Điểm tiếp viện nằm ở trên một mảnh đất trống trong rừng. Xung quanh nó có lắp đặt một vòng phù trận công kích. Một khi yêu thú tiến vào thì sẽ bị phù trận đánh chết không nương tay nên dần dà, yêu thú cũng sẽ không chạy đến đây tìm đường chết.
Trong điểm tiếp viện có chất đống một chút đồ ăn và nước uống, ngoài ra còn có mấy chục cái rương đựng vũ khí màu xanh rằn ri.
Lý Diệu nhìn sơ qua một vòng. Đầu tiên, hắn mở một rương vũ khí ra rồi cầm lấy một bộ chiến phục ngụy trang màu xanh lá mặc vào.
Còn ủng thì hắn không tính mang. Bởi vì hoàn cảnh trong rừng quá mức phức tạp nên mang giày sẽ không tiện tấn công, vẫn là chân trần linh hoạt hơn nhiều.
Sau đó, hắn mở cái rương thứ hai ra. Trong rương có mấy chục thanh chiến đao bằng hợp kim lấp lánh ánh sáng lạnh.
Nhưng vẻ mặt của Lý Diệu lại như thể đang đối mặt với đống rác rưởi, một chân đá văng ra rồi khinh thường nhìn lại.
Rồi hắn mở luôn cái rương thứ ba và thứ tư ra. Bên trong hai cái rương đều đựng tràn đầy linh kiện lắp ráp pháp bảo.
Lý Diệu nhìn một chút, phát hiện ra ngoại trừ một cái rương đựng dược phẩm cấp cứu, tất cả những cái rương còn lại đều là linh kiện pháp bảo.
Hắn dứt khoát mở hết toàn bộ số rương còn lại rồi đổ đống linh kiện ra, chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Hắn muốn làm gì?” Nhóm tu chân giả đang ngồi trong phòng theo dõi chụm đầu ghé tai thì thầm với nhau.
Những linh kiện trong điểm tiếp viện là để cho các thí sinh tự mình lắp ráp pháp bảo. Kiểm tra độ quen thuộc của thí sinh với kết cấu của pháp bảo và năng lực lắp ráp pháp bảo. Nhưng người thường nhiều lắm thì cũng chỉ mở một, hai rương ra, chọn lấy nguyên bộ linh kiện rồi lắp ráp lại thành một, hai cái pháp bảo là đủ rồi.
“Nhóc con này trộn hết tất cả linh kiện lên rồi nó có thể phân biệt ra cái nào với cái nào sao? Tuy đây đều là những pháp bảo cấp thấp nhất, nhưng nếu đổ đống tất cả linh kiện lại với nhau thì cũng có đến mấy ngàn loại. Muốn từ trong cái núi hỗn loạn ấy tìm ra nguyên bộ linh kiện thì thật sự khó! Quá khó!”
Một quan chức cấp cao trong quân đội lắc đầu, không đồng tình với cách làm của Lý Diệu.
Ở trong quân đội, loại thi đấu “lắp ráp pháp bảo” cũng rất phổ biến. Luật chơi là yêu cầu các binh lính có thể hoàn thành lắp ráp pháp bảo trong thời gian ngắn nhất. Có vài cao thủ còn có thể bịt mắt lại rồi hoàn thành lắp ráp pháp bảo cấp thấp.
Nhưng trong loại thi đấu này, những linh kiện đều là của cùng một loại pháp bảo. Chẳng ai lại trộn lẫn đủ loại linh kiện của mấy chục loại pháp bảo vào với nhau cả. Trộn lại rồi sao mà phân biệt được nữa?
Cho dù thứ hạng của Lý Diệu càng ngày càng thấp nhưng các tu chân giả lại càng ngày càng có hứng thú với hắn.
Lý Diệu không hề biết ở trong chiếc Liêu Viễn đang nổi lơ lửng trên đầu mình có rất nhiều tu chân giả đang chăm chú theo dõi màn biểu diễn của hắn.
Hắn vẫn cứ thong thả thi đấu theo tiết tấu của chính bản thân hắn.
Đầu tiên, hắn lấy một cái hộp tinh nguyên ra từ trong cái núi linh kiện, rồi chọn lựa thêm vài loại linh kiện quấn quanh cái hộp tinh nguyên, tạo ra một cái thiết bị bé vừa xấu xí vừa kì cục.
Sau khi hoàn thành cái món đồ kỳ dị ấy, hắn lại lấy ra thêm tầm 20 cái hộp tinh nguyên nữa. Hắn vẫn làm theo cách cũ rồi xâu chuỗi cả đám thiết bị kỳ dị kia lại.
“Đây là cái gì?”
Trong trung tâm theo dõi, nhóm tu chân giả chẳng hiểu hắn đang làm gì cả. Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Tạ Thính Huyền – một chuyên gia luyện khí.
