Rốt cuộc thì Tống Thư Hàng cũng hiểu rõ trạng thái lệ đổ như mưa là thế nào.
Mặc dù kiểu bay theo hình xoắn ốc phóng thẳng lên trời cũng rất đáng sợ, nhưng kiểu hỏa tiễn thăng thiên cũng chẳng kém chút nào. Thư Hàng luôn cảm giác giống như phía sau mông mình được gắn thêm một cái hỏa tiễn, đang đẩy hắn lên, giúp hắn càng bay cao hơn nữa.
Đáng sợ ở chỗ, cái tốc độ đẩy lên của hỏa tiễn nhà người ta cũng không phải là không thể nào thay đổi. Còn cái lực đẩy của Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001 này thì lại khác!
Nói cách khác, lúc hắn bay thẳng lên không trung, sau khi đã đạt đến một độ cao nhất định, lực đẩy sẽ càng ngày càng nhỏ, tốc độ bay bắt đầu chậm lên... Sau đó, lúc tốc độ bay của Tống Thư Hàng đã chậm tới một mức độ cố định nào đó, Tống Thư Hàng dùng một lần phiên bản 001, lại tích lũy thêm một phần lực đẩy mới, sau đó ầm một phát, thúc cái tốc độ vừa mới giảm bớt của hắn nhanh trở lại.
Chậm dần... sau đó lại đột ngột nhanh dần... rồi lại chậm lên... rồi lại bất ngờ lao nhanh, cứ tuần hoàn như thế, thoải mái méo nào được.
Tống Thư Hàng muốn sử dụng kỹ năng tất sát của Thông Nương ‘năm trăm cách đầu hàng tu sĩ nhân loại khi thất bại’, nhưng hắn căn bản không có cơ hội dùng tới. Mắt thấy thân thể mình bay càng lúc càng cao, đã gần bay tới tầng mây luôn rồi… có khi nào bay thẳng vào vũ trụ luôn không nhỉ?
Thế thì chết người chứ chẳng chơi đâu, bây giờ trên người hắn không có bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào hết, đến lúc đó thân thể hắn sẽ ma sát với tầng khí quyển dẫn đến bốc cháy, hoặc trôi dạt đến vùng khí lưu lạnh nào đó, tất cả đều sẽ lấy mạng của hắn mất thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ, Tống Thư Hàng thấy một luồng kiếm quan ‘biu’ một cái bay tới gần hắn, sau đó vững vàng bay đến dưới chân hắn, nâng cả người hắn lên.
Cùng lúc đó, dường như “ Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001” trên ngực hắn cũng đã hao hết năng lượng, rốt cuộc cũng không còn bay thẳng lên trời nữa.
Trong lòng Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy an tâm hơn.
Phi kiếm nâng Thư Hàng rất vững, bởi vì đang ở trên không trung, nên thanh “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản 001” không sử dụng chức năng bay lên trời theo đường xoắn ốc. Nhưng nó vẫn vô cùng chuyên nghiệp phát huy hiệu quả ánh sáng sao băng, chở Tống Thư Hàng bay về phía Bạch tôn giả một cách chậm rãi.
Không sử dụng kiểu tiếp đất như lính nhảy dù... trong lòng Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, nghĩ đến việc một lát nữa bản thân sẽ đáp thẳng xuống bên cạnh Bạch tiền bối, lòng hắn lại bắt đầu cảm thấy lo lắng... Vũ Nhu Tử đã gửi rất nhiều ảnh meme lên trên không gian nhóm rồi! Lỡ như bây giờ bản thân hắn “biu” một cái, bay thẳng lên trời rồi màn vẫn không thể làm Bạch tiền bối nguôi giận, vậy nhất định sẽ tiếp tục có thêm những “ Tống Thư Hàng dùng một lần bản 002” khác, thậm chí “Phiên bản N+ “ đang chờ đợi hắn phía trước ấy chứ?
Không được, mình không thể ngồi chờ chết được!
Một lát nữa sẽ gặp Bạch tiền bối, ta phải ra tay trước mới được. Lập tức nhận lỗi với hắn à? Không, không chừng hiện tại nói xin lỗi thì muộn mất rồi... có lẽ mình nên chuyển sự chú ý của Bạch tiền bối đi nơi khác.
Nhưng làm thế nào để chuyển lực chú ý của Bạch tiền bối đây?
Đại não Tống Thư Hàng chuyển động điên cuồng, đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên tia sáng!
Có rồi!
Lần về nhà nghỉ hè này, để bao biện cho sự xuất hiện của cả một xấp giấy tờ xe kia, hắn đã vỗ ngực nói với ba Tống rằng bản thân đang đóng một bộ phim nhỏ với người ta đúng không?
Bộ phim này, hắn định sẽ quay xong trước tết năm nay.
... Ban đầu Tống Thư Hàng muốn tìm cơ hội hỏi thử các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu số 1 xem có tiền bối nào đầu tư tài sản ở con đường điện ảnh này hay không.
Không cần phải là phim ảnh chính thức, chỉ cần mời một vị đạo diễn nhỏ biết quay phim tới đây, sau đó dùng hắn và mấy đứa bạn thân làm nhân vật chính. Quay một bộ phim nhỏ thú vị để người nhà xem là được rồi.
Nhưng hiện tại, có một ý tưởng đã lóe lên trong đầu Tống Thư Hàng - không biết Bạch tiền bối có hứng thú với điện ảnh không nhỉ?
