Bình luận viên Giang Sơn nói: “Trong giải đua máy kéo lại tiếp tục phát sinh biến hóa! Trên đường đua thi đấu, một con mực quái cực lớn đột nhiên xuất hiện. Chúng ta có thể thấy được, con mực quái này có bốn cánh tay con người, phía dưới còn có hơn một trăm xúc tu. Trong cơ thể nó cũng không có yêu lực hoặc linh lực, dường như đây không phải là con yêu vật giới tu chân. Chẳng lẽ đây là một con hải yêu có huyết thống đặc thù gì đó? “
”Dường như con mực quái đang định nói cái gì đó nhỉ? Nhưng thật đáng tiếc, nó không biết Hoa Hạ, ta nghe không hiểu nó muốn nói gì. “
”Hắc hắc, chúng ta vừa nhận được tin tức, con mực quái cực lớn này chính là một quả thải đản do Linh Điệp Tôn Giả và Bạch Tôn Giả sắp xếp trên đường đua đó. Chúc mừng tuyển thủ Diệt Phượng Công Tử của chúng ta, hắn đã kích hoạt quả thải đản này rồi!
...
...
Đương lúc Giang Sơn đang mở mồm nói, con mực quái kia đã phẫn nộ triệt để.
Nó chính là một đại yêu bị phong ấn năm trăm năm, thực lực cực kỳ mạnh mẽ đó? Không ngờ là vừa thoát khỏi phong ấn thì lại bị người khác lăn qua đè ép như thế.
- Lão tử đây không phát uy, các ngươi tưởng ta là bạch tuộc bệnh à?
Con mực quái gào thét trong sự phẫn nộ, nó bỗng dưng hít một hơi thật sâu, nuốt chửng rất nhiều nước biển vào bụng.
Trên mặt biển, bởi vì nó ra sức hút nước nên tạo thành một vòng xoáy thật lớn.
Chỉ sau vài hơi thở, thân thể của nó thoáng cái đã phồng lên lớn gấp ba lần, liều chết ngăn chặn hoàn toàn đường đua trên biển - ven đường đua trên biển, có rất nhiều chùm sáng hóa thành ký hiệu, trận đấu chỉ tiến hành trong phạm vi chùm sáng mà thôi.
- Bọn người các ngươi đều phải chết cho ta!
Con mực quái nhìn đám người điều khiển máy kéo đang tiến đến gần, giọng điệu u tối.
- Tránh ra, ngươi chặn hết đường rồi!
Lại một thanh âm nữa vang lên, chính là của Túy Nguyệt Cư Sĩ.
Phía sau cư sĩ chính là Bắc Hà Tán Nhân, Cổ Hà Quan Chân Quân đang theo sát.
Lần này con mực quái học khôn, bốn cánh tay cầm búa của nó nện thẳng vào người Túy Nguyệt Cư Sĩ, ra tay trước chiếm lợi thế:
- Tất cả những tên nhãi nhép nhỏ bé các ngươi đều đi chết hết đi!
- Không nghe hiểu tiếng người hả, đã nói là không được chặn đường ta -- Thiển Điện Cuồng Long Toản!
Ở đầu máy kéo của Túy Nguyệt Cư Sĩ, mũi khoan cực lớn lại vươn ra lần nữa, những dây xích phù văn cũng cuộn xoắn chuyển động theo mũi khoan.
- Vậy thì đánh cho tới khi nó nghe lời mới thôi... Thắng Lợi Chàng Giác!
Trên bốn bánh xe chiếc máy kéo của Bắc Hà Tán Nhân, có bốn chiếc sừng như mũi khoan chui ra.
- Các ngươi lên trước đi, ta chuẩn bị thêm một tên lửa đạn đạo chiến thuật nữa!
Cổ Hà Quan Chân Quân nói bằng giọng sung sướng. Lần trước hắn gặt hái được không ít thứ đồ chơi tên lửa đạn đạo chiến thuật này. Nếu không phải vì thùng xe máy kéo quá nhỏ, chân quân hận không thể mang theo mười quả tên lửa đạn đao, nhất định sẽ sảng khoái gấp mười.
