Ban đêm, ngoài cửa sổ ánh trăng thật tròn, có chút ửng đỏ, có thể đây là trăng của Hòa Trạch.
Trải qua sự điều dưỡng của linh dược tiên thảo, Thích Vô Thương thương thế đã tốt đang cùng ngồi trong phòng với Tiết Mật thảo luận có nên đồng ý ý kiến của ma tôn kia không, bên cạnh bọn họ, hai đứa nhỏ và Nguyệt Kiến chơi với nhau, thập phần ấm áp.
Tiết Mật cười quay đầu, cùng Thích Vô Thương nhìn nhau cười, sẳng giọng, “Thương thế đã tốt rồi, lần sau đừng lỗ mãng như vậy nữa, đây là địa phương nào, mà huynh cũng dám xông vào chứ?”
“Chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác sao? Xin lỗi, ta không làm được.” Thanh âm nam tử tràn đầy kiên quyết.
Tiết Mật bĩu môi nhìn hắn, nở nụ cười, nói thật, Thích Vô Thương hiện tại thay đổi rất nhiều, không chỉ khác so với tiểu thuyết, mà nàng nhìn hắn cũng có điểm không giống trước kia. Hắn hiện tại lấy việc lo lắng cho nàng và hài tử làm việc quan trọng, nhìn hắn thế này, nữ tử không nhịn được mà cảm khái một phen, chính là…….
“Nghĩ gì vậy?” Thích Vô Thương cầm bàn tay mềm mại của nữ tử, hỏi.
“Ân?” Tiết Mật giật mình tỉnh lại, nhín mắt Thích Vô Thương hỏi, “Huynh sao lại bái người nọ làm sư phụ? Bây giờ huynh cũng……”
Nam tử căng thẳng nắm bàn tay nữ tử, chuyện đã tới thì để cho nó tới, đắn đo nói, “Ta hiện tại đúng là…… chuyển sang tu ma…….” Vừa nói xong liền khẩn trương nhìn biểu tình Tiết Mật.
Nhưng nữ tử đối diện trên mặt cũng không có cái biểu cảm gì, chính là một bộ ngươi cứ tiếp tục nói.
Vì thế Thích Vô Thương đem chuyện hắn gặp phải và một ít chuyện không thể cùng người trao đổi nhất thanh nhị sở nói cho Tiết Mật nghe, càng nghe nữ tử càng nhíu chặt mày, sau đó lại từ từ thả lỏng.
“Nói như vậy, lúc huynh ở Tu Chân Giới là khởi đầu…….” Tiết Mật hồi tưởng lại bộ dáng lúc Thích Vô Thương bị mất thần trí trước đây cùng với hoa văn màu đen quỷ dị kia khi đăng tiên lộ, có điểm giống với việc ma hóa, hơn nữa hắn còn là ám linh căn, có lẽ thể chất vốn là tu ma, chẳng qua…….
“Ân, Mật nhi, ta…….” Thích Vô Thương vẻ mặt khó xử.
“Huynh không cần phải nói, ta biết huynh muốn nói gì, ở thượng giới cấm tiên ma yêu nhau, là bởi vì giữa tiên ma không thể sinh ra đời sau hơn nữa ở đây tiên ma cũng có thành kiến với nhau, nhưng hai người chúng ta không có phức tạp như vậy phải không?”
“Mật nhi……” Thích Vô Thương kéo tay nữ tử đặt trước ngực hắn, trong mắt tràn đầy thâm tình, lúc trước hắn không đáp ứng sư phụ là lo lắng Mật nhi, nhưng hôn lễ của nàng và Quân Ngọc Hàn lại lửa sém lông mày, hắn thật sự không có cách nào, hiện tại xem ra là hắn lo lắng quá nhiều. Gặp được nàng, đời này còn cầu gì nữa…….
Tiết Mật cũng nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch, Nguyệt Kiến ở một bên cũng không khỏi có chút hâm mộ, Mật Mật và Vô Thương ca ca đúng là muốn tới với nhau phải trải qua nhiều gian nan vất vả, nhưng giờ hai người cùng một chỗ ngọt ngào như vậy, thật là tốt!
Bỗng trong đầu hiện ra một khuôn mặt kiên nghị, khóe miệng cười chua sót, có thể đời này không gặp lại được, thực ra không gặp được, trong lòng nàng cũng có thể chịu đựng.
