Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 17: Chương 17: Bà chị trong thành phố quỷ




Một tiếng sau.

Lý Diệu một thân một mình bước trên con đường cái lộng gió đêm, nhớ lại dáng vẻ Hách Liên Liệt đầy người tôm hùm, sò biển, hải sâm quắp đuôi chạy trốn rồi nhịn không nổi mà bật cười to lên.

Cuộc đời của hắn, không ngờ trong một ngày một đêm, còn chưa vượt qua 30 tiếng, đã xảy ra chuyển biến ngoạn mục như vậy!

Mới hôm qua thôi, hắn đối mặt Hách Liên Liệt như thể đang đối mặt với con sói đói, không hề có đường sống, thậm chí ngay cả hít thở đều không làm được.

Mà hôm nay, hắn lại khiến cho Hách Liên Liệt té chổng vó, ép buộc vị “hot boy” của trường cấp ba Xích Tiêu này phải chạy trối chết.

Nếu cảnh tượng đó bị mấy nhỏ trong trường si mê Hách Liên Liệt nhìn thấy thì chỉ sợ bọn họ sẽ kinh ngạc đến mức cằm trật khớp!

Trên đời này có còn tồn tại thứ còn đảo ngược ngoạn mục hơn như vậy sao?

Còn lời nhắc nhở của Trịnh Đông Minh, hắn cũng chẳng để trong lòng.

Tận trong xương tủy của hắn mơ hồ toát ra một sự tự tin rằng cho dù hiện tại hắn vẫn chưa phải là đối thủ ngang cơ của Hách Liên Liệt, nhưng chỉ cần trải qua một đoạn thời gian tu luyện, hắn nhất định có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, rồi hung hăng đè nghiến Hách Liên Liệt dưới chân mình!

“Hách Liên Liệt! Ngày hôm qua mày nhục mạ tao là rác rưởi, hôm nay lại muốn tát tao một cái! Hai việc này, tao sẽ khắc sâu trong lòng!”

“Quá tam ba bận! Nếu mày biết điều, sống thành thật, không chọc vào tao thì coi như tao đại nhân có đại lượng, cũng lười đi so đo mày!”

“Nhưng nếu mày cố chấp không chịu tỉnh ngộ, còn tiếp tục xuất hiện trước mặt của Kền Kền này thì kết cục của mày sẽ không còn đơn giản như hôm nay đâu!”

Lý Diệu không hề biết, trong vô thức, thân thể hắn bốc lên dòng khí tức lượn lờ lạnh thấu xương của một vị cổ tu có thực lực cường đại từ 46 ngàn năm trước.

Vốn hắn định trở về nhà thoải mái nghỉ ngơi một chút, rồi ngày mai mới đi thành phố quỷ dưới mặt đất mua Sơn Trại Cường Hóa dược tề. Nhưng ngay lúc này, hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, đi dạo theo con đường dẫn đến cái thang máy để đi xuống thành phố quỷ.

Cách kỳ thi đại học, còn 99 ngày.

Hắn cần phải giành giật từng giây, tận dụng từng phút để tu luyện, để có thể tỏa sáng trong kỳ thi đại học!

“Hách Liên Liệt, không phải là mày nói là đám học sinh trong lớp bình dân bọn tao đều là tạp ngư, đều là rác rưởi sao? Nếu một thằng rác rưởi như tao mà lại có kết quả thi đại học còn cao hơn mày, thì mày… là thứ gì?”

Thành phố quỷ chính là vùng đất nổi bật độc đáo thuộc về tầng lớp bình dân của mỗi một thành phố lớn trong Liên Bang.

Thời đại tu chân, thế kỷ 40 cũng không phải là lúc thái bình. Cho đến bây giờ, những xung đột giữa các thế lực như chính đạo và ma đạo, nhân loại và yêu tộc vẫn chưa bao giờ bình ổn cả. Nên Tinh Diệu Liên Bang cũng trường kỳ ở trong trạng thái chiến tranh.

Khi bắt đầu thành lập, mỗi một trấn tu luyện trọng điểm ở trong Liên Bang đều sẽ đào đất sâu trăm ngàn mét để xây dựng chỗ lánh nạn, hầm trú ẩn, cống thoát nước, giếng trời,…

Các loại công trình dưới đất đều thông nhau, tạo thành cái thành phố dưới lòng đất như cái lô cốt âm u, tối mịt, lại tựa như cái mê cung rắc rối, phức tạp. Hơn nữa, trong những cái thành phố dưới lòng đất ấy còn chứa đựng số lượng thức ăn, nước uống khổng lồ, cùng với các nhu yếu phầm cần thiết cho việc sinh tồn, tất cả được niêm phong trong linh lực vòng bảo vệ, có thể bảo tồn vĩnh viễn ở trạng thái tươi mới nhất.

