Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 57: Chương 57: Cuối cùng cũng gặp lại




Mấy người Tiết Mật đi theo đám người lên trên núi, chỉ chốc lát tới đỉnh núi Ngọc Linh, chỉ thấy nơi đó mở một quảng trường, ở bên trong nơi nơi đều là người. Ở giữa quảng trường dựng một đài cao, hai tu sĩ đang giao chiến phía trên, ánh mắt hung ác dị thường, giống như một lời không hợp sẽ đánh nhau.

Phía sau quảng trường là đài cao có chín bậc thềm, so với phía trước còn hoa lệ hơn nhiều, trên đất trải tấm thảm màu đỏ, đặt mười cái ghế dựa bằng tử ngọc, ngồi mười người, cơ hồ đều là lão giả râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt.

Chỉ trừ một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ở chính giữa, hai người đều mặc y phục màu trắng thêu hoa văn ngân sắc tinh xảo. Nam tử khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, nhiếp nhân tâm phách (làm người khiếp sợ lạc hồn phách), nhìn qua so với lão nhân càng thêm uy nghiêm, ngồi ở chỗ đó liền dẫn tới mọi ánh mắt không tự giác nhìn về hắn. Nữ tử bên cạnh thì vẻ mặt kiêu ngạo, khuôn mặt tinh xảo, mày không họa mà đen, môi không tô mà đỏ, hai mắt như minh châu rạng rỡ phát sáng, để lộ một cỗ ý nhị. Hai người ngồi cùng nhau tựa như mặt trời và mặt trăng bổ sung cho nhau, vô cùng xứng đôi.

Tỷ tỷ…… Tiết Mật nhìn thấy nàng kia, hai mắt ướt át, thật sự đã lâu không gặp, rất nhớ tỷ……

“Nương?” Tiểu cô nương nằm trong lồng ngực nàng nhìn Tiết Mật như thế này, có chút tò mò hỏi han.

“Hành nhi, sao vậy?” Thương tâm trong mắt Tiết Mật dần tan, ôn hòa nhìn nàng.

“Nương, người vừa mới khóc sao?” Tiểu cô nương hỏi tiếp.

“Đúng vậy, thấy được di di của con, có chút cao hứng……” Tiết Mật thẳng thắn nói.

“Di di ở chỗ nào?” Tiểu cô nương quay đầu nhìn xung quanh hỏi.

“Nữ tử mặc y phục màu trắng ở phía trên kia kìa……” Tiết Mật chỉ vào Tiết Linh, nhìn nữ nhi nhà mình nói.

Quân Diệc Hành ngẩng đầu nhìn theo, rốt cục ở bậc thang phía trên nhìn thấy Tiết Linh, hai mắt long lanh, “Oa, di di thật đẹp!”

“Ha hả, đúng vậy……” Nhìn nàng một bộ khoa trương, Tiết Mật liền bật cười.

“Oa!” Đột nhiên chung quanh một trận ồ lên.

Tiết Mật ngẩng đầu nhìn, thì ra hai người ở trên đài đã phân thắng bại, một người bị đánh té trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Nhưng tên còn lại vẫn không dừng tay, giơ thanh đao màu vàng trong tay lên, hình như muốn đưa người nọ vào chỗ chết.

“Dừng tay!” Một hồng y nữ tử bỗng bay lên, dùng hồng lăng chế trụ người nọ, “Ngươi đã thắng, sao còn muốn dồn người ta vào chỗ chết, quy củ của Ngọc Linh đại hộ ngươi đã quên, chỉ cho làm bị thương, không cho phép giết người!”

Lời nói chính nghĩa phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, Tiết Mật thiếu chút nữa không nhận ra người kia chính là người thường xuyên giễu cợt nàng, cả ngày cười đùa Chu Tước.

Nói xong, nàng kia thu hồi hồng lăng, xoay người đi lại chỗ người đã hôn mê, chuẩn bị xem xét thương thế của y, lại không thấy người phía sau mắt hiện lên vẻ ác độc, nâng đại đao chém sau lưng nữ tử không hề đề phòng.

“Chu Tước!”

“Chu Tước!”

Tiết Mật đem hài tử nhét vào ngực Nguyệt Kiến, phi thân lên đài, một chưởng cản lại đại đao của người nọ. Người đồng thời phát ra kinh hô giống nàng thì đem Chu Tước ôm vào lòng, trong mắt nộ hỏa bột phát, phóng lôi quang màu tím về phía người nọ, nam tử bị lôi quang đánh trúng lập tức nặng nề té xuống đài, bất tỉnh nhân sự, không chết thì cũng bị thương.

Tiết Mật cả kinh, nhìn nam tử ôm Chu Tước vào trong ngực, không ngờ chính là — Lận Thương Lan.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, không biết từ nơi nào một người bay tới nắm chặt tay nàng, sau đó nhanh chóng đem lụa trắng trên mặt nàng kéo xuống.

Tiết Mật lờ mờ, còn chưa kịp phản ứng lại, bên tai đã vang lên đủ loại tiếng la.

“Mật nhi!”