...
...
Ở tận phía sau cuộc so tài máy kéo, Tống Thư Hàng nhìn con mực quái phía trước với vẻ đầy nghi ngờ.
Hắn cảm giác con mực quái này hơi quen quen.
Đặc biệt là đôi mắt thật to của nó, hắn luôn có cảm giác đã từng gặp qua ở đâu rồi.
- Ta đã từng gặp nó ở đâu thế nhỉ?
Tống Thư Hàng suy nghĩ trong đau khổ.
Tức thì, ánh mắt của hắn sáng lên.
Nhớ tới... ánh mắt này, rất tương tự với Hải Vương đứng đằng sau đám chiến sĩ nhím biển đó!
Ngay lúc chiến sĩ nhím biển đang thực hiện cuộc đồ sát trong Hư Kiếm Phái, thủ lĩnh chiến sĩ nhím biển đã sử dụng năng lực biến thân.
Cuối cùng, một khe hở không gian đã nứt ra trong hư không, tròng mắt của Hải Vương được các chiến sĩ nhím biển đề cập đến liền xuất hiện sau cánh cửa không gian đó.
- Con mực quái đầu to này chính là Hải Vương ư?
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã hủy bỏ giả thiết này.
Tuy rằng Hải Vương đứng sau lưng chiến sĩ nhím biển chỉ bộc lộ vẻn vẹn một lần trước mặt bọn hắn, nhưng có thể thấy rằng thực lực của nó rất mạnh, không hề kém gì so với Linh Điệp Tôn Giả. Hơn nữa, nó còn có thể sử dụng lực lượng ở phương diện không gian.
Khi so sánh với con mực quái trước mắt hắn, nó liền lộ vẻ giống hệt như chó gặm vậy.
Hơn nữa, con mực quái này chỉ có hào nhoáng bên ngoài mà thôi, nhìn qua thì rất mạnh mẽ đó, nhưng thực lực lại có thể bị áp chế. Bất kỳ một thành viên nào của Nhóm Cửu Châu số 1 đều có thể đủ sức treo con mực quái này lên đánh.
Không phải là Hải Vương, nhưng lại rất tương tự với Hải Vương.
Như thế, chẳng lẽ con mực quái này chính là bà con của Hải Vương bí ẩn kia?
******************
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, Túy Nguyệt Cư Sĩ đã khống chế máy kéo, dùng những đòn tránh né đặc sắc thoát khỏi cái búa của con mực quái hết sức đơn giản.
Ngay sau đó, cư sĩ lại tránh khỏi xúc tu của con mực nhanh như thiểm điện.
Cuối cùng, Thiểm Điện Cuồng Long Toản của Túy Nguyệt Cư Sĩ lạnh lùng đâm vào thân thể của con mực quái. Thiểm Điện Cuồng Long Toản tạo ra một lổ hổng lớn trên người nó, máu tươi đen kịt như suối nước phun mạnh ra ngoài.
- A a a!, đau quá, đau quá!
Con mực quái không ngừng gào lên thảm thiết, lượng nước biển bị hút vào trước đó cũng bị chảy ra ngoài, thân thể của nó bắt đầu co rút lại mãnh liệt.
Túy Nguyệt Cư Sĩ cười lạnh, máy kéo lại lăn bánh qua người mực quái đầy tuyệt tình.
Tiếp theo là Bắc Hà Tán Nhân sử dụng Thắng Lợi Chàng Giác tạo ra hơn hai vết máu thật dài cực kỳ tàn nhẫn trên người nó.
Sau khi Túy Nguyệt Cư Sĩ và Bắc Hà Tán Nhân đã rời khỏi, một quả tên lửa đạn đạo chiến thuật nổ tung trên người mực quái, tạo ra ánh lửa bập bùng.
Ầm!
Sau vụ nổ mạnh đó, toàn thân con mực quái đã đen như mực, trong lúc mơ hồ còn ngửi thấy mùi mực nướng thơm phức...
Còn cả người con mực quái kia lại lững lờ trong nước biển như một con sứa, chẳng lẽ nó nằm ngay đơ luôn rồi?
