Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 57: Chương 57: Ba lựa chọn




Lý Diệu mở to hai mắt, nói: “Ủy thác bồi dưỡng?”

Hiệu trưởng Triệu giải thích một hồi rồi Lý Diệu mới biết đại khái… “Ủy thác bồi dưỡng” là một hình thức hợp tác đặc thù giữa tông phái tu luyện và các trường đại học.

Nói một cách đơn giản hơn chính là nếu Lý Diệu đồng ý ký tên vào cái hợp đồng như vậy, thì sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn sẽ trở thành đệ tử chính thức của Xích Tiêu phái. Sau đó, Xích Tiêu phái sẽ đưa hắn đến trường đại học để bồi dưỡng.

Tất cả học phí và sinh hoạt phí của hắn đều được Xích Tiêu phái cung cấp. Mà đến khi tốt nghiệp đại học thì hắn sẽ trực tiếp làm việc trong các xí nghiệp của Xích Tiêu phái!

Cách thức bồi dưỡng nhân tài kiểu này còn có tên gọi là “chuỗi liên tiếp”. Chỉ cần Lý Diệu ký tên vào hợp đồng này là liền cơm áo không lo, tiền đồ rộng lớn!

Triệu Thụ Đức lại cười, nói tiếp:

“Năm ngoái, Xích Tiêu phái chúng ta vừa thành lập một công ty mới tên “bất động sản Xích Tiêu”. Công ty này chuyên khai phá thành phố, trị trấn mới ở vùng biên giới của Liên bang. Chỉ cần xây dựng thành công một thành trấn thì lợi nhuận thu vào có thể gấp mấy chục lần vốn đầu tư!”

“Nhưng ở vùng biên giới lại có rất nhiều yêu quái hoành hành, cũng không an toàn. Hơn nữa, mấy chỗ đấy hoang vắng nên việc tiếp viện hậu cần không được tiện lợi cho lắm!”

“Cho nên tông phái cần có những nhân tài tổng hợp có chiến lực cực mạnh, lại biết chế tạo pháp bảo và sửa chữa pháp bảo để giải quyết vấn đề an toàn trong lúc xây dựng.”

“Nếu em ký vào cái hợp đồng này, chờ đến khi tốt nghiệp đại học thì liền trở thành chuyên viên cao cấp của công ty bất động sản Xích Tiêu. Chẳng mấy năm thì em sẽ trở thành Bành Hải thứ hai!”

Yêu Đao Bành Hải thứ hai!

Lý Diệu cực kì kích động, vẻ mặt sáng rực lên, suy nghĩ như đã bay đến tận chín tầng mây.

Khóe môi của Triệu Thụ Đức hơi hơi cong lên, nói tiếp:

“Em rất may mắn đấy, em Lý Diệu. Em biết không, ngay cả Chu trưởng lão của Xích Tiêu phái cũng rất coi trọng em. Là do ngài ấy an bài nên em mới có được cái hợp đồng “ủy thác bồi dưỡng” này đấy.”

“Ngài ấy là một đại nhân vật đích thực. Nếu em gia nhập Xích Tiêu phái thì sẽ là người dưới trướng của Chu trưởng lão. Tương lai tuyệt đối là tiền đồ vô lượng!”

“Nhưng em cũng không cần phải nói ra lựa chọn liền đâu. Biểu hiện của em đã khiến cho vài trường đại học chú ý. Lát nữa hẳn là còn có người tìm em nói chuyện. Em cứ việc so sánh, để sau này khỏi trách tôi chưa cho em cơ hội lựa chọn. Ha ha ha!”

Không chờ Lý Diệu trả lời, Triệu Thụ Đức liền phẩy tay, nói: “Tóm lại, em hãy cố gắng thể hiện mình trong trận chung kết. Tôi và Chu trưởng lão đều theo dõi em đấy. Nếu có điều kiện gì thì cũng đừng ngại nói ra. Xích Tiêu phái sẽ không bạc đãi bất kỳ nhân tài nào!”

Ông ta vừa dứt lời, hình ảnh bán trong suốt của Triệu Thụ Đức chợt biến thành một tia sáng trắng, lóe lên rồi biến mất.

Đến lúc này, Lý Diệu mới hít một hơi thật sâu.