“Tiết Mật!”

“Tiết sư muội!”

“Sư muội…..” Một tiếng lưu luyến nhu hòa ở gần bên tai nàng, Tiết Mật quay đầu lại, vừa lúc chống lại đôi mắt dấu diếm kích động, Thích Vô Thương……

Theo bản năng giãy khỏi tay hắn, lại không nghĩ càng giãy dụa đối phương càng nắm chặt, bỗng ở phía sau có lực kéo, giúp nàng giãy ra.

Cánh tay người nọ nắm vào bả vai nàng, khí lực rất lớn, làm Tiết Mật có chút đau.

Quay đầu nhìn, thì ra là Quân Ngọc Hàn, thấy môi hắn mím chặt, nhíu mày, trong mắt có chút tức giận.

“Quân Ngọc Hàn……” Tiết Mật kêu.

Nghe Tiết Mật gọi, tức giận trong mắt nam tử tan đi, cúi đầu ôn hòa nhìn nàng, “Không sao chứ?”

Nghe vậy, Tiết Mật lắc lắc đầu, khẽ cười cười, sắc mặt có chút trắng bệch, vì sao qua ba năm, vừa gặp lại hắn hết thảy chuyện trước kia đều nhớ lại, nàng không muốn lại nhớ tới, không muốn……

Thích Vô Thương nhìn hai người trước mặt dựa sát vào nhau, trong mắt xẹt qua tia u ám, tim lại bắt đầu giống lúc trước đau đớn, nam tử đi từng bước về phía trước, còn chưa mở miệng, đã thấy Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc ở phía trên bậc thang phi thân xuống dưới.

Bạch y nữ tử đem Tiết Mật ôm vào lòng, run rẩy nói, “Mật nhi, Mật nhi, đúng là muội, mấy năm nay muội đi đâu, muội có biết ta nhớ muội nhiều lắm không?” Nói về sau thanh âm lại có chút nức nở.

“Tỷ tỷ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta sai rồi, ta hiện tại đã trở lại…..” Ôm Tiết Linh, Tiết Mật nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

Khóc đã, Tiết Linh giúp muội muội nhà nàng lau khô nước mắt, liếc thấy nam tử đứng bên cạnh nàng, trong mắt hiện lên mạt nghi hoặc, “Mật nhi, đây là…..”

“Hắn…….” Tiết Mật có chút khó xử, do dự không biết giới thiệu Quân Ngọc Hàn như thế nào?

“Ta là phu quân Mật nhi.” Quân Ngọc Hàn cười nói.

“Cái gì!”

Tiết Mật khiếp sợ nhìn Quân Ngọc Hàn, cũng không phải ở trong thôn, còn giới thiệu như vậy sao? Người khác sẽ hiểu lầm…..

Nhưng Quân Ngọc Hàn chỉ cười nhìn nàng, như không hiểu hàm ý trong ánh mắt của nàng. Chính là một phen biểu hiện này của hai người ở trong mắt người khác, giống như là mặt mày đưa tình.

Nghe vậy, Thích Vô Thương cảm thấy ngực hắn giống như có một cỗ khí không ngừng dâng lên, miệng một mảnh tinh ngọt, thân mình lắc lư hai cái. Cảnh Trung Lưu đứng sau hắn thấy thế, vội vàng đỡ hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng, y từng nghĩ Tiết Mật sau khi trở về sẽ không thèm nhìn bọn họ, sẽ làm khó dễ bọn họ, nhưng chưa từng nghĩ nàng thế nhưng đã có bạn đời song tu, rõ ràng lúc trước nàng đối với Thích Vô Thương như vậy…… Chẳng lẽ do hắn……

Bên kia Lận Thương Lan cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiết Mật cùng nam tử bên cạnh, lại quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thích Vô Thương, trong lòng than thở.

Mà mấy người Vũ Văn Tắc cũng bất giác nhìn mắt Thích Vô Thương, bọn họ vài năm này thông qua Chu Tước, từ miệng Lận Thương Lan biết được chuyện năm đó, tuy không ủng hộ cách của bọn họ, cũng không thích, nhưng vẫn biết Thích Vô Thương một lòng chung thủy yêu Tiết Mật, cũng không giống ngoại giới đồn như vậy. Không ngờ Tiết Mật sau khi trở về đã thành thân, cứ như vậy…..

“Mật nhi, là thật sao?” Tiết Linh không nhìn Thích Vô Thương, nàng là thật không thích hắn, đối Mật nhi như vậy, còn muốn nàng phải hòa nhã sao, Mật nhi thành thân là tốt nhất, nam tử bên cạnh nàng (Tiết Mật) nhìn qua đúng là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc a, ánh mắt Mật nhi vẫn là không tồi.

“Ta…….” Tiết Mật quay đầu nhìn nàng, còn chưa nói xong.

“Nương!”

“Nương!”

Hai hài tử được Nguyệt Kiến dắt đi lên, mỗi người ôm một chân Tiết Mật, ánh mắt trông mong nhìn nàng, ướt sũng, làm lòng người thấy đau.

