Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 42: Chương 42: Người tới




Ban đêm, Tiết Mật rửa mặt xong như cũ ngồi ở mép giường, chờ Thích Vô Thương.

Đêm nay ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, trên bầu trời chỉ có mấy ngôi sao thưa thớt, có thể đây là nguyệt lãng tinh hi (trăng sáng sao thưa) như mọi người thường nói đi.

Nhìn mặt trăng tròn tròn, trong lòng Tiết Mật đột nhiên nảy sinh một cỗ tịch mịch, vì thế xuống giường đi lại cửa sổ, đẩy cửa ra, ngây ngốc nhìn ánh trăng kia.

“Suy nghĩ cái gì?” Thích Vô Thương đi vào, vừa lúc thấy Tiết Mật đứng trước cửa sổ, có ánh trăng phụ trợ, cả người đều hư ảo, giống như tùy thời đều có thể bay đi, trong lòng hoảng hốt, hỏi.

“Không có!” Tiết Mật nghe thanh âm nam tử, đem cửa sổ đóng lại, xoay người lạnh nhạt nói.

Lập tức hai người đứng nguyên tại chỗ, ai cũng không nói gì.

Thật lâu sau, Tiết Mật mới đột nhiên cảm giác trong cơ thể trào ra cỗ sóng nhiệt quen thuộc, tay vịn vào mép bàn, hai má lấy mắt thường có thể nhìn được dần đỏ lên.

Ban đầu chưa hưởng qua tư vị kia, còn có thể chịu được, hiện giờ cơ thể đã trải qua một lần yêu, độc tố phát tác còn có xu thế to lớn.

Thích Vô Thương thấy thế vội vàng đỡ cơ thể xụi lơ của nàng, trong một khắc liền bị cả tay lẫn chân của nàng bò lên, trong mắt hồng quang lướt qua, khoát tay liền thổi ánh nến ở cách đó không xa.

Đêm còn rất dài, một đêm của hai người, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng càng phát ra sáng tỏ.

Ngày thứ hai, Tiết Mật toàn thân đau nhức tỉnh dậy, phát hiện trên giường chỉ còn một mình nàng, phản xạ có điều kiện nhìn cái bàn bên cạnh, trống trơn, bỗng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là có chút mất mác.

Rời giường, đi đến phòng sát vách, thấy nơi đó đã bày một bồn tắm nước nóng to.

Thoát quần áo, Tiết Mật ngâm cả người vào, nhất thời lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái, không nhịn được phát ra tiếng thở dài.

Kỳ thật hôm qua nàng đã phát hiện bồn nước này, nhưng không biết là ai an bài, những người hôm qua đến tìm nàng, đều chán ghét nàng tột cùng, hẳn không phải là bọn hắn, vậy sẽ là ai?

Quên đi, nghĩ nhiều vậy để làm chi, biết là ai thì thế nào, nàng chỉ ở lại thêm mấy chục ngày liền ly khai, đến lúc đó cùng bọn họ không liên quan.

Đợi Tiết Mật tắm rửa, mặc quần áo xong, chuẩn bị đẩy cửa phòng đi ra ngoài, tay đột nhiên rụt trở về, không biết có gặp lại mấy người đó không, nhớ rõ ngày hôm qua nàng tắm rửa xong tâm tình tốt lên liền đi ra ngoài, không đến một lát đã bị đám người kia làm sinh khí phải trở về, tâm lý nàng yếu ớt a, hôm nay không nên ra ngoài đi……

Nghĩ như vậy, Tiết Mật trở về phòng, tùy tiện lấy một quyển sách trên giá sách, một ngày cũng không xuất môn.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…… Đều là như thế, mãi cho dến ngày thứ bảy, Tiết Mật vừa mới rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe có người gõ “Bang bang” ngoài cửa phòng, mở ra vừa thấy, đúng là Lận Thương Lan.

“Tiết sư muội, bên tỷ tỷ ngươi có người đến thăm ngươi!” Vừa mở cửa hắn liền rống lên.

“Thật sao?” Tiết Mật kinh hỉ nói.

“Ừ, ngay tại ngoài cốc, ngươi mau đi đi!” Lận Thương Lan gật gật đầu. Kỳ thật mấy ngày nay Tiết Mật nhốt mình trong phòng, hắn cũng có chút lo lắng, còn có chút giận Tam ca. Giờ thì tốt rồi, người Ngọc Linh sơn ở bên kia tới, cũng có thể làm Tiết Mật ra ngoài phòng, cũng có người hảo hảo khuyên nàng, cho nên vừa mới nghe thuộc hạ bẩm báo ngoài cốc có người muốn gặp Tiết Mật, hắn liền lập tức chạy vội lại đây, nói cho nàng tin tức tốt này.

