Diệp Tư khống chế pháp bảo kim thư phi hành, đưa bốn người Tống Thư Hàng, tiểu hòa thượng, Thi, Chúc bay về phía thành phố Văn Châu. Hiệu quả của app dẫn đường rất tốt, Diệp Tư sư tỷ không hề bị lạc đường.
Trên kim thư khổng lồ, tiểu hòa thượng ngồi khoanh chân, hai tay chắp lại niệm kinh thư.
Hắn trông có vẻ bình tĩnh thế thôi chứ thực ra bây giờ nó đang cầu nguyện.
‘Bạch tiền bối, Bạch tiền bối, xin người đừng để Tống Thư Hàng sư huynh đánh ta, nhiều nhất mắng ta vài câu là được rồi… Nếu như thật sự không đánh ta không được thì xin nhất định để Tống Thư Hàng sư huynh đánh nhẹ một chút, đừng đánh ta đến mức són cả cớt ra.’
Lúc trước khi còn ở Thiên Nhai Vân Du Tự, tiểu hòa thượng đã quyết định đầu nhập vào phe tôn thờ Bạch tiền bối, từ bỏ Phật Tổ, vì thế đối tượng mà hắn cầu nguyện cũng đổi thành Bạch tiền bối.
Bây giờ, nhìn bề ngoài hắn giống như đang niệm kinh nhưng thực ra lại vội vàng cầu nguyện với Bạch tiền bối hết lần này tới lần khác.
Hai cô nhóc Thi, Chúc tò mò quan sát Tống Thư Hàng.
Đặc biệt là Loli Chúc nhỏ tuổi hơn, thỉnh thoảng cô bé nhe trợn mắt với Tống Thư Hàng. Nếu như phiên dịch hành động của cô ấy thành câu từ, đại khái ý thế này: ‘Cao Thăng sư huynh tất phải chết!’
…
Lúc này, Tống Thư Hàng đang gọi điện cho Tam Nhật sư huynh.
Tam Nhật sư huynh đang bận tới sứt đầu mẻ trán, hắn nhận điện thoại rất nhanh:
- Alo, là Thư Hàng à. Ngươi gọi điện thoại cho ta có phải là có tin tốt gì không?
- Ừm, xem như là tin tốt đi, ta tìm thấy Quả Quả rồi.
Tống Thư Hàng nói:
- Lúc trước, sau khi gọi điện với sư huynh xong… thì ta lập tức gặp được nó. Nó đang ở trên chuyến tàu mà ta ngồi, vì thế ta đưa nó theo luôn.
- Ha ha ha ha, đây chính là thiên đàng có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào đấy!
Tam Nhật sư huynh bật cười, sau đó hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, Thư Hàng sư đệ. Hai vị cô nương bị Quả Quả đưa ra ngoài theo có đi cùng không?
- Thi và Chúc cũng ở chỗ của ta.
Tống Thư Hàng đáp.
- Thế thì tốt quá!
Tam Nhật sư huynh lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi:
- Thư Hàng, bây giờ ngươi đang ở đâu thế?
- Bây giờ ta đang trên đường trở về thành phố Văn Châu.
Tống Thư Hàng nói:
- Tam Nhật sư huynh, bao giờ ngươi đến đón Quả Quả thế? Nếu như hôm nay ngươi tới thì đến thành phố Văn Châu tìm ta… nếu như ngày mai ngươi mới tới thì ta ở đại học Giang Nam. Đến lúc đó, ngươi đi thẳng tới khu Giang Nam tìm ta nhé.
- Được, không vấn đề gì!
Tam Nhật sư huynh nói:
- Ta báo lại việc này cho phương trượng và trưởng bối của Thi và Chúc đã. Về thời gian thì… ngày mai nhé! Ngày mai ta sẽ đi thẳng đến khu Giang Nam tìm ngươi. Trước lúc đó, phiền Thư Hàng tiểu hữu giúp ta chăm sóc cho Quả Quả và hai cô bé kia.
Tam Nhật sư huynh chỉ hận không thể đến thành phố Văn Châu tìm Tống Thư Hàng ngay lập tức.
Nhưng mà, hắn còn phải đợi một người nữa, đợi gặp người đó xong rồi lại đi tìm Tống Thư Hàng. Đó là một vị sư tỷ của Thi và Chúc, cô ấy đi cùng Tam Nhật ra ngoài để tìm ba người Quả Quả.
- Không thành vấn đề.
Tống Thư Hàng đáp.
- Ngoài ra, Thư Hàng à. Phiền ngươi giúp ta dạy dỗ Tiểu Quả Quả một trận, để nó biết thế tu chân giới tàn khốc thế nào.
Tam Nhật sư huynh cắn răng nói.
- Ha ha, những chuyện thế này vẫn nên để Tam Nhật sư huynh tự làm thì hơn.
Tống Thư Hàng cười đáp.
Tam Nhật sư huynh thở dài, nói tiếp:
- Nói với Quả Quả, ta sẽ qua đó tìm nó ngay. Nếu như nó dám bỏ trốn thì nó chết! chắc! luôn!
