Hoa đào bay tán loạn.
Nghiêm Tử Y đứng tại chỗ, vẫn duy trì nụ cười trên môi, kinh hỉ nhìn chàng trai mặc quần áo màu trắng đi lại gần mình, hai mắt phát sáng, mở to nhìn chằm chằm, tim cũng đập liên hồi không theo quy luật, miệng há ra, nhưng không phát ra thanh âm gì.
Đến khi chàng trai cũng nhìn về mình, trong lòng cô gái càng thêm kích động, hoàn toàn không chú ý tới hoàn cảnh và trang phục ở chung quanh, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mặt đối phương không nhúc nhích.
Sau đó trơ mắt nhìn chàng trai đi lướt qua người mình, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đờ, không thể tin quay đầu nhìn hướng chàng trai vừa đi tới, lại phát hiện mình thế mà lại đứng phía trước bốn người mặc quần áo cổ trang, ba nam một nữ, bọn họ ai cũng khuynh thành tuyệt sắc.
Hồng y tà mị, thanh y thoáng mát, huyền y ôn hòa, mà cô gái kia thì bộ dạng lại là khó tìm ở trên trời dưới đất, giống như chỉ cần cô ấy rơi lệ nhíu mày thì sẽ có hàng ngàn người dâng kỳ trân dị bảo để cho cô vui lòng, kỳ thật cẩn thận nhìn lại thì người giống Hướng Đông cũng mặc cổ trang!
Ách, không đúng, không chỉ có bọn họ, còn có……. Mình!
Nữ tử giơ tay lên nhìn ống tay áo màu tím, lại cúi đầu đánh giá làn váy phiêu dật, trong mắt nhanh chóng tràn đầy khiếp sợ, sao lại thế này, vì sao mình lại mặc một thân quần áo này, Hướng Đông sao lại không để ý tới mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
…….. Xuyên qua?
Bỗng một từ nhảy vào đầu nàng, chính là còn chưa có suy nghĩ kĩ thì bị một thanh âm từ tính khàn khàn ở phía đối diện cắt ngang.
“Ân Tử Di, ta xin ngươi để ý tới mặt mũi được không? Hai người chúng ta đã sớm từ hôn, ngươi còn không thấy thẹn mà ngày nào cũng đuổi theo ta, làm cho ta bị người nhạo bang, ngươi nên biết kiên nhẫn của ta có hạn, đến lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có trách ta!”
Chàng trai mặc đồ đỏ trong mắt tràn đầy chán ghét và ác ý, Nghiêm Tử Y sợ tới mức lui về sau hai bước.
“Anh…….” Cô gái hơi chút nghi hoặc mở miệng, Ân Tử Di? Ai a? Sao có điểm quen thuộc thế này?
“Còn có, Thượng Quan Tuyệt ta đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, thậm chí đời đời kiếp kiếp cũng chỉ yêu Nhược nhi, về phần ngươi, ta trừ bỏ chán ghét cũng chỉ có chán ghét, cho nên mong ngươi đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa, cũng đừng có mà quấn quýt lấy ta nữa, thật làm cho ta thấy ghê tởm!” Khi chàng trai nhắc đến hai chữ Nhược nhi, thì nhìn về cô gái mặc đồ trắng bên cạnh, ánh mắt ôn nhu như sắp chảy ra nước, nhưng khi quay đầu nhìn Nghiêm Tử Y, thì lại trở thành một mảnh âm hàn.
Nghiêm Tử Y nhìn ánh mắt kia mà kinh hồn táng đảm đồng thời càng thêm nghi hoặc, thì ra người mặc đồ đỏ kia tên là Quan Tuyệt, tên này nghe quen quen a! Trời ạ, ai tới nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Cô gái ở trong lòng hò hét, nhưng trên mặt thì không có biểu lộ gì, nghĩ vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến thì tốt hơn.
“A Tuyệt, ngươi nói với nàng cái này thì có ích lợi gì, lần sau vẫn là đi theo a, quên đi, loại nữ nhân này có nói cũng không thông đâu, chúng ta vẫn là đi thôi!” Chàng trai mặc áo xanh liếc mắt một cái, trong mắt tia chán ghét mặc dù không bằng chàng trai áo đỏ, nhưng vẫn rất khó chịu.