Đợi Tiết Mật chạy đến ngoài cốc, phát hiện người tới vẫn luôn như vậy, một thân áo trắng, mang trọng kiếm màu đen, nghiêng người tựa vào miệng cốc. Chính là lúc này trên mặt không còn tươi cười kỳ cục như trước, khóe miệng giơ lên, cười đến thực tự nhiên.

“Huyền Vũ, sao huynh tới đây?” Tiết Mật chậm rãi đi lại hắn, phải kiềm chế lắm mới không để nước mắt rơi xuống.

“Tỷ muội nhớ muội, nhưng bọn họ bề bộn nhiều việc, cho nên tat hay mọi người tới thăm muội, thuận tiện tặng ít đồ này nọ cho muội!” Nói xong nam tử đưa qua một túi đồ.

Mở ra xem, tất cả đều là đồ chơi làm cho người ta giải buồn, cộng thêm mấy phong thư, Tiết Mật cúi đầu nhìn mấy thứ trong tay, nháy mắt nước mắt đong đầy hốc mắt, nhưng rất nhanh nàng liền thu trở về, ngẩng đầu nhìn Huyền Vũ cười, “Cám ơn huynh, cố ý còn tới một chuyến…….”

“Không sao.” Nam tử nhìn thấy nữ tử cười chậm rãi nói, “Chính là….. Muội có khỏe không?”

“Đương nhiên.” Tiết Mật không cần nghĩ ngợi trả lợi, “Rất tốt, bọn họ đối với ta tốt lắm, chỉ cần thời gian đến, độc giải xong, ta có thể trở về gặp các huynh!”

Nhìn nữ tử tươi cười không ngừng, nam tử nhíu nhíu mày, lập tức nhẹ giọng hỏi, “Phải không? Vậy muội còn nhớ khi chúng ta ở Ngọc Linh sơn, muội nói chuyện gì với ta không?”

Tiết Mật thấy hắn một bộ muốn nói rồi thôi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Ngay sau đó, một cái nhân bạch ngọc xuất hiện trước mắt nàng.

Trong nháy mắt lúc Tiết Mật thấy cái nhẫn kia, đầu không có ngẩng lên, chỉ sững sờ nhìn cái nhẫn, giờ phút này không dám nhìn Huyền Vũ.

Nàng nhớ lúc tới Ngọc Linh sơn, thần trí Huyền Vũ còn chưa rõ ràng, bản thân khi đó chiếu cố hắn, có một lần hai người ngồi ở đỉnh núi xem mặt trời lặn, nhìn thấy cảnh đẹp, nàng nhất thời có chút cảm khái. Liền nói với hắn hai người yêu nhau nên giống tỷ tỷ nàng và Thiếu chủ bọn họ, cả đời chỉ nhận định một người kia, bất luận đối phương phát sinh chuyện gì cũng sẽ không bỏ mặc, trong tim cũng không vướng mắc, thề quyết một lòng cho rằng chỉ có đối phương mới đem lại hạnh phúc cùng khoái hoạt. Sau đó vì đối phương mà trao nhẫn cho nhau, đeo vào ngón áp út, ngón áp út là ngón tay thứ tư, đó là nơi gần với tim nhất, sau đó nói ra ba chữ ta nguyện ý, thật là hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.

Lúc ấy nàng nghĩ đầu óc hắn mơ hồ, mà lòng nàng thì luống cuống, liền nói với hắn rất nhiều chuyện, nói cũng lộn xộn, không nghĩ tới hắn thế nhưng còn nhớ rõ……

“Muội từng nói ngón tay thứ tư là nơi gần với tim nhất, nhẫn này là ta tự mình khắc ra, ta nghĩ….. Giao nó cho muội, hy vọng…….” Nam tử cúi đầu thâm tình nhìn lông mi thật dầy của Tiết Mật, trong lòng một cỗ xúc động, muốn nói tất cả lời tận đáy lòng với nàng.

“Thật có lỗi, nàng không thể nhận!” Thanh âm lạnh như hàn băng ở phía sau hai người vang lên.

Nghe vậy, Tiết Mật cả kinh, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Thích Vô Thương đứng một mình trong rừng u ám chướng khí, bóng cây che khuất mặt hắn, thấy không rõ vẻ mặt hắn.

“Ngươi dựa vào đâu thay nàng trả lời?” Huyền Vũ giận dữ nói.

“A……” Nam tử phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó từ từ đi ra, “Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết mấy ngày nay nàng ở trong này làm gì sao? Hiện giờ nàng đã là người của ta, ngươi nói ta dựa vào cái gì!”