*******************
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tam Nhật sư huynh, Tống Thư Hàng lại nhìn về phía ba đứa trẻ nghịch ngợm kia.
- Ừm, cuộc nói chuyện giữa ta và Tam Nhật sư huynh vừa nãy chắc hẳn các ngươi đều nghe thấy hết rồi.
Tống Thư Hàng nói:
- Vì thế, trước khi Tam Nhật sư huynh đến đây đưa các ngươi về, ta sẽ phụ trách chăm sóc các ngươi.
Quả Qủa nghe thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cầu nguyện với Bạch Tôn Giả quả nhiên hữu dụng!
Thư Hàng sư huynh chẳng những không mắng hắn lại còn không đánh nữa, like!
Bây giờ hắn phải chuẩn bị cầu nguyện Bạch Tôn Giả để Tam Nhật sư huynh không đánh mắng hắn, để hắn vượt qua kiếp nạn này một cách nhẹ nhàng!
Lúc này, thiếu nữ tên là Thi kia đột nhiên tò mò hỏi:
- Thư Hàng sư huynh, tu chân giới thật sự rất tàn khốc à?
- Hả? Tại sao lại hỏi chuyện này?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
- Chẳng phải vừa rồi Tam Nhật sư huynh nói để Thư Hàng sư huynh cho Quả Quả biết sự tàn khốc của tu chân giới sao?
Loli Chúc chớp mắt đáp:
- Vì thế ta đang nghĩ, sự tàn khốc của tu chân giới có phải giống Cao Thăng sư huynh để Lăng Dạ nếm thử sự tàn nhẫn của thế tu chân giới như trong phim Trận Chiến Mạt Pháp không?
Loli Thi tiếp lời:
- Vì thế, Tống Thư Hàng cũng sẽ ngược đãi Quả Quả giống như trong phim sao? Ngươi sẽ đánh hắn lăn lông lốc trên mặt đất à?
Tống Thư Hàng: …
Vai diễn Cao Thăng sư huynh này chắc chắn sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa sạch trong cuộc đời này của hắn!
- Đừng lẫn lộn phim ảnh với thực tế, phim chỉ là phim thôi, Trận Chiến Mạt Pháp chỉ là một câu chuyện, là tình tiết hư cấu thôi.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nói:
- Ngoài ra, sự tàn khốc của tu chân giới hoàn toàn khác với trên phim.
Loli Chúc tò mò nói:
- Thế thì sự tàn khốc trong hiện thực của tu chân giới như thế nào?
Loli Thi bổ sung:
- Chẳng lẽ trong hiện thực không có chuyện sư huynh hành hạ sư đệ sao?
- Trong hiện thực có chuyện sư huynh hành hạ sư đệ hay không ta cũng không biết! Bởi vì ta chỉ là một tán tu thôi.
Tống Thư Hàng nhún vai, trả lời:
- Nhưng mà, sự tàn khốc của tu chân giới… chắc là chỉ thiên kiếp đáng sợ và nhân kiếp khó lường chăng?
Loli Thi nói:
- Không đúng, ta cảm thấy Thư Hàng sư huynh nói sai rồi. Thiên kiếp rất công bằng… tu sĩ nào cũng chịu thiên kiếp như nhau, nó không thể coi là tàn khốc được.
Loli Chúc nói:
- Không đúng, sư tỷ. Thiên kiếp đích thực rất tàn nhẫn! Một khi thất bại thì hồn bay phách tán. Đạo hạnh ngàn năm, vạn năm đều hóa thành tro bụi. Đến cả hy vọng được luân hồi cũng không có, đối với tu sĩ, điều tàn khốc nhất chính là thiên kiếp.
Tiểu hòa thượng Quả Quả phát hiện ra bản thân hắn không thể chen mồm vào chủ đề này được.
Tống Thư Hàng cảm thấy… hai cô nhóc này nói cũng rất có lý.
- Được thôi, thiên kiếp đích thực tàn nhẫn. Thế thì Thư Hàng sư huynh, nhân kiếp là gì?
Loli Thi tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Nhân kiếp à… là những kiếp nạn khiến ngươi mất mạng do những tu sĩ khác mang tới ví dụ như vì xung đột lợi ích mà những tu sĩ khác sẽ đâm ngươi một đao hay là có một số tu sĩ tự nhiên thấy ngươi ngứa mắt, muốn chém chết ngươi, còn có vì ân oán của tổ tiên, hai môn phái như nước với lửa với nhau, nhìn thấy đối phương là muốn diệt trừ ngay.
Từ sau khi gia nhập tu chân giới, phần lớn các tu sĩ mà Tống Thư Hàng gặp đều là các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1.
Cho nên hắn không tiếp xúc nhiều với sự tàn khốc của tu chân giới.
