Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 630: Chương 630: Chương 631: 30 Vạn Bệnh Nhân Cầu Chữa Trị!




- Tạo Hóa sư thúc quá tuyệt luôn! Tiên tử khiêu vũ kìa!

Thế là các đệ tử tục gia của Đấu Chiến Phật tông phân tán khắp Hoa Hạ, thậm chí là khắp thế giới đều dùng tốc độ nhanh nhất để mở âm thanh lên. Nào loa, nào tai nghe, nào là các thiết bị khuếch đại âm thanh đều được mở hết!

Sau đó, giọng hát du dương của hai vị tiên tử truyền vào tai họ, một giọng trong veo lanh lảnh, một giọng trầm thấp dịu dàng.

Thế rồi các đệ tử của Đấu Chiến Phật tông đối chiếu giọng hát với ba vị tiên tử trong màn ảnh.

Vị tiên tử đứng ở vị trí trước nhất mặc váy rực rỡ, tay áo rộng lồng lộng tung bay, tóc đen dài mượt mà bay múa, khóe miệng mỉm cười thản nhiên hệt như bươm bướm giữa muôn ngàn hoa.

Đằng sau cô còn hai tiên tử nữa, một người xinh đẹp quyến rũ, mặc trang phục cổ trang đỏ rực, dáng người chuyển dịu dàng, tiếng ca như gió xuân phả vào mặt chính là do cô ấy hát lên…

Còn một người có dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, cũng mặc đồ đỏ nhưng lại trang điểm theo phong cách hiện đại. Cô mặc áo ngắn kết hợp với váy ngắn đỏ rực, khăn lụa buộc bên eo che đi một phần bụng và chân xỏ một đôi dép nhỏ dễ thương, giọng hát trong trẻo pha chút thanh lãnh chính là của cô ấy.

“Các tiên tử khiêu vũ đẹp quá đi, ta chuẩn bị xong xuôi đâu đấy cả rồi, ta muốn nhận thầu toàn bộ hình ảnh của vị tiên tử đó.”

“Ngu ngốc, vị tiên tử dáng người nhỏ xinh đằng sau kia mới là chân ái của chúng ta, nhìn cô ấy dễ thương mà giọng ca cũng dễ thương y như người luôn. Ngực không phẳng thì còn lấy cái gì mà bình thiên hạ chứ?”

“Ta thì ủng hộ vị tiên tử trưởng thành mặc váy đỏ kia kìa, cô ấy hát dịu dàng như thể đang thì thầm ngay bên tai ngươi vậy đó, xương cốt ta nhũn hết cả ra rồi. Ta muốn gả cho cô ấy á á á!”

“Tuy ta không nghe rõ hai vị tiên tử hát cái gì, thế nhưng mà giọng ca hay quá là hay!”

“Chắc là còn đang hát thử ấy, hai người họ vẫn đang hát thử thôi, hơn nữa còn cách khá xa cho nên mới không nghe rõ lời bài hát đấy. Tí nữa họ bắt đầu biểu diễn là nghe rõ ngay ấy mà.”

“Nhân lúc buổi diễn còn chưa chính thức bắt đầu, mau đi gọi hết các sư huynh đệ ra đây đi.”

“Phải chia sẻ những điều tốt đẹp với mọi người mới được.”

Tốc độ tuyên truyền của các đệ tử tục gia Đấu Chiến Phật tông cực kì nhanh.

Trong thời đại ngày nay, chỉ cần có mánh lới và mánh lới này thu hút sự chú ý thì có thể hấp dẫn được vô số người tới xem trong thời gian rất ngắn.

“Ta đến rồi ta đến rồi đây!”

“Chờ tí, có phải ta hoa mắt không? Vừa rồi trên người mỹ nữ đang khiêu vũ này hình như có ánh sáng lóe lên hay sao ấy? Không phải là chế tác hậu kì, thế là có hiệu ứng ánh sáng đặc biệt gì à? Ban ngày ban mặt mà cũng có hiệu ứng ánh sáng rõ nét vậy sao? Chuyên nghiệp thật đó.”