Mẹ kiếp, sau khi vừa mới nghĩ đến chuyện này, ý tưởng trong đầu Tống Thư Hàng đã tuôn ra như suối.
Nếu Bạch tôn giả đồng ý đóng phim mà nói, mặc kệ là vai chính hay vai phụ, chỉ cần để hắn đứng trước ống kính máy quay mỉm cười, không cần làm gì hết, chỉ cần mỉm cười thôi, bấy nhiêu bảo đảm kiếm hơn mười ức tiền bán vé rồi ấy chứ nhi?
Hơn nữa, nếu như đóng phim, hắn có thể để Bạch tiền bối diễn đủ loại nhân vật khác nhau.
Nói không chừng ý tưởng này có thể thực hiện được đấy.
Nếu thế... lát nữa khi đáp xuống bên cạnh Bạch tiền bối, hắn phải ra đòn phủ đầu, mời Bạch tiền bối đóng phim!
*********************
Trên hòn đảo nhỏ nằm bên dưới.
Ngư Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt đáng yêu của, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi lại:
- Nếu Bạch tiền bối có điều kiện gì kèm theo, thì xin mời nói.
Bạch tôn giả trả lời thong thả:
- Ta muốn một giọt Bản Mệnh Tinh Huyết của ngươi. Sau đó, ta muốn ngươi đồng ý để một người cùng tham gia “Điểm Hóa Long Môn“. Đương nhiên, hắn sẽ không can thiệp vào quá trình “Điểm Hóa Long Môn” của ngươi. Hắn chỉ đứng dưới Long Môn, cảm nhận, thể ngộ toàn bộ quá trình ngươi Điểm Hóa Long Môn mà thôi.
Ngư Kiều Kiều lộ vẻ do dự - một giọt Bản Mệnh Tinh Huyết cũng không là gì hết, quan trọng là vấn đề thứ hai, bảo cô cho một người đi cùng trong lúc tiến hành “Điểm Hóa Long Môn”, khiến cho cô rất phân vân.
Cho dù Bạch tôn giả đã nói rằng người cũng tham gia “Điểm Hóa Long Môn” kia sẽ không ảnh hưởng đến tiến trình “Điểm Hóa Long Môn” của cô, nhưng... Trên thực tế, có thêm một người không liên quan gì cả ở bên cạnh cô tham gia “Điểm Hóa Long Môn” thì đã gia tăng thêm độ khó cho “Điểm Hóa Long Môn” rồi.
Điểm Hóa Long Môn không chỉ là cơ duyên, mà còn thiên kiếp khi Ngư Kiều Kiều trùng kích cảnh giới tứ phẩm nữa!
Cho tới bây giờ, Thiên Kiếp luôn là một chuyện rất riêng tư. Nếu có người ra tay hỗ trợ độ kiếp, độ khó của Thiên Kiếp sẽ lập tức gia tăng.
Vì thế, trước đây khi Tô Thị A Thập Lục độ kiếp, Tô Thị A Thất cũng không dám ra tay hỗ trợ. Chỉ khi đến cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, A Thất mới dám ra tay, đánh tan thiên kiếp để cứu mạng Tô Thị A Thập Lục.
Chuyện liên quan tới con đường tu đạo của cô, mỗi một sai lầm đều có thể dẫn đến hối tiếc suốt đời, vì thế, Ngư Kiều Kiều không thể không cân nhắc cho thật kỹ, suy nghĩ nhiều lần, không dám quyết định dễ dàng.
Bạch tôn giả mỉm cười, bộ dạng do dự thế này của Ngư Kiều Kiều lại đúng ý của hắn - Ngư Kiều Kiều không đồng ý ngay lập tức, hiển nhiên cô ấy là một cô gái tỉ mỉ cẩn thận. Nếu thế, hắn lại càng yên tâm bảo Tống Thư Hàng tham gia thực hiện quá trình Điểm Hóa Long Môn cùng với cô.
Sau khi cười xong, Bạch Tôn Giả ho nhẹ, nói tiếp:
- Đương nhiên, ta cũng biết để một người khác tham gia quá trình Điểm Hóa Long Môn của ngươi vô hình chung sẽ gia tăng độ khó của Thiên Kiếp. Vì thế, để báo đáp tương xứng, ta có thể đảm bảo cho ngươi một việc.
- Đảm bảo?
Đôi mắt Ngư Kiều Kiều chớp chớp, tò mò hỏi.
Bạch tôn giả giơ ngón trỏ:
- Ta có thể đảm bảo, cho dù ngươi Điểm Hóa Long Môn thất bại, ngươi cũng sẽ không tổn thương dù chỉ một sợi tóc! Cảnh giới hay thực lực cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi lần Điểm Hóa Long Môn thất bại này. Sau đó, đợi khi ngươi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ta có thể giúp ngươi tiến hành Điểm Hóa Long Môn nữa một lần. Ta sẽ cung cấp toàn bộ tài liệu cho lần tiếp theo!
Quả thực điều kiện này cực kỳ ưu đãi!
- Bạch tiền bối... đề nghị của ngài khiến ta căn bản không thể từ chối được.
Ngư Kiều Kiều nói - đây chẳng khác nào cho cô thêm một cơ hội Điểm Hóa Long Môn lần nữa. Thành công thì mọi người cùng vui, thất bại thì vẫn còn cơ hội làm lại lần nữa.
Nếu cô không đồng ý thì chẳng là kẻ ngu rồi sao?
- Vậy thì, thành giao nhé.