Thấy trên cổ tay có vết bớt dài màu hồng nhạt, mắt Tiết Mật lộ ra nghi hoặc, còn chưa gặp qua người có vết bớt dài như vậy đâu, thật là kỳ quái a!
Lúc này Tiết Mật đã tới thế giới này hơn hai tháng, khoảng thời gian này cha mẹ của nguyên thân cũng đến thăm được vài lần, nhưng lần nào cũng bị nàng giả ngu nên đều quay về. Thậm chí huynh đệ tỷ muội nguyên thân cũng đến thăm mấy lần, bất luận đích thứ, vẻ mặt đều bình thường, không vui sướng khi người gặp họa cũng không quá mức quan tâm, càng không giống như trong mấy tiểu thuyết là lục đục với nhau, điều này làm Tiết Mật không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì nàng trước kia xem quá nhiều tiểu thuyết trạch đấu, bên trong chỉ cần ngươi không để ý là sẽ vạn kiếp bất phục a, hiện tại xem ra không có nghiêm trọng như vậy, ai sẽ đi so đo với đứa ngốc bị từ hôn chứ.
Hai tháng này, Tiết Mật cũng lấy thân thể của Tô Mộ Nhan bắt đầu thử tu luyện, tuy linh khí xung quanh không nhiều, tu luyện cũng thập phần gian nan, nhưng nàng không có bỏ cuộc, dù sao tại thế giới lạ lẫm vẫn cần tạo lợi thế cho bản thân.
Vì thế ngày ngày Tiết Mật vừa giả ngu vừa tu luyện cũng chậm rãi trôi qua, trong khoảng thời gian này nàng chưa bao giờ bước nửa bước ra khỏi viện mình, gì mà nữ phẫn nam trang, gì mà hoàng tử hoàng tôn, nàng không hề nghĩ tới, chuyện đó rất không thực tế. Hơn nữa không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy mình đi vào nơi này chính là một nhiệm vụ.
Nháy mắt một năm rưỡi cũng trôi qua, Tiết Mật tu luyện cũng có tiến triển, điều này làm thần kinh nàng vẫn luôn căng thẳng được thả lỏng không ít.
Hôm nay, Thừa tướng lão cha của nàng tiến vào viện nàng, ngữ khí tận lực bình thản nói, “Nhan nhi, tuy con thiên tính hồn nhiên, nhưng thế nào thì cũng đã là đại cô nương mười tám tuổi, tới tuổi này thì ai cũng phải thành hôn, ta biết con nghe không hiểu, nhưng phụ thân vẫn tới đây nói với con chút chuyện.” Nói xong, trung niên nam tử mặc một thân cẩm y màu lam thở dài, nhẹ nâng tay sờ sờ đầu nữ tử, trong lòng bàn tay có vết chai.
“Phụ thân…….” Nữ tử ngây thơ ngẩng đầu, thanh âm tràn đầy mờ mịt.
Trung niên nam tử thấy thế, lại thở dài, “Thứ tử của Lễ bộ Thượng thư, năm này hai mươi sáu tuổi, thái độ làm người trung hậu thành thật, hồn nhiên thiện lương, cũng coi như là lương phối của con, con chỉ cần an tâm qua đó, chỉ cần vi phụ một ngày còn ở vị trí này nhất định sẽ không để cho người ta khi dễ con.”
Vừa nói xong, liền thấy nữ nhi vẫn đang nháy mắt to nhìn hắn, nam tử cười khổ, hôm nay cử chỉ của hắn thật là điên rồ a, thế nhưng cũng nữ nhi ngốc nói nhiều như vậy, ai, nó cũng không hiểu được, liền trực tiếp gả qua đó thôi. Một nhà Lễ bộ thượng thư đều là người trung hậu, rất thích hợp với nữ nhi của hắn, về phần thất vương gia kia về sau chính là người kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nữ nhi nói thế nào cũng không thích hợp với hắn a!
Đợi nam tử vừa ly khai, biểu tình mờ mịt trên mặt của Tiết Mật liền biến mất, hiện ra mạt lo âu, trời ạ, lập gia đình! Nàng phải nên sớm nghĩ tới chứ, cũng không ngẫm lại đây là địa phương nào a, cho dù là ngốc tử thì tới tuổi cũng phải lập gia đình a, hơn nữa nghe ngữ khí như được tiện nghi của lão cha, đối phương chắc cũng là người trí lực bị thiếu hụt, bằng không sao lại nói là lương phối a! Xem ra nàng cứ tiếp tục ở đây cũng không được nữa, phải tìm cơ hội rời đi.
