Sau đó, cảnh tượng trong mộng vẫn là một màn hôn lễ như trước.
Có điều lại đổi thành hôn lễ kiểu Trung Quốc cổ đại.
Giống như đang quay phim vậy, hắn là tân lang, trong tay nắm một sợi dây màu đỏ thẫm thắt nút hoa.
Người cầm đầu kia của sợi dây chính là tân nương trùm khăn đỏ trên đầu.
Trong tiếng hô của người chủ trì hôn lễ, hai bên phu thê bắt đầu nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Sau đó tân lang bước lên, vén khăn đỏ trùm đầu của tân nương.
Lúc vén khăn đỏ lên, một nắm tay khác của Tống Thư Hàng đã siếtlại thành quả đấm. Nếu dưới khăn trùm đầu vẫn là gương mặt Bạch Hạc Chân Quân thì nắm đấm này của hắn sẽ lập tức vung lên. Không chút do dự nào!
Khăn trùm đầu bị vén lên, lần này không phải Bạch Hạc Chân Quân. Dưới khăn trùm là một gương mặt đáng yêu, mái tóc dài màu đen, cái mũi nho nhỏ, còn có nụ cười đặc trưng, là Vũ Nhu Tử.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đầu trọc, không phải Bạch Hạc Chân Quân là được rồi.
Mặc dù tân nương trong mộng là Vũ Nhu Tử khiến hắn cảm thấy có phần quái dị.
Quan hệ giữa hắn và Vũ Nhu Tử cũng không tới mức này. Thực ra Vũ Nhu Tử vẫn luôn xem hắn là một vị “Tống tiền bối” mà thôi.
Nhưng mà, chỉ cần không phải Bạch Hạc Chân Quân thì đã không phải là ác mộng rồi.
Ngay lúc Tống Thư Hàng nghĩ vậy, Vũ Nhu Tử trước mặt mở miệng nói chuyện.
Vừa mở miệng là muốn quỳ luôn!
Âm thanh Vũ Nhu Tử phát ra không ngọt ngào như giọng cô mà là âm thanh của một người đàn ông trung niên:
- A ha ha ha, Tống tiểu hữu, muốn cưới con gái lão phu à, đúng là nằm mơ mà!
Khi đang nói chuyện, dáng vẻ Vũ Nhu Tử thay đổi, biến thành diện mạo của một người đàn ông trung niên đẹp trai đến mức không có bạn:
- Hiệu quả của cái ghim cài áo biến hình mới mà lão phu vừa chế ra không tệ chứ? Dù là đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 quan sát kỹ cách mấy cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối nào đấy!
Nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia, Tống Thư Hàng không chút do dự vung quả đấm thép của mình ra, đập thẳng vô cái bản mặt đẹp trai đó!
Quả nhiên vẫn là ác mộng, hơn nữa còn đáng sợ hơn cả “Bạch Hạc Chân Quân”!
Sau khi đấm ra một đấm này, ác mộng của hắn lại vỡ vụn lần nữa…
Tiếp đó cũng giống như lần trước, cảnh tượng trong mộng lại tiếp tục biến ảo.
…
Lần này biến thành một căn phòng hiện đại bình thường.
Tống Thư Hàng ngồi im trên mép giường.
Sau khi có hai lần kinh nghiệm trước đó, Tống Thư Hàng nhanh chóng kiểm tra đồ vật xung quanh, còn cả quần áo trên người mình.
Lần này căn phòng không có tình trạng kỳ quái gì, quần áo trên người hắn cũng rất bình thường.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không còn là hôn lễ chết bầm kia nữa, cùng không có cô dâu chết dẫm nào hết.
Trong lúc đang suy tư, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Sau đó, một con Kinh Ba đứng thẳng người, trên thân mặc âu phục, gương mặt nghiêm túc đẩy cửa vào.
Tiếp đó trên mặt Kinh Ba bự lộ ra nụ cười nói:
- Cưng à, đã để cưng chờ lâu rồi, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đêm nay là ngày cưới của chúng ta, mặt đừng cứng ngắc vậy nà, vui vẻ lên chút, cười một cái cho gia nào, nếu không để gia cười một cái cho cưng xem nhé?
”Cười cái con mợ nhà mày, Đậu Đậu, nhận lấy cái chết cho lão phu!”
Tống Thư Hàng không chút do dự vung quả đấm thép chính nghĩa ra, đánh vào trên mặt con Kinh Ba to bự kia…
Cảnh trong mơ lại vỡ nát lần nữa.
Sau đó, cảnh tượng tiếp tục thay đổi.
Lần này Tống Thư Hàng phát hiện mình đi tới một xã hội nguyên thủy. Lúc này hắn mặc da thú, đang dùng dao đá trong tay vót một khúc gỗ.
Đây đã là giấc mộng thứ tư rồi… Ba giấc mộng trước đó, tất cả đều có liên quan đến “hôn lễ” hoặc “tân hôn“. Tống Thư Hàng luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp. Bây giờ giấc mộng thứ tư chắc không liên quan tới “hôn lễ” nữa đâu ha?