“Sao ta càng nhìn vũ đạo này càng cảm thấy như mình đắm chìm vào đó luôn vậy?”

Con người hiện đại đã xem qua vô số loại vũ đạo trên mạng, múa cổ phong, múa hiện đại, nhảy hip hop, múa dễ thương, thậm chí là nhảy sexy cũng đã ngắm không ít rồi.

Thế nhưng vũ đạo mà tiên tử này đang múa không phải là bất cứ loại nào trong số đó, thế mà lại có thể khiến sự đồng điệu mãnh liệt nảy sinh trong lòng mọi người.

Trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là xem tiếp, xem tiếp, phải xem vị tiên tử này múa đến thiên hoang địa lão.

Nếu là nhìn thấy ở ngay trước mắt thì còn kinh ngạc đến mức nào nữa đây?

Đông Phương Lục tiên tử đang khiêu vũ tỏa ra mị lực gấp mười, gấp trăm lần lúc bình thường. Lúc này đây cô rực rỡ chói ngời, không một ai có thể dời ánh mắt.

Hai tiên tử đằng sau cũng có tiếng ca vô cùng tuyệt vời, một uyển chuyển, một trong veo, khi ngân lên cùng nhau mang lại cho người ta cảm giác cực kì sung sướng.



- Khói lượn lờ, mưa mịt mờ, đình đài lầu các ẩn hiện dưới mưa…

Ta dừng bước tựa mạn hiên nhà

Chờ người bung tán dù bước qua bên cạnh ta…

“Nghe thấy rồi, ta nghe rõ rồi. Lỗ tai hòa tan luôn rồi, ta muốn chìm đắm trong tiếng ca này cả đời.”

Các loại đạo cụ tung hoa bắt đầu spam khắp màn hình.

Tất cả mọi người đắm chìm trong dáng múa tuyệt vời và tiếng ca miên man.

Số người xem mau chóng đột phá con số một vạn… và con số này vẫn tăng lên nhanh chóng.

Đương nhiên trong số đó không thể thiếu các đệ tử của Đấu Chiến Phật tông châm ngòi thổi lửa, thế nhưng lực lượng của người xem cũng không thể coi thường được.

Chỉ sau khoảng một giờ thì số người xem đã qua một vạn.

Thật là hồi hộp quá đi.

Tạo Hóa Pháp Vương nhếch miệng nở nụ cười ấm áp.



Khoảng mười phút sau, Đông Phương Lục tiên tử, Lưu Huỳnh Tiên Tử và Tô thị A Thập Lục tạm thời kết thúc buổi tập luyện, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi thương lượng xem tí nữa phối hợp với nhau như thế nào.

Tạo Hóa Pháp Vương hít sâu một hơi, cơ hội tới rồi!

Pháp Vương nhiệt tình dẫn đường cho ba vị tiên tử vào phòng nghỉ đã sắp xếp đâu ra đó ở sâu trong cung điện, có trà có bánh, có tiên quả trân quý dâng cho các vị tiên tử nghỉ ngơi.

Sau khi sắp xếp cho ba vị tiên tử xong xuôi, Tạo Hóa Pháp Vương lấy cớ tạm rời khỏi phòng. Trước khi đi hắn còn lặng lẽ mở một trận pháp cách âm xung quanh căn phòng đó.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà số người chú ý đã tăng gấp đôi, lên tới trên hai mươi vạn.

Tạo Hóa Pháp Vương cười sung sướng.

- Chào mọi người, ba vị tiên tử ban nãy đã vào nghỉ ngơi trong hậu trường. Mọi người đừng sốt ruột, ba vị tiên tử đã tập luyện gần xong, chỉ một chút nữa thôi là chúng ta có thể thưởng thức điệu múa và tiếng ca của họ rồi.

“Bọn tui muốn tiên tử lên sàn, cầu tiên tử mau mau lên sàn!”

- Mọi người đừng sốt ruột, nhân lúc các vị tiên tử đang nghỉ ngơi thì ta muốn hỏi một chút, mọi người có muốn nghe hát không? Ta làm cái thống kê nhỏ chút nào.