Nữ tử sờ sờ vết bớt trên cổ tay, âm thầm đợi đến lễ đính hôn.
Chuyện sau đó đối với nàng cũng dễ dàng, khi đi theo người nhà tới miếu tế tổ, Tiết Mật tìm thời cơ đào tẩu, tuy đối với người Tô gia không công bằng, bởi vì dù sao hiện tại nàng cũng chiếm thân thể nữ nhi của bọn họ. Nhưng nghĩ theo hướng khác, nếu như nàng mà không đến, thì nữ nhi của bọn họ cũng rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn.
Huống hồ nàng còn ở trong nhà bọn họ bố trí một ít trận pháp, cam đoan bọn họ một đời này có thể phúc thái an khang, vô bệnh vô tai, cho dù về sau bọn họ có gặp tai họa gì, nàng chỉ cần biết rằng, sẽ không phải do nàng.
Cứ như vậy Tiết Mật rời khỏi nơi mà nàng đã ở hơn một năm, bất quá bằng bản lĩnh hiện tại của nàng, nàng có thể hành tẩu ở thế giới này, chính là nàng còn muốn biết rốt cuộc là vì sao mình đến thế giới này.
Dọc theo đường đi nhìn thấy mấy chuyện bất bình nàng cũng đều trợ giúp, dù sao nàng cũng không phải người có ý nghĩ người tu chân thì không nên tiếp xúc nhiều với người phàm trần. Vốn nàng thấy những chuyện không công bằng, thật là chỉ dựa vào sự cố gắng của mình là có thể giải quyết được sao, thế gian rất có nhiều chuyện mà người không thể giải quyết được, con người có thể chiến thắng thiên nhiên chỉ là một cách nói để an ủi thôi.
Sau khi trợ giúp người khác, Tiết Mật kinh ngạc phát hiện vết bớt hồng nhạt trên cổ tay mình thế nhưng dần chuyển thành màu đỏ, màu giống như máu.
Điều này không khỏi làm cho nữ tử nảy ra ý tưởng, rất có thể vết bớt trên cổ tay chính là cơ hội để nàng rời khỏi thế giới này, mà nàng phải không ngừng trợ giúp người khác cho đến khi vết bớt này hoàn toàn biến thành màu đỏ là được, xem ra nàng kế tiếp có việc phải làm rồi.
Nghĩ vậy, tâm tình Tiết Mật trở nên vui vẻ hẳn lên, có hy vọng như vậy thì tốt hơn là không có mục đích gì.
Vì thế nàng bắt đầu cố gắng giúp đỡ người khác còn nhiều hơn trước, thậm chí chuyên môn chạy tới nơi có chuyện bất an, chỉ vì có thể ở đó sẽ có nhiều người cần trợ giúp hơn. Nhìn màu sắc của vết bớt trên cổ tay không ngừng biến hóa, tâm tình của Tiết Mật cũng không ngừng biến hóa, hơn nữa cũng không biết vì sao, tu vi cũng chậm rãi tiến bộ, điều này làm cho nàng càng thêm vui sướng.
Cứ như vậy nàng ở thế giới lạ lẫm này đại khái cũng được hai mươi năm, vết bớt trên cổ tay Tiết Mật cũng chỉ còn một điểm hồng cuối cùng, đúng lúc này nàng nghe được tin tức cả nhà Tô gia sắp bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.
Vì thế Tiết Mật liền cưỡi ngựa một đường chạy trở về, mặc kệ thế nào, mọi người ở Tô gia cũng coi như là thân nhân của thân thể này, hơn nữa thời điểm nàng mới tới bọn họ đối với nàng cũng không tồi,về tình về lý thì cũng nên về một chuyến, bất quá nếu bọn họ thật sự có làm chuyện thương thiên hại lí, Tiết Mật cũng không thể đều cứu bọn họ ra, nhiều nhất không để cho người vô tội chết oan thôi, dù sao ở cổ đại thì một người có tội mà liên lụy đến cả nhà đúng là có chút không hợp lý.Chờ đến khi tới kinh đô, Tiết Mật mới biết thì ra Tô gia kia là bị người mưu hại, hoàng đế giống như cũng không thích Tô thừa tướng trong tay nắm quá nhiều quyền lực, uy hiếp đến mình, cho nên cũng thuận lý thành chương dùng cái gọi là có chứng cứ xác thực tống cả nhà bọn họ vào ngục. Nghĩ kỹ thì Tô thừa tướng kia sai ở chỗ là cứ nắm phải quyền lực mà không buông tay, bình thường lúc làm việc cũng có chút cậy già lên mặt, nên mới khiến tân hoàng cũng chính là thất vương gia kia dần dần tâm sinh chán ghét, cuối cùng là một lòng muốn loại bỏ.
