Trong đầu còn chưa nghĩ xong một câu mà ngực đã có cảm giác như vừa bị một cái tàu bay siêu tốc đâm vào, làm cho cơ thể lập tức bay ra xa 7m rồi đập “đùng” vào bảy, tám miếng giảm xóc làm bằng rơm làm cho những cọng rơm rạ bay ra tứ tung!
Cơ thể Lý Diệu rơi mạnh xuống sàn, các loại chất lỏng phun ra từ mắt, mũi, miệng của hắn, toàn bộ lồng ngực thì mất đi cảm giác, tê tái như đang có loại vi rút nào đó đang lan truyền nhanh chóng, cảm giác sắp hít thở không thông!
“Quá... quá nhanh! Nhìn không rõ ban nãy hắn ra đòn là tay hay chân nữa! Đây là ai, có sức mạnh ghê gớm như vậy mà sao lại tu luyện ở võ quán dành cho dân nghiệp dư như thế này? Thảo nào chỉ cần để cho hắn đánh 3 phút là kiếm được mười ngàn đồng!”
Não Lý Diệu trở nên trống rỗng, thở hổn hển thật lâu mới có thể miễn cưỡng chống tường đứng dậy.
Hai chân của hắn cũng đang run lẩy bẩy, nhìn thoáng qua cái đồng hồ đang treo trên tường… mới qua có 5 giây thôi mà hắn cảm tưởng như đã là 5 phút vậy!
Người đàn ông đeo mặt nạ chú hề đứng im ở cách hắn hơn 10m, có chút bất ngờ, nhíu mày, nói:
“Khả năng chịu đòn của cậu có vẻ cũng không mạnh lắm, nếu chịu không nổi nữa thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
“Ai nói tôi không chịu nổi! Vừa nãy là do tôi chưa kịp chuẩn bị thôi, tới đi!” Lý Diệu hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm chất lỏng mặn đắng xuống, hốc mắt dần dần đỏ lên, trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ: “3 phút, mười ngàn đồng”!
Mười ngàn đồng - hơn mười ống cường hóa dược tề; hay 3.500 hộp thịt Tinh Không Cự Thú; hay nguyên bộ tu luyện phù được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể kéo dài, dát mỏng cực độ; hoặc có thể ăn mười bữa tiệc hoành tráng ở nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ!
Trong pháp bảo mộ địa, hắn có biệt danh là “Kền Kền - muốn tiền không muốn mạng” nên khi đối mặt với một khoản tiền lớn như vậy, sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ cơ chứ? Đừng đùa!
“Tới, tới đây đi!”
Lý Diệu đứng vững, làm tư thế phòng thủ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai chân của đối thủ, rồi giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc. Người đàn ông đeo mặt nạ chú hề cũng không hề do dự mà gật đầu.
“Vút!” Người đàn ông ấy lại biến mất một lần nữa!
“Sao có thể! Vẫn không nhìn rõ ràng được, hoàn toàn nhìn không ra quỹ đạo vận động của thằng ấy!”
Đôi mắt Lý Diệu trừng to, cố gắng tìm kiếm tung tích của người đàn ông đeo mặt nạ chú hề nhưng lại không thu hoạch được gì. Con ngươi của hắn thật sự không theo kịp tốc độ của người kia, chỉ có thể dựa vào bản năng chống lại nguy hiểm để làm ra phản ứng ngăn cản đối phương.
“Đùng!” Cảm giác giống như có một con mãng xà to lớn quật vào bên phải cơ thể hắn, nhưng lần này hắn đã có chuẩn bị tinh thần trước nên còn có thể gắng gượng nghiêng người. Toàn bộ mấy miếng gốm sứ cường lực ở vai phải của hắn vỡ vụn, ngay cả miếng sắt ở lớp trong cũng bị đập đến phát ra tiếng “bang bang”.
“Lực lượng quá khủng bố!” Trán của Lý Diệu tràn đầy mồ hôi lạnh. Người kia mới tung một chiêu thôi mà đã đánh nát miếng sắt bọc vai của hắn, thế mà lại không hề có chút dừng lại, tiếp tục công kích hắn ở những góc độ vô cùng ảo diệu, như mưa to bão táp, nháy mắt cái đã bao phủ toàn cơ thể hắn!
Ngay tức khắc, trên người Lý Diệu truyền ra tiếng “rắc rắc rắc rắc”. Đó là âm thanh của những miếng gốm cường lực vỡ vụn, còn có cả tiếng sắt vặn vẹo móp méo “bang bang bang”.
“Nhìn không thấy! Nhìn không thấy! Hoàn toàn nhìn không thấy gì cả! Nếu cứ như vậy mà đánh tiếp, tất cả các miếng sắt bảo vệ trên người mình sẽ bị đánh nát trong không đầy 1 phút! Không có đồ phòng hộ, con quái vật này chỉ cần nửa phút để khiến mình nằm yên trên sàn!”