“Quân Ngọc Hàn hắn……. Sao lại biến thành thế này…….” Thích Vô Thương suy nghĩ một chút mới hỏi ra.
“Ta cũng không rõ lắm, ta hỏi hắn rất nhiều lần nhưng không có trả lời, nhìn bộ dáng hắn rất giống tâm ma nhập thể, nhưng không rõ hắn vì sao lại có chập niệm lớn như vậy, rốt cuộc vài năm này hắn gặp phải chuyện gì đây?” Tiết Mật nhíu mày nghi hoặc nói, nàng đối với bằng hữu Quân Ngọc Hàn này rất là quý trọng, tuy có phát sinh một số chuyện không thoải mái, nhưng ân huệ của hắn vô luận thế nào cũng không thể quên được, đoạn thời gian đó nếu không có hắn……
Chấp niệm? Thích Vô Thương im lặng, liên tưởng đến hôn lễ lần này hắn thật không muốn nghĩ tới, vì thế an ủi nói, “Không rõ thì tạm thời đừng nghĩ nữa, về sau sẽ biết thôi, Nhưng mà sư phụ hắn bảo chúng ta tiến vào vô thượng chi cảnh thì phải cần suy nghĩ một chút…….”
“Có vấn đề gì sao?” Tiết Mật hỏi, đối phương dù sao cũng là sư phụ của Quân Ngọc Hàn, hẳn là không có vấn đề mới đúng.
“Hắn……” Thích Vô Thương còn chưa nói xong đã bị người chen ngang.
“Ta khuyên các ngươi, tốt nhất không nên tiến vào vô thượng chi cảnh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Một giọng nói quen thuộc vang lên cảnh cáo.
Nghe tiếng, mấy người Tiết Mật nhìn ra ngoài, thì tháy ngoài cửa sổ Quân Ngọc hàn mặc hắc y đứng ở không trung, cả người giống như sắp hòa nhập vào màn đêm, ánh mắt băng hàn, ánh trăng lúc này còn đỏ hơn lúc trước, cả người nhìn thật tà khí.
“Quân Ngọc Hàn, lời này của ngươi có ý gì?” Thích Vô Thương đứng dậy, lãnh đạm nói.
“Không có ý gì, các ngươi muốn tăng tu vi thì có nhiều phương pháp, không nhất định cứ phải tiến vào bí cảnh. Ta chỉ nói lần này, sẽ không nói lại nữa, các ngươi tự mình cân nhắc.” Nói xong Quân Ngọc Hàn thu lại ánh mắt lạnh lùng, nhìn thật sâu Tiết Mật sau đó liền xoay người ly khai.
“Quân Ngọc Hàn…….” Tiết Mật kêu lên một tiếng, nhưng nam tử dưới ánh trăng như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi.
“Mật nhi, lời hắn nói chúng ta không thể không chú ý.” Thích Vô Thương nhìn bóng dáng nam tử rời đi, phân tích nói, “Mật nhi hay là lần này nàng đừng đi vào, bên trong có lẽ có nguy hiểm, ta không thể để nàng gặp nguy hiểm được.”
“Nhưng hiện tại tử y tiên tôn kia uy hiếp, giống như kề kiếm vào cổ chúng ta vậy, ta không thể luôn dựa vào mọi người, ta cũng cần phải gia tăng thực lực của mình. Năm đó bên trong Cửu Khuyết cũng rất nguy hiểm, ta không phải cũng một người ở trong đó nhiều năm, có phải hay không? Lần này so với Cửu Khuyết khó khăn hơn sao? Bất quá, lời Quân Ngọc Hàn nói quả thật cũng cần chú ý, lấy tính tình của hắn cũng sẽ không cố ý làm ta sợ……” Tiết Mật nói.
Bên kia, dưới Nguyệt đình.
“Ngọc Hàn, ngươi đi đâu vậy?” Mộ Bạch Y cầm trên tay chén rượu ngọc bích ngồi ở giữa đình, thanh âm thản nhiên nói.
Nghe vậy, Quân Ngọc Hàn dừng cước bộ, quay đầu nhìn, thấy người nọ thì kinh dị nói, “Sư phụ?”
“Ngươi còn biết ta là sư phụ ngươi, khi nào thì lời ta nói ngươi cũng không nghe rồi.” Mộ Bạch Y như trước không quay đầu, chính là châm hai chén rượu, nhẹ giọng nói, “Lại đây.”