Thấy tình hình vậy, Tiết Mật bí mật lẻn vào trong phủ Tô gia đã bị niêm phong, phát hiện trận pháp nàng lúc trước thiết lập đã bị người phá hư hầu như không còn, cũng khó trách không có bảo vệ người Tô gia, Sau đó nữ tử khe khẽ thở dài, xem ra việc này còn cần nàng giả thần giả quỷ một phen a!
Tiết Mật hạ quyết tâm nên liên tiếp mấy ngày đều thi pháp xông vào trong mộng của hoàng đế, ám chỉ hắn không thể tru sát cả nhà Tô gia, nếu không sẽ có đại họa. Mà trong ngày xử trảm làm cho đao phủ không thể hạ đao, chính là đao vừa chém xuống, liền bị gảy. Tên quan giám sát cảm thấy việc này kỳ quái, liền bẩm báo lên trên, hoàng đế nhận được tin liền liên tưởng tới mộng mấy ngày nay, cảm thấy đây có lẽ là chỉ thị từ trên trời, vì thế vung tay miễn tội cho Tô gia, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha.
Cuối cùng cả nhà Tô gia liền bị xét nhà biếm thành thứ dân, dù sao kết quả này thì tốt hơn nhiều so với chết, hơn nữa hoàng đế cũng không nói về sau không thể tham gia khoa cử, Tô gia vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi, chính là thời gian này phải chịu khổ một chút.
Lúc bọn họ rời kinh đô, Tiết Mật có đi qua gặp bọn họ một lần, cho bọn họ ít tiền bạc cùng khế đất, coi như là trả ân tình mà bọn họ đã chiếu cố nàng hơn một năm kia, hơn nữa nàng lấy cớ có việc rời đi, bọn họ cũng tin, không phải ai cũng là ngốc tử, trong lúc khó khăn này, trong tay có tiền thì tốt hơn nhiều so với nghèo rớt mồng tơi. Không những thế trong nhà có già có trẻ, tôn bối cũng cần phải có sách, đúng là thời điểm cần tới tiền.
Nhìn nữ tử lục y phiêu phiêu đeo một cái mạng che mặt, Tô thừa tướng cũng gần sáu mươi tuổi mắt hơi vẩn đục hiện lên mạt nghi hoặc, hắn cũng không biết vì sao, thế nhưng thấy nàng kia có cảm giác quen thuộc, ánh mắt đó giống như……..
Đột nhiên, lão nhân trừng lớn hai mắt, đuổi theo phương hướng nữ tử vừa mới ly khai.
Nữ nhân bên cạnh lão thấy thế vội giữ chặt hắn lại, “Cha, cha, người làm sao vậy?”
Chỉ thấy lão nhân tóc có chút hoa râm run run tay, chỉ phương hướng Tiết Mật vừa biến mất, kêu lên, “Nhan nhi, Nhan nhi……..”
Mấy người bên cạnh nhìn nhau thở dài, trước kia bọn họ thấy cha cũng không có thương cái Tam muội ngốc nghếch kia, khi nàng mất tích cũng chỉ khó chịu một trận sau đó cũng bỏ đi, gần đây không biết vì sao, có thể là người sắp gần đất xa trời, lão nhân luôn miệng nhắc tới Tam muội, hy vọng có thể gặp lại một lần thì chết cũng không hối tiếc.
“Cha, người cũng biết mà, Tam muội đã mất tích hai mươi năm, hiện tại hẳn là phải hơn ba mươi tuổi, xem bộ dáng cô nương vừa rồi, tuy là che mặt nhưng nhìn thế nào cũng mới mười bảy mười tám tuổi a, sao có thể là Tam muội chứ? Hơn nữa nàng kia nói chuyện có trật tự, đối nhân xử thế ôn hòa có lễ, Tam muội nàng…….” Trung niên nam tử đứng bên cạnh lão nhân muốn nói lại thôi khuyên nhủ.
Mấy người khác nghe thế cũng ăn ý không nói gì, ai chẳng biết Tam tiểu thư Tô gia trời sinh trí lực không đủ, ngay cả nói cũng không rõ ràng, càng nói gì là đối nhân xử thế. Lão nhân nghe vậy, trong lòng đau xót, cũng không có tranh cãi, chỉ ngơ ngác nhìn phương hướng nữ tử biến mất, trong mắt tràn đầy bi thương.