Trong đầu Lý Diệu tràn ngập hình ảnh xấp tiền mười ngàn đồng bỗng mọc ra đôi cách rồi “bùm bụp” vỗ cánh bay đi mất. Điều này làm trên mặt Lý Diệu dần dần lộ ra vẻ hung ác.
“Phải nhanh nghĩ ra cách! Nhất định phải nhìn ra quỹ đạo vận động của thằng ấy!”
Lý Diệu cảm thấy như cơ thể đang bị một con tàu bay siêu tốc nghiền qua nghiền lại, đau đớn muốn chết.
Nhưng ngạc nhiên là, loại cảm giác đau đớn chết đi sống lại này lại làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc và “thân thiết”, những mảnh vụn ký ức đã tắt ngấm nằm sâu trong não hắn bỗng hiện lên vài mảnh vụn ký ức mơ hồ.
Những mảnh vụn ấy va chạm vào nhau, vỡ toang ra, rồi lại hợp lại, điều chỉnh, cuối cùng biến thành những hình ảnh vặn vẹo.
Hắn bỗng nhớ tới trong giấc mơ hão huyền ấy, khi hắn còn là một tạp vụ cấp thấp ở Bách Luyện tông, bị Cự Linh Thần dùng cái búa sắt to đùng tra tấn ngày đêm nhưng lại không thể nhìn rõ động tác công kích thì có một đồng nghiệp đã từng lăn lộn trên giang hồ rất lâu nói với hắn rằng:
“Âu Dã Minh, mày có cảm thấy búa sắt của Cự Linh Thần chuyển động quá nhanh không? Nhìn cũng nhìn không rõ? Lại đây, ăn một tháng vây cá giùm tao đi rồi bố mày sẽ dạy cho mày một tuyệt chiêu!”
“Tuyệt chiêu gì vậy?”
“Rất đơn giản… Nếu mày dùng mắt nhìn không rõ thì đừng nhìn nữa, cố gắng quay mặt qua một bên rồi nhìn bằng tầm nhìn ngoại vi, tầm nhìn ngoại vi có thể giúp mày nhìn thấy hình ảnh rõ ràng hơn mắt thường đấy!”
Dùng tầm nhìn ngoại vi?
Lý Diệu suy nghĩ lướt qua thật nhanh, không cần suy nghĩ thấu đáo liền nheo đôi mắt lại rồi dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn thử.
Hắn thấy được rồi!
Người đàn ông đeo mặt nạ chú hề đang cuộn tròn người lại như một con mèo lười biếng, đang trốn sau lưng hắn rồi ngay lập tức tung người ra, như thể con mèo lười biếng bỗng chốc biến thành một con mãng xà dữ tợn, duỗi một chân ra để gạt vào ống chân phải của hắn!
Nếu hắn trúng chiêu này thì không những tất cả những miếng gốm cường lực bao quanh chân hắn sẽ vỡ tan, mà ngay cả xương ống chân cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, tốc độ sẽ giảm xuống ít nhất là một nửa và hắn sẽ hoàn toàn đánh mất khả năng chống đỡ!
“Mười ngàn đồng này mình nhất định sẽ lấy!”
Lý Diệu cắn bờ môi đã rách bươm, gần như là triệu tập toàn bộ tế bào vận động trong toàn cơ thể, rồi cẳng chân phải như một cái dao xếp: “rắc” một tiếng đã gập xát vào trong đùi!
Công kích của người đàn ông thất bại trong ngáy mắt, làm cả người hắn cũng mất đi thăng bằng, không khỏi phải bước lên trước nửa bước để ổn định lại cơ thể. Đây là lần đầu tiên hắn để lộ bản thân.
Thế công đang lưu loát liền mạch bỗng dưng bị ép buộc bỏ dở, giống như thể một giai điệu có tiết tấu rất nhanh đang chuẩn bị đến cao trào bỗng dưng im bặt.
Lý Diệu xoay eo, vốn định thừa cơ tung chân đạp người kia một cái trả thù.
Người đàn ông kia giống như có thể biết trước vậy, thấy chiêu vừa rồi không trúng đối thủ liền nhanh chóng nhảy ra xa phải hơn bảy, tám mét rồi nhìn hắn nhếch miệng cười, trong mắt lại toát ra sự kinh ngạc và khen ngợi, nói:
“Trong vòng 57 giây ngắn ngủi mà đã có thể nhìn thấu đường đi nước bước của tôi? Thành phố quỷ thật đúng là nơi tàng long ngọa hổ!”