Cổ Hà Quan Chân Quân cười ha ha, điều khiển máy kéo lăn bánh xình xịch qua thân thể trải rộng của con mực quái.
Tống Thư Hàng ở phía sau:
- Yếu quá!
Đúng là lãng phí hết thảy tạo hình mạnh mẽ của nó mà.
Mới vừa nhìn thấy ngoại hình con mực quái kia, quả thực giống như boss trong phim kinh dị vậy, thậm chí còn khí phách hơn cả mấy con ác ma lãnh chúa tại rừng sâu trong mấy trò chơi nữa.
Không ngờ rằng nó lại bị lăn lộn đè ép liên tiếp, lại còn biến thành sứa lơ lửng trên mặt nước.
Vù vù vù...
Tiếp đó, từng chiếc máy kéo của những tuyển thủ lăn qua cơ thể con mực quái theo thứ tự trước sau.
Có lẽ đối phương đã buông bỏ quá trình điều trị, cứ nằm mãi ở trên mặt biển không nhúc nhích, mặc dù đám máy kéo của các tuyển thủ lăn qua như thế.
Chỉ một chốc, đến phiên Tống Thư Hàng.
- Đừng nói là chết luôn như thế nhé?
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Hắn dè dặt tới gần con mực quái này. Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm xách bảo đao Bá Toái được đặt bên cạnh ghế ngồi.
Hắn luôn có cảm giác con mực quái này sẽ không bị ngủm dễ dàng vậy đâu, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
...
...
Lúc máy kéo tay cầm số 44 của Diệt Phượng Công Tử vừa đến gần con mực quái thì quả nhiên rằng con mực quái bắt đầu chuyển động.
- Ha ha ha ha, ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta chết thật rồi ư? Sao có thể chứ, ta không chết dễ dàng vậy đâu. Mục tiêu của ta chỉ có ngươi, chịu chết đi!
Giọng điệu của con mực quái cực kỳ quái dị.
Dường như nó đang dùng ngôn ngữ Hoa Hạ, nhưng căn bản là Tống Thư Hàng không hiểu rõ nó đang dùng khẩu âm của địa phương nào. Thậm chí phỏng chừng đó là khẩu âm vùng nào đó ở Hoa Hạ cách đây mấy trăm năm trước nhỉ?
- Xem chiêu, Xúc Tu Tiên Si!
Con mực quái dùng hơn ba mười xúc tu quất điên cuồng đến vị trí của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đã cầm đao trong tay từ lâu rồi, ngay lúc con mực quái đó gầm rú thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng - thức thứ nhất Nghịch Lân Đao Pháp, Long Vũ Thức!
Mắt thấy thân thể Diệt Phượng Công Tử nhảy ra khỏi máy kéo, bay thẳng lên trời.
Đao chuyển động, rạch ra từng dấu đao, giống như con rồng lớn đang bay múa. Trong lúc mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm rất nhỏ phát ra từ thanh đao Bá Toái kia.
Đùng đùng đùng đùng, con mực quái quất roi như mua.
Keng keng keng, đao vũ của Tống Thư Hàng lại tựa như rồng bay.
Chỉ sau hai hơi thở.
Toàn bộ hơn ba mươi roi bằng xúc tu của con mực quái bị ngăn cản bởi Tống Thư Hàng, không thất bại lần ào.
Mặc dù phản ứng chậm sau ba giây, nhưng hắn lại có thể dự đoán vị trí công kích từ đám roi của con mực quái kia từ rất sớm, do đó hắn đã rút đao ngăn cản trước khi ba mươi sợi roi đó vừa tiến hành tấn công.
...
...
Một chiêu thăm dò lẫn nhau vừa xong.
Con mực quái thu hồi xúc tu, Tống Thư hàng khống chế thân thể Diệt Phượng Công Tử đáp xuống mặt biển, hệt như giẫm lên đất bằng.
- Quá cứng.
Hắn liếc nhìn con mực quái kia, thế mà bảo đao Bá Toái lại không thể chém được xúc tu màu đen của nó -- Bảo đao Bá Toái có thể cắt đứt thân thể của tu sĩ tứ phẩm đó, vậy mà khi chém lên xúc tu của mực quái lại chỉ tạo ra vết xước trắng rất mờ trên đó mà thôi.