Tạ Thính Huyền như đang nghiền ngẫm gì đó, nói: “Hộp tinh nguyên là “tim” của các loại pháp bảo cấp thấp. Nó phụ trách việc cung cấp linh năng cho pháp bảo. Nhưng cái thiết bị mà thí sinh này tạo ra từ tổ hợp của hộp linh năng và các loại linh kiện kia lại chẳng phải phương pháp chế tạo của bất kỳ loại pháp bảo nào. Chỉ có thể gọi món đồ đó là thiết bị hơi có chức năng của pháp bảo mà thôi.”
“Thầy Tạ, loại thiết bị này có tác dụng gì vậy?” Một quan quân nhịn không được, hỏi.
Tạ Thính Huyền trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Là một loại thiết bị gây nổ. Nó có thể phá hư cái phù trận củng cố ở trong hộp tinh nguyên, khiến linh năng ở trong đó nổ tung trong tích tắc rồi sinh ra lực nổ vô cùng mạnh.”
“Chẳng lẽ hắn tưởng chế tạo ra trăm cái bom rồi vừa đi vừa cho nổ?”
“Cũng không đúng nha. Hắn xâu chuỗi hơn 20 cái hộp tinh nguyên lại với nhau. Thể tích lớn như vậy căn bản là không thể mang theo được chứ đừng nói đến quăng ra nổ chết yêu thú. Không nổ chết bản thân đã tính may rồi đấy!”
Quan quân nhíu mày, suy nghĩ sâu xa gì đấy.
Lúc này, thật ngoài dự đoán của mọi người, sau khi chế tạo ra hai cái bom tinh nguyên một lớn một nhỏ, Lý Diệu đột nhiên đổi phong cách.
Tốc độ tay của hắn nháy mắt cái đã nhanh hơn nhiều. Đôi tay như hóa thành hai đường ảo ảnh, chọn ra mấy trăm loại linh kiện từ cái núi hỗn tạp kia.
Trong một chuỗi tiếng keng keng, đùng đùng, một thanh kiếm có răng cưa nhanh chóng thành hình.
“Tốc độ tay thật nhanh!” Các tu chân giả trong phòng theo dõi ồ lên.
Lắp ráp pháp bảo là kiến thức cơ bản của tu chân giả. Mỗi một tu chân giả đều hiểu được vài phần.
Nhưng đến trình độ như bọn họ thì họ đã không còn tự tay lắp ráp từ lâu rồi, trực tiếp dùng linh năng điều khiển linh kiện là được.
Mà đối với một thiếu niên bình thường chưa thức tỉnh linh căn thì để có được tốc độ tay nhanh đến mức quỷ dị như vậy, tuyệt đối đã trải qua một thời gian dài tu luyện gian khổ vô cùng!
“Kiến thức cơ bản vô cùng vững chắc!”
Tạ Thính Huyền gật đầu liên tục, có dự cảm là lần này mình sẽ nhặt được bảo vật.
Người trong nghề xem phương pháp. Người ngoại đạo chỉ cảm thấy tốc độ tay của Lý Diệu rất nhanh thôi và chỉ có mình ông nhìn ra rằng trong lúc Lý Diệu đang giữ vững cái tốc độ quỷ dị ấy, hắn cũng duy trì độ ổn định của đôi tay, bảo đảm mỗi một linh kiện đều được lắp ráp chuẩn xác và chắc chắn. Thậm chí ngay cả hô hấp của hắn cũng không hề rối loạn dù chỉ một chút.
Chỉ là…
Tạ Thính Huyền chớp chớp mắt. Ông ta phát hiện ra rằng thứ tự lắp ráp thanh kiếm quân dụng của Lý Diệu hơi khác với cách thức lắp táp tiêu chuẩn.
Ngay từ đầu ông còn tưởng là Lý Diệu vội vàng nên làm lỗi. Nhưng sau một lúc, ông liền nhận ra rằng Lý Diệu đang thay đổi kết cấu bên trong. Hắn bỏ thêm một vài “thứ” nho nhỏ vào những nơi ít khiến người khác chú ý nhất.
“Thú vị! Thật sự có chút thú vị đấy!”
Tạ Thính Huyền không ngờ một học sinh cấp ba như Lý Diệu lại có thể tiến hành sửa đổi cấu tạo của một pháp bảo kinh điển đã có hình thức cố định như vậy.
Cho dù ông ta vẫn chưa biết những thay đổi nho nhỏ này tạo ra hiệu quả gì, nhưng điều này đã đủ khiến ông gật đầu hài lòng liên tục. Lúc này, ông càng thêm kiên định với cái quyết tâm chú ý Lý Diệu.
Chưa được 5 phút sau, Lý Diệu đã lắp ráp xong cái pháp bảo đầu tiên.
Đây là một thanh kiếm lưỡi cưa quân dụng tên là “hổ sa”!
Hổ sa là một thanh kiếm lớn phải dùng hai tay để cầm dài hơn 1,5m, hai bên lưỡi kiếm được gắn một hàng răng cưa chế tạo từ hợp kim siêu thép. Sau khi lắp thêm hộp tinh nguyên, hàng răng cưa sẽ siêu tốc xoay tròn, tạo ra lực sát thương kinh người. Nó có thể chặt đứt một cây đại thụ to một người ôm chỉ trong một nhát chém, và cho dù vảy, da hay lớp bọc ngoài của yêu thú cấp thấp có cứng cỡ mấy thì cũng không thể chống lại nó được.
