũng vô thức ngẩng mặt nhìn lên trời.

Chỉ thấy ở trên bầu trời, có một bóng người đang bay nhanh về phía đảo nhỏ.

Thân ảnh kia, có mang theo tháng quang 2 nó cũng không phải là ngụy thánh quang phản xạ lại từ quả đầu trọc như của Tống Thư Hàng, mà là ánh sáng thánh khiết chân chính tỏa ra từ trên mặt.

Ở sau lưng hắn còn có ba cặp cánh chim trắng noãn đang vỗ nhẹ, ưu nhã, xinh đẹp.

- Ôi, là thiên sứ kìa! - Tống Thư Hàng kêu to, chỉ vào thân ảnh trên bầu trời.

Trên đời này thế mà lại có thiên sứ thật sao? Thiên sứ, thứ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết huyền huyễn phương tây, hoặc các tiểu thuyết của thiên chúa giáo, nay lại xuất hiện sờ sờ trước mặt hắn. Mà thiên sứ cũng có rồi, liệu loại rồng khổng lồ có cánh ở phương tây có thật không nhỉ?

Đậu Đậu đứng ở bên cạnh vỗ vỗ Tống Thư Hàng: - Đừng ngạc nhiên như vậy, phải bình tĩnh.

- Ừ ừ.- Tống Thư Hàng gật đầu 2 cũng đúng, tu chân giả cũng thật sự có tồn tại ở trên thế giới này, thiên sứ gì đó xuất hiện cũng chẳng có gì lạ.

- Hơn nữa đó không phải là thiên sứ đâu.- Đậu Đậu tiếp tục nói: - Đây chẳng qua là một con Bạch Hạc lớn, cái này mà cũng nhìn không ra, thân là một tu sĩ, nhưng nhãn lực của ngươi còn kém quá.

Tống Thư Hàng: -...

Bạch Hạc? Lừa bố mày à! Đạo thân ảnh này có ba đôi cánh còn kèm theo thánh quang chói lóa như thế, ngươi bảo hắn phải liên tưởng đối phương tới sinh vật như bạch hạc được chứ hả?

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, thiên sứ sáu cánh rởm kia nhẹ nhàng hạ xuống từ trên trời, đáp xuống cách Bạch Tôn giả không xa.

Trên mặt thiên sứ rởm lộ ra vẻ kích động không thôi, trong mắt của hắn chỉ có mỗi mình Bạch tiền bối, không thèm liếc nhìn đám người Tống Thư Hàng cái nào: - Bạch tiền bối, rốt cục lại gặp được ngài.

Hắn vất vả lắm mới kềm chế được cõi lòng nhộn nhạo của mình, nói tiếp: - Lần này ngài bế quan một hơi hơn 150 năm, đã hơn150 năm rồi ta cũng không có tin tức gì của ngài.

Bên kia.

Tống Thư Hàng hạ giọng, nghi hoặc hỏi: - Ủa? Là người quen của Bạch Tôn giả sao?

Đậu Đậu gật đầu: - Hắn là Bạch Hạc Chân Quân, dùng cách nói của chúng ta bây giờ thì hắn là fan não tàn của Bạch tiền bối.

Bạch Tôn giả mỉm cười nói: - Hóa ra là Tiểu Bạch Hạc đấy à.

- Bạch tiền bối! - Bạch Hạc Chân Quân kích động lệ nóng lưng tròng: - Ngài vẫn còn nhớ ta ư, thật là tốt quá!

- Ừ, đương nhiên là còn nhớ rõ ngươi rồi.- Bạch Tôn giả gật đầu nói, bởi vì Bạch Hạc Chân Quân cũng nằm trong danh sách những người đổi ảnh đại diện mà.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Tôn giả xốc đống hộp quà kia lên, tìm ra cái hộp có tên Bạch Hạc: - Ngoài ra, ngươi tới rất đúng lúc. Đến đây, tặng cho ngươi một món quà. Món quà này trước mắt ngươi đừng có mở vội, ta đã thiết lập phong ấn ở bên trên rồi, sau năm ngày hộp quà này sẽ tự động mở ra, bên trong chứa một kinh hỉ nho nhỏ mà ta muốn tặng cho ngươi đấy.

Nói xong, Bạch Tôn giả đưa hộp quà này cho Bạch Hạc Chân Quân ngay.

Đối Bạch Hạc Chân Quân mà nói, hạnh phúc tới quá bất ngờ.... Bạch tiền bối tặng quà cho hắn đó.

- Tạ ơn Bạch tiền bối! - Bạch Hạc Chân Quân cảm động, lệ rơi đầy mặt: - Tiền bối ngươi không chỉ còn nhớ rõ ta, mà còn tặng quà cho ta, ta cảm động quá. Bạch tiền bối, ta nguyện ý vì ngươi mà xông vào dầu sôi lửa bỏng! Bạch tiền bối, ngài có chuyện gì muốn sai bảo ta à? Xin cứ sai phái ta thoải mái đi, ta nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.