Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 86: Chương 86: Bạo lực học đường




Chần chờ một lát, Lý Diệu nói:

“Hiệu trưởng Mao, người mà tôi đắc tội ở trường cấp ba Xích Tiêu có quyền thế, ông thu nhận và giúp đỡ tôi, không sợ người ta trả thù trường của ông sao?”

Hiệu trưởng Mao cười ha ha, chỉ xung quanh, tự giễu nói:

“Cậu nhìn đi, trường học của chúng ta là trường cấp ba tệ nhất Phù Qua thành, chỉ có con em thợ mỏ nghèo rớt mồng mới tới đây học, cũng chỉ là muốn thi vào học viện kỹ thuật, học một chút tay nghề đầu bếp, cắt tóc, sửa chữa gì đó, còn có cái gì để trả thù đây?”

“Được!”

Lý Diệu trong lòng nóng lên, gật đầu thật mạnh:

“Vương gia gia, hiệu trưởng Mao, cám ơn ý tốt của hai người, tôi quyết tâm gia nhập trường này, lấy danh nghĩa của trường để tham gia thi đại học. Nhưng mà tôi sẽ tìm một căn phòng tu luyện khác, chưa chắc có thể thường xuyên đến trường học, hi vọng hai người đừng để bụng.”

“Không sao cả, dù sao cũng chỉ là mượn danh nghĩa thuận tiện cho cậu thi đại học mà thôi, nhưng phòng tu luyện bên ngoài đều rất đắt, đặc biệt là trước kỳ thi đại học, rất nhiều phòng tu luyện đều treo bảng “huấn luyện cấp tốc” lừa gạt tiền thí sinh, cậu không nên mắc lừa, có thể trả tiền thì trả ngay đi, tới trường học tu luyện, bớt chút nào hay chút đó mà!”

Hiệu trưởng Mao nói.

Lý Diệu cười cười, tính tình hiệu trưởng Mao và Vương gia gia quả thật giống nhau, là một người tốt.

Hắn lắc lắc đầu:

“Không sao, là phòng tu luyện của một người bạn, chi phí rất rẻ.”

Hiệu trưởng Mao “ồ” một tiếng, không khuyên nữa, nói tiếp:

“Bạn học Lý Diệu, cậu chờ ở đây một chút, cũng có thể làm quen hoàn cảnh trước, tôi và lão Vương đi tính tiền sữa chữa của ngày hôm nay, sau đó tôi xem thủ tục của cậu nên làm như thế nào. Nói thật, trước nay chỉ có học sinh trong trường chuyển đi trường khác, học sinh trường khác chuyển tới mấy chục năm nay chưa có một ai, ha ha ha ha, tôi đi thu xếp mấy phần hồ sơ, lát nữa cậu cứ ký tên là được.”

“Được, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó trong cuộc thi đại học, làm vẻ vang trường trung học Quáng Công Tử Đệ!”

Lý Diệu chân thành nói.

Hiệu trưởng Mao cười ha ha một tiếng, không tỏ ý kiến gì với lời nói của Lý Diệu, hai ông lão quàng vai bá cổ đi vào văn phòng.

Lý Diệu chắp hai tay sau lưng, vui sướng tự đắc đi dạo trong sân trường thô sơ, tâm trạng vô cùng khoan khoái.

Tuy rằng Hách Liên Liệt, Triệu Thụ Đức, Hắc Diện Thần... mấy người này đều không coi trọng hắn, không tin hắn, coi hắn là phế nhân, coi hắn là rác rưởi nhưng Đinh Linh Đang tin tưởng hắn, Yêu Đao Bành Hải xem trọng hắn, Vương gia gia quan tâm hắn, hiệu trưởng Mao vừa quen cũng ủng hộ hắn!

Hắn không phải một mình cô đơn phấn đấu, có được sự tin tưởng, quan tâm và ủng hộ của nhiều người như vậy, hắn có lý do gì thi không đậu?

Đúng lúc này, ba bóng người cao lớn che trước mặt Lý Diệu.

“Ngươi chính là tên nhóc bị trường cấp ba Xích Tiêu đá khỏi cửa, không thể không chuyển tới trường chúng ta phải không?”

“Cũng chính là yêu tinh lóe lên rồi biến mất được nhắc tới trong thời sự sao?”

“Rõ ràng mới vừa rồi còn ở trong phòng học sửa tinh quản, bộ dáng người đầy bụi đất rất xứng với trường chúng ta, chẳng trách bị trường cấp ba Xích Tiêu đá!”

Ba người cất tiếng cười to.