Dù hắn hôn mê mà gặp ác mộng cũng không thể nào cả ba giấc mộng liên tục đều mơ tới hôn lễ, hơn nữa còn là hôn lễ bi thảm như vậy!
Cho dù là ác mộng thì cũng ác quá sức!
Tống Thư Hàng hoài nghi, là có thứ gì đó ảnh hưởng giấc mộng của hắn sao?
Hoặc giả là vị tiền bối nào đó đang đùa giỡn hắn?
Lúc này đây đã mơ thấy mình biến thành người nguyên thủy rồi, hẳn là không liên quan tới “kết hôn” đâu hé? Người nguyên thủy chắc là không có hôn lễ nhỉ?
Trong lúc đang suy tư thì Tống Thư Hàng đột nhiên nhìn thấy ở phía có một bóng người đang tới gần.
Dáng người cô nhỏ nhắn xinh xắn, tóc ngắn ngang vai, cho dù trên người cũng mặc áo da thú của người nguyên thủy nhưng khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp như cũ.
Là Tô Thị A Thập Lục!
Lúc này trong tay Tô Thị A Thập Lục nắm một cây gậy lớn, trông rất đáng sợ. Ánh mắt cô sáng rực, nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm, tràn đầy tính xâm lược!
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy có loại dự cảm rất không tốt.
Giả dụ, người nguyên thủy cũng có hôn lễ... Tống Thư Hàng liền nhớ lại một bộ phim hoạt hình hài.
Trong xã hội nguyên thủy, nếu như nhìn trúng một đối tượng thì đi tới tương một gậy cho ngất xỉu rồi kéo vào hang của mình là được. Đối với người nguyên thủy mà nói thì đây chính là “hôn lễ“.
Vẻ mặt Tô Thị A Thập Lục nơi xa đang rục rịch.
Ánh mắt nhìn Tống Thư Hàng như đang nhìn con mồi, lại liên tưởng đến cây gậy lớn trong tay cô: “Không lẽ cô ấy muốn tương cho mình ngất xỉu hả trời?”
Tống Thư Hàng:
- …
Đây là cái giấc mơ quần què gì vậy hả?
Lật bàn, ông đây không chơi nữa, giấc mộng chết bầm này là vị tiền bối nào trong nhóm Cửu Châu số 1 rảnh háng đi trêu hắn à?
Chơi ác vừa vừa thôi chứ!
Còn chơi nữa thì người hiền lành cũng sẽ nổi giận đó!
- Mau tỉnh lại cho ta, bất luận là vị tiền bối nào đang chơi ác cũng vậy, nếu hiện tại thả ta ra ta sẽ không quá tức giận. Chơi tiếp nữa thì ta sẽ nổi giận thật đó!
Tống Thư Hàng kêu lên.
Ngay lúc Tống Thư Hàng phát ra tiếng kêu, đột nhiên hắn cảm thấy sau đầu phát đau, cảm giác choáng váng dữ dội truyền đến.
Tống Thư Hàng cứng ngắc quay đầu lại, sau đó liền thấy Tô Thị A Thất đang mặc một thân da thú, vẻ mặt lạnh lùng đứng sau lưng hắn.
Trong tay hắn đang cầm một cây gậy gỗ nhuốm máu, vết máu phía trên là của Tống Thư Hàng chuẩn cơm mẹ nấu luôn.
Sau đó Tô Thị A Thất vui vẻ phất tay với Tô Thị A Thập Lục ở phía xa xa.
Tống Thư Hàng:
- …
”Mẹ nó, thật đúng là ‘dã nhân kết hôn’ à.
Không chơi nữa, thật sự không chơi nữa đâu!
Cái giấc mộng quỷ gì đây, mau tỉnh lại đi mà.
Đổi cái màn kết hôn giẻ rách này thành trò khác được không? Không thể chọn những ý tưởng mới khác à?
Ngừng ‘trò kết hôn’ thì chúng ta vẫn là bạn tốt!”
Tống Thư Hàng vừa nghĩ như thế.
Đột nhiên, cảnh tượng xung quanh thay đổi, Tô Thị A Thất và Tô Thị A Thập Lục biến mất tăm.
Toàn bộ cây cối trong rừng rậm nguyên thủy bắt đầu vặn vẹo, hóa thành con rối hình người và quái vật tấn công Tống Thư Hàng.
Không chỉ cây cối, tảng đá, bùn đất chung quanh đều ngưng tụ hóa thành con rối, đánh về phía Tống Thư Hàng.
- Móa!
Tống Thư Hàng chạy thục mạng.
”Ha ha ha ha, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi là của ta, thuộc về ta!”
Một âm thanh quái dị vang lên, âm thanh này tập hợp vô số giọng nói của nam nữ già trẻ.
”Máu của ngươi!”
”Thịt của ngươi!”
”Xương cốt của ngươi!”
”Tóc của ngươi!”
”Tất cả của ngươi, toàn bộ đều là của ta!”