Sắc mặt Huyền Vũ trướng lên đỏ bừng, thật lâu sau mới nói, “…… Thì tính sao, ngươi thích chính là Tiết Linh, không phải nàng, nàng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, ta thích nàng, ta không quan tâm, ta muốn chiếu cố nàng!” Đây là suy nghĩ suốt bảy ngày của hắn, một khắc khi nhìn thấy Tiết Mật hắn biết mình thật tâm muốn vậy, đúng vậy, hắn thích nàng, thích đến nỗi không cần biết nàng trải qua chuyện gì, hắn có thể không vướng mắc mà bao dung nàng, chiếu cố nàng.

Tiết Mật nghe lời Huyền Vũ nói, hơi cắn môi, cúi đầu không dám nhìn hắn. Nàng sợ, đúng vậy, nàng rất sợ, sợ thấy vẻ mặt kiên định thâm tình của Huyền Vũ, sẽ nhất thời xúc động mà đáp ứng hắn. Nhưng mà không được, không thể bởi vì cảnh ngộ của nàng, cứ như vậy cùng hắn chung một chỗ, đối với hắn là không công bằng…….

Thích Vô Thương vừa nghe hắn thổ lộ xong, sắc mặt bỗng rét lạnh như hàn băng vạn năm, trong mắt cũng hiện lên một mạt màu đỏ cùng sát ý.

“Phải không? Ngươi làm sao biết nàng sẽ không ở lại bên người ta?” Thích Vô Thương chậm rãi đi đến cạnh Tiết Mật, nắm bả vai nàng, nữ tử tức khắc cả người run lên, nhưng không có giãy ra, vẫn cúi đầu, Huyền Vũ, huynh thấy rồi đó, vẫn nên trở về đi, không cần tới đây, huynh là người tốt……

Sau đó quay đầu nhìn Tiết Mật, ánh mắt lưu luyến, “Ta cảm thấy không chừng ta có thể sẽ yêu thương nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ yêu ta…… Ngươi nên biết rằng loại độc thất tình đoàn tụ này vốn có tác dụng hấp dẫn đối phương, còn đến hơn một tháng, ai biết chúng ta sẽ thế nào, đến lúc đó ngươi xác định vẫn còn ý nghĩ như hiện tại sao?”

Nhìn một đôi hợp nhau trước mặt, Huyền Vũ đáy lòng chua chát, nắm chặt nhẫn bạch ngọc trong tay, “Mật nhi, muội cũng nghĩ như vậy sao?”

Nam tử lời vừa ra, Tiết Mật liền cảm giác cánh tay nắm bả vai nàng căng thẳng, trong lòng đấu tranh một phen, ngẩng đầu mỉm cười nói, “Huyền Vũ, huynh vẫn nên về trước đi, tạm thời không nên tới đây……” Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nhưng không công bằng với huynh, có lẽ huynh trở về sẽ hiểu rõ, sẽ phát hiện hành động hôm nay của mình chỉ là nhất thời xúc động, ta không muốn huynh hối hận……

Nghe vậy, nam tử trong lòng đau xót, tay nắm nhẫn càng chặt, sau đó nhìn Tiết Mật nói, “…… Được, ta về trước, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc, đợi qua bốn mươi hai ngày ta sẽ lại đón muội, đến lúc đó muội cho ta đáp án. Nhẫn này, ta sẽ không ép muội, xem như lễ vật ta tặng muội, muội cầm…….” Nói xong giữ chặt tay Tiết Mật, đem nhẫn đặt trong tay nàng, sau đó thâm tình nhìn nàng một cái, xoay người ly khai.

Tiết Mật sững sờ nhìn nhẫn trong lòng bàn tay, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng Huyền Vũ biến mất, mắt chua xót không chịu được.

“Người ta đã đi rồi, còn nhìn, thích như vậy vừa nãy giả bộ làm gì, sao không mở miệng đáp ứng hắn?” Thích Vô Thương ở một bên trào phúng nói.

Tiết Mật bỗng dưng đem mặt chuyển hướng nhìn hắn, hốc mắt ửng đỏ.

Hai người nhìn chằm chằm nhau, trong mắt biến hóa không chừng.

“Buông ra!” Tiết Mật giãy mạnh khỏi gông cùm xiềng xích của nam tử, lui về sau hai bước, nắm chặt nhẫn trong tay, lại nhìn hắn một cái, xoay người cũng không quay đầu lại đi vào trong cốc.

Thích Vô Thương cảm nhận trong tay còn lưu lại hơi ấm, nhìn bóng dáng Tiết Mật rời đi, nháy mắt con ngươi hiện ra một cỗ thô bạo, tay vung lên, cây cối trước Lung Nguyệt cốc nhất thời bị ném đi, lập tức trở nên trống trãi.

Tiết Mật nghe thấy phía sau vang lên một tiếng, cước bộ dừng lại, nhưng không có quay đầu, nhắm mắt lại, tiếp tục đi vào trong cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.