“ Ô ô…….. Cho nên chết……..” Ở trên giường củng thành một đoàn một vật không minh bạch kêu rên nói, “ Ô ô………..”
Đường Mật khóc từ trong chăn bò ra ngoài, “ Cái gì nha, nam phụ tốt như vậy, ngàn năm mới có một, cứ coi như hắn là nhân vật phản diện nhất quyển sách, cũng không nên để cho hắn chết đi, hắn cũng không làm chuyện gì xấu a, ô ô…… Tu vi cao như vậy đánh như thế nào mà sẽ chết đâu…… Ô ô……”
Làm một trạch nữ đam mê xem tiểu thuyết mà nói, Đường Mật vẫn đề cao việc nam chủ là của nữ chủ, nam phụ là của mọi người, mà nam phụ này cũng là người yêu nguyên tắc, dễ thấy là người ôn nhuận như ngọc, ôn nhu trung khuyển, trong hàng vạn nhân vật phản diện mới có một cực phẩm nam phụ như vậy, hoàn toàn không thể tự chủ a, không nghĩ tới tác giả lại viết hắn chết, không thể tha thứ a! (Đoạn này ta dịch không được nên chém a) (trung khuyển nghĩa là trung thành, tận tụy chăm sóc, chung thủy)
Khóc đủ rồi Đường Mật đứng dậy đi rửa mặt, trở lại giường phát hiện 《 Tu chân linh duyến 》còn dư lại một phần chưa đọc xong, hơn nữa phía dưới còn giống như có một tên gì mà 《 Tiên Lữ Kỳ Duyên 》, cũng chưa có đọc, liền đem sách vất qua một bên, lên giường gặp Chu Công.
Hoàn toàn không để ý trang sách bị gió ngoài cửa sổ thổi phiên động, ánh trăng chiếu lên trang sách lộ ra ánh sáng đẹp mắt quang mang.
………
Ngày trong xanh a, vạn dặm không mây a, thật là một ngày cự tốt!
…….. Di, di? Mây bay, bầu trời? Ở đâu ra bầu trời a? Trời ạ trần nhà đâu?
Đường Mật cả kinh ngồi bật dậy, đây là nơi nào a? Thế nào giống như dã ngoại vậy?
Còn có mặc quần áo này, sao mà tay chân ngắn ngủn, chuyện gì xảy ra a? Ta cũng 20 tuổi, ở đâu ra mà tay nhỏ như vậy? Căn bản không phải là ta a, ta không phải là đang ngủ ở nhà hay sao? Chẳng lẻ đang nằm mơ? Suy nghĩ, Đường Mật hung hăng nhéo bắp đùi, tê ~ thật đau……
Không phải là nằm mơ! Vậy chuyện này là sao?
Chẳng lẽ là ……. Xuyên không?
Nghĩ đến khả năng xuyên không này, Đường Mật thật là khóc không ra nước mắt, ta vừa mới thừa kế di sản a…… Cứ như vậy không có, cuộc sống tốt đẹp của ta giờ mới chính thức bắt đầu mà!
Đúng vậy, Đường Mật xuất thân là cô nhi, người thân nhân cuối cùng là ông ngoại tháng trước vừa mới qua đời, lưu lại di bút không ít tiền, đủ để Đường Mật ăn ăn uống uống nửa đời sau không phải lo!
“ Xuyên không thì cứ cho là xuyên đi, nhưng mà nô tỳ nha hoàn cẩm y ngọc thực đâu, phu quân xinh đẹp đâu? Thế nào đến lượt ta lại không linh a? Hơn nữa còn thực thảm hại, này nơi hoang vu dã ngoại, ngay cả một bóng người cũng không có, thân thể này cũng sẽ không là cô nhi chứ…… Ô ô………..” Đường Mật vừa đi từ từ vừa nói lảm nhảm, cố ý phân tán lực chú ý của mình.
“ Rống……” Nơi xa trong rừng rậm đột nhiên truyền đến tiếng dã thú gào thét, còn kèm theo nhưng tiếng kêu của nhiều động vật khác, đứt quãng mà truyền đến.
Thanh âm bình thường nghe đã muốn sợ hãi, bây giờ Đường Mật nghe tới, liền giống như bùa đòi mạng.