“4 phút 39 giây. Tốc độ này đã vượt qua không ít binh lính lão luyện trong quân đội.”
Vị quan quân vừa rồi lên tiếng.
Nếu suy xét nghiêm khắc thì hành động lắp ráp pháp bảo này chỉ được xem là liên kết các linh kiện đã được luyện chế sẵn lại với nhau thôi, chứ không được tính là “luyện khí”.
Nhưng nếu xét trên tiêu chuẩn tuổi 18 thì biểu hiện của Lý Diệu đã tuyệt đối có thể xưng là “vô cùng thần kỳ”!
Tiếp theo…
Lý Diệu cũng không hành động như những gì mà nhóm tu chân giả kia suy đoán. Họ đã đoán rằng hắn sẽ khiêng kiếm lưỡi cưa hổ sa đi ra ngoài chém giết khắp nơi, nhưng không. Lý Diệu lại đặt thanh kiếm sang một bên rồi tiếp tục lựa chọn ra một đống linh kiện, bắt đầu lắp ráp cái pháp bảo thứ hai.
Những linh kiện mà hắn chọn ra trong lần này hoàn toàn khác với đợt đầu tiên. Phong cách lần này tục tằng hơn, hung tàn hơn, điên cuồng hơn… trông hình dạng như một thanh chiến đao.
Rất nhanh sau đó, một thanh chiến đao hơi ngắn, nhưng rộng hơn, dày hơn những loại đao thường nhiều, ra đời từ tay của Lý Diệu. Trông thanh chiến đao có hình thù kỳ lạ này giống như chân chó.
“Chiến đao sấm chớp?” Vị sĩ quan kia lại cầm lòng không đậu lên tiếng.
Đây cũng là một pháp bảo cấp thấp nhất. Thiết kế của chiến đao sấm chớp và kiếm lưỡi cưa hoàn toàn khác nhau. Thanh chiến đao này hoạt động dựa vào phù trận rung được khắc vào hai bên của sống đao, tạo ra sóng rung siêu cao, giúp lưỡi đao có thể rung trên mười ngàn lần mỗi giây, tăng lực công kích.
Thường thì một đao chém ra là có thể đập vỡ toàn bộ nội tạng của yêu thú. Trong các loại pháp bảo cấp thấp thì nó được xem là cực kỳ hung hãn!
Hai thiết kế khác nhau hoàn toàn, thậm chí còn trái ngược nhau này lại được tạo ra dễ dàng từ đôi tay của Lý Diệu. Hắn quen thuộc với mấy loại pháp bảo này đến mức làm người khác có cảm giác là vừa sinh ra hắn đã tiếp xúc với mấy loại pháp bảo này vậy.
“Nhóc con này thật đúng là quái vật!” Vị quan quân kia lẩm bẩm.
Mà đây vẫn chưa phải là kết thúc. Sau khi lắp ráp xong cái pháp bảo thứ hai, Lý Diệu lại vùi đầu vào đống linh kiện, chọn ra nhóm linh kiện thứ ba có phong cách khác hoàn toàn với hai nhóm vừa rồi.
Lại chỉ dùng tầm 5 phút, một cái rìu thật lớn có khí thế kinh người, vừa nhìn đã khiến người ta phải nổi gai ốc sinh ra trong tay của hắn!
Lý Diệu nắm chặt cán rìu có khắc phù trận điều khiển, nhẹ nhàng vung lên.
Mấy cái phù trận được khắc trên chiếc rìu lập tức sáng lên, lưỡi rìu biến thành màu đỏ rực như thể một cái mỏ hàn cháy đỏ lên!
Đây là một chiếu rìu nhiệt năng có tên là “phần thiên”. Nguyên lý tác chiến của loại vũ khí này lại khác với hai cái vừa rồi.
Lượng linh năng trong hộp tinh nguyên không phải chuyển hóa thành động năng như hai loại trước, mà trực tiếp biến thành nhiệt lượng cực nóng sau khi phù trận bị kích hoạt!
Bổ xuống một nhát, toàn bộ nội tạng của yêu thú đều có thể bị đốt thành than!
Chỉ trong 20 phút ngắn ngủi mà hắn có thể lắp ráp xong ba loại pháp bảo cấp thấp có phong cách hoàn toàn khác nhau, nguyên lý hoạt động khác nhau một trời một vực!
Trên mặt Lý Diệu chẳng có cảm xúc gì nhưng thể đây chỉ là một việc nhỏ không đáng để nhắc đến. Hắn uống một ngụm nước, rồi đổ một ít nước vào tay cẩn thận xoa xoa để hạ nhiệt độ.
Đến lúc này mọi người mới phát hiện ra đôi tay của hắn đã đỏ ửng lên như bị nướng sau một thời gian dài vận động siêu tốc!