Quân Ngọc Hàn đi đến ngồi cạnh nam tử, “Sư phụ, người rõ ràng biết tiến vào vô thượng chi cảnh…….”
“Thì sao? Ta dâng ra chí bảo của môn phái, cho bọn hắn tu luyện nhanh thăng tiến, có vấn đề gì sao?” Nam tử đưa chén rượu lên môi.
“Không có vấn đề gì, chính là……” Quân Ngọc Hàn nhíu mày nói.
“Không có vấn đề thì được rồi, ngươi chỉ cần cùng bọn họ tiến vào vô thượng chi cảnh, hảo hảo tăng tu vi là được, lúc trước nghe được mấy tin tức gì thì không cần để ý, biết không?” Mộ Bạch Y từ đầu đến cuối không có nhìn hắn, chỉ chuyên tâm uống rượu.
“……. Sư phụ, người đang ép ta!” Quân Ngọc Hàn yên lặng nhìn nam tử trước mặt nói.
“Ta chỉ khích lệ ngươi, dù sao bất luận là ma đạo hau tiên đạo thì cũng lấy việc tu luyện làm trọng, ngươi nói có phải không?” Mộ Bạch Y nhẹ nhàng đặt chén rượu lên bàn đá, biểu tình trầm tĩnh.
Nghe vậy, Quân Ngọc Hàn chỉ nhìn hắn không nói một lời, sau đó cũng cầm một chén rượu khác ở trên bàn, ngửa đầu uống cạn, thấp giọng nói, “Đồ nhi cáo từ.” Cũng không quay đầu lại rời đi.
Lúc này Mộ Bạch Y mới quay đầu nhìn, thấy bóng dáng nam tử rời đi, khe khẽ thở dài, “Ngọc Hàn…….”
Lúc này đêm đã khuya, bầu trời tối đen không có một vì sao, chỉ có trăng sáng đỏ tươi, loại đỏ này giống như là máu, mỹ lệ diêm dúa.
Hai ngày sau, mọi người lại tụ tập ở chính điện ly hoang, nhìn Mộ Bạch Y, Tiết Mật bày tỏ mình nguyện ý cùng Thích Vô Thương, Quân Ngọc Hàn tiến vào vô thượng chi cảnh.
Trong chớp mắt khi nghe nàng trả lời, Mộ Bạch Y liếc thấy Quân Ngọc Hàn nhíu mày, nhưng cũng không có hành động gì khác, bất quá nhu thuận như vậy ngược lại làm hắn có chút lo lắng, rất không bình thường, chẳng lẽ…….
“Ngươi cũng đã đáp ứng rồi, vì không muốn phá vỡ quy cũ bổn môn, ta sẽ tạm thời thu ngươi làm đệ tử trên danh nghĩa, dù sao ngươi là người tu tiên, mà ta lại tu ma, cũng không dạy cho ngươi được cái gì. Hơn nữa tuy tư chất của ngươi là vạn người có một, nhưng cũng không có để vào mắt ta, trước hết ngươi mang danh hào của bổn môn đi.”
Mộ Bạch Y không khách khí nói, Tiết Mật cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ gật gật đầu, quỳ xuống, “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy.”
Mới vừa bái xong đứng dậy, liền nhìn thấy một khối ngọc bội màu đỏ bay về phía mình, Tiết Mật vội vàng bắt lấy.
“Đây là thân phận tượng trưng cho đệ tử của bổn môn, xích viêm bội. Ngươi cầm lấy, coi như là lễ gặp mặt của ta.” Mộ Bạch Y bình thản vô ba nói.
Tiết Mật lúc trước có thấy bên hông Quân Ngọc Hàn có đeo một ngọc bội như thế này, không ngờ giờ nàng cũng có một cái.
“Được rồi, không nói nhiều lời vô nghĩa, mở bí cảnh vẫn quan trọng hơn, mấy người các ngươi đi theo ta.” Mộ Bạch Y nói xong liền đứng dậy ly khai, đi ra ngoài.
Ba người Tiết Mật tuy có chút tò mò cùng chờ mong, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, còn Ưng Vấn Thiên ở một bên thì từ sáng tới giờ đều trong tình trạng điên cuồng, miệng không ngừng nói, “Đến đây, rốt cục đến đây, hắc hắc…….”