“Hừ!” Chàng trai áo đỏ phất ống tay một cái, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, nhu tình mật y hô một câu, “Nhược nhi…….”
Thấy cô ấy nhìn hắn ôn nhu cười, quay đầu nhìn Nghiêm Tử Y, hé miệng nhíu mày nói, “Tiểu Di, tuy ngươi là muội muội ta, nhưng thỉnh tha thứ ta thật sự không thể đem A Tuyệt tặng cho ngươi, tình cảm là không thể nhượng tới nhượng lui, ta yêu hắn, hy vọng có thể cùng hắn nắm tay nhau vượt qua cả đời này, cho nên mặc kệ thế nào thì ta cũng không thể buông tay bọn họ dù chỉ một người!”
“Nhược nhi…….” Nghe vậy, chàng trai mặc đồ đỏ vẻ mặc kích động, ánh mắt chuyên chú như chỉ nhìn thấy một mình cô gái kia. Mà ba chàng trai còn lại cũng nhìn nhau, nở nụ cười, tràn đầy nhu tình.
Mà Nghiêm Tử Y đứng cách bọn họ không xa chỉ cảm thấy trên trán mồ hôi lạnh sắp túa ra, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy vài cái, bọn họ? Cô không có nghe sai chứ? Nhưng hình ảnh yêu đương trước mặt này nói cho cô biết, lỗ tai của cô không có vấn đề!
Nhưng mấu chốt không phải chuyện này a, cô hình như có nghe tới tên của mấy người này, ách, không đúng, là xem qua……
Ôn nhu qua đi, năm người kia không thèm nhìn Nghiêm Tử Y lấy một cái, cùng nhau rời đi.
Tuy trong lòng Nghiêm Tử Y cũng dần đoán ra được là chuyện khó tin đó là gì, nhưng nhìn thấy chàng trai mặc đồ trắng giống như đúc Cận Hướng Đông rời đi, cũng bất chấp trong đầu nghĩ gì, đi mấy bước, chờ mong kêu lên, “Hướng Đông…….”
Nghe vậy, chàng trai mặc đồ trắng dừng một chút, quay đầu nhìn cô một cái, khi thấy tia chờ đợi trong mắt cô gái, thì mày hơi nhíu lại một chút, không để ý nữa liền xoay người đi theo mấy người kia.
Thấy thế, Nghiêm Tử Y có chút chán nản thở dài, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người kia càng đi càng xa.
Ba ngày sau, Nghiêm Tử Y ngồi ở trong phòng mình, ách, không đúng, là ngồi trong phòng Ân Tử Di khóc không ra nước mắt tiêu hóa tin tức mà cô đã tìm hỏi trong ba ngày này.
Quả nhiên cô không đoán sai, nơi này chính là nơi mà hơn một năm trước cô từng đọc trong cuốn tiểu thuyết tu chân của Mã Lệ Tô, cũng đã hơn một năm, tình tiết cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lúc ấy cô như bị sấm đánh ngang tai, bởi vì nữ chủ lại ở cùng một chỗ với bốn nam, còn nhận được sự chúc phúc của mọi người.
Lúc ấy khi xem kết cục này cô thấy rất là mắc ói, cũng biết là hoàn toàn sai sự thật! Đó là thế giới tu chân a, là thế giới tu chân nam tôn nữ ti a, sao lại có thể được mọi người thiệt tình chúc phúc chứ? Hơn nữa không chỉ có bốn nam tử đó, nữ tử trong quá trình tu luyện gặp gỡ vô số nam phụ, người trước ngã xuống thì có người sau tiến lên, đối với nàng tâm sinh ái mộ, vì nàng vào sinh ra tử, mà đúng là cũng có người đã chết vì nàng.
Về phần tác giả cho bốn nam tử kia làm nam chủ cũng có nguyên nhân, thế giới tu chân này có tiên có ma, mà mấy người đó người nào cũng có bối cảnh ở thượng giới, đến từ ngũ đại gia tộc bên tiên giới Ân, Mộc, Phượng, Thượng Quan, Vũ Văn, nữ chủ cũng đến từ Ân gia một trong ngũ đại gia tộc kia, tên là Ân Tử Nhược, trong tiểu thuyết miêu tả nàng có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, nam nhân nào gặp qua nàng cũng đều bị mê hoặc, cho dù lúc đầu không bị mê hoặc, thì sau cũng bị tính cách mạnh mẽ của nàng làm rung động.