Lý Diệu ngẩng đầu nhìn lên, ba người này đều vô cùng cao lớn uy mãnh, lùn nhất cũng tầm một mét chín mươi mấy, cao nhất khoảng hai mét, mặc đồng phục vải thô rất sơ sài, cơ bắp cuồn cuộn khiến đồng phục bị căng chật, dường như tùy tiện hoạt động một cái là bị rách ngay.

Nhìn hình dáng...

Ba người họ xấu xí hèn mọn, vẻ mặt hung hăng càn quấy, hiển nhiên là cầm đầu trường trung học Quáng Công Tử Đệ này rồi.

Lý Diệu thở dài, vọt ra cách đó 2m, đầu ngón chân móc một hòn đá to bằng nắm tay từ dưới sân lên, vung nắm đấm đấm một phát!

“Đùng” một tiếng, hòn đá nát vụn, mảnh nhỏ bay ra bắn lên làm đau cả mặt ba người.

“Đúng vậy, ta chính là yêu tinh lóe lên liền biến mất đó, hôm nay vừa mới chuyển tới trường này, xin hỏi tiếp theo có phải đến đoạn bạo lực học đường trong truyền thuyết không?”

Lý Diệu vỗ vỗ tay, phủi bụi trên nắm tay, thản nhiên hỏi.

Im lặng, ba người như trúng thuật Định Thân, im lặng ước chừng mười giây đồng hồ.

“Dĩ nhiên không phải! Chúng ta nghe nói có học sinh mới chuyển trường, không biết vui vẻ bao nhiêu, đặc biệt đến chào đón bạn học mới đấy!”

“Đúng vậy, tuy rằng trường chúng ta chất lượng dạy học không tốt, nhưng tác phong trường học tốt miễn bàn, bạn học đoàn kết yêu thương nhau, thân như người nhà, cái gì là bạo lực học đường, chưa nghe nói qua bao giờ!”

“Qua đây, bạn học Lý Diệu, không, cho phép chúng ta tôn kính gọi ngài là “Diệu ca”, oa, quả đắm của Diệu ca thật sự mạnh mẽ, đánh một quyền, chỉ sợ sức lực hơn một ngàn cân. Diệu ca, có thời gian nhất định chỉ bảo đàn em chúng ta một chút!”

...

Trong phòng hiệu trưởng, lão Vương thật lòng thật dạ nói:

“Ông bạn, lần này thật sự rất cám ơn ông, ông đã giúp ta một việc lớn!”

Hiệu trưởng Mao cười nói:

“Chuyện nhỏ, chuyện của bạn học Lý Diệu, tôi cũng đã thấy trong bản tin thời sự, một thiên tài tiền đồ rộng mở nhưng vì một chuyện ngoài ý muốn mà sụp đổ, không cách nào tu luyện nữa, quả thật rât đáng tiếc! Đừng nói hắn là bạn nhiều năm của ông, cho dù các người vốn không quen biết, chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẵn lòng giúp đỡ một cậu bé như vậy.”

“Đúng vậy!”

Lão Vương thở dài một cái, khóe mắt mơ hồ rơi xuống một giọt nước mắt đục ngầu:

“Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc, đổi lại là người bình thường căn bản không chịu nổi đả kích như vậy, đã sớm ủ rũ không ra gì rồi, thế nhưng thằng nhóc lại “thân tàn chí kiên”, còn chuẩn bị tham gia thi đại học năm nay, ông xem hắn trước mặt chúng ta biểu hiện bình tĩnh như vậy, còn giả vờ tràn đầy tự tin, chỉ vì để cho tôi yên tâm, thật sự là...”

“Đúng vậy, tinh thần bất khuất như vậy của bạn học Lý Diệu, tôi vô cùng cảm động, ông yên tâm đi, dù hắn năm nay thi không đậu đại học, sang năm cũng có thể tiếp tục đến trường của tôi học lại, chỉ cần Mao Đại Cương ta ở đây một ngày, cửa trường trung học Quáng Công Tử Đệ mãi mãi rộng mở đón chào hắn!”

Hiệu trưởng Mao nói xong, đi tới trước cửa sổ hít thở không khí tươi mát.

Hắn tùy tiện nhìn xuống phía dưới một cái, bỗng nhiên “ồ” một tiếng.

“Sao vậy?”

Lão Vương đi tới trước cửa sổ, nhìn quanh xuống dưới.

Phía trước văn phòng chính là sân vận động, chỉ thấy ba cái lưng hùm vai gấu của chàng trai cơ bắp đang cúi đầu khom lưng, vô cùng cung kính vây quanh Lý Diệu, đi đến phía trước máy kiểm tra sức mạnh già cỗi.