“ A!!!” Hét lên một tiếng, Đường Mật theo đường nhỏ chạy loạn, giống như thỏ, một hồi đã không thấy tăm hơi.
………..
Chạy chạy, Đường Mật phát hiện phía trước mặt cách đó không xa giống như có một thôn, cảm giác thân thể căng thẳng mềm nhũn ra, mang theo bộ mặt muốn khóc thất thểu hướng phía trước chạy tới.
Đi thật nhanh tới cửa thôn, đập vào mắt chính là một hoàng y nữ tử, chỉ thấy nàng mắt như đầy sao, mắt ngọc mày ngài, màu da trắng nõn đỏ thắm, mê hoặc đứng ở nơi đó liền đưa tới ánh mắt thưởng thức của người qua đường, thật là một phong cảnh hữu tình.
Đường Mật từ từ tiến lại phía nữ nhân kia, suy nghĩ có nên hay không hỏi đường một chút.
“ Còn biết trở lại à!” Nữ nhân nhìn chằm chằm Đường Mật, hung ác nói, “ Ngươi bây giờ lá gan không nhỏ a, cũng dám đêm không về ngủ nữa à!”
Đường Mật nghi ngờ suy nghĩ, chuyện gì xảy ra a? Nàng ta biết mình…… Thân thể này?
“ Ta……” Đường Mật đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm ít thứ, liền bị nữ tử hoàng y kia cắt đứt.
“ Mau cùng ta trở về đi thôi!” Nói xong liền lôi kéo tay Đường Mật, đi vào trong thôn, “ Một đêm không có trở lại, phụ thân cũng lo muốn chết, cùng người trong thôn chia nhau tìm ngươi một đêm, lớn như vậy thế nào còn không có hiểu chuyện đâu…… Hoàn hảo trở lại…..”
Đường Mật vừa nghe như vậy đã biết, nữ tử này là thân nhân của “ Ta”, nhìn dáng dấp có vẻ là tỷ tỷ, trong nhà cũng còn có một phụ thân, Đường Mật nghe nữ nhân này càu nhàu, cũng không nói gì, chẳng qua là cuối đầu đi theo nàng về phía trước, bất quá trong bụng nghĩ thầm cảm giác thật đúng là khá tốt!
Đi tới lúc sắp đến nhà, gặp một đám người đi từ một con đường khác tới, đi tuốt ở đàng trước là một thân người áo xanh, mặt mũi nghiêm trọng, anh tuấn khuôn mặt mang theo chút tang thương, cùng nhàn nhạt mệt mỏi, nhìn sang một lúc trong mắt đột nhiên phát ra tia sáng vui vẻ, đồng thời cước bộ tăng nhanh.
“ Phụ thân!” Hoàng y nữ tử hoan khoái mà phất tay, “ Tiểu muội trở lại…..”
( hoan khoái là vui vẻ, mừng rỡ)
Một hồi đám người liền đi tới trước mặt, Đường Mật cúi đầu có chút chật vật nắm vạt áo, mẹ nó, đừng có nhìn tới đây a!
Nam tử giơ tay lên, Đường Mật thấy nam nhân muốn đánh mình lập tức nhắm chặt mắt, một đôi bàn tay nhẹ rơi trên đầu mình, ấm áp mà vững chãi, liền đem tất cả nỗi bất an, lo sợ của Đường Mật cũng tiêu trừ.
“ Trở lại là tốt rồi!” Thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên.
Đường Mật hơi giật mình mà cúi đầu, không nói gì, giống như đang có điều gì suy nghĩ.
“ Tiết huynh đệ, nếu Niếp Niếp tìm trở về rồi, chúng ta cũng cáo từ a.” Một vị hán tử tục tằng lớn tiếng nói.
“ Đúng a!” “ Đúng a!” “ Đi về…….” Chung quanh một mảng tiếng phụ họa.
“ Trục Lưu ở chỗ này cảm ơn các vị rồi, lần tới các vị có chuyện gì cứ tìm Tiết mỗ ta, sẽ không chối từ!” Tiết Trục Lưu chắp tay trầm ổn nói.
Vào phòng, nam tử đi đằng trước, ở chính đường ngồi xuống ghế, hoàng y nữ tử vội vàng đi tới đứng ở phía sau hắn.
Đường Mật cứng còng mà đứng ngay chính giữa đại đường, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ giờ định tính toán sổ sách?