“Đó... đó còn phải nói! Anh có muốn biết tôi đã dùng phương pháp gì để nhìn thấy hướng công kích của anh không? Nếu nói thì phải nói từ sư phụ của tôi, đó là chuyện của 20 năm trước, trong một đêm mưa tầm tã…” Lý Diệu thở hổn hển như trâu, liều mạng kéo dài thời gian.
“Không muốn biết!” Người đàn ông đeo mặt nạ chú hề dứt khoát cắt đứt lời nói của hắn rồi lại biến mất. Lần này Lý Diệu cũng có thể nhìn thấy hướng công kích của người kia, nhưng quái lạ là người kia lại giống như biến thành hai người rồi cùng lúc đánh vào hai bên sườn của hắn!
.....
Trong căn phòng thưởng trà, người đàn ông trung niên đang vui vẻ uống rượu, gặm cánh gà, còn hát câu được câu không bài “46 lữ đoàn”.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông đeo “xăm mặt phù” hình mạng nhện bước vào ngay sau đó.
Dáng người của hắn lùn, cường tráng và rắn chắc như một bức tường.
“Cậu là?” Người đàn ông trung niên sửng sốt, tay cầm cánh gà dừng trên không đang không ngừng run lên.
…....
Trong phòng luyện võ, 2 phút 30 giây đã trôi qua!
Lý Diệu như con thuyền đánh cá nhỏ bé chao đảo trong cuồng phong bão táp, bị những con sóng cao che trời thay phiên nhau hung hăng đè chìm xuống biển, nhưng sau một lát lại có thể trồi lên mặt nước!
Cơ thể hắn đã được thần hồn của Âu Dã Tử gột rửa, tôi luyện khiến cho mỗi một sợi cơ trong những bó cơ bắp, mỗi một tế bào trong cơ thể đều trở nên cứng rắn vô cùng. Cho dù bị dính mấy chiêu khiến cơ thể đau nhức thấu tim gan nhưng hắn vẫn liều mạng kiên trì, sự kiên trì vô cùng điên cuồng, đơn giản là vì…
“Mẹ nó! Mình đã bị thằng khốn này đánh tầm 2 phút 30 giây, trúng 650 quyền! Nếu bây giờ bỏ cuộc thì chẳng khác nào tự nhiên không không bị đánh!”
2 phút 31 giây, 2 phút 32 giây…
Cứ mỗi một giây trôi qua, tín niệm trong lòng Lý Diệu lại càng thêm vững chắc một chút. Hơn nữa, hắn cảm giác được hình như tốc độ và sức mạnh của người kia đã giảm xuống sau một thời gian vận động mạnh, cho dù rất ít, ít đến mức không đáng kể nhưng có lẽ rất nhanh người kia sẽ để lộ sơ hở.
Trong 2 phút rưỡi này không phải hắn chỉ lo bị đánh, mà hắn vẫn luôn vô cùng cẩn thận quan sát đối thủ. Hắn phát hiện tuy rằng tốc độ của người kia nhanh vô cùng, nhưng lại luôn làm một động tác vô cùng nhỏ theo thói quen, đó chính là mỗi khi người kia công kích hắn từ phía bên phải thì chân trái luôn hơi hơi uốn cong.
Động tác thừa này đại khái làm cho tốc độ ra đòn của người kia chậm lại 0.1 giây.
Đây chính là cái sơ hở mà Lý Diệu đang chờ!
Hắn cũng không phải hạng người hiền lành chỉ biết chịu đánh mà không biết đánh lại. Tuy thực lực của người kia rõ ràng cao hơn hắn không phải chỉ một tí tẹo, nhưng cho dù chỉ có thể đánh trúng một đấm để trút giận thì hắn cũng mãn nguyện rồi!
Nhưng, chưa phải là hiện tại. Bây giờ người kia còn có sức lực, còn cảnh giác, còn đang mỉm cười.
Không sao cả, hắn có thể chờ, tựa như một con Kền Kền đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để đi săn vậy. Mười mấy năm lăn lộn ở pháp bảo mộ địa đã dạy hắn cách để giấu móng vuốt, cũng giúp hắn hiểu ra tầm quan trọng của sự nhẫn nại.
Vừa bị đánh, vừa chạy vắt giò lên cổ, lại còn khóc lóc tru tréo thê thảm nhưng trong đầu Lý Diệu vẫn duy trì sự bình tĩnh đến mức lạnh lùng. Những mảnh nhỏ ký ức ở tận sâu trong não hắn xoay tròn nhanh chóng, hình ảnh Cự Linh Thần thi triển bộ chùy pháp “108 Thủ Phi Phong Loạn” lần thứ hai ngưng tụ lại, dần dần trở nên rõ ràng.
Chiêu thứ nhất… Chiêu thứ hai…
Lý Diệu điên cuồng lục tìm “vũ khí” trong kho ký ức của mình, cố gắng tìm ra loại “vũ khí” thích hợp nhất với hoàn cảnh hiện tại.