Mặt hiệu trưởng Mao trong phút chốc tái lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ba đứa trẻ ngang ngược không nên người này, tôi vừa đi mới có vài phút đã ở đây bắt nạt bạn học mới, thật đáng giận, tôi nhất định phải dạy bảo bọn hắn đàng hoàng mới được!”

“Hình như không đúng.”

Lão Vương gãi gãi đầu trọc, chần chừ nói:

“Bọn họ không giống đang bắt nạt người đâu.”

“Đúng là có chút kỳ lạ, bọn họ đang làm gì đó, để Lý Diệu kiểm tra lực đấm? Đùa kiểu gì vậy! Bạn học Lý Diệu linh căn bị xé rách, đã trở thành một phế nhân, còn kiểm tra lực đấm cái gì! Đây là muốn làm bạn học Lý Diệu mất mặt sao?”

Hiệu trưởng Mao hết sức tức giận nói, đang chuẩn bị đi xuống ngăn cản, lại bị lão Vương kéo lại.

Chỉ vì trước máy kiểm tra sức mạnh, Lý Diệu đã lùi về ba bước, quyền tay phải như đao giấu thật kỹ phía sau, bày sẵn tư thế.

“Hắn…”

Hiệu trưởng nheo mắt, hắn tuy rằng không phải tu chân giả nhưng lúc trẻ dù sao cũng là chiến sĩ đi qua chiến trường thấy qua máu, cho dù cách xa hơn 10m, cũng cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ mà nguy hiểm từ trên người Lý Diệu.

Trong nháy mắt, hiệu trưởng Mao lại nhớ tới mấy chục năm trước, thời điểm ở khúc quanh chiến hào tiền tuyến không hẹn mà gặp một con yêu thú.

Hiệu trưởng Mao rụt cổ lại, lập tức nổi lên một lớp da gà!

Lý Diệu vẫn không nhúc nhích, khí tràng lại không ngừng tăng lên, không khí bốn phía đều trở nên hơi méo mó, hình thành một khu vực thuộc về riêng mình hắn.

Ba chàng trai cơ bắp vây quanh Lý Diệu cũng cảm giác được sự khác thường, không tự chủ lui về sau ba bốn bước.

“Hơi thở của hắn thật mãnh mẽ, rõ ràng linh căn bị xé rách, tại sao có thể như vậy?” Hiệu trưởng Mao lẩm bẩm, trừng to mắt không dám chớp, cẩn thận quan sát động tác của Lý Diệu.

Nhưng hắn vẫn bỏ lỡ tất cả. Trong ánh mắt của hắn, Lý Diệu hoàn toàn biến thành một tia tàn ảnh, chỉ dùng 0.01 giây hung hăng đánh lên máy kiểm tra sức mạnh, “rầm” một tiếng, cả chén trà trên bàn của hiệu trường Mao cũng nảy mạnh lên một cái!

“Không phải chứ, khoa trương như vậy?”

Con mắt của hiệu trưởng Mai như lồi ra, vội vàng nhìn vô máy tính phía trên máy kiểm tra sức mạnh, lại thấy con số trên máy tính nhảy điên cuồng, dường như dư âm của một quyền này vẫn lan tràn bên trong máy, như sóng thần tràn ra, đã xảy ra không thể ngăn cản!

Cuối cùng…

“Ầm” một tiếng, bộ phận bên trong máy kiểm tra sức mạnh phát nổ, một ngọn khói đen từ từ bay lên, trong không khí truyền tới nồng nặc mùi vị kim loại bị đốt!

Máy kiểm tra sức mạnh như con thú lớn bị trúng tên, lảo đảo giằng co ba giây đồng hồ, “rầm” một tiếng hoàn toàn sụp đổ, biến thành một đống linh kiện nát vụn!

Một quyền này của Lý Diệu lại có thể trực tiếp đánh nổ máy kiểm tra sức mạnh già cỗi có trên trăm năm lịch sử!

“Đây…”

Trong văn phòng, hiệu trưởng Mão cùng lão Vương giống như hai bức tượng gỗ được điêu khắc từ rễ cây đang trợn mắt há mồm!

Im lặng ước chừng hơn một phút đồng hồ, hiệu trưởng Mao mới nâng chén trà lên, tay lại không ngừng run run, chén trà và răng phát ra chuỗi va chạm, nước trà đổ ra đầy ngực.

“Đây là thiên tài hết thời... ông giới thiệu cho tôi đấy sao?” Hiệu trưởng Mao lắp bắp hỏi.

“Đúng, đúng vậy.” Lão Vương cũng lắp bắp trả lời.

“Hết thời còn có thể một quyền đánh nổ máy kiểm tra sức mạnh. Vậy khi chưa hết thời, không lẽ hắn là Nguyên Anh lão quái sao!”

Hiệu trưởng Mao gân cổ gào lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.