“Cái quỷ gì vậy!” Tống Thư Hàng nhíu mày nhưng hai chân vẫn chạy như bay. Luôn cảm thấy nếu bị những con rối này bắt được sẽ không hay.
Nhưng sau một khắc, toàn bộ thế giới đều bắt đầu khởi động, cả thế giới đều là con rối.
Không khí, tảng đá, đầu gỗ, bùn đất, ngọn lửa, sấm sét, nước, toàn bộ tổ hợp thành từng con rối, vô số con rối bao vây Tống Thư Hàng lại, bọn chúng vươn hai tay ra, tham lam nhào về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cắn răng nói:
- Không chỗ để trốn, cái giấc mộng quỷ gì đây?
Toàn bộ cảnh trong mộng đều bị người khống chế, hắn còn chơi cái quần gì!
Ngay lúc vô số con rối sắp bắt được Tống Thư Hàng thì có một thanh phi kiếm đen kịt bỗng nhiên bắn ra, phá mở hư không, đâm tới trước người Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó, từ trên thanh phi kiếm đen kịt kia phóng ra vô số bóng tối.
Đó là bóng tối thuần túy nuốt chửng tất cả.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả con rối trong giấc mộng đều bị bóng tối mà phi kiếm phóng ra nuốt chửng không còn một mảnh, cảnh trong mộng hóa thành một vùng không gian đen kịt, chỉ có Tống Thư Hàng lơ lửng trong đó.
Tống Thư Hàng nhíu mày, đây cũng là trò chơi sao?
Hắn vươn tay ra, thử chạm vào thanh kiếm đen kịt kia.
Nhưng thanh kiếm kia lại có linh tính, nhẹ nhàng tránh khỏi Tống Thư Hàng. Ngay sau đó, thanh kiếm đen kịt bắt đầu biến ảo.
Sau hai hơi thở, một bóng người tuấn mỹ xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng. Tóc dài đen nhánh tung bay theo gió, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng. Trên người hắn có một sức hấp dẫn không cách nào dùng lời nói để diễn tả được, cho dù là toàn bộ không gian tối đen cũng chẳng thể che đậy sức hấp dẫn của hắn.
- Bạch tiền bối!
Tống Thư Hàng ngạc nhiên mừng rỡ kêu thành tiếng.
Bóng người trước mắt không phải ai khác, chính là Bạch Tôn Giả.
- Ừm.
Bạch Tôn Giả mỉm cười với Tống Thư Hàng, nụ cười ôn hòa khiến Tống Thư Hàng buông lỏng ngay lập tức.
- Bạch tiền bối, ngài bế quan xong rồi à?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
- Ừm.
Bạch Tôn Giả gật đầu cười.
- Bạch tiền bối, ác mộng vừa rồi của ta là chuyện gì thế?
Tống Thư Hàng lại lên tiếng hỏi, sâu trong đáy lòng hắn vẫn duy trì cảnh giác.
Hiện tại hắn vẫn còn trong mộng.
Mặc dù dường như là “Bạch Tôn Giả” trước mắt xuất hiện cứu hắn, giúp hắn phá vỡ ác mộng. Nhưng ai có thể cam đoan Bạch Tôn Giả trước mắt có phải cũng là một vòng trong “ác mộng” hay không?
- Những ác mộng kia của ngươi là do một loại pháp thuật có liên quan đến con rối của Mặc Môn thượng cổ, một chủng loại pháp thuật tựa như nguyền rủa, rất phiền phức. Ngươi trúng phải pháp thuật đó từ khi nào thế?
Bạch Tôn Giả lên tiếng giải thích.
Tống Thư Hàng nhíu mày, hắn trúng một pháp thuật như thế từ lúc nào chứ?
Pháp thuật có liên quan đến con rối của Mặc Môn thượng cổ, chờ chút, chẳng lẽ là thứ kia!
Lúc ở biệt thự của Ngư Kiều Kiều, Hiến Công tiền bối bày ra thiên la địa võng muốn hấp dẫn yêu ma tới cửa để bắt lấy con Long Ma đó.
Nhưng Long Ma không tới, mà hấp dẫn một đám chiến sĩ nhím biển. Mà trong đó có một con chiến sĩ nhím biển là con rối ngụy trang thành.
Trước khi con rối kia chết đã chỉ một cái từ xa xa với Tống Thư Hàng, nhưng không giống như đang thi triển bất kỳ pháp thuật gì.
Chẳng lẽ chính lúc đó, con rối kia đã thi triển pháp thuật ác mộng này cho mình sao?
Tống Thư Hàng đang muốn trò chuyện đôi câu với Bạch tiền bối, thì Bạch Tôn Giả lại đột nhiên nói:
- Được rồi. Tới lúc ngươi nên tỉnh lại rồi.
Tống Thư Hàng:
-?
Bạch Tôn Giả mỉm cười chỉ một ngón tay về phía hắn, toàn bộ thế giới bóng tối bắt đầu vỡ vụn.
Sau đó, Tống Thư Hàng thoát ra từ trong thế giới ác mộng liên hoàn nọ.