Cho dù phải rơi vào trạng thái tồi tệ nhất ví dụ như toàn bộ mặt đất đều bị quân đội của yêu tộc chiếm lĩnh, thì nhân loại vẫn có thể lùi vào những cái lô cốt dưới mặt đất. Trong đây đã có sẵn đồ ăn thức uống và các loại nhu yếu phẩm đủ cho mấy trăm ngàn người sống hơn mười năm.

Mà số lượng pháp bảo và phi kiếm ở trong cái “kho vũ khí dưới mặt đất” được che giấu ở nơi bí ẩn nhất đủ để tổ chức được đội quân gồm 100 ngàn quân ngay lập tức, có thể đánh trả bất kỳ lúc nào.

Nhưng, trong Thiên Nguyên giới, những năm tháng này lại đúng là giai đoạn hoàng kim. Trong mấy trăm năm nay, Tinh Diệu Liên Bang không ngừng mở rộng bờ cõi, đập núi lấp biển, quân đội hùng hậu. Những chỗ biên cương ngày xưa nay đã thành nội địa, nên những lô cốt dưới lòng đất cũng dần mất đi giá trị quân sự vốn có của nó.

Không biết bắt đầu từ khi nào, không ít người nghèo khổ từ từ xâm lấn không gian dưới lòng đất, bắt đầu sinh con đẻ cái ở trong cái không gian dưới lòng đất ấy.

Có lẽ lúc đầu vì giá thuê nhà cùng với sinh hoạt phí ở trên mặt đất quá cao nên buộc bọn họ phải trốn xuống dưới mặt đất. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện các cơ sở hạ tầng ở đây cũng đã gần như hoàn thiện, không gian lại rộng lớn, tốt hơn rất nhiều so với xóm nghèo trên mặt đất.

Nên cứ như vậy, số người sống trong cái lô cốt dưới mặt đất càng ngày càng nhiều. Trải qua hơn trăm năm phát triển, thế giới dưới mặt đất đã phát triển thành chốn “bồng lai tiên cảnh”, độ phồn hoa có thể kém hơn trên mặt đất một chút, nhưng độ ồn ào náo nhiệt thì lại vượt xa.

Nơi này là mảnh đất “màu xám” nửa hợp pháp nửa bất hợp pháp, nên có được trật tự an ninh và phong cách cảnh vật vô cùng độc đáo.

Nói một cách ngắn gọn, ở thành phố quỷ dưới mặt đất, hàng hóa có thể có nguồn gốc không rõ ràng một chút, nơi ở tệ một chút, ăn trộm ăn cắp nhiều một chút, đồ ăn hơi mất vệ sinh một chút.

Nhưng chỉ cần xem nhẹ những cái “một chút” bé nhỏ không đáng kể kia thì người dân có thể hưởng thụ mức sống vô cùng rẻ cùng với phong cảnh vô cùng mỹ lệ khác hẳn với trên mặt đất.

“Ầm ầm!” Cái thanh máy chạy bằng linh năng run rẩy dữ dội, phát ra những âm thanh va chạm đơn điệu trong lúc rơi dần xuống thành phố quỷ cách mặt đất mấy trăm mét.

Không khí dần dần bị lây nhiễm một ít dơ bẩn, vài mùi nước hoa rẻ tiền trộn lẫn bay thoang thoảng làm người ngạt thở.

Lý Diệu hít một hơi thật sâu, giống như một con cá đã mắc kẹt trên cạn thật lâu lại một lần nữa được trở về dưới nước, khiến cả người đều “sống” lại.

So với khu Thượng Đông thì hắn thích sinh sống ở trong thành phố quỷ hơn nhiều. Nếu không phải vì càng thuận tiện nhặt mót pháp bảo trong pháp bảo mộ địa thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn thuê nhà ở trong thành phố quỷ dưới mặt đất này, tiền thuê nhà còn rẻ hẳn một nửa.

3 phút sau, cái thang máy dừng lại ở một cái chợ ồn ào náo nhiệt tiếng người. Lý Diệu dùng sức kéo cái cửa kéo sắt hoen rỉ ra, làm nó phát ra tiếng “két két” chói tai. Sau đó, một mùi thơm nức mũi đập vào mặt hắn.