Hơn nữa cuộc đời của nàng cũng rất truyền kỳ, không ngừng gặp các loại di tích bí cảnh, tu vi cũng như hỏa tiễn tăng nhanh chóng, như vậy lại càng làm người ta mê muội, thử hỏi tại cái thế giới như thế này, một nữ tử từ mỹ mạo cho đến tính cách lại cường như vậy, thì sao lại không có người thích chứ!
Mà bốn nam chủ kia cũng không ngoại lệ đều đến từ bốn đại gia tộc khác, Mộc gia Mộc Bạch Y, Phượng gia Phượng Tấn Du, Thượng Quan gia Thượng Quan Tuyệt, Vũ Văn gia Vũ Văn Trường Thanh. Bốn người này người nào cũng có bản lĩnh riêng, người thì luyện đan, người thì luyện khí, người thì thiên về trận pháp, nhưng chung quy người thường biết gì thì họ biết cái đó. Tính cách của bọn họ cũng khác nhau, Mộc Bạch Y ôn nhuận như ngọc, Phượng Tấn Du như thần tiên phiêu miểu, Thượng Quan Tuyệt tà mị tận xương, Vũ Văn Trường Thanh thì lại nhiệt tình như ánh mặt trời.
Tuy tính cách của bốn người cách biệt rất lớn nhưng mắt chọn nữ nhân thì lại giống nhau, trong tiểu thuyết trừ việc miêu tả nữ chủ gặp nhiều kỳ ngộ ở bên ngoài thế nào, thì nói về gút mắt trong tình cảm của bốn người, cơ hồ mỗi người đều cùng nàng có một đoạn tình cảm động lòng người, những lúc đó thì nói về việc mấy người còn lại rối rắm đau lòng thế nào, nhưng cuối cùng vẫn vì yêu mà chấp nhận cuộc sống năm người với nhau, tất cả đều vui vẻ.
Bất quá đây cũng phải trọng điểm, Nghiêm Tử Y nắm chặt tay, biểu tình nghiêm nghị, bình thường thể loại văn thế này khẳng định sẽ có đủ kiểu nữ phụ không biết chết mà chen vào, để làm nền cho câu chuyện, làm tôn lên vẻ mỹ mạo, tính cách, tu vi của nữ chủ, nhưng chung quy lại đều không có kết cục tốt đẹp! Đoạt bảo vật, chết; hãm hại nữ chủ, chết; đoạt nam nhân, chết; mà đoạt nam nhân là nam chủ, thì đó là kiểu chết nhanh nhất!
Mà trong nguyên tác có nhắc đến một người, tất cả mọi chuyện đi tìm chết kể trên nàng cũng đã từng làm, nhưng khác với mấy nữ phụ là nửa đường chết non, thì nàng vẫn như con gián đập hoài không chết, về phần vì sao, chỉ có thể nói là do nàng có thân phận đặc biệt đi.
Đúng vậy, bởi vì nàng chính là muội muội sinh đôi của nữ chủ, tuy nói là sinh đôi, nhưng khí chất diện mạo lại hoàn toàn khác với nữ chủ, nữ chủ thanh lệ vô song, khí chất cao quý, nếu đặt ở thời cổ đại phong kiến tuyệt đối sẽ là chính cung hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ; mà nữ phụ thì lại giống như gian phi họa quốc, mắt phượng khiêu gợi, nhưng lại làm cho người ta không thể thích nổi.
Mà hiện tại Nghiêm Tử Y nàng lại xuyên vào người nữ phụ làm người ta chán ghét này, từ nhỏ đã hay ghen tị, hãm hại song bào thai tỷ tỷ, sau này khi trưởng thành lại đoạt đi hôn sự với Thượng Quan gia mà đáng lẽ là thuộc về tỷ tỷ, cuối cùng vẫn bị phát hiện, nên bị Thượng Quan Tuyệt từ hôn.
Điều này làm nữ phụ càng bị kích động, làm ra đủ lại thủ đoạn để hãm hại, từ quang minh chính đại cho đến ám toán, thật sự là đủ kiểu, nếu hãm hại mà bị người biết, thì sẽ bị giáo huấn một chút, làm cho nàng càng thêm tức giận bất bình; vì thế sẽ lén lút hãm hại, cho đến khi bị công bố, nhận lấy một kết cục thê lương.