Bất quá lúc này Tiết Mật không hay biết gì, bởi vì nàng phát hiện một chuyện, sau khi giải quyết vấn đề Tô gia, vết hồng cuối cùng trên cổ tay cũng biến thành màu đỏ tươi, sau đó cả người liền biến mất tại chỗ, đúng vậy, cả người.
Vì thế lúc này chính là hình ảnh một nữ tử mặc y phục cổ trang màu xanh đeo khăn che mặt đứng giữa đường cái, vẻ mặt mờ mịt.
Tiết Mật nhìn hết thảy trước mặt, trên mặt dần dần lộ ra kinh hỉ, nàng đã rất nhiều năm chưa gặp qua kiến trúc hiện đại cùng với đồ vật nơi đây, hiện tại nhìn thấy thật sự rất thân thiết a, chính là…….
Tiết Mật đi về phía trước, vì sao nơi này chỗ nào cũng rách nát vậy, thế kỷ 21 hẳn là không có nơi lụi bại như thế này a, chẳng lẽ xảy ra chiến tranh? Nhưng mà mấy cái biển quảng cáo ven đường rõ ràng là chứ Hán a, Trung Quốc không phải là quốc gia im lặng thế mà? Thậm chí trên đất còn có máu tươi đã khô, một cỗ tanh tưởi rơi vào mũi nữ tử, khiến cho nàng nhíu mày.
“Cẩn thận!” Một giọng nam tục tằng bỗng dưng vang lên, Tiết Mật đột nhiên cảm giác sau lưng truyền đến một trận gió tanh hôi, tùy ý nhảy sang một bên, sau đó từ trong lòng bàn tay phóng ra một ngọn lửa màu xanh tấn công người tới.
Nhìn thứ bị nàng đánh trúng té trên mặt đất, “Người” đó trên mặt trên người đều bị thối rửa không giống nhau, Tiết Mật nhíu mày, tạo hình như vậy làm nàng không thể không liên tưởng đến sinh vật lưu hành trong truyện, đúng, chỉ có thể gọi là sinh vật.
“Dị năng giả, đúng là dị năng giả, chúng ta được cứu rồi!” Sau đó một trận hoan hô đột nhiên vang lên sau lưng Tiết Mật.
Tiết Mật quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ước chừng có hai mươi mấy người cả nam lẫn nữ vẻ mặt xanh xao đứng ở phía sau mình, mặt mang hy vọng nhìn chăm chú vào nàng, quần áo trên người đầy tro bụi, khuôn mặt, tay chân đều đen đúa dơ bẩn, thấy thế Tiết Mật không khỏi nhíu mày, nàng quả nhiên đoán không sai, nơi này là —- mạt thế!
Những vì sao trên trời sáng như ngọc, trên nền trời tối đen nhìn qua thật tinh khiết, căn bản không thể tưởng tượng ở phía dưới thì là một mảnh hỗn độn, tùy thời tùy chỗ đều phát sinh chuyện thê thảm bi thương.
Lúc này Tiết Mật đã thay một bộ quần áo khác, mặc kệ thế nào tại cái thế giới này, nàng mặc cổ trang quả thật rất kinh khủng, tóc dài đen tất cả cột lại, nhìn qua trừ bỏ bên ngoài nhìn sạch sẽ hơn mấy người chạy nạn này thì cũng không có gì khác nhau.
Tiết Mật sờ sờ vết bớt trên cổ tay đã biến thành màu hồng nhạt, hiểu rõ cười cười, xem ra nhiệm vụ của nàng còn dài a, cũng không biết trải qua mấy thế giới mới có thể trở về. Đúng vậy, trở về, Tiết Mật nắm chắc chuyện tiếp theo mà nàng phải làm, hơn nữa đáy lòng cũng luôn có một thanh âm nói cho nàng, hoàn thành chuyện này ngươi có thể ly khai, trở lại nơi ngươi muốn quay về.
Nghĩ vậy, nữ tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết Quân Ngọc Hàn và Vô Thương có phải cũng gặp chuyện như vậy hay không, hy vọng bọn họ cũng có thể thuận buồm xuôi gió, đương nhiên nàng cũng cần cố gắng lên, nói không chừng người đầu tiên trở về có thể là mình đó chứ, Tiết Mật sờ sờ cổ tay, trên mặt treo một nụ cười mỉm.