Kết cấu của các thành phố quỷ đều na ná như nhau, vẫn tiếp tục sử dụng con số để đánh dấu khu vực theo kiểu của các lô cốt quân sự.

Nơi Lý Diệu tới chính là khu vực có số hiệu 59.

Đây là một khu phố ẩm thực vô cùng nổi tiếng. Các nguyên liệu nấu ăn có nơi xuất xứ vô cùng khả nghi được trải qua những phương pháp sơ chế không thể tưởng tượng được, rồi được đem đi nấu thành những món ăn được gọi là “quỷ ẩm thực” nổi tiếng gần xa. Chỉ cần không xét nét phương pháp chế biến thì những món ăn này đảm bảo ngon đến mức có thể làm cho người ăn nuốt luôn đầu lưỡi.

Những cái bánh dày chiên giòn tan nóng hổi… những viên đậu hũ thúi chiên vàng ươm thơm lừng… những khúc dồi được nhồi đầy huyết heo, thịt ngựa và tỏi, và quan trọng nhất là sau khi nó được chiên bằng mỡ chiết xuất từ đuôi dê, rồi rắc thêm bột muối đen – đặc sản của vùng Yêu Thú hoang nguyên phía tây bắc, nhân lúc vừa ra lò cắn ngay một miếng, chưa kịp nhai nuốt thì miếng dồi còn vương mỡ đuôi dê đã trượt xuống cổ họng, chỉ còn cảm thấy xuân về hoa nở, toàn thân ấm áp dễ chịu, từng lỗ chân lông đều mở hết ra, thật sự là ngon đến mức cho dù có dùng viên thuốc trường sinh bất lão để đổi thì nhất định cũng sẽ không đổi!

Nghe nói có không ít tu chân giả đều không nhịn được hương vị của “quỷ ẩm thực”, nên thường xuyên thay đổi hình dạng để đến đây ăn uống thỏa thích.

Cho dù một tiếng trước hắn đã ăn no nê một bữa tiệc buffet vô cùng phong phú, thì bây giờ hắn vẫn không nhịn được mà mua năm cây dồi chiên mỡ đuôi dê, rồi đứng ngay trước sạp hàng híp mắt tận hưởng.

Bỗng có một bà chị già, hơn 30 tuổi, tay bế một đứa trẻ chen lại gần hắn, nhỏ giọng chèo kéo:

“Nhóc con, mua ngọc giản (1) không?”

Bà chị lấy một cái túi da bò từ dưới cái tã lót của đứa bé ra, thò bàn tay béo múp của mình vào trong đó lấy ba miếng ngọc giản ra rồi bày trong lòng bàn tay của mình.

Toàn bộ ba miếng ngọc giản này đều trong suốt sáng rõ, lung linh rực rỡ, linh khí lượn lờ, ánh ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng rồi ngưng tụ thành ba cái tên trước mắt Lý Diệu:

“Nữ tu chân giả trong trắng”: “A Tân – thiếu niên tiên kiếm”: “Luyện dược đại sư gian xảo”

“Quá cũ, đều đã xem rồi.” - Lý Diệu nhìn lướt qua, vẻ mặt không chút dao động.

“Khác nha khác nha! Đây những cái ngọc giản cao cấp đã được các tu chân giả có pháp lực cao cường luyện chế thêm một lần nữa. Mỗi một miếng ngọc giản đều chứa đựng mấy trăm ngàn cái thần niệm, độ nét cao gấp mười lần, mỗi một sợi lông đều có thể nhìn thấy rõ ràng, bảo đảm nhóc con xem một lần là sẽ không thể quên được, xem xong rồi còn muốn xem tiếp!” - Bà chị giới thiệu nhiệt tình.

“…Thôi bỏ qua đi, nay tôi tính đi dạo thôi nên không mang theo tiền. Thật ngại quá, lần sau có ghé sẽ mua ủng hộ cho bà chị nhé.”

Thật vất vả mới đuổi được bà chị bán ngọc giản đi, năm cây dồi chiên mỡ đuôi dê cũng ăn xong rồi, Lý Diệu thỏa mãn lau miệng, thong thả đi thẳng tới cái nhà vệ sinh công cộng nằm trong một góc của cái phố ẩm thực.

(1) Ngọc giản: miếng ngọc chứa đựng thông tin, hình ảnh về công pháp, vũ kỹ hay phim ảnh... như kiểu thẻ nhớ hiện đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.