Tuy rằng cái tên đàn chủ lúc đầu kia, Công Tử Hải của Vô Cực Ma Tông, sau đó là sát thủ của Tam Thập Tam Thú Thần tông và cả chiến sĩ nhím biển … đều là sát kiếp nhưng Tống Thư Hàng cảm thấy vẫn chưa tới mức ‘tàn khốc’.
Chuyện thực sự tàn nhẫn chắc là mấy chuyện như sau khi tiếp xúc với Bích Thủy Các, hắn ‘nhìn’ thấy Bích Thủy Các bị diệt môn, còn cả cuộc chiến sinh tồn ngươi chết ta sống giữa Nho gia và thế giới Cửu U chăng?
Vì thế, đời này có thể gặp được các tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 thực sự là quá may mắn.
Lúc này, Thi – cô bé lớn tuổi hơn lại hỏi:
- Tự nhiên ngứa mắt là muốn giết người hả? Trên thế giới này thực sự có tu sĩ như thế sao?
- Ừm, vì lí do công pháp nên tính cách của một số tà tu trở nên vặn vẹo, bọn họ quả thật sẽ làm những chuyện như thế.
Tống Thư Hàng giải thích:
- Nhưng mà, từ lúc bắt đầu tu luyện cho tới giờ, ta tạm thời chưa gặp phải những tu sĩ như thế.
Thi, thiếu nữ lớn tuổi hơn gật đầu:
- Ồ, ra là thế.
Trong khi họ nói chuyện, Diệp Tư vốn đang khống chế kim thư lại quay đầu lại nói:
- Thư Hàng, đằng trước có thứ gì đó cản đường.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn nhưng không thấy bất cứ thứ gì, cũng đúng, Diệp Tư có cảnh giới ngũ phẩm, có tầm nhìn xa hơn Tống Thư Hàng.
- Là máy bay hay là tu sĩ? Nếu như là máy bay thì chúng ta tránh nó.
Tống Thư Hàng nói.
- Không phải máy bay, là tu sĩ… đối phương nhìn thấy chúng ta nhưng lại cố ý chặn đường. Trên người đối phương tràn ngập ác ý, chuẩn bị chiến đấu đi.
Diệp Tư nói. Lúc nãy cô ấy đã thử điều chỉnh góc bay của kim thư, nhưng đối phương vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.
Tống Thư Hàng lập tức lấy bảo đao Bá Toái ra.
Đậu xanh! Có cần trùng hợp thế không? Lúc nãy vừa nói chuyện về sự tàn khốc trong thế tu chân giới với ba người xong thì lập tức có người ác ý chặn đường.
Đối phương là ai nhỉ? Là người của Vô Cực ma tông à? Chiến sĩ nhím biển? Hay là tà ma Cửu U nhỉ?
Trong lúc hắn trầm tư, Diệp Tư và kẻ cản đường đó càng ngày càng gần.
Tống Thư Hàng cũng nhìn thấy thân ảnh của đối phương.
Đó là một người đàn ông trung niên có vẻ rất bình thường, khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua có hơi lôi thôi.
Mà lúc này, trên cơ thể người đàn ông trung niên này có năng lượng màu đen thực chất hóa vây quanh.
Năng lượng màu đen kia tràn ngập khí tức dơ bẩn, đó là năng lượng của thế giới Cửu U.
Năng lượng của thế giới Cửu U được thực chất hóa chạy xung quanh cơ thể của người đàn ông trung niên đó, dường như chúng đang cải tạo cơ thể của hắn ta.
Cũng chính vì năng lượng Cửu U này nên người đàn ông trung niên đó mới có thể bay lơ lửng giữa không trung.
- Người của thế giới Cửu U à? Hay là tà tu?
Tống Thư Hàng chau mày lại, đối phương có chút kì lạ.
‘Khà ~ khà khà
~~Lúc này, người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, con ngươi đã không còn là con ngươi của con người nữa mà là con ngươi dựng thẳng giống như loài rắn. Hắn ta đang dùng đôi mắt quái dị của mình để khóa vị trí mấy người Tống Thư Hàng.
- Tìm được rồi, tu ~ sĩ ~ loài ~ người
Ở khoảng cách rất xa, người đàn ông trung niên ấy phát ra tiếng gầm như ma âm:
- Chỉ cần là tu sĩ loài người thì đều ~ phải ~ chết
~~Tống Thư Hàng: …
Thi, cô bé lớn tuổi hơn gật đầu thật mạnh:
- Hóa ra là thế, đây chính là kiểu ‘nhìn ngươi ngứa mắt thì phải giết chết ngươi’ mà lúc nãy Thư Hàng sư huynh nói đấy!
Chúc, cô bé nhỏ tuổi hơn cũng gật đầu thật mạnh:
- Hóa ra thật sự có nhân kiếp như thế này! Thư Hàng sư huynh thật là lợi hại!
Đúng lúc này, Diệp Tư lên tiếng:
- Tên này rất kì lạ. Cơ thể của hắn hình như rất yếu, chỉ có cường độ như tu sĩ vừa đạt Trúc Cơ mà thôi.