“Nương, người sao lại bỏ Hành nhi ở lại…..” Nữ hài bỉu môi nói.

“Còn có phụ thân, cha cũng đem con đưa cho Nguyệt Kiến tỷ tỷ…..” Nam hài cũng nghiêm mặt nói, một bộ tức giận không nhẹ.

Tiết Mật nhìn hai đứa, vội liếc mắt nhìn Thích Vô Thương, sau đó ngồi chồm hổm an ủi chúng, “Không có, không có, cha cùng nương sẽ không đi đâu, không phải còn ở đây à, đừng tức giận nữa nhé!”

Quân Ngọc Hàn cùng đồng dạng ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu hai hài tử, cười nói, “Là cha không đúng, trở về giúp các con làm cháo bát trân được không?”

“Thật sao?” Hai hài tử trong mắt nhất thời phát ra ánh sáng, quay đầu nhìn Tiết Mật, chúng thích ăn cháo bát trân nhất, chính là nương vẫn không cho chúng ăn nhiều, cha cũng nghe lời nương, hiện tại hai người bọn họ làm chúng tức giận mới có thể ăn, thật sự rất vui vẻ a!

“Ha hả, được!” Nhìn hai hài tử một bộ thèm ăn, Tiết Mật cười gật gật đầu.

“Mật nhi, muội đã có hài tử?” Tiết Linh cả kinh nói, nhanh như vậy?

“Ân, còn không mau kêu di di!” Tiết Mật đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hai tiểu oa.

“Di di xinh đẹp!” Hai tiểu hài tử vội vàng ngọt ngào kêu lên.

“Ngoan, ngoan!” Tiết Linh vẻ mặt kinh hỉ ngồi chồm hổm, nhìn hai hài tử, từ túi trữ vật xuất ra hai khối ngọc bội đeo lên cổ chúng, “Tặng cho các cháu lễ gặp mặt, không nghĩ tới hài tử của Mật nhi đã lớn như vậy, nhưng lại rất đáng yêu…..” Nữ tử kích động.

Nhìn hai khối ngọc bội kia, Quân Ngọc Hàn hai mắt híp lại, cùng cái gương của Tiết Mật giống nhau, khi nào mà tiên khí tràn lan như vậy?

“Cám ơn di di xinh đẹp!” Hài tử như cũ ngọt ngào tạ ơn, sau đó cúi đầu nhìn ngọc bội trên ngực, trong lòng thật là thích.

“Phốc……”

“Vô Thương!” Cảnh Trung Lưu đột nhiên kêu lên.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Thích Vô Thương miệng phun một ngụm máu, cả người chậm rãi té xuống đất.

Thấy thế, Tiết Mật không tự giác nắm chặt hai tay, nhìn hai mắt hắn sắp khép lại, khắc chế bản thân muốn chạy qua, đứng tại chỗ không nói một lời.

“Vô Thương!” Lận Thương Lan đứng phía sau bọn họ chạy qua, cùng Cảnh Trung Lưu đỡ nam tử đã hôn mê, trên mặt lo lắng.

Đến gần phòng Thích Vô Thương nghỉ ngơi, Tiết Mật đứng ở cửa, có chút do dự, nàng không rõ vì sao Lận Thương Lan cùng Cảnh Trung Lưu đều cầu nàng lại đây xem Thích Vô Thương, nàng đến có tác dụng gì chứ? Còn không bằng cầu tỷ tỷ lại đây…..Có thể hắn nhìn thấy nàng lại hộc máu thì sao?

Nghĩ như vậy, Tiết Mật hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nếu đã đáp ứng bọn họ, vẫn nên tiến vào nhìn một cái, xem xong cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa đi vào trong phòng, Tiết Mật tâm khắc chế không được mà kinh hoàng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, nàng đang khẩn trương, có cái gì phải khẩn trương chứ? Thực không có tiền đồ……

Nữ tử cười cười tự giễu, sau đó hồi phục tâm tình, chậm rãi đi lại gần giường, nhìn Thích Vô Thương nằm ở trên giường.

Hắn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi tái nhợt, môi đỏ bừng, là vì mới dính máu, hai gò má hóp lại, rất gầy, nhìn qua tiều tụy hẳn đi so với bốn năm trước.

“Sư huynh……” Tiết Mật bất giác ngồi chồm hổm, đưa tay hướng hai má nam tử, vài năm không gặp vì sao lại gầy đi như vậy? Vừa nãy còn hộc máu, trước kia không như thế, chẳng lẽ vài năm này bị thương sao?

Nhưng tay còn chưa đụng tới hai má nam tử, liền lập tức như giật điện rụt trở về, đứng dậy, nàng đang làm cái gì, không phải chỉ đến nhìn một cái thôi sao? Hiện tại đã xem rồi cũng nên đi…….

Nghĩ như vậy, không dám nhìn nam tử trên giường nữa, xoay người rời đi.

Còn chưa nâng chân, tay trái đã bị người dùng sức bắt lấy, thanh âm sâu kín vang lên.

“Bốn năm trước ta không giữ nàng lại, hiện tại sẽ không buông tay……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.