“ Mật nhi, đã có chuyện gì xảy ra?” Thanh âm nam tử chìm xuống, mang theo tia lo lắng.
“ Ta…… Buổi sáng ta vừa tỉnh lại đã thấy nằm ngủ ở trên bãi cỏ, những thứ khác cái gì….. Cái gì cũng không biết.” Đường Mật cúi đầu ấp úng nói, nguyên chủ cũng gọi là Mật nhi sao? Tại sao có một chút dự cảm bất thường?
“ Tới đây!”
Đường Mật nghe lời từ từ nhích từng chút tới, trong lòng tiểu nhân cũng đang hô to, không muốn a!
Nam tử đưa tay nhẹ nhàng ở trên người Đường Mật phất một cái, Đường Mật có một loại cảm giác ấm áp nhu hòa tại chính cơ thể mình di chuyển lên xuống, thật thần kỳ a, cảm thán cũng không dám ở trên mặt ra vẻ cái gì.
“ Mật nhi, con bị thương!” Nam tử sắc mặt trầm xuống, bị thương? Không trách được trước ngực có đau một chút, thì ra là bị thương a! Chẳng lẽ nguyên chủ là bởi thương thế kia nên chết vì vậy mình mới có cơ hội dùng cái thân thể này? Đường Mật suy đoán.
“ A nha, phụ thân, hộ thân phù của tiểu muội cũng bị phá hủy!” Hoàng y nữ tử kéo sợi tơ hồng ra khỏi cổ Đường Mật, trên đó treo một lá bùa đã bị hủy.
Tiết Trục Lưu nhìn thấy bộ dạng tổn hại của lá bùa, ánh mắt rét lại, sắc mặt vô cùng nặng nề, đôi môi khép mở mấy lần, cuối cùng than một tiếng, “ Rốt cục….Hãy tìm tới….”
“ Phụ thân…….” Hoàng y nữ tử nhìn thấy ánh mắt phụ thân mình ảm đạm vẻ mặt gấp gáp mà kêu một câu.
Đường Mật cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, chuyện gì xảy ra, “ Cha” thế nào có cảm giác tuyệt vọng?
Tiết Trục Lưu nặng nề mà phất phất tay, “ Linh nhi, mang Mật nhi trở về phòng đi, cha có một số việc cần sửa sang lại, nhớ cho Mật nhi ăn viên Ngọc Thanh Đan này, đi xuống đi.” Nói xong đưa tới một viên đan dược màu xanh mượt mà.
Tiết Linh đưa tay nhận lấy, nhìn thấy phụ thân như già đi vài tuổi, trong bụng không cầm được lo lắng, nhưng lại lo lắng cho thân thể tiểu muội, đành phải mang Đường Mật trở lại gian phòng của hai người.
“ Ăn đi.” Tiết Linh đem đan dược đưa tới khóe miệng Đường Mật, Đường Mật theo bản năng dùng miệng nhận lấy, đan dược vừa vào miệng đã tan, ngay sau đó cảm giác trong bụng dâng lên một cỗ nhiệt lưu, lập tức thân thể này theo bản năng bày ra đả tọa tư thế, bắt đầu chữa thương. (đả tọa là ngồi xếp bằng)
Một lát sau, nhiệt lưu rút đi, Đường Mật mở mắt, vui mừng phát hiện ngực không còn đau nữa, trong lòng âm thầm cảm thán thật là kỳ diệu a, chẳng lẽ mình đến thế giới tu chân?
“ Xong chưa, nói một chút rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ngày hôm qua muội nói cùng Lý đại nương đi chơi, kết quả Lý đại nương trở về nói muội mất tích, muội nói một người lớn như vậy thế nào lại mất tích a? Cha ngày hôm qua cùng người trong thôn tìm muội một đêm, biết không? Hộ thân phù bảo vệ tính mạng cũng bị phá, ngày hôm qua đã phát sinh cái gì? Muội có biết thiếu chút nữa muội không về nhà được không?” Tiết Linh điểm lên trán nữ tử trước mặt, nhưng cũng không khó để nghe ra trong giọng nói lo lắng của nàng.
“ Ta…… Ta cũng vậy không biết, buổi sáng vừa tỉnh đã thấy nằm ở trên cỏ, những thứ khác ta cũng không nhớ rõ nữa…..” Đường Mật yếu ớt trả lời.