Mấy người đi theo Mộ Bạch Y quẹo trái rẽ phải, rốt cuộc tới một khu nhà sâu tít trong ly hoang, Tiết Mật có cảm giác mỗi một bước đi, nếu không theo kịp hoặc sai một bước, thì đều có thể rơi vào vạn kiếp bất phục, xem ra trên đường đặt không ít cấm chế a.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước, trước mặt là một căn phòng thực bình thường, thậm chí có thể nói, đặt nó giữa từng tòa cung điện này căn bản là không phát hiện được.
Mộ Bạch Y không để ý người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa phòng ra, Ưng Vấn Thiên lập tức theo vào, ba người còn lại thì nhìn nhau rồi cũng đi vào.
Vừa tiến vào liền thấy trong phòng trống rỗng không có một vật gì, còn đang nghi hoặc, Mộ Bạch Y phất tay, một vật phát sáng liền xuất hiện trước mắt mọi người. Chính là bốn ngọc trụ màu tím được chạm thành hình dạng khác nhau, đúng là bốn thượng cổ thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Mỗi cây cột chỉ cao tới nửa người, nhưng phát ra ánh sáng làm toàn thân người ta có cảm giác thoải mái, giống như mọi cảm giác mệt mỏi đều biến mất. Ở giữa bốn cây cột đều có một quang cầu phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng bọn họ cảm giác được đó là từ nó vọng lại.
“Thật đẹp!” Ưng Vấn Thiên nhìn chăm chú, yêu thích không buông tay nói, “Tử ngọc trụ này ta cũng không nhìn ra làm từ chất liệu gì! Bất quá trong đó ẩn chứa năng lượng thật là hung hậu, so với mấy loại chưa năng lượng trước đây ta nhìn thấy đều nhiều hơn! Ai, Mộ Bạch Y tiểu tử ngươi không phúc hậu a, đồ tốt như vậy mà ngươi giấu nhiều năm cũng không cho ta xem, thật là……..”
“A…….” Bạch y nam tử cười cười không có trả lời, chỉ nhìn ba người phía sau, “Ba người các ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Nếu chuẩn bị xong, thì tự mình chọn một trụ đứng lên trên đi.”
Ở bên cạnh Ưng Vấn Thiên con ngươi đảo quanh, còn chưa kịp làm động tác gì đã bị Mộ Bạch Y kéo lại, “Sư huynh, ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì? Ngươi còn không biết ta muốn làm gì? Ta không phải…… Không phải cũng muốn vào xem sao? Còn dư một trụ mà.” Nói xong, mặt lão giả nhất thời đỏ lên, sau đó miệng hùm gan sứa nói, “Không công bằng, ngay cả tiểu bối cũng được vào mà ta không được vào, thật là không công bằng!”
“Sư huynh! Lúc trước ngươi nói thế nào?” Mộ Bạch Y ánh mắt sắc bén, “Ngươi lớn tuổi như vậy nói lời phải giữ lời chứ, không thể vào được!”
“Được, được, ta nói giữ lời, có gì đặc biệt chứ, hứ, không vào thì không vào!” Ưng Vấn Thiên bĩu môi, đứng ở một bên, không thèm nhìn nữa.
Đợi ba người đứng vào mỗi trụ xong, Mộ Bạch Y thoáng nhìn Quân Ngọc Hàn, nhắm mắt vung tay, quang cầu kia lập tức phát ra bạch quang chói mắt, ba người đứng ở tử ngọc trụ nháy mắt liền bị bạch quang hút vào.
Ưng Vấn Thiên ở bên cạnh làm bộ vô tình nhìn thoáng qua, bỗng khiếp sợ trợn to hai mắt, kia nếu không phải hắn nhìn lầm thì……..
Ngọc Hàn, kế tiếp là dựa vào ngươi, đừng để ta thất vọng, có lẽ lúc này nên…….
Mộ Bạch Y nhẹ thở dài, trong mắt ưu sầu thật sâu, hai tay nắm chặt, lại nhìn quang cầu ở phía trước lặng im.
“Mộ Bạch Y, kia không phải……..” Ưng Vấn Thiên kinh hoảng nói.
“Đúng vậy, cho nên ngươi hẳn là hiểu vì sao ta không để cho ngươi đi vào, bất luận thấy cái gì hy vọng ngươi có thể quên đi, nhớ kỹ, vô thượng cảnh là môn phái chúng ta!” Mộ Bạch Y nhìn người trước mặt, ánh mắt biến hóa kỳ lạ, hàm ý sâu xa.