Tạo Hóa Pháp Vương mỉm cười.

“Tiên tử hát cái gì cũng được, bọn ta thích tất. Chỉ cần tiên tử mau lên sân khấu thôi.”

“Ví tiền của ta đã đói khát lắm rồi, chỉ cần các tiên tử lên sân khâu là ta thưởng lì xì luôn và ngay.”

“Hai mắt và hai tai của ta đã chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn hưởng thụ bữa đại tiệc nghe nhìn!”

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Tạo Hóa Pháp Vương cười ha hả, hắn đang muốn có hiệu quả như thế này đây.

Hắn lại nhìn lại số người chú ý, không ngờ đã lên đến con số ba chục vạn.

Nhiều người xem thế này là đủ rồi.

Tạo Hóa Pháp Vương:

- Nếu tùy tiện hát gì cũng được thì tí nữa sẽ hát “Thủy Điệu Ca Đầu” nhé, được không?

“Thích ca khúc cổ phong nhất!”

“Thích Thủy Điệu Ca Đầu lắm luônnnn!”

“Ủng hộ Thủy Điệu Ca Đầu!”

“Tiên tử hát gì cũng được!”

Live caption bay đầy màn hình.

- Ha ha ha, thế thì mọi người rửa tai mà nghe đây!

Tạo Hóa Pháp Vương nói.

Chỉ có các đệ tử tục gia của Đấu Chiến Phật tông là cảm thấy có gì đó sai sai…. Không phải nói các tiên tử sẽ lên sàn hát “Thủy Điệu Ca Đầu” sao? Sao Tạo Hóa sư thúc vẫn cứ chiếm màn ảnh chưa lượn đi vậy?

Chẳng lẽ…. không thể nào đâu! Không phải thế đâu!

Đệ tử nào thông minh một chút thì lập tức vươn tay vặn nhỏ volume của tất cả các thiết bị âm thanh của mình.

Thế nhưng đúng lúc đó thì Tạo Hóa Pháp Vương đã cất giọng rồi!

Đôi môi của pháp vương hé mở, và ngài ngân nga hát lên:

- Trăng sáng tự khi nào! Nâng cốc hỏi trời xanh! Không biết trên cung Quế! Năm nay là năm nao!

Vừa mở miệng, cả lũ quỳ!

Không hổ là linh hồn ca vương, tiếng ca của hắn không chỉ chinh phục được lỗ tai của con người mà còn có thể xuyên qua nhục thân của con người để chinh phục luôn cả linh hồn họ.

Hơn ba mươi vạn người xem đột nhiên cảm thấy đầu gối mình nhũn ra.

Tiếng ca của linh hồn ca vương tràn ngập tính phá hoại, hoàn toàn không thể dùng lời nói để mà hình dung được.

Khi Tạo Hóa Pháp Vương lên tiếng thì có từng đợt sóng âm như sóng xung kích của một vụ nổ hạt nhân khuếch tán ra, tạo nên sát thương bỏ qua phòng ngự, không nhìn địch ta, đại sát tứ phía!

Ma âm xuyên não!



Chỉ trong nháy mắt, tất cả người xem đều trở thành một con thuyền con bất lực giữa sóng biển thét gào, giữa bão táp vùi dập, bất cứ lúc nào cũng có thể lật tan xác.

Ngay sau đó… âm thanh ma quỷ kia không ngừng quấy đảo lung tung trong não mọi người.

Từ đầu đến chân như đang chết đi sống lại!

“Á á á á á!”

“Đừng mà… đừng nữa màaaaaa”

“Cứu ta với, ai ai ai giật hộ ta cái tai nghe ra cái… đừng mà… dừng lại đi…. Cha mẹ thánh thần ơi cứu connnnnn!”

“Xin sư thúc hãy nương tay… sư thúc ơi con là Hư Cảng đây! Sư thúc người đừng hát nữa, mình là người một nhà mà! Không được, đầu con choáng quá, con muốn nôn, cả người con kiệt sức rồi… con chỉ còn cách nút tắt loa có một bàn tay mà không lết đến nổi.”