“ Tiết Linh nhìn thấy bộ dạng có chút yếu ớt của muội muội mình, cũng không tiện nói gì thêm, thở dài, “ Phụ thân cũng không biết thế nào, người chưa từng như vậy a…….”
Đường Mật ngồi ở bên cạnh nàng cũng mang tâm trạng ưu sầu, không nói gì, trong lúc nhất thời trong phòng có chút an tĩnh.
“ Lấy ra đi!” Tiết Linh đột nhiên vươn tay ra, như chuyện đương nhiên nói.
“ Cái….. Cái gì?” Đường Mật có chút kinh ngạc.
“ Còn giả bộ! Ta nói ngọc Linh Đang a, lúc đi nói là mang một ngày nga, ta sẽ không tiếp tục cho muội mang theo nữa!” Ngón tay chỉ ở cổ tay Đường Mật, nơi đó rõ ràng đang mang một cái vòng ngọc sắc Linh Đang, khéo léo khả ái, lắc lắc thanh âm leng keng như tinh linh.
“ Nha.” Đường Mật ngay sau đó nghe lời mà đem Linh Đang gỡ xuống, đưa trả, lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đối phương, trong lòng lập tức cả kinh.
“ Thế nào?” Đường Mật làm bộ như không có việc gì hỏi.
“ Có cổ quái! Cho tới bây giờ ta đưa cho muội đồ cũng chưa có dứt khoát trả lại cho ta, lần đó không phải là đeo bám dai dẳng nói muốn chơi thêm mấy ngày, hôm nay chuyện gì xảy ra a?” Tiết Linh nhíu mày đẹp hỏi, sau đó nhanh chóng đem ống tay áo của thiếu nữ trước mặt kéo lên, chỉ thấy trên cánh tay nữ tử hiện ra một cái bớt hoa đào màu hồng, trong lòng thở phào một cái, sau đó nghi ngờ, “ Bớt vẫn còn ở đây, là muội muội ta a, nhưng thế nào thay đổi thật nhiều, chẳng lẽ…… Là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua?”
Đường Mật tim đập rộn rã, hoàn hảo là hồn xuyên! Sau đó phối hợp làm ra vẻ mặt sợ hãi, Tiết Linh lập tức đau lòng, đi tới ôm Đường Mật, an ủi, “ Mật nhi, không sao, không sao, bây giờ đang ở nhà rồi, có ta và phụ thân ở đây, không sợ a. Muội bây giờ nằm nghỉ ngơi cho thật tốt a, tỉnh ngủ chuyện gì cũng không có xảy ra, ngủ đi, một hồi ta đem cơm vào cho muội ăn!”
Đường Mật nghe lời mà nằm xuống, thấy cô gái trước mặt trong mắt lo lắng, cảm giác có một loại tư vị không nói ra được, có người lo lắng cho mình rồi đó! Cảm giác thật tốt…..
Tiết Linh sờ sờ cái trán muội muội, sau đó đi ra ngoài.
Đường Mật vốn là nằm vô cùng thoải mái, đột nhiên ngồi bật dậy, “ Ta biết! Nam tử gọi Tiết Trục Lưu, tỷ tỷ gọi Linh nhi, muội muội gọi Mật nhi, đó không phải là Tiết Linh cùng Tiết Mật trong《 tu chân linh duyến 》 sao? Ta chính là Tiết Mật! Bên trong sách, nữ phụ mới xuất hiện không bao lâu liền chết, không phải đâu? Lão Thiên, ngươi chơi ta à!” Tiết Mật ( sau này gọi là Tiết Mật) hô xong, vẻ mặt thất vọng thẳng tắp mà ngã xuống giường, trong mắt một mảnh như đưa đám.
Ta thật sự là ha hả a, ha ha ha ha hả……
Suy sút, Tiết Mật lại ngồi dậy, mặc dù ta là nữ phụ, nhưng là ta ở trong sách a, bên trong sách có ai a? Nam phụ đại nhân a! Ha ha ha, Tiết Mật cười ngây ngô, sau đó cổ vũ bản thân, ta nhất định phải hảo hảo giữ được tính mạng, ôm chặt bắp đùi nữ chủ, sau đó đi gặp nam phụ phù hợp với mình, ừ, cứ như vậy! Cố gắng lên!