Được đấy, không ngờ chính mình lại có thể hấp dẫn ánh mắt của đại nhân vật trong Xích Tiêu phái, có cơ hội một bước lên trời!

Rốt cuộc là có nên đồng ý hay không nhỉ?

Hắn còn đang do dự thì xúc tu trên đầu tiểu cát lại nhẹ nhàng đong đưa. Cái hư ảnh thứ hai hiện lên. Đây là một hình ảnh còn khiến tim của Lý Diệu đập nhanh hơn ban nãy nhiều.

“Thầy Tạ!”

Lý Diệu cung kính cúi người chào cái hư ảnh của ông lão mặt đồ màu tím… Người này đúng là chuyên gia luyện khí của Thâm Hải viện: Tạ Thính Huyền!

Tạ Thính Huyền mỉm cười, nói:

“Em Lý Diệu, chúc mừng em. Trong đợt thi đấu năm nay, có lẽ thứ hạng của em không phải là cao nhất, nhưng lại là người hấp dẫn ánh mắt nhất. Tôi cũng không nói nhiều. Tôi đã gửi video thi đấu của em về ban tuyển sinh của Thâm Hải viện. Tôi đã nói với ban tuyển sinh là chỉ cần em lọt vào top 50 trận chung kết thì tôi liền đặc chiêu em vào trường! Nếu em lọt vào top 100 thì cho em ưu đãi “giảm 20 điểm trúng tuyển”! Nếu em lọt vào top 200 thì cũng sẽ cho em ưu đãi “giảm 10 điểm trúng tuyển”! Thế nào, như vậy đã được xem là có thành ý chưa?”

“Thật sự rất cảm ơn ngài, thầy Tạ. Em nhất định sẽ nỗ lực tiến vào top 50!” Lý Diệu lớn tiếng trả lời.

“Tốt! Bây giờ là thời khắc mấu chốt, tôi không quấy rầy em nghỉ ngơi. Em cũng cố gắng duy trì bình tĩnh, tranh thủ phát huy ra trạng thái tốt nhất!” Tạ Thính huyền gật đầu với hắn, mỉm cười rồi biến mất khỏi quang màn.

Ngay khi Tạ Thính Huyền biến mất, một cái hư ảnh lại nhảy ra như thể gấp không chờ nổi nữa, cứng rắn chen vào tầm mắt của Lý Diệu.

“Đinh… Đinh Linh Đang?” Lý Diệu sửng sốt. Là con khủng long cái kia.

Đinh Linh Đang dùng ánh mắt vô cùng lửa nóng đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi nghiêm mặt, nói:

“Em Lý Diệu. Hình như em có chút hiểu lầm về Đại Hoang chiến viện… Không sai, hệ võ đấu của trường chúng tôi là mạnh nhất toàn Liên bang!”

“Nhưng không phải trong hệ võ đấu chỉ có mỗi luyện thể giả tay đấm chân đá không dùng vũ khí! Hệ võ đấu còn có kiếm tu am hiểu binh khí và các pháp bảo cận chiến. Em đến từ trường cấp ba Xích Tiêu thì chắc cũng biết đến tiền bối Bành Hải của quý giáo đúng chứ? Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn liền nhập học ở Đại Hoang chiến viện chúng tôi. Hắn chuyên tu phương pháp vận dụng các loại pháp bảo cận chiến, sau đó còn giành được biệt hiệu “Yêu Đao”! Em không muốn trở thành luyện thể giả cũng không sao! Em có thể trở thành một kiếm tu của hệ võ đấu trong chiến viện Đại Hoang cũng rất tốt!”

Hai chữ “Bành Hải” lại khiến Lý Diệu sửng sốt một chút. Nháy mắt cái, trong mắt hắn lại bùng lửa lên.

Đinh Linh Đang thấy hắn không từ chối ngay lập tức liền đôi mắt lại cuồng nhiệt hơn, nói tiếp:

“Nói cách khác, tôi cảm thấy em là một tu chân giả trời sinh thuộc về chiến đấu hình. Vô cùng thích hợp với hệ võ đấu của Đại Hoang chiến viện chúng tôi. Chỉ cần em lọt top 300 trong trận chung kết, tôi liền đặc chiêu em vào trường! Hơn nữa còn miễn giảm toàn bộ học phí, còn có thêm cái học bổng cực lớn! Thế nào, suy xét một chút đi, em Lý Diệu!”