“Cứu ta, không ổn rồi, tai ta sắp mang thai rồi, choáng váng quá buồn nôn quá, ta mang thai rồi sao…”

“Teo, teo rồi, tèo đến nơi rồi. Tai sắp chảy ra thành nước rồi.”

“Ta thài, thài thài thàiiiiiiii!”

Đáng tiếc là Tạo Hóa Pháp Vương không nghe thấy những tiếng rên xiết ấy!

Cho nên Tạo Hóa Pháp Vương càng hát càng hăng:

- Ta muốn cưỡi gió trở về! Lại sợ quỳnh lâu điện ngọc! lên cao sao mà lạnh lẽo! Bóng xanh đang bay múa! Nào có giống nhân gian!

Lúc này pháp vương cảm thấy mình chính là một ngôi sao lớn, càng hát lại càng nuột.

“Ngừng bắn, mau ngừng bắn! Sư thúc ơi con là… là Hư Uyên nè, con là sư điệt kiệt suất Hư Uyên của người nè!”

“Không ổn rồi, lỗ tai sắp sảy thai rồi…”

“Óc ta sắp nổ tung rồi chảy hết ra khỏi tai rồi.”

“Mẹ ơi, kiếp sau con vẫn muốn làm con của mẹ.”

“Tiểu Nam, Tiểu Nam, anh yêu em….”



Thứ truyền được ra ngoài chỉ có sóng âm mang theo lực sát thương không giải thích được kia mà thôi.

Bằng không, người thường mà nghe thẳng thứ âm thanh đáng sợ này vào tai thì sẽ biến thành thằng ngu mất!

- Qua gác tía! Nhòm cửa gấm! Rọi canh sầu! Chẳng nên oán hận! Chỉ nguyện người trường cửu! Ngàn dặm dưới trăng thâu!

Hát xong một lần, Tạo Hóa Pháp Vương ngừng lại nhưng vẫn còn chưa đã ghiền.

Mà lúc này đây, trừ những người thông minh tắt loa ngoài và tháo tai nghe ngay từ đầu ra, toàn bộ ba chục vạn hội viên đều trắng nhợt mặt mũi.

Cả đám đều thấy đầu váng mắt hoa, nao nao muốn mửa, cả người rệu rã, thậm chí còn không có cả sức mà tháo cái tai nghe trên tai mình xuống.

Hơn ba chục vạn người, ai nấy đều như vừa bị chơi nát. Bọn họ mềm rũ gục xuống bàn, xuống ghế, xuống giường nằm, tàn tạ xác xơ.

Sau đó… không có sau đó nữa. Cả team bay sạch!

Thế nhưng cuối cùng cũng kết thúc rồi.

- Ha ha, há há há!

Một đám rất đông trong số ba mươi vạn hội viên bật cười ngốc nghếch... cuối cùng họ cũng bò ra khỏi địa ngục, cuối cùng tiếng ca cũng kết thúc, cuối cùng không bị tra tấn nữa rồi.

Bọn họ bắt đầu tích tụ sức mạnh, chỉ cần chắt chiu ra một tí sức lực là họ sẽ tháo hết tai nghe và tắt hết loa đài ngay lập tức.

Hắn nói:

- Há há há, ban nãy ta hát không hay lắm, có mấy âm bị chậm mất một nhịp.

Ba mươi vạn hội viên đang theo dõi lặng lẽ trợn trắng mắt, có quỷ mới nghe ra vấn đề gì trong giọng điệu của ông á!

Rõ ràng ông hát cả bài, tụi này chỉ nghe thấy trong tai vang oong oong, người thì chao liệng như xe qua núi, như nhảy bungee, như ngồi bánh xe chết chóc... chết đi chết lại đủ kiểu.

Tạo Hóa Pháp Vương nói tiếp:

- Cho nên ta thấy mình nên hát lại lần nữa thì tốt hơn. Vậy đi, mời mọi người lại rửa tai để nghe ta hát thêm lần nữa nhé. Giờ mọi người yên lặng hát cùng ta nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.