Mà trải qua nhiều ngày hỏi thăm, Nghiêm Tử Y biết được chuyện tình cảm của nữ chủ và bốn nam chủ cũng đã sắp hoàn thành, nói cách khác chính là sắp kết thúc, mà nói cách khác nữa là thời gian chết của cô không còn xa.
Nghĩ đến chuyện này, Nghiêm Tử Y liền sợ hãi run rẩy, ai mà không sợ chết, vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh như vậy a? Vì sao? Nếu ông trời nguyện ý cho cô sống lại một lần, còn để cô gặp được người giống Hướng Đông như đúc Phượng Tấn Du, vì sao còn muốn đẩy cô vào đường cùng như vậy, đang đùa cô sao!
Cũng không biết cha mẹ và chú Cận dì Cận thế nào, cô rất lo lắng cho bọn họ a, nếu có thể tìm được biện pháp trở về thì tốt rồi, nếu có thể mang “Hướng Đông” cùng trở về thì còn tốt hơn, như vậy có thể làm cho chú Cận và dì Cận vui vẻ một chút, tuy là…… Giả, nhưng bộ dáng thì giống nhau như đúc mà!
Ai, cô suy nghĩ cái gì thế này, vẫn là nên lo lắng làm thế nào để bảo toàn mạng sống đây, trong nguyên tác nữ phụ chết thế nào, cô không nhớ rõ lắm! Ai, thật sự không được bỏ cuộc……..
Kế tiếp, Nghiêm Tử Y vì có thể cố gắng sống sót, bắt đầu từ một người luôn đi theo dần trở nên im lặng, không khuynh quốc cũng không khuynh thành, gặp ai cũng cười, nói chuyện tận lực ôn hòa, cũng chỉ có thể cố gắng dùng sức lực của mình đi trợ giúp người khác, mà trọng yếu hơn là dựa theo công pháp mà nguyên chủ còn lưu lại, hảo hảo tu luyện, cấp cho mình thêm cơ hội để gia tăng sống sót.
Nhưng vô luận làm thế nào cũng không có hiệu quả lắm, vẻ mặt tươi cười gặp người, nhưng người ta đều ngại cô, trên cơ bản tất cả mọi người khi đứng trước mắt cô đều xem thường sau đó thì bỏ đi. Cố gắng tu luyện, nhưng lúc trước cô học chính là tài chính a, thay đổi nghiệp vụ chóng mặt thế này, nhất thời không thích ứng kịp, hơn nữa nguyên chủ toàn lưu lại pháp quyết cao thâm, một chút căn bản cũng không lưu lại, cô cho dù muốn học cũng học không hiểu a, trời ạ, còn không bằng đi tìm chết a!
Mấy ngày liền bị đả kích cũng làm cho Nghiêm Tử Y tâm ý nguội lạnh, cũng không còn nghĩ tới chuyện cái chết đang chờ cô.
“Trường Thanh, điều tra được cái gì?” Trong căn phòng tối, khói nhẹ lượn lờ, hồng y nam tử ngồi ở trước bàn, đưa chén trà tới trước mặt nam tử đối diện, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
“Hẳn là nàng, năm đó chỉ có nàng và Nhược nhi ở bên trong bí cảnh, chỉ có nàng mới có cơ hội ra tay, bất quá……..” Thanh y nam tử nhíu mày nói.
“Không có nhưng nhị gì hết, chính là nàng! Trừ nàng còn có ai oán giận Nhược nhi lớn như vậy, còn có ai có tâm địa độc ác như vậy, nguyên bản ta chỉ muốn tìm một chỗ rồi lặng lẽ giết nàng đi cho xong chuyện, bất quá hiện tại…….” Hồng y nam tử ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm nước trong trà trong chén.
“A Tuyệt, ngươi…….” Thanh y nam tử nguyên bản còn muốn khuyên đôi câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt nam tử phía đối diện thì lại nuốt xuống.
“Đừng nói cho Nhược nhi!” Hồng y nam tử nặng nề đặt chén trà trên tay xuống, đi ra ngoài, đến khi ra tới cửa thì ngừng lại nói một câu, “Cũng đừng nói cho Tấn Du và Bạch Y biết!”
Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này hoa đào ngoài sân nở đầy, kiều diễm dị thường.