… … …

Mãi cho đến khi hư ảnh của Đinh Linh Đang biến mất trong không khí, Lý Diệu vẫn cứ đầu váng mắt hoa, cảm xúc phập phồng. Thật lâu rồi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Trước mắt hắn như thể xuất hiện ba con đường lớn tỏa ánh hào quang. Ba con đường đều thẳng tắp, dài tít tắp, đi thẳng đến đỉnh vô thượng của giới tu chân!

Cuối cùng thì nên chọn trường nào đây?

Lý Diệu khoanh chân ngồi xuống, bình tĩnh suy xét lợi và hại của ba cái lựa chọn.

Trong ba lực chọn này, cái của Đinh Linh Đang là có thành ý nhất.

Với thực lực của Lý Diệu, chỉ cần phát huy bình thường thôi thì việc lọt top 300 đã không phải chuyện khó khăn gì. Hơn nữa, Yêu Đao Bành Hải chính là tốt nghiệp hệ võ đấu của Đại Hoang chiến viện. Thật hiển nhiên, cái chuyên ngành này không phải chỉ bồi dưỡng luyện thể giả, mà cũng am hiểu bồi dưỡng kiếm tu. Đặc biệt thích hợp với sở trường của mình.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Lý Diệu vẫn loại bỏ Đại Hoang chiến viện đầu tiên.

Hắn đã hứa với ông cha đã chết rằng nhất định sẽ trở thành một luyện khí sư. Nếu trở thành một tu chân giả chiến đấu hình bình thường thì hơi lệch với lý tưởng của hắn.

Mà điều kiện của hiệu trưởng Triệu đưa ra thì tương đối phù hợp với chí hướng của hắn.

Luyện khí hệ của Tinh Vân viện tuy xếp sau Thâm Hải viện, nhưng lại có thể luyện chế ra loại bảo bối như máy “linh tử va chạm” thì hiển nhiên cũng có điểm độc đáo riêng.

Mặt này lại phù hợp với sở thích của Lý Diệu. Hơn nữa, Xích Tiêu phái còn thanh toán tất cả các loại chi phí. Sau khi tốt nghiệp còn trực tiếp vào công ty lớn của bang phái làm việc. Sau vài năm, hắn cũng có thể có xe xịn mỹ nữ, sống trong biệt thự xa hoa. Quả thật là một bước lên trời.

Nhưng mọi chuyện đều có được có mất, chẳng ai cho không ai cái gì. Một khi ký hợp đồng với Xích Tiêu phái thì đồng nghĩa với việc trở thành đệ tử chính thức của bang phái. Sau này học cái gì đều do bang phái định đoạt. Con đường phát triển sau này cũng sẽ bị bang phái hạn chế, bản thân không được tự ý lựa chọn.

Nếu Xích Tiêu phái ra tiền thì khẳng định sẽ chỉ bồi dưỡng hắn thành tu chân giả phù hợp với một vị trí nhất định nào đó. Lúc ấy, hắn sẽ giống như một cái linh kiện, một con ốc của một cái pháp bảo cực lớn. Vĩnh viễn bị trói chặt trong Xích Tiêu phái.

Mà việc này lại khiến Lý Diệu không chịu đựng được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Diệu vẫn kiên định với nguyện vọng ban đầu. Hắn cần phải toàn lực ứng phó trong trận chung kết, tiến vào top 50 để có được tư cách đặc chiêu của Thâm Hải viện!

Mặc dù không thể tiến vào top 50 thì ít nhất cũng phải có được cái ưu đã giảm 20 điểm trúng tuyển, tranh thủ điều kiện có lợi cho đợt thi đại học!

Thâm Hải viện là lựa chọn duy nhất của hắn!

“Trận chung kết mau mau bắt đầu đi. Mình hơi không chờ đợi nổi nữa rồi!”

Nhìn chiếc Liêu Vẫn ở tít xa, mờ mờ như một con chim khổng lồ giữa những tầng mây, Lý Diệu liếm liếm môi, dùng sức vung nắm đấm hướng về nó.

“Để lát nữa cho các người mở rộng tầm mắt một chút. Một luyện khí sư một khi đã trở nên vô liêm sỉ thì sẽ đáng sợ nhường nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.