Phải biết rằng, thân thể Diệt Phượng Công Tử đang vung đao đó! Diệt Phượng Công Tử là yêu tu cấp bậc ngũ phẩm. Tuy rằng không biết hắn là yêu quái tộc nào, nhưng lực lượng yêu tù thường mạnh mẽ hơn tu sĩ nhân loại rất nhiều.
Một con mực quái vừa nhìn qua thì rất yếu, dễ áp chế nhưng cường độ thân thể của nó lại vượt xa cấp bậc tứ phẩm rồi.
Điều quan trọng hơn chính là, dường như mục tiêu của đối phương tập trung vào bản thân - Đáng giận quá, có để cho người ta thi đấu yên lành được không vậy? Nếu ta không thể tiến vào top mười, lại phải đi chu du khắp vũ trụ thêm một tháng nữa đó.
Hơn nữa chuyến hành trình một tháng này khác với lần trước. Lần này, Bạch Tôn Giả sẽ không đi vũ trụ cùng hắn, hắn muốn tham gia mạo hiểm tại di tích cùng các đạo hữu khác.
Nói cách khác, một mình Tống Thư Hàng phải trải qua một tháng đó.
Sẽ điên mất thôi!
Nếu lúc này bản thân có thể sử dụng tuyệt chiêu gì gì đó của Diệt Phượng Công Tử thì tốt rồi, đánh đập con mực quái này một trận, thì có thể lăn bánh đi qua người nó liền mà.
...
...
- A a a... Phía trước nhường đường một chút nào!
Đúng lúc này, một chuỗi thanh âm chói tai truyền đến từ phía sau.
Giọng nói này quá quen tai rồi.
Tống Thư Hàng không cần quay lại thì cũng biến được đó là ai, chính là sát thủ đường đua Đông Phương Tiên Tử, lại bắt đầu giết thẳng vào chiến trường.
Vừa nghe thấy âm thanh của Đông Phương Tiên Tử, Tống Thư Hàng cũng nghe thấy tiếng động cơ máy kéo xình xịch xình xịch cách mình chừng trăm mét.
Nhanh quá, chẳng lẽ Đông Phượng Tiên Tử lại giẫm phải cạm bẫy “Tốc độ gấp sáu mươi lần” ư?
Tống Thư Hàng quyết đoán chui xuống đáy biển, hắn muốn chìm xuống nước luôn... Không còn cách nào khác, phản ứng của hắn chậm ba giây. Vào lúc này, chỉ có mỗi cách chìm xuống đáy biển để tránh Đông Phương Tiên Tử mới tránh tạo thành tai nạn xe cộ thê thảm mà thôi.
Nhưng mà, thân thể Diệt Phượng Công Tử còn nằm trên mặt biển, còn chưa kịp chìm xuống thì...
Hắn bỗng dưng cảm giác lưng của mình chìm xuống, sau đó bỏng rát - máy kéo của Đông Phương tiên tử lạnh lùng vô tình lăn qua lưng hắn...
Hốc mắt Diệt Phượng Công Tử lập tức ướt đẫm. Mặn quá, không biết đó là nước mắt của hắn hay là nước biển nữa.
- A a a, thực sự rất xin lỗi, Diệt Phượng Công Tử, thật sự rất xin lỗi!
Đông Phương Tiên Tử sốt ruột đến mức sắp khóc đến nơi rồi, tiếp đó cô cất giọng cực lớn kêu lên:
- Con yêu quái bự quái dị kia, mau mau, tránh ra mau.
- Đáng giận, lại tới nữa hả? Thật sự coi lão tử là con bạch tuộc bệnh? Xem chiêu đây, Loạn Vũ Chùy!
Con mực lớn gòa thét, bốn cánh tay vung vẩy thanh chùy, đập xuống chỗ Đông Phương Tiên Tử như mưa sa.
Nhưng công kích bằng chùy pháp này chỉ dùng để phòng vệ.