.....
Trong phòng thưởng trà.
Người đàn ông trung niên đứng bật dậy ngay lập tức làm rượu xái trong ly đổ luôn vào người, nói:
“Cậu là “rùa sắt”?”
“Đương nhiên tôi là rùa sắt, chẳng phải chúng ta vừa liên hệ xong à. Ông bảo tôi đeo loại xăm mặt phù có hoa văn hình mạng nhện còn gì, có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông lùn nhưng cường tráng nhíu mày, nói, trên mặt toát ra vẻ khó hiểu.
“Cậu là rùa sắt, vậy thằng nhãi đang trong phòng luyện võ đó là ai?” Biểu cảm trên mặt người đàn ông trung niên trở nên vô cùng kỳ quái. Sau một lát sửng sốt, ông ấy bỗng đẩy rùa sắt ra rồi nhanh chân chạy tới cửa phòng luyện võ, dứt khoát mở bung cửa phòng ra.
“A Hải! Mau dừng tay!”
“3 phút rồi!” Lý Diệu máu me đầy mặt phát ra tiếng thét chói tai gần như là cùng một lúc với câu nói của người đàn ông trung niên.
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng một lúc làm thế công lưu loát liền mạch của người đàn ông đeo mặt nạ chú hề bỗng xuất hiện một xíu đứt gãy. Hắn quay mặt nhìn đồng hồ theo bản năng, rồi lại phát hiện bây giờ mới là…
2 phút 59 giây!
“Chính là lúc này!”
Lý Diệu gầm nhẹ một tiếng, xoay người tiến lên trước, bàn tay phải hơi cong lại, tay trái thì lại dấu sau lưng, dùng sức bóp bàn tay lại tạo ra tiếng “rắc rắc” giòn tan, khớp xương hiện ra, trông như một thanh lang nha bổng. Hắn dùng chân trái làm trụ, toàn thân đột ngột xoay 90 độ, dựa vào lực ly tâm cực lớn để tung đòn bằng tay trái!
“Đùng đùng đùng!” Quyền phong đâm thủng không khí tạo ra những âm thanh như tiếng nổ liên tiếp nhau. Nắm đấm như búa sắt của hắn đâm thẳng vào mặt của người đàn ông đeo mặt nạ chú hề!
“Thủ Phi Phong Loạn chuy pháp, chiêu thức số 90, Lốc Xoáy chùy sát!”
“Xin hãy nương tay!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gầm rú có chút thê lương của người đàn ông trung niên nhưng Lý Diệu đã không thể thu tay lại được nữa. Bây giờ, khoảng cách nắm đấm của hắn với chóp mũi của người đàn ông đeo mặt nạ chú hề kia chỉ còn cách tầm một sợi tóc.
Sau đó, người đàn ông đeo mặt nạ chú hề liền thay đổi.
Vẫn là người ấy, lông mi cũng chưa hề rung dù chỉ một chút, mà từ 36 ngàn lỗ chân lông trên toàn cơ thể như trong nháy mắt tỏa ra khí tức vô cùng đậm đặc, tựa như thực chất, rồi dường như chúng hóa thành một lớp áo giáo kiên cố cho hắn, làm cả người hắn “phồng to” gấp đôi. Hắn từ một võ giả bình thường bỗng chốc biến thành tuyệt thế cao thủ!
Tới lúc này Lý Diệu mới ý thức được bốn chữ “xin hãy nương tay” hình như không phải là nói với chính mình.
0.01 giây sau, không biết tại sao mà nắm đấm của hắn bỗng đổi hướng, hung hăng đấm thẳng vào chính giữa chóp mũi của chính mình làm bản thân văng ra hơn 10m. Khi người còn ở giữa không trung thì đã hoàn hoàn ngất đi, ngay cả kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra dù chỉ là nửa tiếng!
Khí tức của cường giả bay lượn lờ xung quanh người đàn ông đeo mặt nạ chú hề tầm nửa giây liền biến mất không thấy tăm hơi. Người đàn ông này lại một lần nữa biến thành một người thường có vẻ phúc hậu và vô hại.
Hắn ung dung bước đến bên cạnh Lý Diệu rồi ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của Lý Diệu.
“Thế nào? Không có việc gì chứ?” Người đàn ông trung nhiên chạy nhanh tới, dùng giọng điệu hơi khẩn trương, hỏi.
“Ngất xỉu. Hình như là thể lực tiêu hao quá độ, nhanh chóng bổ sung ít Cường Hóa dược tề là ổn.” Yêu Đao Bành hải sờ sờ mũi, hơi kinh ngạc, nói.
“Thằng nhóc này rất lợi hại nha. Không ngờ có thể bức bách em phải phá vỡ điểm mấu chốt, tung ra 4% lực lượng.”